Chương 99: Anh không xứng với Phó Nhiễm? + Chương 100: Vậy anh đi dỗ cô ấy đi
Editor: Frenalis
Chương 99: Anh không xứng với Phó Nhiễm?
Tô Chính Quốc không khỏi bật cười hỏi: "Ai vậy? Thần bí thế?"
Ông cụ nhìn ra ngoài, lại bất ngờ nhìn thấy người quen. Trần Lượng từng là lính dưới quyền ông, bây giờ cũng là cán bộ cấp đoàn trở lên.
Đằng sau ông ta là trưởng đoàn Chân và Chân Mỹ Lệ. Mấy người tay xách nách mang đồ đạc, sắc mặt Tô Chính Quốc có chút không vui.
"Đây là cái phong cách gì, đến nhà còn mang theo nhiều thứ thế này?"
Tô Chính Quốc mở cửa, Trần Lượng nhìn thấy Tô Chính Quốc liền cười đứng nghiêm chào: "Chào lão thủ trưởng!"
"Ông già này đã về hưu từ lâu rồi, cậu đừng làm mấy thứ rườm rà này nữa!" Tô Chính Quốc không vui nói, "Tôi đã nói rồi, bất cứ ai từng là lính dưới quyền tôi, đến thăm tôi đều không được phép mang theo đồ! Sao, cậu quên rồi à?"
Trần Lượng cười ngượng nghịu. Trưởng đoàn Chân nói: "Cái này, cái này không phải cho ngài."
Tô Chính Quốc nhíu mày: "Cho cháu trai Cả nhà tôi à? Vậy càng không được! Các người đây là muốn hại nó phạm lỗi!"
Chân Mỹ Lệ vội vàng xua tay giải thích: "Không phải, không phải cho cháu trai Cả nhà ông. Là, là cho cháu gái út nhà ông."
Tô Chính Quốc càng thêm mơ hồ, ông quay đầu lại, liền thấy Tô Tiểu Lạc chắp tay sau lưng đi tới.
Chân Mỹ Lệ vội vàng đưa đồ qua: "Trước đây là tôi không hiểu chuyện, nói năng lung tung, mong đồng chí Tô đại lượng bỏ qua cho, lần sau tôi không dám nữa."
Trưởng đoàn Chân và Chân Mỹ Lệ về nhà, càng nghĩ càng thấy không đúng. Mấy con chim kia không đuổi theo người khác, chỉ đuổi theo hai người họ, rõ ràng là có người giở trò.
Trưởng đoàn Chân với mẹ của Tôn Tuấn là Vương Liên là hàng xóm, hỏi thăm một chút, liền khớp với nhau.
Vương Liên chính là vì cãi nhau với Tô Tiểu Lạc mới bị hỏng mặt.
Bất kể chuyện lần này là vì Phó Nhiễm, hay vì Tô Tiểu Lạc, hình như họ đều không đắc tội nổi những nhân vật như vậy.
Trưởng đoàn Chân nói chuyện này với chồng, lại càng bị mắng té tát. Ngày xưa Trần Lượng được Tô Chính Quốc nâng đỡ, bà ta tự nhiên càng không dám làm càn.
Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là đến nhà xin lỗi cho chắc. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Tô Tiểu Lạc nhìn đồ họ mang đến cũng không ít. Nhưng cô không phải người thiếu thốn vật chất, cô hỏi: "Hôm nay tôi đến đoàn văn công đã hỏi rõ ràng rồi. Danh tiếng của chị Phó Nhiễm nhà tôi, là chị nói xấu sau lưng người ta đấy."
Chân Mỹ Lệ sợ hết hồn, cầu cứu nhìn trưởng đoàn Chân.
Trưởng đoàn Chân lập tức nghiêm mặt: "Mỹ Lệ, sau này cô không muốn nghe thấy những chuyện như thế này nữa, biết chưa?"
Chân Mỹ Lệ vội vàng gật đầu: "Sau này cháu không dám nữa."
Cô ta nào còn dám nữa! Nếu ngày nào cũng bị một đám chim đuổi theo ị vào người, thì cô ta còn sống nổi không? Sau này cô ta sẽ coi Phó Nhiễm và Tô Tiểu Lạc như tổ tông mà thờ, không dám hó hé gì nữa.
Tô Tiểu Lạc "ừm" một tiếng: "Vậy còn bản kiểm điểm của chị Phó Nhiễm nhà cháu."
"Không cần viết nữa, đều là hiểu lầm." Trưởng đoàn Chân vội vàng xua tay.
"Vậy người làm sai..." Tô Tiểu Lạc hỏi.
"Mỹ Lệ về nhà viết bản kiểm điểm cho đồng chí Tô, đồng chí Tô hài lòng thì thôi, được không?" Trưởng đoàn Chân dè dặt nói.
Tô Tiểu Lạc gật đầu: "Ừm, chị ta nói chị Phó Nhiễm là sao chổi, còn nói anh Sáu nhà cháu ngốc nghếch."
Tô Hòa đi xuống lầu, nghe thấy mình bị gọi tên, không khỏi nhìn sang. Chân Mỹ Lệ muốn độn thổ, thật ra cô ta thích Tô Hòa. Tô Hòa đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt phượng kia, nhìn người ta khiến tim đập nhanh.
Cô ta cố ý nói anh ấy ngốc nghếch, chỉ là không muốn bị người khác phát hiện ra tâm ý của mình. Đặc biệt là mỗi lần Tô Hòa đến đều nhìn chằm chằm Phó Nhiễm rất lâu, cô ta chỉ có đi cùng Phó Nhiễm, mới có thể khiến Tô Hòa liếc nhìn mình thêm vài lần.
"Tóm lại, xin lỗi!" Chân Mỹ Lệ cúi đầu đặt đồ xuống, vội vàng chạy ra ngoài.
"Con bé này da mặt mỏng, mong mọi người thông cảm!" Trưởng đoàn Chân không yên tâm nên đuổi theo.
"Làm phiền ngài rồi, chuyện này ồn ào quá, cháu đi xem sao, hôm nào lại đến tìm lão thủ trưởng ôn chuyện." Trần Lượng chào Tô Chính Quốc.
"Mang mấy thứ này về đi." Tô Tiểu Lạc vội nói, "Bảo họ sau này đối xử tốt với chị Phó Nhiễm nhà cháu."
Trần Lượng biết có Tô Chính Quốc ở đây, chắc chắn không thể tặng đồ được. Ông ta chỉ có thể cầm lên, thành khẩn nói: "Vâng, tôi nhất định chuyển lời, mong các cháu đại nhân đại lượng đừng chấp nhặt với họ."
Tô Tiểu Lạc cũng không phải người được voi đòi tiên, vẫn phải nể mặt: "Yên tâm đi!"
Trần Lượng được lời hứa, lúc này mới rời đi.
Tô Chính Quốc cười nói: "Con bé này, được đấy! Có khí thế của nhà họ Tô chúng ta."
Tô Hòa hoang mang chỉ vào mình, tò mò hỏi: "Sao cô ta lại nói anh ngốc nghếch? Có bệnh à!"
"Tiếc là người tình trong mộng, nước chảy vô tình rồi, anh Sáu, anh tự lo liệu đi nhé!" Tô Tiểu Lạc ra vẻ cao thâm khó lường.
"Tiểu Cửu, bây giờ em nói chuyện càng ngày càng khó hiểu. Anh có quen cô ta đâu, chuyện này chẳng liên quan gì đến anh cả!" Tô Hòa cạn lời.
"Cô ta với chị Phó Nhiễm đều ở đoàn văn công, nói đến chuyện này, anh không có việc gì ra ngoài đoàn văn công đứng làm gì?" Tô Tiểu Lạc và Tô Chính Quốc hai cái đầu tám chuyện chụm lại.
"Anh nào có." Tô Hòa không thừa nhận, đang nghịch một cái hộp sắt, trong hộp có rất nhiều viên kẹo đủ màu sắc.
Tô Tiểu Lạc muốn lấy một viên, Tô Hòa liền đậy nắp hộp lại, đứng dậy nói: "Tối rồi ăn ít kẹo thôi, cẩn thận sâu răng đấy!"
"Muộn thế này rồi, cháu còn ra ngoài à?" Tô Chính Quốc hỏi.
"Vâng, ăn no quá, ra ngoài đi dạo một chút." Tô Hòa tỏ vẻ như không có gì đáp.
"Thế còn cần mang theo hộp kẹo à?" Tô Tiểu Lạc không tin.
"Sợ em ăn vụng!" Tô Hòa vội vàng ôm hộp sắt đi mất.
Tô Chính Quốc không khỏi cảm thấy nghi ngờ, bèn hỏi: "Anh Sáu cháu gần đây thần thần bí bí, không biết đang làm gì nữa."
Tô Tiểu Lạc cũng rất bất đắc dĩ, nút thắt trong lòng chị Phó Nhiễm đã được cởi bỏ. Nhưng quan hệ của hai người lại không có bất kỳ thay đổi nào. Anh Sáu không chịu mở lời, chẳng lẽ còn chờ chị Phó Nhiễm mở lời trước sao?
"Ông nội, ông thấy để chị Phó Nhiễm làm chị dâu cháu được không ạ?"
"Hahaha, e là nhà họ Tô chúng ta không có phúc phận đó rồi." Tô Chính Quốc không phải coi thường cháu trai mình, nhưng dù nhìn thế nào, thằng nhóc Tô Hòa này cũng không xứng với Phó Nhiễm.
Tô Tiểu Lạc rốt cuộc cũng biết vấn đề nằm ở đâu. Những người xung quanh đều không ủng hộ, anh Sáu càng không có tự tin.
Tô Hòa cầm hộp sắt đến trước cửa nhà họ Phó, đèn phòng Phó Nhiễm không sáng, anh ấy đứng bên đường chờ.
Từ xa có hai bóng người đi tới, Tô Hòa theo bản năng trốn vào sau gốc cây bên cạnh. Phó Nhiễm cùng một đồng chí nam vai kề vai đi về nhà, hai người vừa đi vừa nói nói cười cười, trông rất thân thiết.
Lục Bắc Thành trên đường về nhà, vừa hay gặp Phó Nhiễm đi mua gạo mì, thế là tiện đường mang giúp về.
"Nhiều năm trôi qua rồi, em với Tô Hòa thế nào?"
"Hửm?" Phó Nhiễm cười cười, không đáp lời.
"Sao thế? Thằng nhóc thối tha đó hồi bé chẳng phải nói nhất định phải cưới em làm vợ sao?" Lục Bắc Thành có chút bất ngờ.
"Lời trẻ con sao có thể coi là thật được?" Phó Nhiễm nhận lấy gạo mì, "Hôm nay cảm ơn anh nhé!"
"Khách sáo với anh làm gì." Lục Bắc Thành vẫy tay chào cô ấy.
Tô Hòa giẫm phải một chân đầy bùn, đi ra từ chỗ tối. Anh ấy đứng trước cổng sân, thấy đèn phòng Phó Nhiễm sáng lên, nhìn chằm chằm hồi lâu, cuối cùng đặt cái hộp trước cửa rồi xoay người rời đi.
Không lâu sau, Phó Nhiễm khoác thêm áo khoác đi xuống lầu, theo bản năng nhìn về phía cửa.
Một cái hộp sắt đuọc treo ở đó. Cô ấy đi tới lấy hộp sắt xuống, nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng người, chỉ có một hàng dấu chân dài trên mặt đất.
Cô ấy đi theo dấu chân về phía trước, cuối cùng dấu chân biến mất ở hướng nhà họ Tô.
Là Tô Hòa sao?
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
---------------------------------------------
Editor: Frenalis
Chương 100: Vậy anh đi dỗ cô ấy đi
Ngày hôm sau Phó Nhiễm đến đón Tô Tiểu Lạc. Phó Vân Hải không đủ tư cách nhận nuôi Hoàng Lỗi, nên Hoàng Lỗi vẫn ở trại trẻ mồ côi.
Phó Vân Hải trở về đơn vị báo cáo, càng không có thời gian. Chỉ có thể giao việc thăm nom cho Phó Nhiễm, Tô Tiểu Lạc rảnh rỗi không có việc gì làm, cũng quyết định đi cùng cô ấy xem sao.
"Anh Sáu em đâu?"
"Nhớ anh ấy rồi à?" Tô Tiểu Lạc không đáp mà hỏi ngược lại.
Câu hỏi này đến quá bất ngờ, Phó Nhiễm không khỏi đỏ mặt: "Không phải, chỉ thấy lạ là không thấy cậu ấy."
Tô Tiểu Lạc "ồ" một tiếng, hai người này đều không thích nói thật. Hay là, hôm nào cho mỗi người một lá bùa nói thật nhỉ?
Tô Tiểu Lạc âm thầm tính toán trong lòng.
Đến trại trẻ mồ côi, Phó Nhiễm và Tô Tiểu Lạc đưa một ít đồ cho các cô giáo ở đây.
"Đây là chút lòng thành của chúng tôi."
Vốn đã chuẩn bị một ít đồ ở nhà, Phó Nhiễm và Tô Tiểu Lạc lại đến cửa hàng bách hóa mua thêm một ít, đồ đạc cũng không ít, cô giáo ở trại trẻ mồ côi nói lời cảm ơn với hai người.
"Sao không thấy các cháu nhỏ đâu ạ?" Phó Nhiễm hỏi.
"Hôm nay có hai thanh niên mang một ít đồ dùng học tập đến, bây giờ chắc đang ở sân sau chơi với các cháu ấy đấy!" Một cô giáo trả lời, "Thanh niên bây giờ, càng ngày càng có lòng tốt."
Mọi người đi về phía sân sau, cô giáo nói: "Tình hình của Hoàng Lỗi ở trại trẻ mồ côi so với trước đây đã tốt hơn nhiều rồi, cũng chịu chơi cùng các bạn nhỏ. Cháu ấy rất ngoan, các cô giáo ở đây đều rất thích."
"Vậy thì tốt rồi!" Phó Nhiễm yên tâm hơn không ít.
"Các cô cứ ra sân sau trước đi, chúng tôi mang số đồ này vào kho đã." Cô giáo chỉ chỉ phương hướng.
"Cô cứ làm việc đi ạ." Phó Nhiễm vội nói. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Phó Nhiễm và Tô Tiểu Lạc đi ra sân sau, tiếng cười nói vui vẻ truyền đến từ đó.
"Bị chú bắt được rồi nhé!"
"Hahaha!"
Ánh nắng vừa đẹp chiếu lên người những đứa trẻ trong sân. Có hai thanh niên đang ở trong sân chơi bịt mắt bắt dê cùng bọn trẻ.
Một đứa trẻ bị nhấc bổng lên cao, rõ ràng là vừa bị bắt được.
Tô Hòa?
Phó Nhiễm đứng im tại chỗ, rất bất ngờ khi nhìn thấy anh ấy ở đây. Trên mặt anh ấy rạng rỡ nụ cười, đặc biệt chói mắt.
Như trở về hồi còn bé.
"Không được khóc nhé, lần này không tính, chơi lại lần nữa!" Tô Hòa thấy nhóc con sắp khóc, vội vàng bịt mắt lại lần nữa. "Nói trước nhé, lần này bị bắt thì không được chơi xấu nữa đấy."
"Hihi."
Bọn trẻ lại nhanh chóng chạy đi, lần này dưới sự dẫn dắt của Trần Tử Dương, tất cả đều chạy ra khỏi vạch, Tô Hòa không bắt được ai không khỏi nhíu mày: "Ơ, mấy đứa giỏi trốn thật đấy."
Anh ấy bước về phía trước, lại không nghe thấy chút động tĩnh nào. Dần dần, anh ấy đi lệch vị trí, đi về phía Phó Nhiễm.
"Này, mấy đứa không phát ra tiếng động nào thì quá đáng lắm đấy!"
Tô Tiểu Lạc đột nhiên đẩy Phó Nhiễm một cái, Phó Nhiễm đang lén cười, liền bị vấp về phía trước.
Tô Hòa nghe thấy tiếng bước chân, vươn tay dài ra ôm lấy người ta. Mùi hương quen thuộc thoang thoảng bên chóp mũi, khiến Tô Hòa cũng ngẩn người.
"Oa!"
"Xấu hổ, xấu hổ!"
Xung quanh vang lên tiếng la ó của bọn trẻ.
Tô Hòa lúc này mới nhận ra không ổn, anh ấy buông tay, gỡ miếng vải đen trên mắt xuống.
Phó Nhiễm rũ mắt, môi khẽ mím lại mang theo một chút e thẹn. Hai má ửng hồng, như ráng chiều nhuộm lên áng mây. Hai tay không ngừng xoắn lấy vạt áo, dáng vẻ luống cuống như nai con giật mình.
Tai Tô Hòa lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: "Cậu, sao cậu lại ở đây? Ý tôi là....tôi không biết cậu ở đây, xin lỗi nhé!"
Tô Tiểu Lạc che miệng cười trộm, hỏi với vẻ tinh nghịch: "Anh Sáu nhà em lén làm việc tốt, em cũng không biết đâu!"
Tô Hòa gãi gãi đầu nói: "Đều là chuyện nhỏ thôi mà."
Tô Hòa với Trần Tử Dương lần này nhập một lô đồ dùng học tập, kiếm được một khoản tiền, dù sao cũng là chuyện chính sách không cho phép, bọn họ liền nghĩ đến việc tặng cho các cháu nhỏ ở trại trẻ mồ côi một ít.
Không ngờ lại gặp đúng Tô Tiểu Lạc và Phó Nhiễm ở đây.
Trần Tử Dương cười nói: "Sao, chỉ cho phép mấy người làm việc tốt à?"
"Tôi còn phải đi thăm Hoàng Lỗi, hai người đợi tôi một lát." Phó Nhiễm xoay người, chạy nhanh khỏi đây.
"Tiểu Cửu, vừa nãy anh thấy hết rồi nhé." Trần Tử Dương ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói, tay còn làm động tác đẩy.
"Thấy thì thấy thôi, trong lòng anh Sáu nhà em không biết vui đến mức nào đâu!" Tô Tiểu Lạc cười nói, "Anh Sáu, em muốn ăn sô cô la."
"Con nhóc quỷ linh tinh, nếu chị Phó Nhiễm của em giận rồi, xem em làm thế nào!" Tô Hòa bất đắc dĩ nói.
"Vậy anh đi dỗ đi!" Tô Tiểu Lạc ra vẻ đắc ý, "Chị Phó Nhiễm mới không nỡ giận em đâu."
"Hai người đến đây bằng cách nào thế?" Phó Nhiễm đi tới hỏi.
"Bọn tôi đi xe buýt đến, nếu cậu có việc thì cứ đi trước đi." Tô Hòa cười nói.
"Để tôi đưa hai người về." Phó Nhiễm không nói hai lời, bảo họ đi theo mình. Trần Tử Dương thì không sao cả, hơn nữa còn có thể đấu võ mồm với Tiểu Cửu, anh ấy đương nhiên vui vẻ đồng ý. Tô Hòa thấy họ không có ý kiến, cũng chỉ có thể đi theo.
Trên đường không ai nói gì, sau đó Tô Hòa với Trần Tử Dương còn phải đến đơn vị báo cáo, Phó Nhiễm liền đưa họ tới cửa đơn vị.
Phó Nhiễm chở Tô Tiểu Lạc về nhà họ Tô, vừa xuống xe cô liền thấy Ôn Dữ đang đợi ở đó. Phó Nhiễm còn phải đến đoàn văn công, cô ấy chào Ôn Dữ một tiếng rồi rời đi.
"Chúng tôi nhận được tin có một băng nhóm tội phạm có tổ chức, chuyên buôn bán trẻ em." Ôn Dữ hạ giọng nói, "Lần này có một đứa trẻ chạy thoát ra được, nói là được một chị tên A Bố Y giúp đỡ trốn thoát, còn những đứa trẻ khác vẫn đang bị giam giữ, chờ bị bán đi nơi khác."
"Chị Bố Y!" Tô Tiểu Lạc nhíu mày, bấm đốt ngón tay tính toán. Hóa ra là có kinh không hiểm, nhưng nếu chậm trễ thì cũng sẽ gặp nguy hiểm.
"Đứa trẻ này còn quá nhỏ, hoàn toàn không nói rõ được địa điểm xảy ra vụ việc ở đâu."
Vẻ mặt Ôn Dữ nặng nề, trên người đứa trẻ trốn thoát toàn là vết thương. Đã đói mấy ngày rồi, chỉ còn da bọc xương, trông rất đáng thương.
Cảnh sát điều tra cả buổi sáng mà không thu hoạch được gì, Ôn Dữ theo bản năng nghĩ đến Tô Tiểu Lạc, nên đến tìm cô nhờ giúp đỡ.
Đặc biệt là cái tên A Bố Y này, nghe có vẻ quen tai.
Tô Tiểu Lạc nói: "Cho tôi chút thời gian để tính toán, sáng mai tôi sẽ đến tìm anh."
Ôn Dữ gọi cô lại: "Tối hôm đó, cảm ơn cô."
Tô Tiểu Lạc gật đầu với anh ta, bước vào nhà họ Tô. Cũng không chào hỏi ai, liền lên lầu về phòng.
Tô Chính Quốc không khỏi hỏi: "Sao thế này?"
Trình Nhã đã sớm quen rồi: "Chẳng phải do bố chiều hư đấy sao."
"Chắc chắn là có chuyện rồi, con bé ngày thường không để ý đến con, nhưng tuyệt đối không thể không để ý đến bố." Tô Chính Quốc bưng một đĩa hoa quả lên lầu.
Trình Nhã cảm thấy không thoải mái, trước đây bà ấy vốn không đồng ý cho Tô Tiểu Lạc vào nhà họ Tô, cũng không thích cái tính cách này của Tô Tiểu Lạc. Nhưng bây giờ cô đã đến nhà họ Tô lâu như vậy rồi, ngày ngày đều gặp mặt. Cô đối xử với ai cũng cười nói vui vẻ, chỉ riêng với bà ấy là cái thái độ đó.
Bà ấy có nợ gì cô đâu.
Tô Chính Quốc bị đuổi xuống, Trình Nhã tò mò hỏi: "Nó làm sao thế?"
Tô Chính Quốc thở dài: "Con bé nói có một băng nhóm buôn bán trẻ em, nó muốn tính toán một chút, bảo bố đừng làm phiền."
Trình Nhã căm ghét nhất là bọn buôn bán trẻ em, lập tức hỏi: "Thật sự có thể tính ra được sao?"
"Đương nhiên rồi, con bé là ai chứ?" Vẻ mặt Tô Chính Quốc đầy tự hào.
Trình Nhã cụp mắt xuống, nếu cô thật sự tính toán chuẩn xác như vậy, không biết có thể giúp bà tìm được Niếp Niếp hay không?
"Con rốt cuộc có nghe bố nói không đấy?" Tô Chính Quốc thấy cô con dâu không để ý đến mình, lại nói thêm lần nữa, "con làm chút đồ ăn ngon, tối nay bồi bổ cho con bé."
"Ồ, dạ được." Trình Nhã đáp lại với tâm sự nặng nề.
Nhưng đến giờ cơm, Tô Tiểu Lạc cũng không xuống ăn, Tô Vãn khó chịu nói: "Sao thế, giở thói tiểu thư à? Còn muốn bưng lên phòng cho cô ta ăn sao?"
Trình Nhã vội nói: "Nó đang làm việc chính sự, con bớt nói vài câu đi."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro