Chương 28: Sính lễ
Editor: Frenalis
Về nhà họ Lục một chuyến, chuyện kết hôn coi như đã bàn bạc xong một phần, mấy ngày tiếp theo Lục Huấn sáng nào cũng đưa đón Lê Tinh, sau đó tranh thủ thời gian rảnh rỗi đi xem nhà.
Nhưng thời buổi này, muốn tìm được căn nhà ưng ý không phải chỉ cần có tiền là được. Chủ yếu là nhà cũ, kết cấu kém, hơn nữa phần lớn không có nhà vệ sinh riêng, đi vệ sinh đều phải ra nhà vệ sinh công cộng xa lắc xa lơ.
Lê Tinh ở nhà họ Lê là nhà nhỏ kiểu phương Tây, Lục Huấn không thể nào để cô gả cho anh rồi phải sống trong căn nhà cũ nát, đi vệ sinh, tắm rửa đều bất tiện được.
Mấy chỗ xem qua anh đều không hài lòng lắm, chỉ có thể tiếp tục nhờ người hỏi thăm, tiếp tục tìm.
Gần như đã dùng hết tất cả các mối quan hệ của anh ở Ninh Thành, mất gần một tuần, cuối cùng cũng tìm được một căn ở gần khu tập thể nhà máy sợi, cách hai con phố, gần công viên.
Đó là một căn biệt thự độc lập kiểu Tây được xây dựng vào thời kỳ Dân quốc, chủ nhà đã di cư sang Hồng Kông.
Vào những năm 60, căn nhà này được sử dụng làm viện nghiên cứu môi trường thành phố. Đến năm 78, viện nghiên cứu chuyển đi, đúng lúc chính sách thay đổi, căn nhà này được trả lại cho chủ sở hữu, sau đó nó luôn bị khóa, chỉ định kỳ có người đến dọn dẹp, cắt tỉa cây cối trong vườn, nhìn chung được bảo tồn rất tốt, chỉ riêng vẻ bề ngoài đã toát lên vẻ đẹp cổ kính thơ mộng, gần như hòa làm một với công viên bên cạnh.
Lục Huấn biết được căn nhà này cũng là nhờ ông chủ Thái nghe ngóng được từ một người bạn, nhưng những căn nhà được truyền lại như vậy, cũng giống như nhà thờ tổ, bình thường sẽ không dễ dàng bán đi.
May mà người bạn của ông chủ Thái có quan hệ khá tốt với chủ nhà, hình như bên đó cũng gặp chút chuyện đang cần tiền gấp, cộng thêm việc bạn của ông chủ Thái đã giúp đỡ họ một chút, sau khi Lục Huấn nhiều lần thành tâm thương lượng, cuối cùng họ cũng đồng ý nhượng lại căn nhà.
Đương nhiên, giá không hề rẻ, lại còn yêu cầu rất gấp, xác định trong ngày, giao dịch trong ngày, không cho người ta chút thời gian chuẩn bị tiền bạc. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Một số tiền lớn như vậy, không báo trước với ngân hàng, muốn rút cũng khó, Lục Huấn phải đi gom góp ở mấy ngân hàng, rồi tạm thời rút tiền hàng của trạm thu mua mới đủ, nhưng Lục Huấn đưa tiền rất sảng khoái dứt khoát, không giống như lúc mua căn nhà tạm bợ ở phố Dương Liễu, khoảnh khắc nhận được chìa khóa, Lục Huấn còn kích động hơn cả lúc anh kiếm được khoản tiền ngoài ý muốn ở Thượng Hải năm đó.
Anh biết Lê Tinh chắc chắn sẽ thích căn nhà này.
Mấy ngày nay, ngày nào anh cũng đưa đón Lê Tinh đi làm, ngoài việc trò chuyện về công việc hàng ngày, ăn gì, tâm trạng thế nào, có gặp chuyện gì buồn phiền không, chủ đề hai người nói đến nhiều nhất chính là nhà cửa.
Anh biết Lê Tinh muốn nơi có ánh sáng tốt một chút, môi trường yên tĩnh một chút, nếu xung quanh nhất định phải có hàng xóm thì tốt nhất là dễ chung sống, có thêm một khoảng sân nhỏ có thể làm giàn hoa hoặc mái hiên giống như nhà Vũ Tiến, trồng thêm chút hoa hồng bên cạnh. Nhà không cần quá lớn, quá lớn sẽ trống trải và lạnh lẽo, có hai ba phòng đủ để ở, để tiếp khách là được.
Phòng khách có thể rộng rãi một chút, nhà cô ấy đông người, đến chơi sẽ không chật chội.
Lục Huấn đã vào xem căn biệt thự nhỏ đó, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của cô, nơi từng là viện nghiên cứu nên phòng khách rất rộng rãi, gần như cả tầng dưới đều là phòng khách, chỉ ngăn ra một phòng trà nước, thêm một nhà vệ sinh.
Tầng hai có tổng cộng bốn phòng, một phòng có tầm nhìn thoáng đãng có thể nhìn bao quát toàn bộ công viên phía sau, ngay cả con sông nhỏ bên cạnh công viên cũng có thể nhìn thấy một chút, rồi nhìn về phía trước có thể nhìn thấy con hẻm nhỏ có đủ loại hàng quán, đầy hơi thở cuộc sống.
Trước mặt là phố xá, sau lưng là công viên, cầu nhỏ nước chảy, phù hợp với tất cả những gì Lê Tinh miêu tả.
Việc bố trí bốn căn phòng trên lầu, Lục Huấn cũng đã suy nghĩ kỹ càng, một phòng lớn làm phòng ngủ của họ có diện tích đủ rộng, cô thích mua sắm, phải đặt làm tủ quần áo lớn cho cô, thêm tủ giày, két sắt để đồ trang sức bên cạnh cũng phải có đủ.
Một phòng khác có ánh sáng tương đối tốt, diện tích nhỏ hơn một chút làm phòng tập nhảy cho cô, hai hôm nay anh tranh thủ thời gian đến phòng tập nhảy ở cung thiếu nhi xem qua, đại khái biết cách thiết kế, bố trí.
Hai phòng nhỏ còn lại tạm thời làm phòng khách, nếu bố mẹ hoặc cháu trai cô đến có thể ở, nếu sau này cô muốn có con, sẽ sửa sang lại một phòng làm phòng cho con.
Trên tầng hai còn có một gác xép nhỏ có thể dùng để chứa đồ linh tinh, còn có những thứ cô mua về không dùng đến.
Đương nhiên đây chỉ là ý tưởng của anh, cụ thể còn phải hỏi ý kiến cô, rồi mới sửa sang cải tạo sau.
Vì vậy, sau khi nhận được chìa khóa, cùng người ủy thác của bên kia đến phòng quản lý nhà đất làm thủ tục sang tên xong, thấy cũng sắp đến giờ Lê Tinh tan làm, anh lái xe thẳng đến toà nhà bách hoá số sáu.
Mấy ngày liên tục đưa đón, ngay cả mấy đồng nghiệp của cô anh cũng gặp vài lần, hai người đã hình thành một sự ăn ý ngầm, xe vẫn như thường lệ dừng dưới gốc cây lớn cách cửa sau bách hoá số sáu một trăm mét, cúi đầu nhìn đồng hồ, kim đồng hồ chỉ đúng giờ, không bao lâu sau bóng dáng quen thuộc kia liền xuất hiện ở cửa sau.
Lần nào cô cũng tan làm đúng giờ, gần như chính xác đến từng giây. Vừa nhìn kim giây trên đồng hồ vừa đợi cô, đã trở thành thú vui và thói quen của anh gần đây, anh cũng rất thích thú với điều đó.
Lê Tinh ra khỏi cửa sau tòa nhà bách hóa, theo thói quen tìm xe, ánh mắt đầu tiên nhìn về phía gốc cây lớn, quả nhiên nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, cửa xe mở toang để thông gió, người đón cô lúc sáng đang đứng trước xe.
Cô theo bản năng muốn chạy nhanh đến đó, nhưng vừa bước chân ra bỗng nhiên nhớ đến hôm nay cô ăn mặc rất nữ tính, chiếc váy dài không tay màu bạc mua gần một tháng chưa mặc hôm nay được cô trưng dụng".
Một chiếc váy rất ôm dáng, hơi xòe đuôi cá, kết hợp với đôi giày cao gót mười phân màu bạc tôn lên vòng eo thon nhỏ, vòng một đầy đặn, dáng người vô cùng yêu kiều.
Mặc bộ đồ này, không trang điểm không được, cô hiếm khi đánh một chút phấn phủ, thoa một lớp son đỏ trong số những thỏi son mua ở bách hoá số sáu hôm đó, rồi dùng dây buộc tóc bằng lụa màu tro buộc tóc xoăn lọn to nửa đầu.
Lê Tinh thích mua loại quần áo này, nhưng rất ít khi mặc ra ngoài, sáng nay cô sửa soạn xong đi xuống lầu, còn có chút không quen. Anh cả Lê Chí Quốc lúc đó cau mày nhìn cô, cô giả vờ ngốc nghếch lảng tránh.
Lúc ra khỏi cổng nhà đi đến trước mặt Lục Huấn, đối diện với đôi mắt đen sáng ngời không chút che giấu của anh, trong lòng cô vừa vui vẻ vừa có chút xấu hổ, cô không tự nhiên dùng ngón tay chạm vào xương quai xanh nhỏ nhắn lõm sâu lộ ra ngoài, rồi bị anh đưa tay nắm lấy, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: "Rất đẹp."
Nhớ đến chuyện lúc sáng, Lê Tinh mím môi khẽ cười, hiếm khi cô không lớn tiếng chào hỏi trước, bước chân thu nhỏ lại xách túi xách từ từ đi về phía anh.
Nhưng mới đi được nửa đường, Lục Huấn đã sải bước đến trước mặt cô, tiện tay nhận lấy cái túi trong tay cô, cười hỏi: "Hôm nay làm việc thế nào?"
"Cũng bình thường, hai ngày cuối tháng hơi bận một chút, nhưng vẫn có thể xoay sở được."
Lê Tinh đáp lại một tiếng, nhìn chiếc xe đậu cách đó không xa rồi lại ngẩng đầu nhìn anh: "Hôm nay anh lại đến sớm à?"
"Hôm nay không đến sớm, chỉ sớm hơn em hai phút thôi." Lục Huấn đáp lại cô một câu, rồi kéo tay cô đi về phía xe, nghiêng đầu cười nhìn cô nói: "Em lúc nào cũng đều đúng giờ, anh cũng canh thời gian đến."
Đều đúng giờ.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, luôn cảm thấy nghe ra ý tứ khác.
Lê Tinh chột dạ, mặt nóng lên, cô chậm rãi dời mắt đi, một lúc sau mới lầm bầm đáp: "Ồ, em cũng không phải lúc nào cũng đúng giờ như vậy."
"Em có muốn đi đâu dạo không?" Lên xe, trước khi khởi động Lục Huấn quay đầu hỏi Lê Tinh.
Đây là câu anh hỏi cô mỗi ngày khi đến đón cô tan làm, mấy hôm trước Lê Tinh đều đi dạo, đi dạo phố đi bộ Ninh Thành, hoặc đến những cửa hàng bách hóa xa hơn.
Tính ra sau khi quen anh, họ như thể đánh dấu từng nơi, đi hết các cửa hàng bách hóa ở Ninh Thành, từ bách hoá số một cho đến số sáu không bỏ sót cái nào. Đương nhiên là đi dạo rất vui vẻ, không biết là do anh chiều cô hay là anh thực sự thích đi mua sắm cùng cô, cô cảm thấy mỗi lần đi dạo phố với anh đều rất thoải mái dễ chịu.
Anh đi mua sắm cùng cô không giống như Lê Hà Dương, Lê Hà Niên hay anh ba Lê Thừa chỉ phụ trách xách đồ và trả tiền, anh sẽ nghiêm túc lắng nghe cô nói về món đồ muốn mua, rồi đưa ra ý kiến, đề xuất của mình.
Lần nào cũng rất xác đáng, nói trúng tim đen cô, đương nhiên, vì những ý kiến và đề xuất của anh, cô lại mua thêm rất nhiều thứ, nhưng cảm giác mua sắm thả ga như vậy thực sự rất thoải mái. Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis
Mấy ngày trôi qua, cô đã thích việc mỗi ngày anh đến đón cô tan làm, rồi cùng cô đi mua sắm khắp nơi, có lúc đi làm lơ đãng còn không nhịn được nghĩ, ừm, chiều nay anh đến đón cô, họ nên đi đâu dạo thì hơn?
Rồi mỗi ngày đến năm phút trước giờ tan làm, cô giống như một học sinh ngoan ngoãn chờ tan học, dọn dẹp sạch sẽ chỗ làm việc, nhìn chằm chằm vào đồng hồ không chớp mắt, đến khi kim đồng hồ chỉ đúng giờ là xách túi ra về.
Cho nên mỗi ngày cô mới xuất hiện trước mặt anh đúng giờ, đúng phút, đúng giây như vậy. Nhưng đến hôm qua, cô coi như đã hiểu sơ qua về công việc của anh, những việc anh làm thực sự rất đa dạng, có chút vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, tàu đánh cá ngoài khơi, thu mua thủy sản, còn kinh doanh các loại đồ khô, ngay cả hoa quả tươi anh cũng làm, ngoài ra còn quản lý cả đồ gia dụng nhỏ, buôn bán thép vụn, đội xe của anh đôi lúc còn kiêm luôn cả công việc bảo vệ an toàn cá nhân cho người khác.
Bây giờ hình như còn định làm gì đó với mấy tòa nhà bỏ hoang, mỗi ngày đưa cô về xong còn phải đi giao tiếp.
Chỉ nghe thôi cô đã thấy rất bận rộn, còn chóng mặt hơn cả việc cô kiểm kê giữa năm, những con số dày đặc hiện lên trong đầu. Không biết anh lấy đâu ra nhiều năng lượng như vậy, mỗi ngày cô đều cảm thấy thời gian anh đưa đón cô là đang lãng phí thời gian kiếm tiền của anh.
Vì vậy, sau khi về nhà hôm qua, cô cảm thấy không nên làm lỡ dở công việc của anh nữa, nghĩ đến việc mình đã quen với việc đi dạo mỗi ngày, nên hôm nay giờ nghỉ trưa cô không nghỉ ngơi, cứ đi dạo và mua sắm ở dưới lầu.
Cô tưởng mình đã mua sắm đã đời rồi, nhưng lúc này anh nhắc đến, cô lại thấy thèm thuồng, quả nhiên, đối với việc đi dạo phố mua sắm, cô không giới hạn số lần.
"Thực ra trưa nay em có đi dạo ở dưới lầu một lúc, cũng mua không ít đồ, vừa hay Hà Dương đến, em bảo nó mang về rồi." Lê Tinh lộ vẻ do dự, cắn môi một lúc rồi vẫn nói thật. "Em nghĩ anh bận rộn như vậy, mỗi ngày đưa đón em là được rồi, còn phải đi mua sắm cùng em, thực sự rất lãng phí thời gian, em luôn cảm thấy mình đang làm lỡ dở việc kiếm tiền của anh."
"Làm lỡ dở việc kiếm tiền của anh?" Lục Huấn nhướng mày, có chút buồn cười vì cách nói của cô.
Lê Tinh nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, anh có nhiều việc như vậy, có thể bớt đi một chút thời gian đi dạo phố với em, tiếp thêm một khách hàng, là có thể chốt được một đơn hàng?"
Lê Tinh vừa nói vừa đột nhiên có cảm giác như mất đi rất nhiều tiền, có chút xót xa.
"Còn có thể tính như vậy sao?" Lục Huấn thực sự không nhịn được cười, anh ngẩng đầu nhìn cô, cách ăn mặc hôm nay của cô khiến người ta kinh diễm, vẻ mặt nhăn nhó tiếc tiền kia càng khiến cô thêm sinh động đáng yêu.
"Nếu em đã nói như vậy, anh lại cảm thấy, đi dạo phố với em là anh có lời." Lục Huấn đưa tay khẽ chạm vào đầu lông mày đang hơi nhíu lại của cô, ý cười tràn ngập trong mắt: "Dù sao thì làm ăn với ai cũng được, lúc nào cũng được, bạn gái thì chỉ có mình em, ngàn vàng cũng khó đổi được, đúng không?"
Đầu ngón tay chai sạn lướt qua mi tâm, như khơi dậy một dòng điện nhỏ, má Lê Tinh ửng đỏ, đối diện với đôi mắt trong veo mang theo ý cười dưới hàng mi dài của anh, tim cô đập nhanh hơn, đầu tim tê dại.
Cô run rẩy hàng mi dời mắt đi, một lúc sau mới mím môi, khóe miệng không ngừng nhếch lên, lẩm bẩm: "... Sao có thể tính như vậy được, đi dạo phố với em không phải càng tốn tiền hơn sao?"
Mấy ngày nay cô đã tiêu của anh bao nhiêu tiền, cô biết rất rõ, khiến cô cảm thấy đúng là nên kết hôn sớm, nếu không cứ có cảm giác tiêu tiền chột dạ.
Chỉ là mấy ngày nay, cô chỉ kịp gọi điện thoại cho anh Ba nói về dự định kết hôn sớm của anh, rồi nói riêng với mẹ. Nhưng hôm đó không biết là do cô nói chuyện ngắt quãng không rõ ràng, hay là lúc đó Thiên Tứ và Hà Dương ở bên ngoài ồn ào quá át mất giọng nói của cô mà mẹ không nghe kỹ, đến bây giờ nhà chỉ biết Lục Huấn và ông cụ Lục sẽ đến nhà chơi, còn chưa biết họ sẽ tiện thể nói chuyện đính hôn và kết hôn.
Sau đó cô muốn nói thêm, nhưng mấy hôm nay cô ra ngoài từ rất sớm, cùng Lục Huấn đi ăn sáng, tối đến đi dạo phố, ăn cơm xong mới về, mọi người trong nhà đều bận rửa mặt đi ngủ, cô không tìm được cơ hội thích hợp để nói chuyện này.
Hôm nay là thứ bảy rồi, ngày mai anh và ông cụ Lục sẽ đến nhà, dù thế nào thì tối nay cô cũng phải nói lại chuyện này.
"Tính như vậy có hơi không đúng, em quan trọng hơn công việc, cũng không thể so sánh với tiền bạc." Lục Huấn cười một tiếng, rồi nghiêm túc nhìn cô: "Tinh Tinh, em đừng lo lắng nhiều như vậy, anh sẽ sắp xếp thời gian của mình, anh đúng là có hơi bận, nhưng có anh Tiến, Thuận Tử giúp đỡ, bây giờ cũng không giống như lúc mới bắt đầu cái gì cũng phải tự mình đi làm, cho nên anh vẫn có thời gian đưa đón em đi làm về, cùng em đi dạo phố."
"Hơn nữa cho dù là trâu cũng có lúc phải nghỉ ngơi, đúng không? Em cứ coi như khoảng thời gian anh đi cùng em là ra ngoài thả lỏng đi."
Còn có thể ví mình như trâu, anh cũng không hề kiêng dè.
Nhưng anh đã nói như vậy, cuối cùng cô cũng yên tâm, cô cong môi: "Vậy được, dù sao cũng không làm lỡ dở việc chính của anh là được."
Lê Tinh nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Nếu anh bận thì vẫn phải nói với em."
"Ừm, được, anh biết rồi." Lục Huấn cười đáp, rồi lại hỏi cô: "Vậy bây giờ em muốn đi dạo không? Đi đâu? Tối nay anh không có việc gì."
Dừng một chút, anh lại nói: "Tiện thể, đi ăn mừng."
"Ăn mừng?" Lê Tinh nghi ngờ nhìn anh.
Lục Huấn cười nhìn cô, giấu đầu hở đuôi: "Nhắm mắt lại trước đã, có thứ cho em."
"Thứ gì? Anh lại mua gì cho em nữa à?"
Lê Tinh không nhịn được hỏi, khoảng thời gian này ngoài việc đi mua sắm cùng cô, anh còn tự mình mua cho cô không ít thứ, phần lớn là vòng cổ, vòng tay, đồ càng ngày càng nhiều, khiến món quà mà cô chuẩn bị cho anh ban đầu càng lúc càng có cảm giác không đáng giá, đến giờ vẫn còn để trong túi xách chưa tặng.
"Một thứ lớn." Lục Huấn cười nói: "Nhắm mắt lại trước đã."
Thần thần bí bí, khiến Lê Tinh có chút tò mò, cô nghe lời anh nhắm mắt lại, còn không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc là gì vậy?"
Lục Huấn nhìn hàng mi mỏng manh của cô khép lại, nụ cười trên môi càng sâu, anh đặt chiếc chìa khóa vừa lấy được vào tay cô.
Lê Tinh cảm thấy một vật kim loại rơi vào lòng bàn tay, cô theo bản năng mở mắt ra, nhìn xuống: "Đây là?"
Chiếc chìa khóa bằng đồng thau, mang vẻ cổ kính đậm dấu ấn thời gian.
"Nhà, anh tìm được rồi." Lục Huấn cười nói, giới thiệu với cô: "Là một căn biệt thự cũ kiểu Tây, ở cách khu tập thể nhà máy sợi hai con phố, cạnh công viên Sa Hà, số 39 đường Hoa Đình, không biết em đã từng đến đó chưa."
"Anh đã vào xem rồi, nhà cửa được bảo tồn rất tốt, sân, sàn nhà, cửa sổ thép vân vân đều được bảo trì rất tốt, chỉ cần chuyển đồ đạc vào là có thể ở. Đương nhiên, nếu làm nhà cưới của chúng ta, đến lúc đó chắc chắn phải sửa sang lại, phòng khách căn nhà này rất lớn, cả tầng một chỉ có phòng khách, phòng trà nước và nhà vệ sinh, tầng hai có bốn phòng, vừa hay đáp ứng nhu cầu của em."
"Số 39 đường Hoa Đình, căn nhà cạnh công viên Sa Hà?" Lê Tinh lớn lên ở nhà máy sợi, không có nơi nào gần nhà máy sợi mà cô không quen thuộc.
Cô còn thường xuyên đến công viên đó chơi lúc nhỏ, ở đó có một căn biệt thự cũ rất đẹp, cô có ấn tượng, nói chính xác là ấn tượng rất sâu sắc, thậm chí là khắc sâu trong ký ức, vì cô từng nói với anh Ba, nếu có thể sống trong căn nhà đẹp như vậy thì tốt biết mấy.
Lục Huấn vừa nói, cô lập tức nhớ ra: "Đó không phải là nhà công cộng sao? Hình như trước đây là viện nghiên cứu gì đó?"
"Không phải nhà công cộng, trước đây là nhà nước sử dụng, sau đó đã trả lại rồi." Lục Huấn giải thích với cô, rồi nói sơ qua về tình hình của chủ nhà, nói xong lại không nhịn được hỏi cô: "Tinh Tinh, em thấy căn nhà này thế nào?"
Tuy lúc đến đây, thậm chí là trước khi quyết định mua căn nhà, anh cảm thấy cô sẽ thích, nhưng đến lúc nói với cô, anh vẫn không khỏi có chút lo lắng.
Cô thấy thế nào ư? Cô ngạc nhiên đến mức không biết nói gì.
Cô biết gần đây anh đang tìm nhà, vì hai người thường xuyên nói đến chuyện này, anh luôn hỏi cô muốn một căn nhà như thế nào. Nhưng thực ra cô biết, bây giờ muốn tìm được căn nhà ưng ý không dễ dàng, mà yêu cầu của cô đối với nhà ở cũng không cao như vậy.
Nhà cô không phải ngay từ đầu đã sống trong căn biệt thự nhỏ bây giờ, trước khi xây biệt thự nhỏ, họ sống trong khu tập thể cũ là nhà dành cho cán bộ, đó là một căn nhà gạch ngói bình thường có thêm một khoảng sân nhỏ có hàng rào, chỉ là môi trường xung quanh khá tốt.
Cho nên lúc anh hỏi cô, cô cảm nhận được sự khó khăn của anh khi tìm nhà, cô theo bản năng miêu tả theo hình dáng căn nhà cũ trước đây. Kết quả là anh lại tìm được một căn biệt thự cũ? Còn là nơi cô từng đến công viên đó vô số lần, ao ước được sống ở đó?
Chủ nhà còn định cư ở Hồng Kông, anh phải tốn bao nhiêu công sức mới làm được vậy chứ.
"Căn nhà này chắc không rẻ đâu nhỉ?" Lê Tinh lập tức nhìn Lục Huấn.
Lục Huấn hơi ngẩn ra, không ngờ cô lại đột nhiên hỏi giá, anh cười đáp: "Cũng bình thường."
""Cũng bình thường" nghĩa là không rẻ rồi." Lê Tinh bây giờ cũng coi như hiểu anh phần nào, chỉ cần nghe giọng điệu của anh là có thể cảm nhận được.
Lục Huấn không thể phản bác, sau khi quen biết, hiểu nhau, dường như hai người tâm linh tương thông, cô có thể cảm nhận được mọi tâm trạng của anh, biết cô đã đoán được, anh chỉ hỏi cô: "Em có thích nơi này không? Gần đó chỉ có một hai hộ gia đình, hình như chủ nhà còn đến Thượng Hải định cư rồi, không thường xuyên về đây, nhưng đi bộ ra ngoài một trăm mét là đến phố, khu phố đó cũng khá náo nhiệt."
"Nhà đẹp như vậy đương nhiên em thích rồi!" Lê Tinh không chút do dự đáp. "Hồi bé em thường xuyên đến đó chơi, em đã từng thấy căn nhà đó đẹp như thế nào rồi, lúc đó em còn nói với anh Ba, nếu sau này em có thể sống trong căn nhà đẹp như vậy thì tốt biết mấy."
Lê Tinh vừa nói vừa nhớ ra điều gì đó, cô nghiêng đầu nhìn Lục Huấn: "Hôm nay anh đi xem nhà, không nhận ra căn nhà đó có hơi giống căn nhà chúng ta đang ở sao? Thực ra là bố em đã mô phỏng theo hình dáng căn biệt thự cũ đó, thay đổi một chút rồi xây nên."
Lục Huấn thực sự không nhận ra điều này, lúc đó anh quả thực cảm thấy quen mắt, cũng vì vậy mà anh mới rất muốn mua căn nhà đó, cho nên dù rất khó mua, còn phải nợ ân tình, giá cả cũng cao ngất ngưởng nhưng anh vẫn mua được.
"Đúng là có hơi quen mắt, nhưng anh không để ý, chỉ là nhìn thấy nó anh cảm thấy em sẽ thích."
Lục Huấn cười nói, trong lòng tràn ngập niềm vui, anh cảm thấy đây là duyên phận, mua được căn nhà mà cô từng muốn ở lúc nhỏ, bèn không nhịn được hỏi cô: "Có muốn anh đưa em đi xem không? Em muốn đi xem không?"
Lê Tinh đương nhiên là muốn rồi, cô còn muốn đi mua sắm. Chuyện đi dạo phố thực sự không thể nhắc đến trước mặt cô, vừa nhắc đến là cô lại thấy ngứa ngáy trong lòng không nhịn được, nhưng anh đã mua nhà rồi, cô còn chưa làm gì cả.
"Hay là tuần sau chúng ta đi xem nhé." Lê Tinh nén cơn đau xé lòng, vẫn nghiến răng nói, dừng một chút cô nhìn anh: "Ngày mai anh và ông cụ Lục không phải đến nhà em sao? Hôm nay em về sớm một chút vậy."
Ngày mai.
Cả tuần nay anh vội vàng tìm nhà như vậy là vì ngày mai, để thể hiện thành ý cầu hôn lớn nhất của mình.
"Vậy bây giờ anh đưa em về?" Anh liếc nhìn ngăn chứa đồ, dịu dàng hỏi cô.
"Vâng, về thôi ạ!" Lê Tinh gật đầu, lại nhìn chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay, cảm giác thật kỳ diệu, nơi cô ao ước được sống lúc nhỏ vậy mà lại bị anh mua, sắp trở thành ngôi nhà mới của cô.
Bỗng nhiên cô không còn sợ kết hôn nữa.
Lê Tinh nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, khẽ mỉm cười, lại không nhịn được nói với anh: Em thực sự không ngờ anh lại mua căn nhà đó, thực ra ý tưởng em nói với anh lúc trước là dựa theo căn nhà cũ chúng em từng ở, chỉ có ba bốn phòng, thêm một khoảng sân nhỏ là nhà gạch ngói, gần khu tập thể có rất nhiều."
Đến lượt Lục Huấn ngẩn người, anh cẩn thận nhớ lại những gì Lê Tinh miêu tả với anh, đúng là như vậy thật, chỉ là anh quen với việc dành những thứ tốt nhất cho cô, nhưng cũng coi như là sai lầm may mắn.
Anh khởi động xe chạy về phía khu tập thể nhà máy sợi, vừa cười vừa nói: "Anh thấy biệt thự nhỏ vẫn hợp với em hơn."
Cô nên sống ở nơi tốt nhất.
"Có gì mà hợp với không hợp, ở đâu chẳng phải là ở." Lê Tinh nhỏ giọng lầm bầm một câu, nhưng khóe miệng lại không nhịn được nhếch lên.
Lục Huấn liếc nhìn nụ cười trên môi cô, rồi lại nhìn ngăn chứa đồ.
Từ bách hoá số sáu đến khu tập thể chỉ cần nhấn ga hai cái là đến, chưa đầy mười phút, xe đã dừng lại bên bồn hoa trước căn biệt thự nhỏ nhà họ Lê, hơn bốn giờ chiều, cổng nhà họ Lê mở hé, trong sân thoang thoảng truyền đến tiếng Thẩm Phương Quỳnh gọi Thiên Tứ.
Đây là lần đầu tiên trong tuần này hai người tan làm chỉ ở bên nhau chưa đầy hai mươi phút đã phải chia tay, trong lòng có chút không nỡ.
"Vậy em vào nhà đây, anh về nhà cẩn thận nhé, tối nay không có việc gì thì nghỉ ngơi sớm một chút."
Lê Tinh liếm môi, nghiêng đầu nhìn Lục Huấn nói một câu, cầm túi xách mở cửa xe định xuống, mũi chân còn chưa chạm đất, Lục Huấn đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô: "Chờ một chút, Tinh Tinh, còn một thứ chưa đưa cho em."
Lê Tinh ngẩn ra, cô theo bản năng quay đầu lại: "Còn thứ gì nữa sao?"
Lục Huấn nhìn cô một cái, đưa tay mở ngăn chứa đồ, lấy giấy chứng nhận quyền sở hữu bên trong ra đưa cho cô, cười nói:" Cái này."
"Lúc làm thủ tục ở phòng quản lý nhà đất, anh đã bảo người ta viết tên em rồi."
Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro