Chương 135: Nghĩ ra rồi sao?

Edit: Shye

***

Thích Vọng Uyên bị nhốt trong phòng thẩm vấn của cục cảnh sát, trên đỉnh đầu là một chiếc đèn loa sáng trưng, chụp đèn tụ quang vào phần trung tâm, vừa vặn bao phủ lấy anh.

Dưới những sợi tóc che phủ, khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, hơi cúi đầu lộ ra vài phần u ám.

Hai cảnh sát một nam một nữ đứng ngoài tấm kính một chiều nhìn chằm chằm vào anh, cùng một cảnh tượng nhưng lại nảy sinh những suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.

Cảnh sát nữ chịu ảnh hưởng hào quang buff của Thích Vọng Uyên, cộng thêm việc bọn họ quả thực không có bằng chứng, động cơ giết người của Bùi Lãng cũng không rõ ràng, trong lòng liền nghiêng về phía anh không phải là hung thủ thật sự.

Mà cảnh sát nam lại không bị ảnh hưởng bởi những thiện cảm đó, càng có thể cảm nhận được sự âm độc và lạnh lùng tỏa ra trên người anh. Chỉ cần nhìn khuôn mặt anh ẩn trong bóng tối thì y như nhìn thấy một tên sát nhân hàng loạt biến thái.

Họ nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, người đàn ông nói khẽ: "Hung thủ giết Vạn Lương Chí rất có thể là anh ta, chúng ta nên bắt đầu từ anh ta, đi điều tra toàn bộ hành tung của anh ta trong khoảng thời gian gần đây."

Người phụ nữ không mấy tán đồng, nhìn Thích Vọng Uyên, nói với đồng nghiệp bên cạnh: "Điều tra là việc nên làm, nhưng không thể định tội anh ta trước khi điều tra, cảm xúc cá nhân sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của chúng ta, nếu như oan uổng người vô tội..."

"Cô chỉ thấy anh ta đẹp trai thôi đúng không, đàn bà mà," người đàn ông cười khẽ chế nhạo cắt ngang lời cảnh sát nữ, nhanh chóng liếc một cái, trên mặt đầy vẻ chế giễu rõ ràng.

Người phụ nữ nhíu mày, nhưng cũng lười tranh cãi với anh ta. Tâm lý xem thường phụ nữ làm cảnh sát của anh ta, từ ngày cô ta mới vào làm đã thể hiện rất rõ ràng rồi.

Thích Vọng Uyên dường như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, nhưng chỉ nhìn thấy một chính mình khác trên tấm kính đen ngòm.

Anh hơi nhíu mày, trong lòng cố gắng sắp xếp những manh mối đã biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó.

Lúc này, chiếc nhẫn trên ngón áp út nhẹ nhàng rung lên hai lần.

Vào khoảnh khắc nhanh chóng bắt máy, trong lòng anh thoáng qua một cảm xúc mơ hồ khó nắm bắt.

"Giờ thế nào rồi?" Quan Yếm ngồi dưới tán cây đen thui cho muỗi đốt, vừa gãi cánh tay vừa hỏi.

Đợi một lát, Thích Vọng Uyên mới trả lời: "Không sao, chỉ bị nhốt trong phòng thẩm vấn thôi."

"Không lẽ nhốt cả đêm á?" Quan Yếm còn chưa nói xong đã bị muỗi đốt, rồi "bốp" một cái đập chết một con muỗi to.

Thích Vọng Uyên lập tức hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì, tôi đang mai phục ở đây." Cô vẫy vẫy tay, nói: "Tô Nhã hiện tại đã có thể hoán đổi thân xác với tôi, vậy thì tượng đất chắc chắn bị cô ta giấu ở gần đây, cô ta sẽ quay lại lấy."

Trước đó người đó bị bọn cho vay nặng lãi bắt đi, sau đó từ chỗ bọn chúng bị cảnh sát đưa về cục, biệt thự không ở được nữa, đoán chừng sau khi làm chứng xong sẽ ở trong chỗ do cảnh sát sắp xếp.

Thêm vào đó, món đồ kia vốn là một bí mật, Tô Nhã sẽ không dám đến lấy giữa ban ngày ban mặt.

Thích Vọng Uyên nói: "Nếu như tượng đất không ở đó thì sao? Cũng có thể giấu ở chỗ khác mà."

"Đúng vậy," Quan Yếm bất đắc dĩ nói, "Nhưng khả năng ở đây là lớn nhất, món đồ quan trọng như vậy, cô ta sẽ không yên tâm để nó rời khỏi tầm mắt mình. Tôi cứ ở đây canh một lúc đã, nếu không có ai đến thì tính sau."

Anh nghĩ, nói: "Nếu gần đó có cửa hàng, đi mua tí thuốc chống muỗi đi."

"Không có, trước đó cũng quên luôn vụ này."

Quan Yếm chuyển chủ đề: "À đúng rồi, tôi điều tra được một người khả nghi, Tạ Tư."

Cô kể lại cho anh nghe những gì camera giám sát quay được, sau đó suy đoán: "Mười mấy ngày trước, dì Vương gặp một người đàn ông nhặt rác, lúc đó có lẽ đối phương đang lục lọi trong đống rác tìm đồ của một người nào đó, sau đó đi trao đổi với người đó."

"Nếu như linh hồn trong cơ thể người xuất hiện tối hôm trước là Tạ Tư, vậy thì có khả năng rất lớn, ban đầu người đó đã trao đổi được vào cơ thể dì Vương."

Thích Vọng Uyên nghe xong, tán đồng đáp một tiếng, nói: "Nếu như dì Vương bị người khác hoán đổi, vậy thì Tạ Tư, với tư cách là con trai của chị ta thì rất dễ phát hiện ra sự khác thường của mẹ mình, sau đó tìm ra manh mối về tượng đất."

Quan Yếm giơ tay đập chết hai con muỗi, nói tiếp: "Trong lịch sử trò chuyện của dì Vương, mấy ngày sau chị ta vẫn nói chuyện bình thường trong nhóm chị em, trông có vẻ khá ổn. Điểm đáng ngờ là, với điều kiện sống của chị ta vậy mà đi thẳng lúc bị quản gia đuổi việc."

Mặc dù Lương Lan, người thay thế thân phận của đối phương đã che giấu một số chuyện, nhưng khi Quan Yếm và Thích Vọng Uyên đến nhà "dì Vương", chị ta đã cho họ xem sổ sách, trên đó dày đặc ghi chép từng khoản chi tiêu.

Dì Vương thật sự hận không thể một chia làm hai, chị ta sẽ không dễ dàng chấp nhận kết quả bị đuổi việc như vậy.

Cho nên, lúc chị ta bị đuổi việc, người trong cơ thể chắc chắn không phải là dì Vương thật sự.

Đáng tiếc là quản gia Bùi Lãng cũng bị Thích Vọng Uyên thay thế, không thể tái hiện hiện trường vụ án, nếu không có lẽ sẽ nhìn ra chút manh mối nào đó từ cử chỉ hành vi của đối phương.

Quan Yếm nói tiếp: "Nếu như cơ thể của dì Vương bị hoán đổi, mục đích của người đó chắc hẳn muốn mượn chuyện này để tiếp cận Tô Nhã và Vạn... có người đến."

Không xa, bóng dáng của một người phụ nữ xuất hiện ở ngã tư đường, bước chân vội vã đi thẳng về phía bên này.

Quan Yếm hơi dịch chuyển vị trí, trốn sau thân cây, cộng thêm xung quanh ánh sáng rất tối, chỉ cần cô không động đậy, đối phương rất khó phát hiện ra có người ở đây.

Dù vậy, người đó khi đi về phía khu vực cây xanh ven đường vẫn nhìn xung quanh một lát, không thấy có người khác mới đi vào.

Quan Yếm không động đậy, nhìn cô ta băng qua cây cối và bãi cỏ, cẩn thận ngồi xổm rồi nhảy xuống con dốc thấp ở phía bên kia, sau đó lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, rồi mới yên tâm đi về phía khu đất hoang chưa được khai phá.

Mục tiêu của cô ta rất rõ ràng, đi thẳng về phía một đống phế liệu xây dựng, đến gần đó lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, sau đó cúi người xuống, nhanh chóng nhấc một đống gạch xi măng ra, thò tay vào bên trong lục lọi.

Vì khoảng cách rất xa, Quan Yếm không nhìn thấy đối phương lấy ra thứ gì, nhưng mọi chuyện đều đã nằm trong dự liệu.

Nhìn thấy người đó cầm đồ quay trở lại, cuối cùng cô mới động thủ.

Trong túi cô có một con dao gọt hoa quả đã mua trước đó, Quan Yếm lặng lẽ lấy nó ra, chờ đối phương trèo lên từ dưới con dốc, sau đó nhanh chóng xông tới.

Đã vào đêm khuya, xung quanh rất yên tĩnh, cỏ cây bị bước chân cô giẫm lên phát ra tiếng sột soạt, khi khoảng cách gần hơn, đối phương cũng nhanh chóng nghe thấy, lập tức cảnh giác.

Người đó ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng Quan Yếm đang lao tới, động tác khựng lại, ngay sau đó dùng hết sức lực chạy về phía con đường không xa, bởi vì phía sau là đất hoang, chạy về phía có người rõ ràng là an toàn nhất.

Thế nhưng, khi cô ta vừa chạy lên đường, Quan Yếm đã đuổi kịp, mạnh mẽ kéo áo sau lưng cô ta kéo mạnh về phía sau, đồng thời kề dao lên cổ cô ta.

Toàn thân Tô Nhã cứng đờ, không phản kháng, chỉ mím chặt môi.

Quan Yếm kéo cô ta vào rừng cây bên cạnh, ép người vào thân cây, giọng nói lạnh: "Nói."

Đối phương chỉ nhìn cô nhưng không nói một lời.

Dưới ánh sáng lờ mờ, sự chế giễu và khinh miệt trong đôi mắt kia được viết rất rõ ràng.

Đây là một cảnh tượng vô cùng kỳ dị, khuôn mặt và cơ thể của Tô Nhã đều giống hệt Quan Yếm, cho nên bây giờ giống như cô đang bắt chính mình, và đang đe dọa chính mình.

Nhưng không có chuyện gì quan trọng hơn việc tìm ra manh mối.

Quan Yếm cúi đầu nhìn thứ cô ta đang cầm trong tay, được bọc kín mít bằng một miếng vải, không nhìn ra là thứ gì, nhưng kích thước tương đương với tượng đất, chắc không sai đâu.

Cô tăng lực trong tay, rạch một đường trên cổ đối phương.

Vết thương đó vừa vặn song song với vết thương mà Thích Vọng Uyên đã gây ra trước đó, nhưng rõ ràng, nhát dao này cô dùng lực mạnh hơn anh rất nhiều.

Tô Nhã lập tức nhíu mày, trong ánh mắt thoáng qua vẻ hoảng loạn.

Quan Yếm cười một tiếng, trầm giọng: "Một là ngoan ngoãn nói hết với tôi, hai là chết với cơ thể này. Vừa hay chỗ này vắng vẻ lắm, cô đến lấy đồ cũng là lén lút trốn cảnh sát đi đúng không? Cô đoán xem họ cần bao nhiêu ngày mới phát hiện ra xác chết? Lưu Hồng được tìm thấy cũng mất năm ngày đấy."

"Cô không dám giết người." Tô Nhã vẫn lên tiếng.

Tuy rằng nói thì nghe có vẻ rất chắc chắn, nhưng người luôn không chịu mở miệng lại thốt ra lời này cũng đủ chứng tỏ trong lòng cô ta thực ra rất sợ hãi.

Quan Yếm cười khẩy: "Cô muốn thử không nào? Tôi là người vô gia cư, ngay cả khi cảnh sát muốn điều tra thân phận của tôi cũng khó khăn, chỉ cần tôi giết cô xong rồi xử lý hiện trường cẩn thận một chút, chứng cứ cũng không còn thì tôi có gì phải sợ?"

Chưa dứt lời, tay cô lại thêm lực, để lại vết dao thứ ba trên cổ cô ta.

Máu tươi theo chiếc cổ trắng nõn chảy xuống, men theo xương quai xanh xinh đẹp chảy xuống phía ngực bị quần áo che khuất.

Quan Yếm nhìn lướt qua, trong lòng thầm nghĩ, nhìn từ góc độ người ngoài, mình thật sự rất đẹp.

Thích Vọng Uyên "Ừm."

Quan Yếm giật mình: "Chưa hết năm phút à!"

Thỉnh thoảng tự luyến một chút mà lại bị người ta phát hiện.

Giọng điệu của anh không chút gợn sóng: "Nhanh mà."

Cùng lúc đó, Tô Nhã trước mặt lên tiếng: "Được thôi, tôi nói cho cô."

Quan Yếm cười híp mắt: "Bắt đầu từ việc cô là ai đi."

Đối phương cắn răng, trầm giọng: "Tôi là Tạ Tư."

Quả nhiên là thế

Cô hỏi: "Hai ngày trước cậu đã làm gì?"

Cậu ta nhìn vào mắt cô, khuôn mặt quen thuộc nhưng lại mang vẻ xa lạ hoàn toàn: "Tôi đã tới biệt thự của Tô Nhã, lấy một món đồ riêng tư của cô ta."

Cậu ta giơ thứ trong tay lên, Quan Yếm lúc này mới phát hiện, thứ bọc lấy tượng đất kia là một chiếc quần lót màu hồng nhạt.

Cô tặc lưỡi một tiếng: "Cậu đúng là biến thái chết tiệt."

Cậu ta hừ nhẹ, im lặng không phản bác, nhưng từ biểu cảm có thể thấy cậu ta không muốn chấp nhận lời đánh giá này.

Quan Yếm tiếp tục hỏi: "Nếu cậu là Tạ Tư, vậy người trong cơ thể cậu là ai?"

Cậu ta nhếch miệng cười, vẻ mặt lộ ra một sự bệnh hoạn kỳ dị: "Lưu Hồng."

"Lưu Hồng ư?"

Quan Yếm không kìm được sự kinh ngạc trong lòng, giọng nói cao hơn vài phần.

Cậu ta trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, lập tức bật cười: "Kỳ lạ lắm à? Ai mà chẳng muốn đổi một cơ thể để tái sinh chứ?"

"Rốt cuộc chuyện đã xảy gì?" Quan Yếm dừng lại một chút, hỏi: "Ai là hung thủ giết chết Vạn Lương Chí và Lưu Hồng trong cơ thể Lưu Hồng?"

"Tôi làm sao biết được?" cậu ta nhún vai, chậm rãi nói: "Tôi chỉ là vô tình có được tượng đất này, rồi tình cờ biết được cách dùng nó thôi."

Quan Yếm nghĩ ngợi, nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta: "Vậy làm sao cậu biết được thời gian cụ thể Bùi Lãnh mua dao?"

Đối phương nghe xong lại nhướng mày, ngược lại hỏi cô: "Sao cô biết chuyện này? Bùi Lãng vừa đến đồn cảnh sát đã bị bắt rồi, cảnh sát đâu thể tiết lộ tình tiết cho cô được."

Quan Yến khẽ di chuyển lưỡi dao: "Bây giờ tôi đang tra hỏi cậu."

"Được thôi." Cậu ta nói: "Nghe mẹ tôi kể. Bà thấy tôi cả ngày ở nhà buồn chán nên ngày nào về cũng kể cho tôi nghe chuyện xảy ra hôm đó. Bà nói tên quản gia đó thần thần bí bí mua một con dao về, còn lén lút nói chuyện với Tô Nhã, không biết đang bàn tính gì."

Nói đến đây, cậu ta cười một tiếng rồi hỏi cô: "Cô nói xem, anh ta đột nhiên dùng cái cách đó đuổi việc mẹ tôi, có phải là sợ bà nhìn thấy hai người cấu kết giết người không?"

Quan Yến bĩu môi: "Lúc bị đuổi việc, mẹ cậu thật sự là mẹ cậu sao?"

Cậu ta cười: "Xem ra cô biết không ít đấy."

"Đừng có hỏi một câu trả lời một câu như vậy nữa," cô nói, "Nói hết tất cả những gì cậu biết cho tôi."

Tạ Tư rũ mắt nhìn con dao trên cổ, bắt đầu kể một câu chuyện quanh co.

Mười ngày trước cậu ta đã phát hiện mẹ mình sai sai, giống như đã hoán đổi thành một người khác, cử chỉ hành động đều giống hệt một người đàn ông, sử dụng mọi thứ trong nhà đều xa lạ như người dưng. Không còn chăm sóc cậu ta nữa, đừng nói là nấu cơm, mà thuốc của cậu ta cũng không sắc.

Cậu ta cảm thấy rất kỳ lạ, nhân lúc đối phương đi làm, tự mình cố gắng bò lên xe lăn, đến phòng ngủ của chị ta xem xét. Không ngờ, khi cậu ta không tìm được gì muốn rời đi, vì xe lăn quay không vững, cậu ta bất ngờ ngã xuống đất, trùng hợp phát hiện ra thứ được bọc vải giấu dưới gầm giường.

Mở lớp vải bên ngoài ra, bên trong là một tượng đất rất xấu xí và một cái đồng hồ nam.

Cậu ta vốn định đặt đồ ở đầu giường mình, đợi đối phương về rồi hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì, nhưng không ngờ, khi cậu ta vất vả mang đồ về phòng ngủ của mình thì cảm thấy một cơn buồn ngủ dữ dội ập tới.

Cậu ta nghĩ là mình quá mệt mỏi, nên lên giường ngủ một giấc, ai ngờ khi tỉnh dậy, cậu ta đã ở một nơi khác, cậu ta đã trở thành Vạn Lương Chí.

Cậu ta lập tức hiểu ra đó là tác dụng của tượng đất, cũng biết mẹ mình chắc chắn đã bị người khác thay thế.

Lúc này, Vạn Lương Chí đang ở trong một khách sạn rất bình thường, bên cạnh giường còn để mũ, kính râm và những thứ dùng để ngụy trang.

Thế là cậu ta mất một lúc lâu để thích nghi với việc đi bằng hai chân, sau đó giả vờ vừa bị ngã, dùng những bước đi cứng nhắc kỳ lạ xuất hiện trước mặt mọi người, ngụy trang thành Vạn Lương Chí thật, đội mũ và đeo kính râm mà đối phương đã chuẩn bị, bắt taxi về nhà mình.

Cậu ta vốn định thuê người đến mở khóa, nhưng khi lên đến tầng hai, cậu ta lại phát hiện ra "Tạ Tư" đang ngồi xe lăn mắc kẹt trên cầu thang, tiến thoái lưỡng nan.

Tượng đất được đối phương đặt trên đùi, cậu ta xông tới giật lấy, đối phương muốn ngăn cản, kết quả bị ngã rất đau.

Tạ Tư vốn định cầm đồ bỏ đi, nhưng người kia lại gọi cậu ta lại nói muốn làm một giao dịch, có thể nói cho cậu ta toàn bộ cách dùng tượng đất, điều kiện là để người nọ hoán đổi một cơ thể khỏe mạnh trẻ trung khác.

Vì còn sớm mới đến giờ "dì Vương" tan làm, Tạ Tư dẫn người nọ vào nhà bàn bạc xong xuôi mọi chuyện.

Nhưng rõ ràng đã nói xong rồi, vậy mà sáng hôm sau, đối phương lại giăng bẫy để cậu ta chui vào, nói là gặp mặt nói chuyện về vấn đề tượng đất, khi cậu ta đến thì phát hiện ra "mẹ" đang dùng thân thể dì Vương cũng ở đó.

Hai người đó rõ ràng đã đạt được một thỏa thuận nào đó, muốn cùng nhau cướp đoạt tượng đất trong tay cậu ta.

Cũng may cậu ta đã để ý trước, để tượng đất ở một nơi không ai biết.

Ngay khi hai người kia muốn ép cậu ta giao bức tượng ra, Lưu Hồng và hai người đàn ông cao lớn bất ngờ từ chỗ tối xông ra cứu cậu ta.

Sau đó Lưu Hồng bảo người đưa cậu ta đến khách sạn, nói thẳng rằng mình đã phát hiện "Vạn Lương Chí" đã hoán đổi trước rồi, và hỏi cậu ta rốt cuộc đã làm thế nào, bày tỏ hy vọng muốn bỏ ra số tiền lớn để mua cơ hội đổi cơ thể, chỉ cần cho bà ta một cơ thể hoàn mỹ để làm lại từ đầu, bà ta có thể trả bất cứ giá nào.

Chuyện nói phức tạp thì phức tạp, nói đơn giản cũng đơn giản.

Sau này hai người liền triển khai một hợp tác bí mật, đều muốn đổi được cơ thể mà mình hài lòng.

Trước đó, họ đã tiến hành một số thí nghiệm, tìm những người vô gia cư không ai quan tâm để hoán đổi thử.

Tạ Tư không muốn nói kết quả thí nghiệm, nhưng Quan Yến đã đoán được "Đồ càng gần gũi với người đó thì tốc độ trao đổi càng nhanh, đúng không?"

Cậu ta nhìn cô, không phản bác, coi như ngầm thừa nhận.

Sau khi thí nghiệm thành công, bọn họ bắt đầu kế hoạch của mình.

Hy vọng có thể kiếm được thật nhiều tiền tiêu không hết trước khi đổi được cơ thể mà mình hài lòng.

Lưu Hồng đến trung tâm giám định ADN, dùng tóc của mình và Vạn Lương Chí, và một sợi tóc của người lạ, làm giả báo cáo xét nghiệm giữa "vợ chồng" họ và con gái Vạn Nhàn.

Chứng minh cô ta không phải con của họ, vậy thì cô ta đương nhiên sẽ mất quyền thừa kế, còn Vạn Lương Chí cũng có thể ly hôn với Lưu Hồng, phân chia tài sản rõ ràng.

Thế nhưng Lưu Hồng lúc đó không hề biết, Vạn Lương Chí đã bán hết cổ phần từ lâu, tất cả tiền đều đã được chuyển đi sạch sẽ, trong tài khoản chỉ còn lại hơn mười vạn tệ.

Không ai biết số tiền đó đã đi đâu, cho dù là Tạ Tư, người đã thay thế Vạn Lương Chí, cũng không thể nào tra ra được.

Cậu ta chỉ có thể đi tìm "Tạ Tư" đang nằm liệt giường ở nhà, bởi vì đối phương là người đã sử dụng cơ thể của Vạn Lương Chí trước đó, chắc chắn tiền bạc cũng do người nọ chuyển đi.

Đối phương đưa ra một điều kiện, cho đối phương một cơ thể bình thường, thì sẽ nói cho cậu ta biết tiền đã đi đâu.

Thế là, Tạ Tư có một kế hoạch.

Quan Yến nói: "Cậu để Lưu Hồng đổi xác với người đó, sau đó biết được tiền ở đâu thì giết đối phương. Vậy nên người chết trong xác của Lưu Hồng là linh hồn của người đó."

Cậu ta lại nhếch miệng cười, lộ ra vẻ điên cuồng ẩn giấu, đôi mắt dưới ánh sáng mờ ảo tỏa ra vẻ thâm sâu khó dò.

Cậu ta nhìn Quan Yến, lắc đầu nói: "Tôi không có giết người đó đâu."

Còn chưa dứt lời, trong lòng Quan Yến bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Cô nhớ ra, cảnh sát nói người giết Lưu Hồng là một phụ nữ cao khoảng 1m65.

Kết luận "phụ nữ" này thực ra không nhất định là chính xác, đó là thông tin có thể bị làm giả. Ví dụ như sức mạnh, hoặc những dấu vết có chủ ý để lại hiện trường.

Nhưng chiều cao thì không sai lệch nhiều.

Mà cơ thể người vô gia cư hiện tại của cô, gần như cao bằng "Tô Nhã" trước mặt.

"Nghĩ ra rồi sao?" Nụ cười của Tạ Tư lộ ra vẻ gian xảo rõ ràng.

Rõ ràng khuôn mặt giống hệt Quan Yến, nhưng biểu cảm lúc này lại xa lạ đến mức cô hoàn toàn không thể liên hệ khuôn mặt này với chính mình.

Đôi mắt sáng ngời khẽ nheo lại thành một đường cong tuyệt đẹp, chậm rãi nói: "Hung thủ chính là cô đó."

CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD_tichha_ và WORDPRESS tichhashye.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro