Chương 104: Vở bài tập
Edit: Shye
***
Thời gian dành cho người cầu sinh thật sự quá ít ỏi, chưa đầy mười phút sau khi Thích Vọng Uyên nói nội dung trên giấy cho Ninh Giai, ký ức của họ bắt đầu mờ dần.
Đến khi họ nhận ra có gì đó không ổn, cố gắng nhớ lại, thì phát hiện rất nhiều thứ đã không thể nhớ ra.
May mà tờ giấy kia đã viết chi tiết mọi thứ, dù tạm thời quên mất thì cũng có thể hành động theo nội dung trên giấy.
Nhưng họ cũng không dám trì hoãn nữa, lỡ như ngay cả chữ viết cũng quên mất cách nhận ra thì chẳng phải chỉ còn cách chờ chết sao?
Không cần bàn bạc gì, Ninh Giai lập tức tìm "mẹ" mình, hỏi: "Nhà mình có gọt bút chì không ạ?"
Người phụ nữ bất ngờ, vô cùng ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Không có đồ gọt thì con gọt bút chì bằng cách nào?"
"Đồ ở đâu vậy mẹ?" Ninh Giai vội hỏi tiếp.
Người phụ nữ nghi ngờ: "Tĩnh Tĩnh, con sao vậy? Sao con kỳ lạ thế?"
Ninh Giai không muốn dài dòng, hỏi lại lần nữa, cuối cùng bà ta cũng trả lời: "Đồ đó ba con giữ mà, con không biết sao? Chúng ta sợ dao làm con bị thương, với lại trước đây con toàn làm vụn bút chì vương vãi khắp nơi, nên bút chì của con luôn được ba con gọt sẵn ở nhà mà."
Thật sự đúng như bà ta nói! Ninh Giai ngẩn ra, quay đầu nhìn sâu vào Quan Yếm phía sau.
Lúc này, cô gái kia đã biến thành một kẻ "chậm phát triển" thực sự, cô quên rất nhiều chuyện, ngay cả nói cũng không rõ ràng, ngơ ngác đi theo sau người đàn ông kia, như một loài tầm gửi không thể sinh tồn chỉ có thể dựa vào người khác để sống.
Nhưng chính người này, vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi mất trí nhớ đã để lại manh mối quan trọng như vậy cho họ.
Mà manh mối này, rõ ràng đáng lẽ là Ninh Giai phải tự mình phát hiện ra.
Cô ấy đã tốn rất nhiều công sức đi tìm khắp nơi, đi hết cả khuôn viên trường học, thậm chí cả khu dân cư, không ngừng khổ sở than "tại sao mình không có chút manh mối nào cả?"
Nhưng đến khi xem nội dung trên giấy, cô ấy mới phát hiện, thứ mình cần tìm luôn bày ra trước mắt một cách rõ ràng đến thế!
Sợi chỉ bên cạnh khóa kéo cặp sách sẽ gây cản trở cho quá trình khử trùng của "người mẹ mắc bệnh sạch sẽ" ở chỗ cửa ra vào sau khi tan học về nhà.
Bà ta sẽ làm hoặc gọi chồng giúp, hoặc cố mở khóa kéo, nhưng rất có thể sẽ gây chú ý cho người chồng.
Khi bà ta khử trùng đồ dùng học tập bên trong, chồng bà ta sẽ vì sợi chỉ đó mà tìm kéo hoặc dao để xử lý, rồi sau đó, hộp bút không cài chặt sẽ tự bật ra khi được cầm lên, làm đồ bên trong rơi xuống.
Người đàn ông mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng chắc chắn không thể chịu được hai cây bút chì có đầu bút đã mòn.
Tiếp theo ông ta sẽ lấy gọt bút chì ra, gọt lại đầu.
Đây đều là những suy đoán được viết trên tờ giấy kia.
Thực ra, Ninh Giai từng có cơ hội tìm thấy đồ gọt bút chì, cô ấy nhớ vào ngày đầu tiên vào nhiệm vụ, cô ấy đã lục cặp sách của mình.
Khi cô ấy lấy cặp sách ra ở chỗ ngồi trong trường, phát hiện khóa kéo bị vướng vào sợi chỉ, mẹ cô ấy cũng đang ngồi bên cạnh.
Nên cốt truyện đáng lẽ xảy ra vào buổi tối đã bị thay đổi vì hành động của cô ấy: Mẹ cô ấy lấy ra chìa khóa mang theo bên mình, trên đó có một chiếc bấm móng tay tinh xảo đẹp đẽ cắt sợi chỉ kia với một động tác.
Mà hộp bút trong cặp sách cũng bị Ninh Giai vô tình tự tay đóng chặt lại khi lục đồ.
Cô ấy hoàn toàn không chú ý đến những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này.
Nên chiều hôm đó sau khi tan học, bà mẹ mắc bệnh sạch sẽ không gặp phải tình trạng khóa kéo bị kẹt khi khử trùng, khi lấy hộp bút ra nó cũng không bất ngờ mở ra và phát ra tiếng động gây chú ý, ông ba mắc chứng ám ảnh cưỡng chế trong phòng khách sẽ không nghe thấy mà ra xem.
Mẹ có bệnh sạch sẽ, nhưng không có ám ảnh cưỡng chế, bà ta sẽ không chú ý đến đầu bút chì hơi thô, chỉ quan tâm đồ đó bẩn đến mức nào.
Vì ngày đầu tiên Ninh Giai về nhà bình thường không có chuyện gì đáng chú ý xảy ra, nên những ngày sau đó, cô ấy không còn về nhà nữa, thay vào đó đi tìm manh mối ở những khu dân cư khác.
Nhưng ai có thể ngờ rằng, một sợi chỉ nhỏ bé đó lại cắt đứt toàn bộ chuỗi thông tin của cô ấy.
Tâm trạng của Ninh Giai phức tạp, một lúc sau mới nói: "Con biết rồi."
Sau đó, cô ấy nhanh chóng rời khỏi "mẹ", cùng Thích Vọng Uyên và Quan Yếm đầu óc trống rỗng bí mật rời khỏi trường, đến nhà cô ấy tìm gọt bút chì.
Để tránh những sự cố bất ngờ như quên sạch mọi thứ giữa chừng, Thích Vọng Uyên dùng số tiền lẻ còn lại mua giấy và bút bi ở các sạp hàng, ngoài việc viết ra manh mối và hành động tiếp theo, anh còn viết dòng chữ nhắc nhở trên mu bàn tay mình: "Nếu quên thì xem giấy trong túi."
Điều may mắn là những ký ức ngoài những chuyện liên quan đến Quan Yếm sẽ không biến mất.
Vì vậy, Ninh Giai quen đường đưa họ đến "nhà" của mình.
Cửa nhà đã khóa, ông ba mắc chứng OCD rõ ràng đã đi làm từ lâu.
Nhưng cô ấy có chìa khóa, không có ai ở nhà lại càng tiện hơn.
Bước vào cửa, Ninh Giai nhìn cánh cửa "phòng khử trùng" đóng kín, bước vào nhà, thở dài nói: "Cảm giác không cần khử trùng mà vẫn vào được thật tuyệt."
Thích Vọng Uyên nhìn nội dung trên giấy, ngẩng đầu nói: "Tìm thôi."
Đầu tiên, đồ vật chắc chắn không ở trong phòng Ninh Giai, nếu không cô ấy đã tìm thấy từ lâu.
Khả năng lớn nhất là ở phòng khách, dù sao mẹ cô ấy cũng có chứng sạch sẽ, không thể để ba ngồi gọt bút chì trong phòng ngủ.
Vì vậy, chưa đầy mười phút sau, Thích Vọng Uyên đã tìm thấy một chiếc gọt bút chì nhỏ trong tủ đồ lặt vặt bên trái phòng khách.
Vì ba mắc chứng OCD, nó được sắp xếp gọn gàng cùng với các dụng cụ nhỏ khác trong một hộp giấy, mọi thứ đều được sắp xếp ngăn nắp.
Anh cầm gọt bút chì lên, quay lại đưa cho Quan Yếm xem.
Đây là một hành động vô thức, dường như bất kể chuyện gì anh cũng muốn bàn bạc với cô.
Đến khi anh nhận ra thì mới nhớ ra rằng, cô đã không còn nhớ gì nữa.
Quan Yếm đã quên gần hết mọi thứ đang nghiêng đầu cười với anh, lúc này ánh mắt cô không còn thông minh và trầm tĩnh như những người trưởng thành khác, mà mang theo sự ngây thơ của trẻ con.
Tuy rất đáng yêu, nhưng Thích Vọng Uyên lại không muốn thấy cô như vậy, anh nghĩ, bản thân cô chắc chắn cũng không thích.
Tờ giấy cô để lại nói rằng, phương pháp hoàn thành nhiệm vụ rất có thể là giải trừ vòng lặp và cứu Thạch Trấn đang một lòng tìm đến cái chết.
Và sau khi có được gọt bút chì, cây bút chì không thể phá hủy bằng dao thông thường đó có thể bị phá hỏng.
Bút chì bị phá hỏng, hiệu lực biến mất, vòng lặp kết thúc.
Còn viết gì nữa thì ký ức của Thích Vọng Uyên lại bắt đầu mơ hồ.
Anh tranh thủ lúc chưa quên hẳn, lập tức lấy tờ giấy viết kín chữ ra, một lần nữa xem xét cẩn thận.
Đúng rồi, còn có suy đoán như thế này.
Cô viết rằng:
Tờ nhật ký thứ năm là ghi chép sau ngày Quốc tế Thiếu nhi, có thể xem như là gợi ý của phó bản, chìa khóa để hoàn thành nhiệm vụ là "cứu Thạch Trấn", cũng có thể xem xét từ khía cạnh khác, vì Quốc tế Thiếu nhi đã ở trong vòng lặp, nhưng tại sao vẫn nhận được tờ nhật ký đó, có phải vòng lặp này ngay từ đầu không phải bắt đầu trực tiếp từ ngày Quốc tế Thiếu nhi hay không?
Nếu có người viết ra mong muốn mãi mãi là Quốc tế Thiếu nhi vào ngày sau ngày Quốc tế Thiếu nhi, thì dù đã trải qua những ngày sau đó, sau khi tỉnh dậy vẫn có thể quay lại ngày Quốc tế Thiếu nhi, và từ đó rơi vào vòng lặp vô tận.
Giống như suy đoán trước đây, nếu bút chì có năng lực thần kỳ như vậy thì đã không đợi đến ngày Quốc tế Thiếu nhi này mới thể hiện ra. Nói như vậy, phỏng đoán về "bài văn của Trương Long thực hiện vòng lặp Quốc tế Thiếu nhi" là sai, là phó bản đánh lừa chúng ta.
Thứ thực sự khiến mọi thứ thành hiện thực không phải là bài văn đó, xét đến đặc tính của bốn món văn phòng phẩm đã xuất hiện, tôi nghĩ, có lẽ điều kiện cần thiết để thực hiện mong muốn là dùng cây bút thần kỳ đó viết điều ước lên cuốn vở bài tập đặc biệt kia.
Kết hợp thông tin từ tờ nhật ký thứ năm, chúng ta phải đi tìm Thạch Trấn, cuốn vở bài tập rất có thể ở chỗ cậu ta. Vào cái ngày sau Quốc tế Thiếu nhi, cậu ta đã dùng bút chì của Trương Long vì một số lý do nào đó. Điều ước không phải do Trương Long thực hiện, mà là Thạch Trấn.
Nhưng ban ngày cuốn vở bài tập không ở trong tay Thạch Trấn, nếu không tôi nhất định sẽ phát hiện ra. Khả năng lớn nhất là, cốt truyện ngày hôm qua vẫn có sự thay đổi do chúng ta can thiệp, hôm nay đừng phá hỏng cốt truyện ban đầu nữa, chỉ cần làm người ngoài cuộc, theo dõi Thạch Trấn là được.
Thích Vọng Uyên đọc đi đọc lại những nội dung này mấy lần, mới ngẩng đầu nhìn Quan Yếm.
Cô vẫn luôn nhìn anh, ánh mắt chưa từng dời đi.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cô cười ngây ngô, nói chuyện với anh bằng giọng điệu kỳ lạ: "Anh đẹp trai quá, em muốn bắt anh về nuôi trong bể kính, đợi em lớn lên sẽ cưới anh!"
Thích Vọng Uyên: "..."
Anh nắm lấy tay cô đang định kéo áo anh, trầm giọng nói: "Đừng nghịch, im lặng, ngoan ngoãn đi theo chúng tôi."
Quan Yếm giãy giụa mấy lần, nhưng không thể thoát ra được, cuối cùng bĩu môi, "òa" một tiếng rồi khóc.
Thích Vọng Uyên đau đầu vô cùng.
Anh vội vàng buông cô ra, bất lực nói: "Đừng khóc, đợi tôi xong việc sẽ cho cô bắt tôi về, bây giờ đừng quậy nữa."
Cô lập tức vui vẻ trở lại, giơ tay ra kéo ngón tay móc ngoéo với anh.
Thật sự khờ luôn rồi.
Thích Vọng Uyên thật ra không nhớ gì về cô cả, nhưng những manh mối dày đặc trên giấy và những suy luận hợp lý được đưa ra từ những chi tiết nhỏ, khiến anh không thể ghét bỏ kẻ ngốc phiền phức này.
Sau đó, anh dắt Quan Yếm vừa mới yên tĩnh lại cùng Ninh Giai rời khỏi đây, mang theo gọt bút chì đi tìm Thạch Trấn.
Hôm nay, Thạch Trấn vẫn vui vẻ.
Mặc dù cậu ta phải chịu áp lực rất lớn từ ba mẹ, nhưng dù sao cũng là ngày Quốc tế Thiếu nhi, không khí trong toàn trường rất vui vẻ, cậu ta cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, tránh xa mẹ, tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ, vô tư với bè bạn.
Chỉ khi ánh mắt cậu ta vô tình nhìn thấy mẹ, nụ cười trên mặt cậu ta mới biến mất, rồi trở nên vô cùng u ám, buồn bã.
Thích Vọng Uyên hết lần này đến lần khác quên đi những chuyện xảy ra hôm nay, rồi lại hết lần này đến lần khác thông qua những dòng chữ đó để củng cố ấn tượng trước khi quên hoàn toàn.
Vì có những gợi ý chi tiết nhắc nhở nên dù sau đó anh không nhớ mình đã làm gì hôm nay, anh vẫn biết mình nên làm gì tiếp theo.
Chỉ là đồng đội bên cạnh anh lúc nào cũng quên mất nhau với anh, rồi lại bắt đầu một vòng làm quen mới.
Có lúc cô đang đi thì đột nhiên ôm lấy cánh tay anh, nói anh đẹp trai. Lúc thì lại hất tay anh ra, nói anh là ông chú xấu xa muốn bắt cóc trẻ con.
Sau này cô nói năng không rõ ràng nữa, chỉ biết chỉ vào những món hàng dễ thương ở các sạp hàng, lắc cánh tay anh ngây ngô nói "muốn".
Điều bất lực nhất là, rõ ràng bên cạnh còn có Ninh Giai kiên nhẫn, sẵn sàng dỗ dành cô, nhưng cô như thể không nhìn thấy, không nghe thấy đối phương, từ đầu đến cuối chỉ bám lấy Thích Vọng Uyên.
Nếu không phải anh luôn đọc thông tin trên những tờ giấy đó thì có lẽ anh đã ném cô gái xa lạ và phiền phức này vào thùng rác ở góc sân trường rồi.
Chiều hôm nay, mọi người vẫn vui vẻ đón giờ tan học.
Thậm chí Thích Vọng Uyên còn không về lớp, giống như một tay săn ảnh tận tụy nhất, luôn theo sát Thạch Trấn.
Họ đi theo Thạch Trấn về nhà, thấy đối phương ngã nhào ra giữa đường, gặp Trương Long muốn giúp đỡ và xảy ra một cuộc trò chuyện không mấy vui vẻ. Cuối cùng Thạch Trấn bị mẹ tát một cái, bị kéo tai lôi đi.
"Đồ ngốc" Quan Yếm bị cái tát "bốp" đó làm giật mình, vội vàng nắm lấy cánh tay Thích Vọng Uyên trốn sau lưng anh.
Thích Vọng Uyên quay đầu nhìn cô, vẻ mặt hơi phức tạp.
Đây là một cảm giác vô cùng kỳ lạ, một người như anh, ngay cả trong thế giới thực cũng thường xuyên làm người khác sợ hãi không dám nhìn thẳng vì không kiểm soát được biểu cảm, đặc biệt là trẻ con, thậm chí bị vẻ mặt không cảm xúc của anh dọa cho khóc thét.
Vậy mà bây giờ lại có người khi sợ hãi lại trốn sau lưng anh ngay lập tức, đây thật sự là một cảm giác khó tả.
Mọi người tiếp tục theo dõi Thạch Trấn, suốt dọc đường nhóc đó cứ im lặng khóc, theo sau người mẹ đang giận dữ tột độ về đến nhà.
Họ không tiện theo vào, sau khi bàn bạc, quyết định cứ ở bên ngoài chờ đợi. Mặc dù cũng có thể để Ninh Giai đến hỏi Thạch Trấn với thân phận "bạn cùng lớp", nếu đối phương có được cuốn vở bài tập mới thì có lẽ sẽ trả lời thẳng thắn.
Nhưng Quan Yếm đã để lại một dòng chữ được gạch chân trên giấy: "Hôm nay đừng phá hỏng cốt truyện ban đầu nữa, chỉ cần làm người ngoài cuộc."
Quan sát từ đầu đến cuối, đừng chủ động can thiệp vào bất cứ điều gì.
Vì vậy, mọi người tìm một chỗ râm mát bên cạnh nhà Thạch Trấn ngồi chờ.
Thời gian từng phút trôi qua, số lần và mức độ quên cũng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Đến khoảng mười giờ tối, Thích Vọng Uyên - người đã hết lần này đến lần khác củng cố ấn tượng bằng giấy ghi chú vẫn quên sạch mọi thứ.
Nhưng điều may mắn là thời gian quên của Ninh Giai và anh không đồng bộ.
Khi anh quên sạch, cô ấy vẫn có thể kịp thời nhắc nhở, và ngược lại cũng vậy.
Cứ kiên trì như vậy, sau một lúc lâu, đột nhiên, từ bức tường sân sau lưng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Thích Vọng Uyên lập tức cảnh giác, vỗ nhẹ Quan Yếm đang ngủ gật trên vai anh, bịt miệng cô ngay khi cô tỉnh dậy, thì thầm: "Đừng lên tiếng, im lặng một chút, tôi sẽ mua kẹo cho cô nhé."
Anh đã học được cách dỗ dành kẻ ngốc này.
Tiếp theo, cánh cửa chính cách đó không xa có tiếng mở cửa nhẹ nhàng.
Thích Vọng Uyên bịt miệng Quan Yếm, kéo người trốn vào bóng tối ở góc tường, Ninh Giai cũng nhanh chóng đi theo.
Sau đó, họ nhìn thấy Thạch Trấn cẩn thận bước ra.
"Theo sau."
Đợi người đi xa, Thích Vọng Uyên ra hiệu "suỵt" với Quan Yếm, dẫn cô lặng lẽ đi theo.
Muộn thế này, cậu ta đi đâu vậy?
À, đúng rồi.
Thích Vọng Uyên cuối cùng cũng nhớ ra, chuyện vẫn luôn hiển hiện trước mắt: Tờ nhật ký đầu tiên, nhật ký miêu tả Thạch Trấn.
Nội dung là, Thạch Trấn do Quan Yếm đóng vai, hôm đó chơi với bạn về nhà muộn, bị ba mắng một trận, nhưng cậu ta đã mua được cục tẩy giảm giá.
Trên tờ giấy mà Quan Yếm để lại trước khi mất trí nhớ đã miêu tả chi tiết mọi chuyện xảy ra đêm đó.
Vì vậy, Thích Vọng Uyên cũng biết rằng, khi "Thạch Trấn" mua được cục tẩy, ông lão bán hàng đã chủ động đưa cho "cậu ta" một cây bút chì, nói rằng dùng cây bút này có thể đạt điểm tuyệt đối.
Vậy thì Thạch Trấn, người phải chịu cơn giận dữ của ba mẹ vào ngày Quốc tế Thiếu nhi đã ôm hy vọng cuối cùng đến chỗ đó mua bút, đó cũng không phải là chuyện kỳ lạ vô lý gì cả phải không?
Mọi người như những bóng ma theo đuôi đứa trẻ gầy gò, u uất đó, đi theo cậu ta quanh co trong những con hẻm lộn xộn, cuối cùng cũng đến dưới ngọn đèn đường mà Quan Yếm miêu tả.
Họ không dám theo quá gần, chỉ mơ hồ nhìn thấy dưới ánh đèn lờ mờ dường như có một bóng người đang ngồi.
Trước đây Quan Yếm từng đến đây, nhưng không đợi được gì.
Có phải tiến trình nhiệm vụ chưa mở khóa đến bước này không? Không, không đúng.
Người này không giống như cô miêu tả.
Trong những nội dung cô viết, đó là một ông lão lưng còng, đội mũ len đen, râu trắng rậm rạp.
Nhưng người này là một người khoác áo choàng đen, hoàn toàn không nhìn thấy dung mạo.
Thích Vọng Uyên quay đầu ra hiệu cho Quan Yếm chờ tại chỗ, mình lặng lẽ tiến lên một chút.
Giữa những con hẻm nhỏ trong đêm tĩnh mịch, dù cách một đoạn đường, vẫn có thể nghe thấy họ đang nói gì.
Thạch Trấn nói: "Chú ơi, cháu muốn mua cây bút chú bán tối qua, sao không còn nữa ạ?"
Cậu ta cúi đầu nhìn sạp hàng nhỏ, hoảng hốt: "Sao không còn một cây bút nào vậy chú?"
Từ dưới chiếc áo choàng đen kịt đó, một giọng nói kỳ quái vang lên: "Bán hết rồi, bây giờ chỉ còn vở bài tập thôi, cháu có mua không?"
"Vở bài tập hả?" Thạch Trấn thất vọng nói: "Cháu mua nó làm gì chứ? Nó đâu có giúp cháu đạt điểm tuyệt đối."
Người đó cười một tiếng, giọng nói quái dị và trầm thấp: "Vở bài tập còn tốt hơn cây bút kia nhiều, đặc biệt là dùng nó để viết nhật ký sẽ có những thu hoạch bất ngờ đấy."
Thạch Trấn dường như không tin lời người kia, do dự một lúc rồi vẫn lục lọi túi: "Vậy cháu mua một cuốn vở vậy, dù sao cũng đã đến đây rồi."
Đối phương cười ha ha quái dị, cầm một cuốn vở bài tập đưa cho cậu bé: "Một tệ."
Thạch Trấn trả tiền, im lặng một lúc rồi hỏi: "Sau này chú còn bán bút nữa không ạ? Những cây bút đó dùng có thật sự đạt điểm tuyệt đối không ạ?"
"Không còn nữa, bán hết rồi." Người đàn ông áo choàng chỉ về phía trước: "Về nhà đi, sau ngày mai, mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả thôi."
Thạch Trấn ngẩn người, không hiểu ý người này là gì.
Nhưng Thích Vọng Uyên, người đang trốn ở cách đó không xa lại hiểu rõ rằng đồng đội của anh, người đã biến thành kẻ ngốc đoán đúng.
Vòng lặp Quốc tế Thiếu nhi không bắt đầu từ ngày này, mà là bắt đầu sau ngày thứ hai, nên mới có tờ nhật ký đầu tiên của Thạch Trấn.
Bây giờ lại đến lúc cướp đồ của học sinh tiểu học rồi.
Anh lùi vào con hẻm đen kịt phía sau, chờ Thạch Trấn đi ngang qua phía trước, sau đó nhanh chóng lao lên, dễ dàng khống chế cậu bé.
CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD_tichha_ và WORDPRESS tichhashye.wordpress.com
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro