Chương 175: Thứ không xác định
Edit: Shye
***
Một cảm xúc gần như tuyệt vọng lan truyền trong nhóm qua những dòng chữ, nó như có thực thể, tàn phá không thương tiếc mỗi cư dân.
Nguy hiểm thật sự vẫn chưa đến, nhưng trong lòng mọi người đã sớm đón nhận tận thế.
Quan Yếm không muốn thấy những dòng tin nhắn vô dụng đang gào thét, nhưng hiện tại các kênh để có được thông tin quá ít ỏi, cô chỉ có thể vừa lướt điện thoại vừa thỉnh thoảng mở cửa sổ trò chuyện để xem các tin nhắn cũ để tránh bỏ lỡ bất kỳ thông tin hữu ích nào.
May mắn thay, dù bầu trời bên ngoài bỗng tối đen như mực, nhưng khu dân cư Hài Hòa không bị mất điện. Giờ Quan Yếm đã sạc đầy sạc dự phòng tìm thấy trong nhà, đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Cô đã lục tung gần như toàn bộ ngôi nhà, không chỉ để tìm vật tư mà còn muốn tìm thử manh mối liên quan đến tình hình hiện tại. Tuy nhiên, đã tìm được một số vật tư, nhưng không có bất kỳ manh mối nào.
Trong nhóm vẫn luôn náo nhiệt liên hồi, tiếng chuông báo "ding ding ding" gần như không kịp xử lý, Quan Yếm dứt khoát chuyển sang chế độ im lặng.
Có điều, mặc dù bầu trời bỗng biến thành màn đêm vô tận không một vì sao, nhưng sau đó, không có thêm biến cố nào xảy ra cả.
Nỗi hoảng loạn của mọi người dần dần tan biến theo thời gian. Khoảng một tiếng rưỡi sau, số người phát biểu đã giảm đi rất nhiều, lời nói của họ cũng không còn quá khích, thay vào đó, hầu hết mọi người bắt đầu thảo luận xem bây giờ nên làm gì.
Trong số những người lên tiếng, có không ít người trước đây chưa từng xuất hiện. Họ vốn là những người bình tĩnh, ban đầu không hoảng sợ như những người khác, và giờ họ có đủ lý trí để kêu gọi mọi người đưa ra những lựa chọn đúng đắn.
Cửa phòng vẫn không mở được, nhưng có người ở tầng một nói rằng họ đang phá cửa chống trộm, có lẽ khoảng nửa tiếng nữa sẽ mở được.
Lời nói này khiến những cư dân đang trong trạng thái căng thẳng lo lắng thở phào nhẹ nhõm ngay lập tức, mọi người thi nhau nhắc tên người đó, có người thúc giục, có người cảm ơn. Tóm lại, có vẻ như bầu không khí trong cả nhóm đã tốt hơn rất nhiều.
Không biết nơi này có lời nguyền gì không, cứ khi tâm trạng mọi người khá hơn một chút thì lại xảy ra chuyện.
Ví dụ như bây giờ, đột nhiên có người nói trong nhóm:
[Có ai nghe thấy không? Sao bên ngoài hành lang nhà tôi có tiếng chuông vậy? Giống như có người đang rung chuông đi lại vậy á, với lại nó đang tiến về phía tôi..."
[Anh nói xem anh ở căn hộ nào đi, tướng Lý!]
[Tòa 2, lô 5, căn 502. Có ai khác nghe thấy không? Làm sao đây? Tiếng đó dừng lại trước cửa nhà tôi rồi!]
[Anh mau hỏi xem có phải người không! Nếu có người ở ngoài, chẳng phải chúng ta được cứu rồi sao?]
Nhưng "tướng Lý" này rõ ràng là danh không xứng với thực, rất nhát gan. Anh ta đáp: [Lỡ không phải người thì sao?]
Mọi người vốn đã rất sợ, câu nói này của anh ta càng khiến người ta liên tưởng xa xôi, kinh hồn bạt vía.
Tuy nhiên, đối với một số người, việc anh ta có sợ hay không hoàn toàn không quan trọng.
Nhiều người vẫn thúc giục anh ta lên tiếng cầu cứu, thậm chí có người còn chỉ trích: [Anh mau lên đi! Nếu vì anh mà bỏ lỡ cơ hội này dẫn đến việc cả đám đều chết ở đây, anh không cảm thấy xấu hổ sao?]
[Chẳng phải vẫn còn cách lớp cửa chống trộm sao? Anh không ra ngoài được thì sao nó vào được? Anh chỉ cần hỏi một tiếng có ai không thôi, có gì mà phải sợ? Nhanh lên đi!]
Một loạt những lời hưởng ứng tương tự liên tục xuất hiện, nhanh chóng đạt đến hàng chục tin nhắn. Mặc dù xen kẽ một vài lời khuyên nhủ lẻ tẻ, nhưng cũng không thể ngăn cản sự thúc giục sôi nổi của đám người này.
Điều duy nhất ngăn cản họ là tin nhắn mới nhất: [Tướng Lý, sao lâu thế không nói gì nữa? Tình hình thế nào rồi? Không cầu cứu cũng không sao đâu, anh báo bình an một tiếng đi.]
Hình như mọi người trong nhóm lúc này mới nhận ra rằng đối phương đã không nói thêm lời nào sau khi gửi tin nhắn đáng sợ đó.
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, ngày càng nhiều người bắt đầu nhắc tên anh ta, nhưng vẫn không có hồi đáp.
Vài phút sau, có vẻ mọi người đã bỏ cuộc, hoặc có lẽ đã nảy sinh những suy nghĩ không tốt lành gì. Cả nhóm im lặng như thể tất cả thành viên đều bị cấm nói, không ai nói thêm lời nào.
Một lúc sau, người trước đó đã nhắc tên tướng Lý để anh ta báo bình an đã phá vỡ sự im lặng trong nhóm: [Có ai sống cùng tầng với anh ấy không?]
Một lát sau, có người trả lời: [Tôi ở tầng dưới. Tôi nhớ trên tầng đó có một cặp vợ chồng già, có thể họ không biết dùng ứng dụng chat, nên không có trong nhóm.]
[Vậy anh ở tầng dưới không nghe thấy động tĩnh gì sao?]
[Không hề, cho đến giờ cũng không nghe thấy gì cả.]
Nhóm lại im lặng một lúc, có người nói: [Thôi đừng bận tâm chuyện này nữa. Mọi người hãy đổi tên hiển thị trong nhóm thành số phòng chi tiết của mình đi, để có chuyện gì thì dễ liên lạc hơn.]
Mọi người lần lượt bắt đầu đổi tên, Quan Yếm cũng đổi xong dựa trên thông tin trên căn cước.
Manh mối trong nhà cho thấy tên cô là Lê Nguyệt, sống ở tòa 2, lô 7, căn 701, là nhân viên tư vấn bán hàng tại một cửa hàng thương hiệu quần áo, thu nhập có vẻ khá tốt. Cô nàng thích đủ thứ đồ dễ thương, từ búp bê, miếng dán đến đồ trang trí nhỏ nhỏ, tất cả đều rất đáng yêu, giống như một đứa trẻ chưa lớn.
Đồng thời, cô nàng cũng thích ăn vặt và trái cây. Trong nhà tích trữ rất nhiều đồ ăn vặt, tủ lạnh cũng đầy ắp. Nếu ăn tiết kiệm thì ít nhất cũng đủ sống một tháng, nên Quan Yếm hiện tại không phải lo lắng về vấn đề thực phẩm.
Cô còn đổ đầy nước máy vào tất cả các vật có thể chứa để dự phòng trường hợp sau đó đột ngột mất nước.
Nhóm hiện tại đã bình tĩnh lại, hầu hết những người nói chuyện đều khuyên mọi người nên bình tĩnh trước đã, dù không ra ngoài được thì người bên ngoài chắc chắn sẽ nhanh chóng đến cứu họ.
Một lúc sau, có người bắt đầu thảo luận xem tình hình bên ngoài rốt cuộc là thế nào.
Trời đột nhiên tối vô cùng kỳ lạ, nó không giống với "trời tối" mà mọi người thường hiểu. Không có sao, không có trăng, tối đen hoàn toàn, như thể cả thế giới đã bị một cái vung khổng lồ úp xuống, bao trùm kín mít không một kẽ hở.
Mọi người cảm thấy, bây giờ bên ngoài có lẽ cũng đã hỗn loạn vì chuyện này, biết đâu họ hoàn toàn không rảnh để bận tâm đến khu dân cư của họ, trong thời gian ngắn sẽ không có ai đến đây.
Rồi có người nói: [Quân đội của đất nước đâu phải ăn không ngồi rồi. Lúc nào cũng thế, họ cũng sẽ ưu tiên cứu trợ người dân, chắc chắn sẽ có người đến cứu chúng ta.]
Nhưng, rất nhanh, lời nói của một người đã phá tan chút hy vọng cuối cùng này.
[Không phải đâu! Mọi người không biết sao?]
Tên hiển thị trong nhóm của người này là "Tòa 10, lô 1, căn 502". Sau khi nói câu này, anh ta đã gửi một bức ảnh.
Quan Yếm bấm vào xem, đó là ảnh chụp từ cửa sổ nhà anh ta ra ngoài, bên ngoài tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
Cô cau mày, bầu trời bên ngoài lúc này đúng là đen kịt không có một tia sáng nào, nhưng vì không bị mất điện nên cửa sổ các tòa nhà lân cận đều sáng đèn, ánh sáng cũng đủ để một phần cảnh vật bên ngoài hiện rõ.
Từ cửa sổ của Quan Yếm có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ từ các tòa nhà khác ở hai bên.
Trong khi đó, nhìn ra từ cửa sổ của người này, chỉ có thể thấy ánh đèn rất gần bên ngoài cửa sổ, còn xa hơn thì là bóng tối dày đặc, như thể đây chính là ranh giới, và bên kia không có gì cả.
Quan Yếm đã hiểu, khu dân cư tận thế - chính là ám chỉ khu dân cư bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Lúc này, cư dân đó cũng nói trong nhóm: [Tòa nhà của chúng tôi ở ngay rìa, hồi trước có thể nhìn thấy đường phố bên ngoài với khu dân cư đối diện, nhưng mọi người đi, từ đây nhìn ra không có gì cả. Tôi cũng đã thử gọi ra ngoài rồi, không có hồi âm, ngược lại tầng trên đã trả lời tôi một tiếng.]
Sau khi anh ta nói xong, một cư dân khác sống ở tòa 10 cũng lên tiếng.
[Haizz, vụ này tôi tính không muốn nói ra sớm thế, giờ mọi người đều đang rất sợ, không phải lúc này. Nhưng đã có người nói rồi thì tôi xin xác nhận, khu dân cư của chúng ta giống như bị thứ gì đó đen thui cô lập vậy. Biết đâu, không phải trời tối, mà chỉ khu dân cư của chúng ta xảy ra chuyện thôi.]
Người ở tòa 5, lô 1, căn 801 nói: [Bên chúng tôi cũng vậy. Tôi dùng đèn pin siêu sáng chiếu ra ngoài, đèn này có thể chiếu xa một hai trăm mét, nhưng nó cũng không chiếu rõ được con đường bên ngoài, tối đen như mực, không thấy gì cả.]
Các cư dân sống ở khu vực giáp ranh trong và ngoài liên tục lên tiếng, xác nhận rằng khu dân cư Hài Hòa hiện tại thật sự đã bị cô lập với thế giới bên ngoài.
Điều đó có nghĩa là bên ngoài khu dân cư có khả năng mọi thứ vẫn bình thường, hoàn toàn không ai nhận ra có vấn đề gì xảy ra ở đây cả.
Tất nhiên, cũng có thể người bên ngoài nhìn thấy một vùng tối bao trùm khu dân cư Hài Hòa, nhưng lại bất lực không thể làm gì được.
Tóm lại, chờ người đến cứu chắc chắn là không được rồi, họ phải tự cứu lấy mình.
Có người nhắc tên người trước đó nói rằng sắp phá được cửa chống trộm để hỏi về tiến độ.
Lúc đó mọi người vẫn chưa đổi tên trong nhóm, anh chàng đã tìm được người đó dựa vào ảnh đại diện. Bây giờ sau khi nhắc tên, những người khác mới biết anh ta sống ở "tòa 7, lô 2, căn 101".
Một người nhắc tên, đợi một lúc, những người khác cũng nối tiếp nhắc tên một loạt, nhưng đợi rất lâu cũng không thấy đáp lại.
Lúc này, một người có tên "tòa 7, lô 2, căn 102" lên tiếng:
[Không biết có nên nói hay không nữa... giờ chúng tôi nghe thấy phòng bên cạnh liên tục có tiếng động rất lạ, tiếng lớn lắm, giống như đang cố đập phá gì đó. Con gái tôi cũng sợ khóc òa rồi, có phải anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không?]
Có người hỏi: [Ông có thể gửi một đoạn ghi âm hoặc video không?]
Những người khác không lên tiếng, hình như đều đang âm thầm chờ đợi.
Một lát sau, người đó gửi một đoạn video.
Ống kính hướng về một bức tường màu hồng nhạt treo ảnh gia đình. Tăng âm lượng lên, có thể nghe rõ tiếng "đùng đùng đùng" trầm đục vọng lại từ phía bên kia bức tường.
Thật ra nói là "đập phá gì đó" không bằng nói là dùng thứ gì đó đập vào tường.
Âm thanh đó rất có tiết tấu, luôn giữ nguyên tốc độ, khoảng một giây một nhịp đập, tiếng này nối tiếp tiếng kia. Video quay được một phút thì tiếng động cũng vang lên đúng một phút.
Xen kẽ là tiếng khóc của con gái người quay video và tiếng một người phụ nữ nhẹ nhàng dỗ dành con.
[Vãi, giống phim kinh dị vậy!]
[Giờ tôi sợ quá! Có ai sống cạnh tôi không?]
[Làm sao đây, chúng ta thật sự sẽ chết sao?]
[Tôi nghi là bị ma ám rồi, các bạn nghĩ xem, ngoài thứ đó ra, còn gì có thể biến cả khu dân cư của chúng ta thành thế này chứ?]
Nỗi hoảng loạn lại lan rộng lần nữa, đánh gục chút tinh thần mà mọi người khó khăn lắm mới vực dậy được.
Mặc dù có người không tiếc lời an ủi mọi người, nhưng nói cho cùng, không có giải pháp thì tất cả đều là nói suông. Một hai lần thì có tác dụng, nhưng nhiều lần thì cũng chẳng giúp ích được gì.
Lúc này, có người nói mình có nghiên cứu về lĩnh vực này, gửi một tràng kinh văn dài ra để mọi người cùng niệm. Sau đó, trong nhóm bắt đầu hô "sư phụ", ngầm coi người họ là người đứng đầu, rõ ràng là đều đã hoảng loạn mất hết phương hướng.
Giữa trưa, một cư dân sống ở tầng một gửi ảnh mình chụp: [Cuối cùng tôi cũng đã phá được cửa chống trộm rồi, mọi người chờ nhé, tôi ra ngoài sẽ báo cảnh sát ngay!]
Trong ảnh là khung cửa chống trộm bị cưa đứt và biến dạng, đủ để một người chui qua.
Mọi người lập tức phấn chấn hẳn lên, thi nhau cổ vũ anh ta.
Một lát sau, anh ta gửi một đoạn video.
Người này có lẽ là kiểu người rất muốn gây sự chú ý của mọi người. Anh ta không âm thầm chui qua cửa sổ mà chọn cách quay video từ lúc bắt đầu hành động.
Điện thoại có lẽ được treo trên ngực, hình ảnh rung lắc khá mạnh.
Trong video, anh ta di chuyển một chiếc ghế đặt trước cửa sổ, rồi từ từ bước lên, sau đó đặt chân lên bệ cửa sổ, cúi người chuẩn bị chui ra qua lỗ hổng.
Và đúng vào khoảnh khắc anh ta vừa thực hiện động tác đó, đột nhiên, anh ta hét "á!" lên một tiếng, cả người đột ngột ngã ngửa ra sau, rơi mạnh một tiếng "ầm" vào trong phòng.
Điện thoại cũng xoay một vòng trong quá trình đó, camera bị cơ thể anh ta che khuất, mọi người chỉ có thể nghe thấy âm thanh.
Trong khung hình tối đen, Quan Yếm nghe thấy người đàn ông không ngừng hét lên kinh hoàng, sau đó là vài tiếng "đùng đùng" trầm đục, tiếng hét đột ngột dừng lại.
Vài giây sau, giữa những tiếng sột soạt, chiếc điện thoại được lật lại, quay được cảnh trần nhà có treo chiếc đèn chùm sáng chói.
Quan Yếm nhìn thấy, trong lúc điện thoại xoay tròn, lúc thoáng qua đã quay được bức tường bên cạnh, hình như có một bóng đen lướt qua rất nhanh.
Nhưng vì quá ngắn nên không nhìn rõ được gì.
Ngay sau đó, video kết thúc.
Đoạn video này dài khoảng một phút rưỡi, vì vậy sau khi nó được gửi lên, nhóm đã im lặng gần hai phút.
Sau đó, có người đã hỏi câu hỏi mà mọi người đều đang nghĩ:
[Nghe có vẻ anh này gặp chuyện rồi. Vậy thì video này là do ai gửi ra?]
Cả nhóm chìm vào sự im lặng chết chóc kéo dài.
Mấy phút sau, mới có người lên tiếng: [Anh tòa 1, lô 1, căn 102, đừng giỡn vậy chứ. Anh không dám ra ngoài cũng không sao, không cần dùng cách này để dọa người ta đâu!]
Người đó đã nhắc tên của cư dân ở tầng một. Rõ ràng, anh ta hy vọng đây chỉ là một trò đùa của người kia.
Nhưng người đó không có bất kỳ phản ứng nào.
Sau khi gửi đoạn video này, anh ta không nói thêm một chữ nào nữa.
Quan Yếm chợt nghe thấy một tiếng chửi thề rít lên ngoài cửa sổ, có vẻ như có người đã sắp suy sụp, đang trút giận ra ngoài cửa sổ.
Áp lực càng lớn hơn vẫn liên tục ập đến, đống tin nhắn trong nhóm vẫn chưa dừng lại:
[Chẳng phải người trước đó nói sắp phá được cửa chống trộm cũng đã gặp chuyện sao? Mọi người nói xem, liệu việc cửa sổ và cửa ra vào không mở được lại là một sức mạnh đang bảo vệ chúng ta thì sao? Có thứ gì đó đáng sợ đang ẩn nấp bên ngoài, chỉ chờ chúng ta đi ra?]
Mặc dù đây là một phỏng đoán khá hợp lý, nhưng nó lại đến không đúng lúc.
Các cư dân liên tiếp gặp phải những đòn đả kích nặng nề, tuyệt vọng đến mức nghẹt thở.
Quan Yếm thở dài, nghĩ bụng đã ở đây lâu vậy rồi, tạm thời chắc cũng không tìm thấy manh mối mới nào. Thế là cô đã liên lạc với Thích Vọng Uyên.
Tuy nhiên, không chỉ điện thoại không thể nhắn riêng, mà ngay cả chiếc nhẫn cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Cô nghĩ một chút, nhân lúc bây giờ trong nhóm ít người nói chuyện, cô liền gửi một tin nhắn: [Vương Thiết Ngưu có đó không?]
Nhanh chóng có hồi đáp: [Tôi đây.]
Ảnh đại diện của anh là một chú chó chăn cừu Đức đẹp trai nhìn vào camera, tên hiển thị trong nhóm là "tòa 6, lô 1, căn 502".
Quan Yếm trả lời: [Không sao là tốt rồi, cẩn thận nhé, có chuyện gì thì nhắc tới tôi.]
Trong nhóm này có quá nhiều người, họ không tiện nói chuyện.
Anh nói: [Cô cũng vậy.]
Hai người chỉ có thể nói đơn giản vài câu như vậy rồi im lặng.
Những cư dân khác bây giờ cũng không còn tâm trạng phát biểu nữa, cả nhóm cứ thế im lặng, cho đến khoảng 1 giờ rưỡi chiều, mới có người đột nhiên gửi một tin nhắn.
[Xảy ra chuyện rồi! Tôi vừa như nghe thấy cửa ra vào nhà bên cạnh đã mở!]
Việc cửa ra vào có thể mở được là một điều tốt, nhưng người phát biểu là cư dân của tòa 7, lô 2, căn 102. Anh ta chính là người cha trong gia đình trước đó đã gửi video về việc có thứ gì đó liên tục đập vào tường nhà bên cạnh.
Người hàng xóm bên cạnh anh ta là người đầu tiên nói sẽ mở cửa chống trộm để ra ngoài, nhưng sau đó đã xảy ra chuyện, và tiếng va đập có nhịp điệu vẫn không ngừng vang lên.
Bây giờ tiếng va đập cuối cùng đã im bặt, nhưng anh ta lại nghe thấy cửa phòng bên cạnh đã được mở ra.
Kẻ đi ra từ bên trong đó là người, hay là một thứ gì khác?
Không ai dám chắc chắn, vì vậy điều không xác định này càng khiến người ta sợ hãi hơn.
Có người thúc giục anh ta: [Anh đi nhìn qua mắt mèo đi! Cứ rón rén ghé vô đó nhìn, bên ngoài không phát hiện ra đâu!]
Anh ta từ chối rất dứt khoát: [Tôi không đi, ai thích đi thì đi, tôi không muốn chết đâu, tôi còn vợ con nữa!]
Nói xong câu này đương nhiên có người chỉ trích anh ta, nhưng họ hoàn toàn không có lý, anh ta cũng không sợ, cứ thế trích dẫn lời của từng người rồi phản bác lại, thật ra có ý xả nỗi bức xúc trong lòng.
Nhưng chưa nói được mấy câu, anh ta đột nhiên gửi một tin nhắn thoại vô cùng hoảng loạn, với giọng nói nghẹn ngào: "Cứu mạng! Cứu mạng! Tôi nghe thấy tiếng chuông rồi, thứ đó đang đi về phía cửa nhà tôi! Làm sao đây! Làm sao đây!"
Mọi người đều biết, người cuối cùng nghe thấy tiếng chuông đã mất liên lạc từ rất lâu rồi.
Ngay cả những người trước đó đã cãi nhau với anh ta, giờ cũng không còn hả hê khi người gặp họa nữa.
Tất cả mọi người đều đưa ra những lời khuyên giống hệt nhau, đó là bảo gia đình họ nhanh chóng tìm thứ gì đó để chặn cửa, rồi trốn thật kỹ, nhớ tắt tiếng điện thoại, tuyệt đối đừng gây ra tiếng động.
Anh ta trả lời một chữ "ừm", rồi sau đó im bặt, có lẽ đang bận trốn.
Khoảng mười phút sau, mọi người trong nhóm bắt đầu nhắc tên anh ta, nhưng cho đến nửa tiếng sau vẫn không có phản hồi.
Có cư dân gửi biểu tượng cảm xúc mèo khóc, kèm theo hai biểu tượng nến đang cháy nhỏ, như thể đã xác định rằng gia đình này cũng đã gặp nạn.
Những người khác cũng gửi biểu tượng nến đỏ nhỏ, một hàng dài thẳng tắp tràn ngập màn hình.
Nhưng điều mà họ không ngờ tới là, vài phút sau, tài khoản này đột nhiên gửi một đoạn video.
Ảnh bìa video là một đứa trẻ nhỏ nằm trong nôi, có lẽ chỉ hơn một tuổi, hồng hào bụ bẫm vô cùng đáng yêu.
Ảnh bìa đầy tính đánh lừa này đã dễ dàng khiến mọi người bấm vào video.
Nhưng ống kính lướt nhanh qua chiếc nôi, quay đến cánh cửa phòng ngủ ở phía bên trái căn phòng. Giữa cánh cửa, một người đàn ông đang bị treo lên.
Không thể nhìn ra anh ta bị treo ở đó bằng cách nào, không có dây thừng. Gáy của anh ta hình như bị dính chặt vào khung cửa, đầu cúi thấp về phía trước chỉ nhìn thấy đỉnh đầu, tứ chi mềm nhũn buông thõng tự nhiên, toàn bộ cơ thể đang hơi đung đưa.
Giống như một đống thịt chết đang chờ được hong khô.
Ống kính liên tục dừng lại trên người đàn ông, dần dần, một ít máu tươi chảy xuống từ phía sau gáy anh ta, theo đường cong chảy về phía trước, nhuộm đỏ một mảng quần áo.
Vết thương chí mạng nằm ở phía sau gáy, vậy thì, rất có thể có một vật sắc nhọn nào đó trên khung cửa đã đâm vào gáy anh ta, treo anh ta chặt ở đó, rồi do lực kéo của cơ thể khiến vết thương lớn hơn, máu bị ứ đọng bên trong mới từ từ chảy ra.
Nhìn một thi thể dần dần nhuốm máu, e rằng có rất ít người có thể chịu đựng đến khi video kết thúc mới thoát ra.
Và ở phần sau của video, đứa trẻ trong nôi không hiểu sao đột nhiên khóc thét chói tai.
Tiếng nền giống tiếng mèo kêu, kết hợp với hình ảnh thi thể người đàn ông liên tục rung nhẹ trong video càng khiến bầu không khí trở nên nặng nề và quỷ dị, làm người xem nổi da gà khắp người.
Cho đến cuối video, mọi thứ vẫn vậy.
Từ đầu đến cuối, không hề có bất kỳ hình ảnh hay âm thanh nào của người vợ.
Quan Yếm xem kỹ video, đồng thời lưu lại các video trước đó, tránh sau này đỡ mất công lục lại lịch sử trò chuyện.
Đợi cô lưu xong video, mới phát hiện trong nhóm đã có hàng trăm tin nhắn mới.
Ngoài một phần thiểu số, tất cả đều đang trút giận trong sự suy sụp.
Cảm xúc này có thể lây lan và phóng đại. Có lẽ ban đầu một mình không thoải mái một lúc rồi sẽ nghĩ thoáng ra, nhưng nếu nhiều người liên tục trút giận sẽ khiến người ta ngày càng khó chịu đựng hơn.
Nếu tình trạng này kéo dài, e rằng sẽ không quá vài ngày nữa là sẽ xảy ra chuyện lớn.
Đáng tiếc bây giờ cô cũng không thể làm gì được, thậm chí còn không biết "thứ" đang gây rối đó trông như thế nào.
Hai đoạn video đó chắc chắn không phải do người đăng lên. Cái thứ đó đã giết chết cư dân, lại còn cố tình gửi video vào nhóm, mục đích rất rõ ràng là để tạo ra cơn hoảng loạn.
Nghĩ đến điều này, Quan Yếm liền gửi một tin nhắn trong nhóm:
[Mặc dù không thể xác định thứ đó là gì, nhưng việc nó đăng video ra là để khiến mọi người sợ hãi. Tôi đoán, có lẽ nỗi sợ chính là nguồn năng lượng của nó. Các bạn càng sợ, nó càng mạnh hơn. Vì vậy, tốt nhất đừng trút bỏ những cảm xúc tiêu cực của các bạn trong nhóm nữa.]
Nói vậy không chỉ để nhắc nhở họ, mà còn vì cô thực sự không chịu nổi những lời chửi rủa rác rưởi tràn ngập màn hình nữa.
Vừa ảnh hưởng đến tâm trạng con người, vừa ảnh hưởng đến việc cô tìm kiếm thông tin có giá trị từ đó, mà không xem thì không được.
Cô vừa nói xong, người có ảnh đại diện chú chó chăn cừu Đức lại tiếp lời: [Mọi người hãy đổi tên hiển thị trong nhóm đi, đừng dùng địa chỉ.]
Thích Vọng Uyên đã đổi tên trước khi gửi tin nhắn, tên hiện tại là "Vương Thiết Ngưu".
Anh chỉ nói một câu này thôi, không giải thích chi tiết.
Thế là có người hỏi: [Tại sao phải đổi? Để như bây giờ tiện lắm mà.]
Ngay sau đó, một người có tên là "Người cầu sinh" lên tiếng: [Vẫn chưa hiểu hả? Cái thứ quỷ quái đó đến video cũng biết quay đấy, biết gửi vào, chắc chắn cũng có thể hiểu lời mọi người nói trong nhóm. Những lời các bạn chửi rủa đó đâu có hay ho gì, nhỡ nó theo địa chỉ của các bạn mà tìm đến tận cửa thì sao...]
Đằng sau là một chuỗi dấu ba chấm, nhưng nếu các cư dân vẫn không hiểu, thì cũng đừng sống nữa cho phí cơm.
Sau đó, tất cả mọi người bắt đầu nhanh chóng đổi tên hiển thị, trừ những người tạm thời chưa xem tin nhắn ra, những người còn lại đều đã đổi.
Và Quan Yếm cũng đã chú ý đến biệt danh của người phát biểu đó.
Không nghi ngờ gì nữa, có những người cầu sinh khác cũng ở trong nhóm này, chỉ là bây giờ mọi người đều không tiện giao tiếp.
Chỉ đăng tại WATTPAD_tichha và WORDPRESS tichhashye.wordpress.com
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro