Chương 5: Ưng ý

Editor: Frenalis

"Hai đứa quen nhau à?"

Thấy Lê Tinh và Lục Huấn có vẻ như quen biết nhưng không thân, ông cụ Lục tò mò không thôi, đôi mắt già đảo qua đảo lại giữa hai người.

Lê Vạn Sơn cũng rất ngạc nhiên, liền hỏi: "Hai đứa quen nhau thế nào?"

"Hôm qua cháu gặp anh ấy ở tòa nhà bách hóa ạ." Lê Tinh gượng cười đáp nhỏ, mắt không nhịn được nhìn Lục Huấn.

Lê Vạn Sơn rất nghiêm khắc với Lê Tinh, không bao giờ cho phép cô mượn tiền bên ngoài, càng không cho phép nhận đồ của người khác, cô không dám để Lê Vạn Sơn biết chuyện Lục Huấn trả tiền giày cho mình.

May mà Lục Huấn không nhắc đến chuyện này, anh tiếp lời cô: "Hôm qua con đến tòa nhà bách hóa số sáu mua đồ cho mẹ Thuận Tử, tình cờ gặp cô ấy."

"Vậy là hai đứa có duyên đấy!" Ông cụ Lục rõ ràng rất vui mừng, khuôn mặt gầy gò như vỏ cây già cười đến nỗi nếp nhăn hằn sâu như hoa nở, lại nói với Lê Vạn Sơn: "Chúng ta còn lo hai đứa trẻ mới gặp sẽ ngại ngùng, có duyên như vậy thì không lo nữa rồi."

"Đúng vậy, không ngờ hôm qua lại gặp nhau, đúng là có duyên."

Lê Vạn Sơn nhìn cũng có vẻ rất hài lòng, ông nhìn Lê Tinh mỉm cười gật đầu phụ họa, lại nói chuyện phiếm với ông cụ Lục vài câu, vừa dẫn mọi người ngồi vào chỗ.

Nhân viên phục vụ lúc này đi vào đưa thực đơn, ông cụ Lục nhận lấy thực đơn nhìn lướt qua rồi đưa cho Lê Vạn Sơn:
"Ông Lê, tôi không biết Tinh Tinh thích ăn gì, ông gọi món đi. Đừng khách sáo, cứ gọi món Tinh Tinh thích ăn, ông biết tôi mà, tôi không kén ăn, còn thằng cháu nhà tôi càng dễ nuôi, cái gì cũng ăn."

Lê Vạn Sơn và ông cụ Lục là bạn câu cá hai năm rồi, bình thường còn dùng chung cốc uống nước nên không cần khách sáo nhiều, Lê Vạn Sơn cũng không từ chối,  mỉm cười nhận lấy thực đơn.

"Vậy tôi gọi món nhé, Tinh Tinh nhà tôi cũng không kén ăn, nhưng đúng là có mấy món khoái khẩu."

Lê Vạn Sơn cười nói, rồi gọi món với nhân viên phục vụ, đầu tiên ông gọi một món cá vàng bọc đậu phụ, một món miến xào lươn, sau khi hỏi ý kiến ông cụ Lục, ông lại gọi thêm ba món nữa, cuối cùng ông nhìn Lê Tinh, rồi gọi thêm một món bánh trôi rượu vang đỏ.

Bốn người, sáu món ăn, trong đó có ba món là Lê Tinh thích ăn.

Trong lòng Lê Tinh có chút vui vẻ, bố cô tuy nghiêm khắc nhưng luôn nghĩ cho cô, ngay cả trong trường hợp này cũng không ngoại lệ, đồng thời cô cũng có chút chột dạ, sợ bị người khác phát hiện thì không hay.   Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Theo bản năng, Lê Tinh nhìn sang đối diện.

Bàn ăn trong phòng riêng là bàn tròn lớn, chỗ ngồi cách nhau khá xa, Lê Tinh ngồi cạnh Lê Vạn Sơn, Lê Vạn Sơn ngồi cạnh ông cụ Lục, Lục Huấn ngồi cạnh ông cụ Lục, Lê Tinh và Lục Huấn vừa vặn ngồi đối diện nhau, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy. Không biết có phải trùng hợp hay không, Lê Tinh vừa ngẩng đầu lên thì Lục Huấn ở đối diện cũng ngẩng lên.

Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đen của người đàn ông đặc biệt sâu thẳm, như dòng xoáy nước dưới đáy vực sâu, lại như mang theo ngọn lửa.

Lê Tinh bị nhìn đến mức da đầu tê dại, hơi thở như ngừng lại, cô vội vàng cúi đầu xuống, trái tim đập thình thịch không ngừng.

"Tinh Tinh đang làm việc ở tòa nhà bách hóa số sáu à? Công việc có vất vả không?" Có lẽ nhận thấy không khí hơi ngượng ngùng, ông cụ Lục bên cạnh mỉm cười hỏi.

"Vâng ạ, con làm kế toán ở tòa nhà bách hóa số sáu, cũng không vất vả lắm, con làm việc hai năm nên đã quen rồi ạ."

Được người lớn tuổi hỏi chuyện, Lê Tinh lấy lại tinh thần, cô khẽ nắm chặt tay, ổn định lại tâm trạng căng thẳng, mỉm cười đáp, cảm thấy câu trả lời của mình hơi cứng nhắc, cô suy nghĩ một chút, lại nói với vẻ hơi buồn rầu và tinh nghịch: "Chỉ là đôi khi con cảm thấy hơi nhàm chán, ngày nào cũng làm những việc lặp đi lặp lại ấy."

Ông cụ Lục trước khi nghỉ hưu là trưởng phòng tài vụ của nhà máy đóng tàu, lại là người từng trải qua thời kỳ nhạy cảm, Lê Tinh vừa nói, ông ấy đã hiểu cảm giác của cô.

Ông cụ gật đầu thông cảm: "Đúng là như vậy, không nói những cái khác, mỗi ngày gảy bàn tính cũng đủ khiến người ta đau đầu rồi, đặc biệt là công việc kế toán lại không thể lơ là, chỉ cần gảy sai một hạt bàn tính, hoặc viết thiếu một con số, thậm chí là dấu phẩy, đều không phải là chuyện nhỏ, nhẹ thì cả phòng phải tăng ca thức đêm kiểm tra sổ sách, nặng thì bị điều tra, lục lại sổ sách cũ..."

"Chỗ con là cửa hàng bách hóa, sổ sách càng phức tạp và vụn vặt, phiếu thu chi cũng nhiều."

Lê Tinh cảm thấy lời than phiền công việc nhàm chán này, ở nhà cô cũng đã từng nói. Nhưng trong nhà cô, Lê Vạn Sơn là giám đốc nhà máy mấy chục năm, Thẩm Phương Quỳnh thì là chủ nhiệm Hội Liên Hiệp Phụ Nữ, anh cả Lê Chí Quốc là chủ nhiệm phân xưởng của nhà máy sợi, anh hai Lê Chí Quân là kỹ sư kỹ thuật của nhà máy nhiệt điện, chị dâu cả Hà Lệ Quyên trước đây làm việc ở phân xưởng, sau đó vì lý do sức khỏe chuyển sang làm hậu cần, chị dâu hai Thường Khánh Mỹ thì làm việc ở công đoàn nhà máy nhiệt điện, công việc nhàn nhã đến mức có thể đan áo len ở văn phòng.

Nghe cô nói công việc nhàm chán, không ai hiểu được.

Lê Vạn Sơn, Thẩm Phương Quỳnh và hai anh trai đều là những người yêu thích công việc, làm việc rất hăng say, trong từ điển của họ không có từ "nhàm chán", Lê Vạn Sơn thậm chí còn nói cô không đủ yêu nghề.

Còn hai chị dâu thì cho rằng, công việc nào cũng vậy, không phạm lỗi là được rồi, nhàm chán thì có thể tự tìm việc gì đó để làm, đan áo len chẳng hạn. Còn anh ba Lê Thừa đang ở trong quân đội, anh ấy chỉ nói là không muốn làm thì nghỉ việc, anh ấy nuôi cô.

Đây là lần đầu tiên, cô nói về công việc mà có người hiểu được, lại còn nói trúng chỗ quan trọng. Trong lòng cô xúc động, không nhịn được gật đầu đồng tình: "Hoàn toàn không dám lơ là, bây giờ con đỡ hơn rồi, ngày nào cũng làm quen rồi, gần như nhìn thấy sổ sách là đầu óc tự động bắt đầu tính toán, sổ sách gì cũng không bao giờ sai, xuất hóa đơn càng thành thạo, chỉ cần kiểm kê đối chiếu cẩn thận là được."   Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

"Con nhớ lúc mới vào tòa nhà bách hóa số sáu, lúc đó con mới ra trường, cái gì cũng không biết, có lúc xuất hóa đơn sai, có lúc báo cáo tài chính không rõ ràng, ngày nào cũng bị mắng. Bố con không muốn con tiếp tục mắc lỗi, đã tìm con nói chuyện, cũng nói với con về mức độ nghiêm trọng của việc kế toán phạm lỗi, nói nếu con cứ mơ mơ màng màng như vậy, không biết chừng ngày nào đó sẽ tự hại mình, còn kể cho con nghe rất nhiều ví dụ, khiến con ngày nào cũng sợ mình tính sai sổ sách, có lúc nằm mơ cũng thấy mình đang ghi sổ..."

Lê Tinh khi nói chuyện với người khác, sẽ vô thức nói nhiều, không để ý một chút là cô đã mở lời, cô hơi ngại ngùng mím môi, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Lúc đó con nghĩ, con không biết đạp máy khâu, vào đó chắc chắn sẽ khổ sở, có khi tối nào cũng ngồi bên cửa sổ sắt nhìn trăng mà khóc, vậy  con thà đổi việc khác, dù có đi khuân vác hàng cũng được, khi nào không chịu đựng được sau đó con không chịu nổi nữa bèn xin lãnh đạo điều chuyển công tác."

"Lúc đó, phòng con chỉ có con và lãnh đạo, lãnh đạo không muốn con đi, cứ an ủi con mãi: Sẽ không đâu, bố con trêu con đấy, bây giờ không còn như trước kia nữa... Cuối cùng, lãnh đạo sợ con bỏ đi, cũng không dám mắng con nữa, ngày nào cũng cầm tay chỉ việc cho con, kiểm tra cho con, còn mang đồ ăn cho con, món tôm xào cay mà vợ ông ấy làm đặc biệt ngon, cay xé lưỡi, hậu vị rất lâu, vì món tôm xào cay đó mà con đã cố gắng chịu đựng! Nhưng con vẫn không dám phạm một chút sai lầm nào, mỗi lần tính toán đều cẩn thận rồi lại cẩn thận, nếu sai một con số, con có thể nhìn chằm chằm vào hạt bàn tính mà muốn nuốt nó vào bụng..."

Giọng nói của Lê Tinh trong trẻo như tiếng suối chảy róc rách, giọng cô lại mềm mại, nói chuyện thong thả, có cảm giác từ tốn chậm rãi, khiến người ta rất dễ dàng lắng nghe, còn có thể tưởng tượng theo lời miêu tả của cô.

Hình ảnh vừa buồn cười vừa chua xót.

Lục Huấn không khỏi nhìn cô.

Hôm nay Lê Tinh mặc chiếc váy mới mua hôm qua. Tối qua cô chọn quần áo đến tận khuya, nhưng có lẽ vì bản năng có mới nới cũ, có váy mới rồi nên khi nhìn lại những chiếc váy cũ khiến cô luôn cảm thấy không vừa mắt.

May mà trời nóng, chiếc váy mới được giặt qua nước tối hôm trước, phơi một đêm là khô, cuối cùng cô quyết định mặc váy mới.

Váy trễ vai màu xanh lá cây, chất liệu vải cotton pha mềm mại, cổ chữ V khoét nhẹ, ôm eo, vạt váy chữ A dài đến bắp chân, Lê Tinh rất thích, vừa vặn kết hợp với đôi giày cao gót bảy phân màu nâu nhạt đế xuồng quai trần mua tháng trước, để phù hợp với chiếc váy này, cô còn cố tình dùng dây buộc tóc cùng màu váy, đeo thêm chiếc băng đô kẻ ô vuông xanh nhạt trắng sữa.
Tóc cô xoăn tự nhiên để dài đến eo, tóc dày và bồng bềnh, buộc tóc mất rất nhiều thời gian, nhưng đẹp thì đúng là rất đẹp.

Màu xanh lá cây tôn da, Lê Tinh vốn có làn da trắng nõn hồng hào, chiếc váy xanh lá cây mặc trên người cô càng làm nổi bật làn da trắng mịn như tuyết, đôi mắt đẹp như tranh vẽ.

Trong phòng riêng bật điều hòa, cửa sổ đóng kín, để tránh ánh nắng mặt trời chiếu vào chói mắt, rèm cửa cũng được kéo lại, ánh sáng trong phòng không quá sáng, thậm chí có chút tối. Nhưng cô ngồi đó, ngón tay trắng nõn khẽ vuốt ve thành tách trà xanh nhạt, mỉm cười trò chuyện với mọi người, khiến người ta cảm thấy rạng rỡ như tỏa sáng, cả căn phòng chỉ chú ý đến cô.

Hôm qua ở trung tâm thương mại, Lục Huấn đã nhận ra cô, chủ yếu là cô rất dễ nhận ra, xinh đẹp và tinh tế hơn trong ảnh, như người đẹp bước ra từ tranh vẽ, vừa lọt vào mắt người khác đã trở thành một nét chấm phá đậm nét.

Không chỉ xinh đẹp, mà còn thú vị.

Lục Huấn bưng tách trà lên, cúi đầu từ từ uống một ngụm, trà của nhà hàng Đông Phúc không thể so sánh với các món ăn của họ, mỗi lần đến anh đều chê, nhưng lần này lại uống được vị ngọt thanh.

So với người im lặng uống trà, ông cụ Lục lại không nhịn được lên tiếng bênh vực Lê Tinh: "Đây là lỗi của bố con rồi, mới đi làm đã áp lực lắm rồi, sao còn dọa con như vậy."

Lê Tinh nào dám "vuốt râu hùm", cô chớp chớp mắt:
"Bố con luôn rất nghiêm khắc, làm việc mấy chục năm chưa từng xảy ra sai sót, con là con gái rượu của bố mà, bố nghiêm khắc với con cũng dễ hiểu, hơn nữa cẩn thận một chút, không phạm lỗi, cũng sẽ không bị lãnh đạo mắng đến phát khóc, cuối năm còn được khen, nhận tiền thưởng."

Ban đầu, Lê Tinh có ý nịnh bợ ông bố, nhưng nhớ đến chuyện liên tục phạm lỗi bị lãnh đạo mắng té tát, bây giờ vẫn đang làm công việc dọn dẹp hành lang nhà vệ sinh, nhớ đến số tiền thưởng cuối năm mình nhận được, cô lại thật lòng cảm ơn sự nghiêm khắc của ông bố lúc đó.

Ông cụ Lục nghe mà trong lòng chua xót.

Cả đời ông có một trai một gái, nhưng ông không cảm nhận được bao nhiêu thành tựu làm bố từ hai đứa con này. Không nói đến con trai, nhu nhược, hiền lành quá mức, ở nhà như người vô hình, nói khó nghe một chút, con mèo nhà ông thỉnh thoảng còn kêu vài tiếng, còn đứa con trai này, bảo nó nói một câu cũng khó. Con gái thì hoàn toàn trái ngược với con trai, nhưng lại quá cố chấp, không nhìn được ai hơn mình, lúc trẻ vì tranh giành miếng ăn mà ly hôn với chồng.
Về nhà mẹ đẻ ngày nào cũng so đo với chị dâu, so sánh con trai mình với cháu trai, cãi cọ ồn ào không ngày nào yên tĩnh, may mà bây giờ cháu ngoại và cháu rể mua cho nó một căn nhà nhỏ, để nó ra ngoài sống một mình, nếu không tiếp tục sống chung, chắc ông không sống thọ được.

"Ông Lê, ông đúng là có phúc, có cô con gái như vậy." Ông cụ Lục không khỏi cảm thán.

"Tôi có ba cháu trai, một cháu gái, cộng lại cũng không bằng một đứa con gái của ông, đúng là chiếc áo bông nhỏ ấm áp."

Khóe miệng Lê Vạn Sơn nhếch lên, ngoài miệng vẫn cứng rắn: "Con bé chỉ được cái miệng lưỡi."

Quen biết nhau hai năm rồi, ai mà không biết tính ai chứ, dù biết đây là nhà thông gia tương lai, không thể đắc tội, nhưng ông cụ Lục tạm thời không muốn để ý đến ông ấy, ông cụ ho khan một tiếng, bưng tách trà lên giả vờ uống một ngụm.

Trong lúc nói chuyện, những món ăn đã gọi cũng lần lượt được mang lên.

Món đầu tiên được mang lên là bánh trôi rượu vang đỏ.

Có lẽ vì được nịnh nọt nên tâm trạng tốt, cũng muốn bù đắp, Lê Vạn Sơn khó có khi không câu nệ quy củ của mình, cầm lấy bát của Lê Tinh múc cho cô một bát.

Vừa múc vừa cười nói với ông cụ Lục và Lục Huấn: "Con bé nhà tôi thích nhất bánh trôi của nhà hàng Đông Phúc, nó coi như món tráng miệng, cũng coi như cơm, mỗi lần đến đây, nhất định phải gọi món này."

Lê Tinh bị nói đến mức ngượng ngùng, hai má hơi nóng lên, nhưng cô cũng không vạch trần ông bố, chỉ lo mọi người lát nữa không tiện động vào bát bánh trôi này, cô bèn nói: "Dù thích đến mấy thì con cũng chỉ ăn được một bát thôi ạ."

Lê Vạn Sơn không biết nhớ đến chuyện gì, ông cười lớn: "Đúng vậy, nó chỉ ăn được một bát, con bé này lanh lợi lắm, nó nói các món ăn của nhà hàng Đông Phúc đa số là ngon vì hiếm, còn bánh trôi là bánh đặc ruột, ngon bổ rẻ lại no bụng."

Ông cụ Lục ngẩn người, nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa trong lời nói này, ông ấy không nhịn được cũng cười lớn theo, vẻ mặt đồng tình: "Đúng vậy, đúng là như vậy."

"Như món miến xào lươn, hương vị thì tuyệt đối không chê vào đâu được, nhưng gắp hai đũa là hết."

"Lần trước tôi đến đây, còn bảo phục vụ thêm món, nếu ông chủ không có mặt, tôi đã muốn bưng đĩa đến cho ông ấy xem, mà nói rằng món này rất ngon, nhưng có thể cho thêm một chút không."

Ông cụ Lục nói xong, nhìn lướt qua bàn ăn, thấy mấy đĩa thức ăn lần này đều đầy ắp, ông ấy ngạc nhiên nói: "Xem ra có người đã nói với ông chủ rồi, hôm nay chúng ta có thể thoải mái ăn."

Lê Vạn Sơn đã chú ý từ trước, nếu không lúc nãy ông đã không lấy chuyện này ra để nói đùa, ông gật đầu: "Có thể thỏa thích ăn rồi."

Lê Vạn Sơn và ông cụ Lục đều là người hoạt bát, nói nói cười cười, lúc này trà trong cốc của hai người cũng đã cạn, Lục Huấn rất tinh ý, cầm ấm trà lên rót thêm cho từng người.

Lê Vạn Sơn dường như lúc này mới chú ý đến anh, bắt đầu hỏi chuyện anh: "Ông nội cậu thường nhắc đến cậu với tôi, nói bây giờ cậu đang mở nhà máy sản xuất đồ gia dụng nhỏ à?"

"Vâng ạ, đầu năm nay con mới mua lại một nhà máy nhỏ ở Từ Thành, mới bắt đầu hoạt động..."

Lục Huấn thong thả đặt ấm trà xuống, ngồi về chỗ cũ đáp. Anh tỏ ra khiêm tốn lễ độ, cơ bản là hỏi gì đáp nấy, vừa trả lời câu hỏi của Lê Vạn Sơn, vừa có thể chú ý để không khí không bị nguội lạnh, có chủ đề để tiếp tục trò chuyện.

Lê Tinh trải qua lúc nãy đã không còn căng thẳng nữa, cô cầm thìa giả vờ múc bánh trôi ăn, lặng lẽ quan sát người đối diện.

Hôm qua cô chỉ lo nhìn hai đôi giày, không để ý kỹ đến anh, cũng không nhớ anh mặc gì, trông như thế nào, chỉ nhớ anh rất cao, nhìn nghiêng rất đẹp trai, rất góc cạnh, đường nét rõ ràng.

Lúc này nhìn chính diện mới phát hiện người này không chỉ đẹp trai bình thường. Gò má anh cao, lông mày rậm xếch lên gần đến thái dương, mí mắt mỏng có một nếp gấp sâu, mắt hơi to và dài, con ngươi đen nhánh, khi nhìn người khác mang đến cảm giác rất tập trung. Sống mũi cũng rất cao và thẳng, môi không phải môi mỏng nhưng cũng không dày, vừa phải, màu sắc cũng vậy, không phải màu môi thâm mà cô ghét.

Các đường nét trên khuôn mặt rất đẹp, kết hợp với nhau trên gương mặt hoàn hảo đó càng thêm thu hút. Anh cao ráo, nhưng lưng thẳng, dù chỉ tùy ý ngồi đó, cũng toát lên vẻ cao ngạo như cây tùng.

Lê Tinh nhớ đến lời Lê Vạn Sơn nói anh từng là quân nhân, có thể nhìn thấy một chút dấu vết.

Nhưng anh không giống như anh ba Lê Thừa, cũng từng là quân nhân nhưng lại sắc bén, vừa đứng đó đã toát lên vẻ uy nghiêm khó gần.

Anh trầm ổn hơn, điềm tĩnh hơn, khí chất nội liễm. Người như vậy, có thể làm quân nhân, có thể làm doanh nhân, đeo kính cũng có thể làm học giả.

Lê Tinh nhìn lướt qua khuôn mặt tuấn tú của anh, rồi nhìn đến quần áo anh đang mặc, chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu, cởi hai cúc áo, mặc trên người anh trông rất lịch sự.

Có lẽ, anh đeo kính sẽ càng đẹp trai hơn.

Lê Tinh thầm nghĩ rồi thu hồi ánh mắt, cúi đầu cắn một miếng bánh trôi, cũng không chú ý đến việc người đàn ông lúc này vô tình liếc nhìn cô.

Mấy món ăn nhanh chóng được dọn lên đầy đủ, bốn người chính thức cầm đũa ăn cơm.

Ông cụ Lục và Lê Vạn Sơn đã thống nhất chiều nay sẽ đi câu cá, Lục Huấn phải lái xe, ông cụ Lục không cho anh uống rượu, nên rượu nhân viên phục vụ mang đến không được mở, chỉ mở mấy chai nước ngọt ướp lạnh.

Lê Tinh ăn xong một bát bánh trôi, bụng đã no khoảng bảy tám phần, thấy ông cụ Lục và Lê Vạn Sơn vừa ăn vừa trò chuyện, thỉnh thoảng hỏi Lục Huấn vài câu, cô ăn chậm lại, gắp cá vàng bọc đậu phụ và miến xào lươn mà cô thích ăn từng miếng nhỏ, thỉnh thoảng uống thêm một ngụm nước ngọt.

Cũng có chút tò mò về người khác giới và đối tượng xem mắt, nên lúc uống nước ngọt Lê Tinh không nhịn được liếc nhìn sang đối diện.

Cô để ý thấy, Lục Huấn món nào cũng gắp, nhưng miến xào lươn và cá vàng bọc đậu phụ chỉ gắp qua loa hai lần, lượng cũng không nhiều, trông như làm cho có lệ. Thấy đũa anh dừng trên đĩa miến xào lươn, bỗng nhiên khựng lại, rồi chuyển sang gắp một con ngao, ánh mắt Lê Tinh không khỏi dừng lại lâu hơn một chút, anh dường như rất nhạy bén, lập tức phát hiện ra, nhìn về phía cô.

Tay Lê Tinh đang cầm đũa bỗng nhiên siết chặt, nhưng cô không né tránh ánh mắt như lúc nãy mà bình tĩnh nhìn lại.

Lục Huấn nhìn cô, tay đang đặt trên bát khẽ cử động, xoay bàn ăn, nhanh chóng đưa đĩa miến xào lươn đến trước mặt Lê Tinh.

Anh sẽ không nghĩ là cô đang đợi gắp thức ăn chứ?

Lê Tinh nhìn xuống đĩa miến xào lươn được đưa đến trước mặt, do dự một chút giữa việc bị đối phương hiểu lầm là cô tham ăn hay là bị phát hiện đang lén nhìn, cô đưa đũa ra gắp một miếng vào bát, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu từ từ ăn, chỉ có hai tai nóng bừng, đỏ ửng như bị bỏng.

Lục Huấn nhìn thấy vậy khóe miệng khẽ nhếch lên, trong đôi mắt đen ánh lên ý cười.

Bên cạnh, ông cụ Lục uống một ngụm trà, nhìn thấy cảnh này thì nhìn Lê Vạn Sơn, hai người nhìn nhau cười, hiểu ý gật đầu.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyentop.pro/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro