Chương 112: Thánh điện Hi Hòa
Edit: Shye
***
Quan Yếm dẹp bỏ những suy nghĩ đó, nói: "Kể hết những tin tức về thánh vật đi."
Người đàn ông gật đầu, từ từ kể: "Thật ra cũng chẳng có gì nhiều để kể, nghe nói là bảy mươi năm trước có người từ Quốc gia cực lạc mang đến. Nhưng thực tế thì ngay cả nhóm người già đó cũng không biết thánh vật rốt cuộc là gì, chỉ nghe nói người mang thánh vật đến nói với họ rằng, chỉ cần vật này còn ở đây, Vùng đất bị lãng quên sẽ mãi mãi là một quốc gia tự do."
"Sau đó, người nọ biến mất không dấu vết, không ai biết ông ta đã đi đâu. Nhưng ông ta nói đúng, nhiều năm qua nơi này chưa từng bị người của Quốc gia cực lạc đặt chân đến."
Anh ta suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Thánh vật được thờ trong thánh điện ở trung tâm, nghe nói là đựng trong một chiếc hộp màu vàng đen."
Quan Yếm hỏi: "Nơi đó nguy hiểm lắm sao? Tại sao nhiều năm qua không ai lấy được?"
Anh ta lắc đầu, bất lực nói: "Tôi không biết, tôi cũng chưa từng đến đó mà."
Cô gật đầu tỏ vẻ hiểu ra, rồi hỏi tiếp: "Vậy thánh vật quan trọng với Vùng đất bị lãng quên đến vậy thì tại sao anh lại chịu nói cho chúng tôi biết? Anh không sợ chúng tôi trộm nó đi sao?"
Anh ta cười: "Thứ nhất, mấy chục năm qua không biết bao nhiêu người đã có ý định đó rồi, cuối cùng đều biến thành xác chết trước cửa thánh điện. Tôi vì số tiền này trong tay cô nên không có lý gì lại không nói cho cô biết. Thứ hai, cô nói sai rồi, ít ra vật đó không quan trọng với tôi đến vậy."
Anh ta dừng lại một chút, cảm thán: "Đã bảy mươi năm rồi, những người từ Quốc gia cực lạc năm đó một là đã thăng hai là già chờ chết rồi, thế hệ chúng tôi chỉ nghe họ kể lại những chuyện cũ rích đó mà thôi, có ai thực sự nhìn thấy nó đâu?"
"Họ luôn nói Quốc gia cực lạc có nhiều quy tắc, nhưng cũng có người kể với chúng tôi rằng, thế giới bên trong đó hiện đại hơn so với Vùng đất bị lãng quên rất nhiều, có rất nhiều công nghệ cao mà chúng tôi chưa từng thấy, ví dụ như ô tô bay chẳng hạn. Chúng tôi đến ô tô chạy được còn không có, còn cả máy tính điện thoại gì đó nữa, những người cùng thế hệ với tôi còn chưa từng thấy bao giờ."
"Về mặt thức ăn thì càng hơn thế, tôi nghe nói đó có rất nhiều món, còn ở đây thì sao? Tuy mọi người đều biết trồng lương thực nuôi gia súc, nấu rượu các kiểu cũng được, nhưng tôi cũng muốn thử những món ngon mà tôi chưa từng nghe đến."
"Còn nữa, nghe nói bên trong đó có nhiều quy tắc, làm việc xấu sẽ bị trừng phạt, không giống như nơi này, dù có giết người vô cớ trên đường thì người khác cũng sẽ không quan tâm. Tuy đúng là rất tự do, nhưng nếu người bị giết là tôi thì sao? Tôi biến thành xác chết nằm trên đường, người khác đi qua như thấy một đống phân, không ai báo thù cho tôi, cũng không ai thương xót nhìn tôi một cái. Mỗi lần nghĩ đến đó, tôi lại cảm thấy thứ gọi là tự do này không cần cũng được."
Anh ta kể rất nhiều ví dụ, tóm lại, đối với những người sinh ra và lớn lên ở Vùng đất bị lãng quên mà nói, mọi thứ bên trong Quốc gia cực lạc chỉ tồn tại trong lời kể của những người già.
Giống như người nghe kể chuyện, khó có thể cảm nhận được cảm xúc chân thực của nhân vật trong chuyện.
Hơn nữa, khi những người già đó năm xưa rời đi, Khuất Ngô còn chưa quá đáng như bây giờ. Cho nên những thế hệ sau này nghe thấy vậy thì cảm thấy Quốc gia cực lạc không đáng sợ đến thế như vậy, thậm chí không ít người còn tò mò và khao khát nó.
Người đàn ông cười: "Không giấu gì các cô, tôi không chỉ không quan tâm đến sự tồn tại của thợ săn thánh vật, mà đôi khi còn hy vọng họ có thể lấy thánh vật thành công, để mảnh đất tội ác này biến mất từ đó."
Quan Yếm nghi ngờ hỏi: "Nhưng Khuất Ngô có ra lệnh, nếu người của Vùng đất bị lãng quên muốn vào thì lúc nào cũng hoan nghênh, anh đã không thích nơi này thì sao không đi đi? Không nên đợi đến khi thánh vật bị lấy đi chứ?"
Anh ta lắc đầu: "Không được đâu."
Nói chưa hết câu, anh ta đứng dậy nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác, mới nói tiếp: "Con đường từ đây đến Quốc gia cực lạc chỉ có một, nhưng con đường đó có người canh giữ, nếu chúng tôi muốn vào thì đi đến đó sẽ chết."
"Trước đây đúng là có người muốn vào Quốc gia cực lạc, trong đó có một người là bạn của tôi. Tôi tưởng cậu ấy đã vào được bên trong thật, còn rất mừng cho nó nữa. Sau đó tôi do dự một thời gian rồi cũng đi cùng một người khác. Nhưng khi đi đến đoạn đường đó, tôi vì quá mệt nên muốn nghỉ ngơi một chút, bạn tôi lại rất kích động, nói tự đi đến chỗ kia đợi tôi trước."
"Nhưng khi tôi đi tiếp, tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của nó từ xa vọng lại. Trước khi chết, nó hét lớn bảo tôi mau chạy đi, đừng đến đây. Để bảo vệ tôi, nó đã không gọi tên tôi."
Anh ta nói xong thoáng buồn bã, một lúc sau mới bình tĩnh lại, nhắc nhở: "Đây là bí mật thực sự, các cô đừng nói ra, cũng đừng nói với ai là tôi nói, nếu không tôi chắc chắn sẽ chết đấy!"
Quan Yếm gật đầu đồng ý, nghĩ một chút rồi hỏi: "Nếu chúng tôi muốn tìm chỗ ở, thì nên đi đâu?"
"Không có." Anh ta trả lời: "Các cô cứ tìm một căn nhà hoang không người nào đó dọn dẹp rồi ở thôi, nhưng có lẽ những đồ dùng có thể sử dụng trong tất cả các căn nhà đều đã bị người ta vơ vét sạch sẽ rồi, chỉ có thể tự sắm sửa đồ đạc thôi."
"Hiểu rồi." Quan Yếm đưa tiền trong tay cho anh ta: "Không còn vấn đề gì nữa, cảm ơn anh. Nhớ kỹ, cuộc trò chuyện hôm nay đừng nói với ai."
Anh ta cười: "Tôi đã nói với các cô bí mật đó rồi, làm sao có thể đem những chuyện này ra ngoài nói được. Tôi cũng chỉ thấy các cô không phải người ở đây mới dám nói chuyện đó, nó đã nghẹn trong lòng tôi quá lâu rồi, tôi lại không dám nói với người khác."
Sau khi chuyện đó xảy ra, anh ta không bao giờ nhắc đến chuyện vào Quốc gia cực lạc nữa, nhưng khi nghe người khác nói muốn đi, anh ta cũng không có dũng cảm đi ra ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt anh ta, rồi vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.
Anh ta do dự một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Các cô có phải là người từ Quốc gia cực lạc ra không? Như mấy câu vừa nãy, ngoại trừ bí mật đó ra thì những chuyện khác ở đây ai cũng biết. Hơn nữa trông các cô cũng lạ mặt."
Quan Yếm lắc đầu: "Anh không cần biết. Đôi khi biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt."
Anh ta nhớ đến bí mật kia, cười khổ: "Cô nói cũng phải."
Cô hỏi lần cuối đường đến thánh điện như thế nào, hai người liền chia tay nhau.
Nghe nói Vùng đất bị lãng quên thật ra rất rộng lớn, mà nơi này lại không có phương tiện giao thông, hôm nay hai người họ chắc chắn không thể tới được.
Nếu cứ liên tục đi như thế, có lẽ phải mất mười một tiếng đồng hồ.
Hai người chậm rãi đi về hướng đó, đến giờ thì tìm chỗ ăn cơm gần đó, không vội vàng lắm.
Quan Yếm đang nghĩ, thánh vật đó rốt cuộc là thứ gì? Tại sao Khuất Ngô phải tốn công tốn sức để có được nó?
Có phải giống như đạo cụ hình tròn có thể ngăn cản Chúc Nguyệt giáng lâm trong phó bản Thần giáng hay không?
Nếu vậy, thì thánh vật đó chính là thứ khắc chế Khuất Ngô.
Vì là thứ anh ta kiêng kỵ, nên anh ta không thể động thủ với Vùng đất bị lãng quên, càng không thể tự đến cướp nên mới phái người đến làm chuyện này sao?
Quan Yếm cảm thấy khả năng này rất cao, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, nhất thời không nghĩ ra.
Vào buổi trưa, hai người bước vào một quán mì tồi tàn đến không thể tồi tàn hơn.
Thích Vọng Uyên nhìn thấy cái bàn bóng nhẫy đầy dầu mỡ, lập tức nhíu mày, nhỏ giọng nói với Quan Yếm: "Không muốn ăn."
Quan Yếm hiểu cảm giác của anh, nói: "Vậy anh ăn bánh mì đi, còn cái cuối cùng."
Anh hỏi: "Còn cô thì sao?"
Cô nhìn mạng nhện treo trên bếp lò, đáp với vẻ khó khăn: "Tôi không sao, dạ dày tôi rất tốt."
Thích Vọng Uyên: "..."
Cuối cùng anh vẫn không đồng ý, kiên quyết kéo Quan Yếm rời đi.
Sau khi ra ngoài, anh mới nói: "Có tiền rồi mà, mua đồ về tự làm ăn thôi."
Thế là hai người tìm người hỏi đường, đến một cửa hàng dầu gạo mua bột mì, rồi lại tìm chỗ mua nồi niêu và gia vị các kiểu, cuối cùng đến bên một giếng nước, dựng nồi tại chỗ, dùng củi mục tìm được từ đống đổ nát để đốt nồi.
Trong một phó bản nhiệm vụ phiền phức như vậy, Quan Yếm lại được ăn bánh nướng thủ công do Thích Vọng Uyên làm.
Và rồi trong quá trình lên đường vào buổi chiều, trên lưng anh có thêm một cái nồi sắt nhỏ.
Vừa buồn cười lại vừa toát lên một nỗi chua xót thoang thoảng.
Vì cả hai đi không nhanh, giữa đường còn nghỉ ngơi, nên đến khi trời tối cũng chưa đến được gần thánh điện.
Sáu giờ chiều, ánh mặt trời bị sương mù che khuất không còn chiếu sáng mặt đất nữa, cả thế giới tối sầm lại.
Họ mua bừa hai tấm chăn, rồi đi tìm nhà trống để ngủ qua đêm. Vừa tìm được nhà trống, Quan Yếm đã nhận ra hình như mình bị người ta theo dõi.
Cảm giác bị nhìn trộm đó cứ bám theo như hình với bóng, khiến lông tóc sau lưng cô dựng hết cả lên.
Thích Vọng Uyên quả thực không nhạy cảm lắm với cảm xúc của người khác, biểu cảm của Quan Yếm không thay đổi, anh cũng không biết cô đang có gì không ổn.
Anh cầm cây chổi nhỏ mua được đi quét bụi trên sàn, thấy Quan Yếm đi theo sát bên cạnh, mới nhận ra có gì đó không đúng, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Cô cũng hạ thấp giọng: "Có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào tôi, nhưng tôi không thấy gì cả, có phải không phải người không?"
Phó bản này đến giờ, ngoài Khuất Ngô "quạ thành tinh" ra thì chưa có thứ gì thần thần quái quái xuất hiện. Cô luôn cho rằng đây chỉ là nhiệm vụ con người đối đầu với một thủ lĩnh mạnh mẽ, nhưng bây giờ xem ra không chỉ có vậy.
Thích Vọng Uyên bảo Quan Yếm đứng sát tường, còn mình đi ra cửa kiểm tra, cũng không thấy gì cả.
Vì trời đã rất tối, bên ngoài cũng không có người đi đường, đèn đường cũng tắt hết, chỉ có thể dựa vào ánh nắng cực kỳ le lói để chiếu sáng, cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ.
Căn nhà này đến cửa cũng không có, đã bị người ta tháo đi từ lâu rồi.
Thích Vọng Uyên quay lại, lắc đầu: "Không phát hiện gì, có phải là Chúc Nguyệt không?"
"Không phải hắn," Quan Yếm nói, "Cảm giác không giống, ánh mắt này khiến người ta cảm thấy ghê tởm hơn."
Không có sự uy hiếp đáng sợ như Chúc Nguyệt, nhưng ghê tởm hơn nhiều so với khi bị hắn nhìn chằm chằm.
Giống như có một ông già bỉ ổi đang nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt thèm thuồng.
Cô nhớ đến biệt danh "Hot girl giới quỷ" của mình. Đôi khi nổi tiếng quá cũng là một nỗi phiền muộn, xin hãy bảo vệ tốt bản thân, đừng để bị fan cuồng theo dõi nha.
Chẳng lẽ vì vậy mà bị nhìn chằm chằm hả trời?
Dù nguyên nhân là gì, nó cũng cho thấy một vấn đề: Thế giới này cũng có sinh vật kinh dị tồn tại.
Thích Vọng Uyên nghĩ một chút, thì thầm: "Cô cảm thấy ánh mắt đó đến từ hướng nào? Nó có ở gần đây không?"
Quan Yếm cảm nhận một chút, cảm thấy hơi ghê tởm: "Bên ngoài cửa đó, tôi có thể tưởng tượng ra một ông già xấu xí ghê tởm đang đứng ở cửa bám vào khung cửa nhìn chằm chằm tôi luôn."
Anh gật đầu, xoay người đi về phía cửa lớn lần nữa.
Gần đến cửa, anh rút dao ra, mũi dao chĩa vào cánh cửa, lạnh lùng nói: "Cút."
Rõ ràng là không thấy gì cả, nhưng khi anh vừa dứt lời, Quan Yếm cảm thấy ánh mắt nhìn trộm đó hình như đã biến mất.
Cô thở phào nhẹ nhõm, mới nhớ ra Thích Vọng Uyên có một biệt danh là "Đại đao chém đầu quỷ". Từ đó về sau, quỷ quái thấy anh đều sợ hãi như cháu gặp ông nội.
Không ngờ, trong cùng một nhiệm vụ, thế mà hai người lại có hiệu ứng kết hợp như vậy.
Khoảng nửa tiếng sau, cảm giác đó lại xuất hiện.
Quan Yếm cảm thấy ghê tởm như nuốt phải một con ruồi sống.
Cô nói với Thích Vọng Uyên, anh nghĩ một chút rồi đáp: "Đi thôi, chúng ta đổi chỗ khác nghỉ ngơi."
Cô thở dài: "Chỗ khác chắc cũng vậy thôi, đồ có thể dùng được chắc đã bị người ta lấy đi hết rồi."
Anh lại rất chắc chắn: "Không đâu."
Vài phút sau, Quan Yếm biết tại sao anh lại chắc chắn như vậy.
Anh dẫn cô đi thẳng đến trước cửa một căn nhà có người ở gần đó, gõ cửa. Khi người ta ra mở cửa, anh lập tức rút dao ra uy hiếp: "Cho chúng tôi ở nhờ một đêm, cảm ơn."
Cảm ơn hả?
Khóe miệng người kia giật giật mấy cái, nhìn con dao sắc bén trên cổ mình, cuối cùng chỉ có thể gật đầu, mỉm cười: "Không có gì, giúp người là niềm vui mà."
Thế là anh ta cuốn gói rời đi, căn nhà cứ thế bị hai tên cướp hung ác chiếm giữ.
Khi Quan Yếm vào nhà, Thích Vọng Uyên không đi theo, anh đứng ở cửa cầm dao đợi một lát, nghe cô nói không sao nữa mới đóng cửa đi vào.
Sáng sớm hôm sau, trời bên ngoài vừa hửng sáng, hai người đã rời khỏi đó tiếp tục lên đường. Dường như từ khi bắt đầu nhiệm vụ, họ cứ liên tục di chuyển từ địa điểm này sang địa điểm khác.
Cuối cùng vào buổi chiều hôm đó, họ cũng đến được bên ngoài thánh điện.
Điều khiến Quan Yếm bất ngờ là nơi được gọi là "thánh điện" hoàn toàn không giống thánh điện chút nào.
Bên ngoài nó trông giống như một căn nhà đá được xây bằng những tảng đá to đùng, thậm chí còn không có cửa, chỉ có một tấm biển gỗ được gắn trên cửa động: Thánh điện Hi Hòa.
Nghe nói là người mang thánh vật đến năm xưa tên là Hi Hòa, nên đã dùng tên của ông ta để đặt tên.
Bây giờ trên con đường rộng rãi trước thánh điện có mấy cái xác nằm đó với mức độ phân hủy khác nhau.
Có xác đã thối rữa đến mức lộ cả xương trắng, có xác vẫn đang trong trạng thái trương phình.
Mùi hôi thối bốc ra trong không khí thu hút rất nhiều ruồi nhặng, dày đặc và ghê tởm.
Quan Yếm cảm thấy nhìn thấy xác chết không đáng sợ, đáng sợ là trên những xác chết đó đều đầy dòi bọ.
Những người này đều là "thợ săn thánh vật" ư? Rõ ràng đã nhìn thấy xác chết của những người đến trước vậy tại sao những người đến sau vẫn cố đâm đầu vào vậy?
Quan Yếm nhìn vào lối vào thánh điện đen ngòm, quay đầu nói: "Chúng ta đi tìm người sống ở gần đây hỏi thăm tình hình trước, không thể cứ vậy mà nhào vô trong được."
Thích Vọng Uyên đương nhiên không có ý kiến gì.
Nhưng khi họ xoay người rời đi, lại phát hiện mình không thể đi ra được nữa.
Họ đi về phía bên trái, tiến về phía trước trong sương mù, dần dần nhìn thấy tòa kiến trúc ẩn hiện trong sương mù ở phía xa: Thánh điện Hi Hòa.
Nhìn lại phía sau, thánh điện vẫn đứng yên lặng lẽ chưa bị sương mù bao phủ hoàn toàn.
CHỈ ĐĂNG TẢI WATTPAD _tichha_ và WORDPRESS tichhashye.wordpress.com
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro