Chương 178: Tôi ở 802, đến mau

Edit: Shye

***

Khi còn cách tòa 8, lô 1 một đoạn, Quan Yếm đã ngửi thấy một mùi hôi tanh nồng nặc.

Cô xoa nhẹ chóp mũi, nhíu mày nói: "Xem ra chúng đến trước rồi."

Mặc dù người cầu sinh đó không báo số nhà cụ thể, nhưng ký sinh trùng có thể chặn ở tầng 1 trước.

"Sao cô biết?" Thích Vọng Uyên nhìn cửa chính trống không, không thể thấy bất kỳ điều gì bất thường.

Quan Yếm sững sờ, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Anh không ngửi thấy sao? Ở đây có mùi tanh nồng lắm, mùi của ký sinh trùng á."

Anh nhíu mày: "Không, không ngửi thấy gì hết."

Mọi thứ bỗng trở nên kỳ lạ.

Quan Yếm ngẫm lại, hỏi: "Vậy mấy mùi khác anh đều ngửi thấy đúng không? Không phải khứu giác có vấn đề chứ?"

Anh gật đầu: "Ngửi được, không vấn đề gì cả."

Nếu anh không có vấn đề, thì người có vấn đề là cô.

Quan Yếm nói: "Vì đây là chủ đề tận thế, có lẽ đây là siêu năng lực của con người."

Bây giờ nghĩ lại, đối với đám ký sinh trùng, khứu giác của cô quả thực nhạy đến mức cô không thể tin nổi.

Cô không chỉ có thể phân biệt số lượng của chúng dựa trên độ nặng nhẹ của mùi, mà còn có thể ngửi ra chính xác chúng ở đâu, thậm chí chỉ cần giẫm chân bừa là có thể giẫm chết ký sinh trùng vô hình một cách chính xác. Điều này chắc chắn vượt quá phạm vi khứu giác bình thường.

Vì Thích Vọng Uyên không có khả năng này, có lẽ có thể xác định rằng đây là một trong những "siêu năng lực" mà con người thức tỉnh trong chủ đề tận thế.

Nếu cô có khứu giác thì Thích Vọng Uyên sẽ có gì? Hàng ngàn người trong khu dân cư này, liệu có phải cũng đã lần lượt có được những khả năng khác nhau, chỉ là tạm thời chưa ai nhận ra?

Bây giờ không phải lúc để nghĩ tới chuyện này.

Quan Yếm gạt bỏ suy nghĩ, nói: "Không cần quan tâm đến chuyện này nữa, bên kia chắc chắn có rất nhiều ký sinh trùng đang chờ chúng ta, phải nghĩ cách dụ chúng đi mới được."

Thích Vọng Uyên nói: "Vậy thì chia nhau ra hành động, tôi sẽ đi dụ chúng."

Nói rồi anh rút thanh đao dài ra, chuẩn bị hành động bất cứ lúc nào.

Quan Yếm nghĩ, rồi nói: "Không ổn lắm. Bây giờ chúng đang ở trạng thái tàng hình, anh lại không ngửi thấy mùi của chúng, rất dễ gặp nguy hiểm. Nếu tôi dụ chúng đi, anh lên lầu cũng có thể bị tấn công. Mà, đám côn trùng này sẽ hiện hình sau khi bị tấn công."

Cô chỉ vào vài chiếc xe đang đậu chiếm đường bên trái: "Anh có bật lửa đúng không? Chúng ta dùng lửa đốt."

Cả hai lặng lẽ lùi lại như khi đến, đi đến một con đường khác gần đó.

Ở ngã tư có một thùng rác lớn bằng nhựa, họ nâng một chiếc lên, đổ hết rác bên trong đi, được một chiếc thùng rỗng lớn hơn nửa người.

Sau đó đi lấy xăng từ mấy chiếc xe đó.

Điều này không khó, vì Thích Vọng Uyên có một con dao sắc bén như chém bùn, ngay cả ô tô cũng yếu ớt như giấy dán tường trước con dao này.

Cả hai lấy được một phần ba thùng xăng, đặt thùng rác vào vị trí thích hợp, sau đó một mình Quan Yếm đi đến dưới tòa 8, lô 1.

Lần này cô không lén lút nữa, cô đi một cách quang minh chính đại và vô cùng ngông cuồng, như thể hoàn toàn không ngửi thấy mùi hôi tanh ngày càng nồng nặc.

Cho đến khi gần đến dưới lầu, cô mới "thay đổi sắc mặt vì nhận ra sau khi xem xét kỹ", rồi xoay người bỏ chạy.

Mùi hôi thối nồng nặc đuổi theo sau cô không ngừng, cô đã chạy về hướng đã quyết định xong trước đó.

Quan Yếm cố tình đi chậm lại, giữ cho chúng một khoảng cách vừa đủ để theo kịp nhưng không thể đuổi kịp, cho đến khi rẽ qua khúc cua, chạy đến địa điểm đã định trước.

Cô dừng lại, quay đầu chờ đợi những thứ vô hình đó đuổi đến gần vị trí, sau đó hét lớn: "Liền đi!"

Trong khu vực cây xanh bên trái, Thích Vọng Uyên đứng trên cành cây to, tay trái giữ chiếc thùng rác chứa đầy xăng.

Ngay khi Quan Yếm vừa dứt lời, anh đột nhiên buông tay đẩy về phía trước, thùng rác lập tức đổ xuống, mắc kẹt giữa hai cành cây, chỉ có xăng bên trong đổ ra đầy đất như thác nước.

Đồng thời, Quan Yếm mò trong túi lấy ra chiếc bật lửa và một ít giấy vệ sinh nhặt được từ thùng rác, châm lửa rồi ném thẳng về phía đó. Ngọn lửa chạm vào xăng, một tiếng "đùng", ngọn lửa lập tức bùng lên dữ dội.

Vô số ký sinh trùng vừa kịp đuổi đến chỗ này lập tức kêu lên chít chít liên hồi. Giữa mùi tanh tưởi buồn nôn, xen lẫn là mùi khét ngày càng nồng.

Và cơ thể chúng cũng nhanh chóng mất đi khả năng tàng hình và hiện ra.

Từng con sâu trắng béo mập ghê tởm không ngừng cuộn mình quằn quại trong ngọn lửa. Con mắt duy nhất trên đỉnh đầu chúng, gần như không khác gì mắt người, còn lộ ra vẻ đau đớn vô cùng rõ ràng.

Dù chúng có quằn quại thế nào, tất cả những con mắt đầy đau đớn đó đều nhìn chằm chằm vào Quan Yếm.

Trong thế giới tối tăm này, xuyên qua ngọn lửa dữ dội, chúng nhìn cô thật lâu, cho đến khi lần lượt bị ngọn lửa thiêu rụi mà chết.

Cảnh tượng này thật sự quá đỗi kỳ lạ, nó còn khiến người ta rợn tóc gáy hơn bất kỳ ác ma có hình thù kỳ dị nào.

Rõ ràng trước mặt là ngọn lửa bùng nổ, nhưng Quan Yếm lại nổi hết da gà ớn óc, trong đầu cô tràn ngập những con mắt dày đặc đầy đau khổ đó.

Cô nhắm mắt lại, nói: "Gần xong rồi, chúng ta đi thôi."

Thích Vọng Uyên ném thùng rác xuống, anh nhảy xuống một cách dễ dàng, rồi cả hai lập tức chạy đến dưới tòa 8, lô 1.

Quan Yếm đi trước dò xét thử một chút, xác định không có ký sinh trùng ở đây, rồi mới lấy điện thoại ra nhắn hỏi "Người cầu sinh số 3" địa chỉ.

Lúc này cô nhận ra, trong nhóm lần lượt có vài người cố tình gửi địa chỉ cụ thể của mình, giống như chuẩn bị thoát ra ngoài như cô.

Trong số những người này chắc chắn có người cầu sinh, nhưng không biết có cư dân bình thường nào hiểu lầm không.

Người cầu sinh dám làm vậy là vì họ có phương pháp để bảo vệ tính mạng, còn cư dân thì không có gì cả.

Chẳng mấy chốc, "Người cầu sinh số 3" đã trả lời vị trí cụ thể: Tôi ở 802, đến mau.

Cả hai lập tức chạy lên lầu.

Tình hình lần này khác, họ sợ có thứ gì đó chặn cửa thang máy trước, nên chọn đi cầu thang bộ.

Quan Yếm ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt ở tầng 3, mùi rất nhẹ, cùng lắm chỉ có một hoặc hai con ký sinh trùng.

Cả hai lặng lẽ rẽ qua và đi về phía tầng 4.

Và ngay khi bước lên tầng 4, Quan Yếm bỗng có một cảm giác kỳ lạ, như thể có điều gì đó không đúng.

Cô dừng lại, nhíu mày suy nghĩ một chút, rồi lấy điện thoại ra. Suýt chút nữa cô đã quên một chuyện rất quan trọng – trước đây cô đã để ý rằng có người đang dẫn dắt dư luận trong nhóm.

Mỗi khi có chuyện tốt xảy ra thì sẽ có người dẫn dắt để mọi người cảm thấy chán nản, rồi lại có một chuyện tốt khác xảy ra, cứ thế lặp đi lặp lại.

Vậy thì liệu "người" này có khả năng làm gì khác không?

Ngay khi Quan Yếm mở điện thoại, nhấp vào phần mềm trò chuyện, phỏng đoán này đã trở thành sự thật.

Lúc này, trong nhóm đã xuất hiện rất nhiều tin nhắn nhắc đến cô, tất cả đều đến từ "Người cầu sinh số 3".

Cao thủ ơi đừng đi! Đó không phải tôi! Tôi đâu có ở 802!

Mẹ nó, có người đã đổi ảnh đại diện và danh thiếp giống hệt tôi để lừa người ta!

Sếp, cô xem điện thoại đi mà! Tuyệt đối đừng tin đấy!

Á á á á đừng đi mà, chết đó! Cô mau xem điện thoại đi!

Vì tin nhắn trong nhóm cứ hiện lên không ngừng, dù để chế độ rung hay âm báo đều rất phiền phức, hơn nữa còn ảnh hưởng đến hành động của họ, dễ làm lộ bản thân, nên điện thoại của cả hai đều để chế độ im lặng.

Khi cần làm một số việc, đương nhiên càng không để ý đến tin nhắn nhóm.

Giống như trước đây khi Quan Yếm đi tìm Thích Vọng Uyên, rất lâu cô không lấy điện thoại ra.

Nếu lần này, họ cứ đến thẳng 802 thì điều gì sẽ chờ đợi cả hai ở đó?

Quan Yếm rất may mắn vì đã kịp thời nghĩ đến chuyện này.

Cô thì thầm: "Chúng ta đi thôi, không thể ở lại đây nữa."

Phòng trên tầng 3 vẫn có mùi tanh nhàn nhạt bốc ra, cả hai cũng không có thời gian để đi kiểm tra, họ chạy xuống lầu với tốc độ nhanh nhất, đến khu vực trống trải bên ngoài.

Quan Yếm lúc này mới trả lời tin nhắn: [Tôi biết rồi, giờ không thể đến chỗ cậu được, cậu tự cẩn thận trước, đợi tôi tìm được cơ hội rồi đến.]

"Người cầu sinh số 3": [Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi! Sao lâu vậy mới trả lời tin nhắn, tôi còn tưởng cô gặp chuyện rồi chứ.]

[Suýt thôi, đi được nửa đường rồi bỗng nhiên nhớ ra có điều gì đó không đúng.]

Quan Yếm trả lời xong, kéo lên tìm tin nhắn giả mạo của "Người cầu sinh số 3", nhấp vào bảng thông tin tài khoản của đối phương, so sánh với tài khoản mà cô đã chụp màn hình trước đây, nhưng lại thấy không có điểm tương đồng nào, không phải cùng một tài khoản.

Hoặc là người trước đó không phải đang dẫn dắt dư luận, mà là một cư dân thật sự, hoặc là trong nhóm này không chỉ có một hai "nội gián".

[Tôi nói này, mấy người có thật sự coi lời nói của những người khác như gió thoảng bên tai không? Lâu vậy rồi mà vẫn còn ở trong khu dân cư nghĩ cách tự mình đi cứu người sao? Sao các người không ra ngoài báo cảnh sát đi? Chờ đội cứu hộ đến, chẳng phải mọi người sẽ được cứu hết sao, còn cần các người ở đây giả vờ làm anh hùng làm gì?]

[Tôi thật sự không hiểu nổi nữa, người bình thường đều biết á, đã khó khăn lắm mới thoát ra ngoài, lúc này chắc chắn phải ưu tiên báo cảnh sát cầu cứu chứ, sao có thể có người tự chạy đi cứu người lung tung vậy?]

[Có khi nào cô ta không thoát ra được, đang ở đây trêu chúng ta không?]

[Nói vậy thì đúng là có khả năng thật, không lẽ có người rảnh tới mức đó hả? Nếu thật là vậy, tôi nguyền rủa cả gia đình nhà cô không được chết tử tế!"]

[Mấy người trách người ta không đi tìm cứu hộ thì thôi đi, đừng có vu oan cho người ta lung tung vậy chứ, trước đó tôi tận mắt thấy có người chạy bên ngoài mà.]

[Đúng đúng đúng, dưới lầu chỗ tôi có một đám cháy, có một giọng nữ hét lên là 'liền đi', nếu không nhầm thì chính là cô ấy đó.]

Trong nhóm, trước đây chắc hẳn mọi người vẫn luôn thúc giục Quan Yếm rời khỏi khu dân cư để tìm người đến cứu viện, nhưng cô hoàn toàn không để ý đến tin nhắn của người khác.

Bây giờ những người này đều tức giận vô cùng, tuôn ra đủ lời chỉ trích và mắng mỏ không ngừng.

"Người cầu sinh số 3" lại bắt đầu chửi rủa nữa, không biết học được "kỹ thuật" ở đâu, những dòng chữ cậu ta gửi lên đều bẩn thỉu đến mức làm mắt người nhìn cay xè.

Quan Yếm đặt điện thoại xuống, nói với Thích Vọng Uyên: "Dù sao đi nữa thì vẫn phải đi một chuyến tới cổng chính."

Mặc dù cả hai đều rất rõ, họ hoàn toàn không thể rời khỏi khu dân cư thuận lợi để tìm người đến cứu viện, nhưng mọi việc đều có thể xảy ra bất ngờ, nếu làm được thật thì với tư cách là người cầu sinh, họ đương nhiên cũng rất vui.

Tuy nhiên, sự thật đúng như họ dự đoán, điều này hoàn toàn không thể thực hiện được.

Cả hai đến cánh cổng số hai gần nhất, cách rất xa có thể nhìn thấy, mảng đen dày đặc đó giống như một bức tường sắt nguyên khối nhất, chặn kín toàn bộ lối ra.

Sở dĩ bên trong khu dân cư tối tăm là vì tất cả ánh sáng tự nhiên đều bị chặn lại, lúc nào cũng giống như nửa đêm.

Nhưng bóng tối bên ngoài khu dân cư là do nó có thực thể.

Một dạng vật chất màu đen không rõ tồn tại thật sự đã chặn kín toàn bộ lối ra vào, bao vây toàn bộ khu dân cư Hài Hòa ở giữa, như thể có một cái miệng khổng lồ đang ngậm vào và khép chặt lại.

Quan Yếm nhặt một viên đá nhỏ ném về phía bóng tối bên ngoài cổng, viên đá "rắc rắc" vỡ vụn thành nhiều mảnh, bị bật ngược lại rồi rơi xuống đất.

Để bớt bị mắng mỏ, và cũng để nhóm bớt gay gắt cãi nhau, cô mở đèn flash điện thoại, quay một đoạn video ném cục đá ra cổng chính rồi gửi vào nhóm.

Đoạn video chỉ dài hơn mười giây này đã mang tới sự im lặng kéo dài trong nhóm chat.

Người cầu sinh số 3: [Sao đây? Giờ thành một đám câm rồi à? Biết xin lỗi không? Không biết thì ông dạy cho các cháu nhé!]

[Xin lỗi cái gì? Tại sao phải xin lỗi nhỏ đó? Khúc trước làm cái gì lâu vậy? Lâu vậy mà mới gửi đoạn video này vào, ai bảo nó không nói rõ sớm hơn, bị chửi cũng đáng đời mà!]

[Đúng vậy, chúng tôi thúc giục cô ta lâu vậy mà không phản hồi, tinh thần không lẽ không hao mòn sao? Cô ta phải xin lỗi chúng tôi chứ!]

"Người cầu sinh số 3": [Mấy người còn mặt mũi không thế, đời này tôi chưa bao giờ thấy đám nào trơ trẽn như các người á!]

Sau đó là một đoạn chửi thề.

Quan Yếm nhắn "đừng cãi nữa", rồi đặt điện thoại xuống và nói với Thích Vọng Uyên: "Không ra ngoài được, cũng không cứu người được. Chúng ta phải tìm một nơi để ở trước đã, không thể lang thang bên ngoài lâu được."

Anh gật đầu: "Tôi nghe cô hết."

Cô nghĩ một lúc, rồi nói: "Đến chỗ tôi đi, tòa tôi là nơi đầu tiên có người chết, là người trong video lúc nửa đêm đấy. Chúng ta đến hiện trường xem sao."

Vì bây giờ họ có hai người, Thích Vọng Uyên cũng có sức chiến đấu rất mạnh nên Quan Yếm cũng trở nên bạo dạn hơn. Trước đây, khi hành động một mình, cô không dám mạo hiểm như vậy.

Con sâu trong găng tay cao su đã bị Quan Yếm vứt đi. Bây giờ không thể cứu người, giữ thứ này vừa tởm vừa vướng.

Tòa 2, lô 3, hai người đi bộ lên tầng 5.

Trong không khí còn vương lại một mùi tanh nhàn nhạt, nhưng Quan Yếm có thể ngửi thấy mùi này nhạt hơn cả một con sâu, có lẽ chỉ là mùi chưa tan hết sau khi chúng rời đi.

Cửa phòng 501 đóng chặt. Trước đó có người trong nhóm đã nói rằng đây là nơi ở của một cặp vợ chồng già có thể không biết dùng điện thoại.

Cửa phòng 502 thì mở toang. Đúng như những gì đã thấy trong video, hai người đứng ngoài cửa mà vẫn nhìn thấy vũng máu trong phòng khách.

Máu đã khô, trên đó còn sót lại nhiều mảnh thịt vụn, xương và mảnh quần áo, tình trạng tương tự như ở văn phòng quản lý.

Quan Yếm đi vào trước, không ngửi thấy mùi ký sinh trùng, rồi mới để Thích Vọng Uyên vào.

Mặc dù bây giờ nơi này có vẻ không còn đáng sợ nữa, nhưng chỉ cần liên tưởng đến cảnh tượng đẫm máu tàn nhẫn trong video trước đó thì vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Hai người khép hờ cửa phòng, tìm kiếm khắp nơi trong nhà nhưng không tìm thấy gì cả.

Đầu tiên, cái đầu đó đã ăn mất cơ thể, ít nhất ở đây phải còn lại một cái đầu người chứ? Hoặc là, nếu ký sinh trùng đã chui ra từ cái đầu và tiếp tục ăn nốt phần đầu thì sàn nhà cũng phải có những vệt máu khác mới phải.

Vậy thì người quay video đã mang cái đầu đi.

Dựa vào độ cao của khung hình, người quay phim hẳn phải có chiều cao tương tự con người, cộng thêm một loạt thao tác của nó, có thể khẳng định nó có trí thông minh không khác gì người bình thường.

Chắc chắn nó không phải do những con ký sinh trùng đó tạo thành, thậm chí ngược lại, có khả năng ký sinh trùng chỉ là một công cụ hoặc vũ khí của nó.

Một con sâu nhỏ bé làm sao có thể ăn hết toàn bộ cơ thể người được? Và tại sao nó lại mang cái đầu đi?

Hơn nữa, dựa trên số lượng ký sinh trùng đã thấy hiện tại, chúng hoàn toàn có thể phân tán ra để xử lý con người trong khu dân cư Hài Hòa, e rằng không lâu nữa tất cả mọi người trong khu dân cư sẽ chết hết.

Nhưng chúng lại không làm vậy. Cho đến bây giờ, những vụ tử vong mà mọi người trong nhóm biết chỉ có bốn vụ, cộng với những người ở văn phòng quản lý, tổng số người chết cũng không quá hai mươi.

Có khả năng mà không làm, mục đích rốt cuộc là gì đây?

Để làm cảm xúc con người sụp đổ sao?

Bởi vì sau khi chúng giết người, chúng còn đăng video lên nhóm, cho tất cả mọi người chứng kiến thấy cảnh tượng tử vong tàn nhẫn đó.

Và việc chặn mọi tín hiệu, chỉ để lại một "nhóm chủ nhà" là đã đủ để nói lên mục đích của chúng rồi.

Quan Yếm không khỏi liên tưởng đến Tà thần Chúc Nguyệt trong phó bản Thần Giáng trước đây.

Hắn ta muốn giáng lâm nhân gian bằng hình thể vật chất thì phải có được sức mạnh tín ngưỡng của loài người, đồng thời giết sạch những kẻ không có tín ngưỡng, lấy việc hủy diệt thế giới để đổi lấy cơ hội giáng lâm của mình.

Kẻ thao túng đằng sau vụ này hình như cũng có những đặc điểm tương tự.

Chỉ là thứ nó cần không phải là tín ngưỡng, mà là cảm xúc tiêu cực của con người. Nó cũng không có tham vọng thao túng cả thế giới, chỉ cần một khu dân cư là đủ.

Vì vậy, khu dân cư Hài Hòa đã trở thành khu vực mục tiêu mà nó chọn, cách ly nơi này với thế giới bên ngoài, rồi chặn mọi tín hiệu, chỉ để lại một nhóm chat của chủ nhà để họ tự xả stress, qua đó có được năng lượng mà nó cần.

Quan Yếm cảm thấy suy đoán này có khả năng rất cao, chỉ là bây giờ dù đã đoán được mục đích của đối phương, cô cũng không thể làm gì được.

Không thể kiểm soát cảm xúc của nhóm chủ hộ được. Dù cô đã từng khuyên nhủ một lần, nhưng kết quả đến giờ vẫn vậy, không ai thực sự để tâm.

*

Hai người lên lầu, trở về "nhà" của Quan Yếm.

Cửa ra vào trước đó đã bị ký sinh trùng làm hỏng, trong nhà vẫn còn sót lại mùi tanh hôi, nhưng những con côn trùng đó đã rời đi từ lâu rồi.

Hai người đã kê một số vật nặng để chặn chặt cửa ra vào, dự định tạm thời ở đây chờ.

Hiện tại, tòa nhà của "Người cầu sinh số 3" chắc chắn có rất nhiều sâu đang chờ sẵn, họ chắc chắn không thể đến đó nữa.

Muốn cứu người, một là đợi một hai ngày nữa rồi xem tình hình sao, hai là cứ tạm thời đừng đi, đợi có manh mối mới rồi tính tiếp. Họ sẽ luôn có cơ hội gặp nhau.

*

Sau khi ổn định, Quan Yếm có rất nhiều thời gian để đọc tin nhắn nhóm.

Giờ cô mới phát hiện ra, trong suốt một khoảng thời gian dài cô không có thời gian xem tin nhắn, đã từng có một tình huống "tàu lượn siêu tốc".

Vì cô đã thoát khỏi căn phòng khóa chặt thành công, mặc dù vẫn chưa đi cứu những người khác hoặc là rời khỏi khu dân cư để tìm cứu hộ, nhưng việc "có người đã thoát ra thành công" cũng đủ để mang lại sự an ủi tâm lý rất lớn cho những người khác.

Vì vậy, trong một khoảng thời gian sau đó, bầu không khí trong nhóm vẫn khá tốt.

Sau đó, một sự việc bất ngờ xảy ra: Đột nhiên có một người nói rằng mình nghe thấy tiếng chuông vang lên bên ngoài.

Mọi người lập tức trở nên căng thẳng, có người an ủi, có người đưa ra ý kiến, nhưng đối phương vẫn không trả lời.

Thời gian càng kéo dài, mọi người càng cảm thấy người đó chắc chắn đã gặp chuyện, thế là tất cả đều trở nên lo lắng, liên tục bắt đầu nhắc tên Quan Yếm, hối thúc cô nhanh chóng đi tìm cứu viện, và vì thế đã xảy ra một cuộc cãi vã.

Tuy nhiên, Quan Yếm vẫn bận rộn bắt sâu, hoàn toàn không xem điện thoại, càng không đọc những cuộc cãi vã vô cớ này. Họ nhắc tên cô cả buổi cô cũng không đáp lại.

Mãi đến khi mở cửa nhà Thích Vọng Uyên, cô mới vào nhóm thông báo cho "Người cầu sinh số 3", và cũng chỉ xem lướt một đoạn nhỏ lịch sử trò chuyện lúc đó, chứ không kéo lên phía trước.

Cô thờ ơ đã khiến những người đang lo lắng và hoảng sợ càng trở nên tức giận hơn, vì vậy những lời mắng chửi nhắm vào cô sau đó cũng trở nên nghiêm trọng hơn.

Đối với những lời mắng chửi tục tĩu đó, cô không hề bận tâm một chữ nào.

Đối với những người cầu sinh, bất kể thế giới phó bản là thật hay ảo, những con người này đều là "NPC". Cô thậm chí còn không quá quan tâm đến sự sống chết của họ, vậy thì làm sao cô có thể quan tâm đến lời của một đám người giả nói chứ?

*

Sau đó, đoạn video cô đăng được quay ở cổng khu dân cư đã khiến cảm xúc của cả nhóm lại chùng xuống khá nhiều.

Một số người vẫn còn tức giận vô cớ, một số khác thì đã rơi vào tuyệt vọng, bắt đầu đăng những dòng chữ đầy rẫy chết chóc, thậm chí có người còn đăng ảnh dùng dao cắt cổ tay, nói rằng "thà tự kết liễu sớm còn hơn chết thảm vậy".

Mặc dù có nhiều người khuyên nhủ, nhưng tác động tiêu cực mà nó gây ra rõ ràng là rất to tát.

Nhóm im lặng rất lâu, giống như tất cả mọi người đều có cảm giác "lòng như tro nguội".

Cho đến giờ, Quan Yếm đã đọc gần hết những tin nhắn trò chuyện bị bỏ lỡ, nhưng số người phát biểu trong nhóm lại rất ít ỏi.

Vài thông tin ít ỏi đều đến từ những người đã luôn giữ thái độ tích cực trước đó.

Họ đều đăng những lời động viên mọi người, có người nói rằng vì màn đêm bên ngoài khu dân cư là một loại vật chất ngăn cách khu dân cư, điều đó có nghĩa là thế giới bên ngoài khu dân cư vẫn bình thường, và bây giờ chính phủ chắc chắn đang tìm cách cứu mọi người. Công nghệ đã phát triển đến mức này rồi, bất kể màn đen đó là gì thì sẽ không mất nhiều thời gian để họ có thể giải quyết những thứ đó và đưa đội cứu hộ vào cứu người.

Những người khác phụ họa theo, muốn mọi người hãy cố gắng lên, đừng quá tuyệt vọng.

Thế nhưng, người duy nhất trả lời họ lại nói: [Làm sao mấy người biết bên ngoài khu dân cư là bình thường chứ? Nếu thứ đó đã nuốt chửng cả thế giới, thì khu dân cư của chúng ta chính là điểm sống sót cuối cùng thì sao?"

"Nếu" là một thứ rất đáng sợ.

Nó có thể khiến tình huống vốn đã tồi tệ trở nên tồi tệ hơn, làm nỗi tuyệt vọng của mọi người càng thắm xuống, mà hoàn toàn không cần bất kỳ bằng chứng nào để chèo chống cho nhận định này.

Nhóm chủ nhà im lặng hoàn toàn vì câu nói này, ngay cả mấy người đang an ủi mọi người cũng bị chặn họng, không biết phải khuyên tiếp như thế nào.

Quan Yếm thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen, trong lòng nặng trĩu.

Bầu không khí nặng nề và tuyệt vọng đó, ngay cả những người cầu sinh cũng sẽ bị ảnh hưởng. May mắn thay, bây giờ cô không còn ở một mình nữa, Thích Vọng Uyên ở đây, dù sao cũng có người để trò chuyện và cùng bàn bạc.

*

Nửa tiếng sau, trong nhóm cuối cùng cũng xuất hiện tin nhắn mới.

[Trời ơi, cửa phòng tôi đột nhiên tự mở ra, tôi đi xem thì thấy bên ngoài có một cái chuông!]

Người đó còn đăng một bức hình cái chuông, trông có vẻ là một cái chuông cổ rất bình thường, to bằng đầu người.

Nhưng thứ này, dù là trong tin nhắn nhóm hay những gì Quan Yếm tự thấy, nó đều đại diện cho việc có thứ gì đó nguy hiểm đang đến gần.

Làm sao người này có thể đột nhiên lấy được nó, mà lại còn lành lặn gửi một tin nhắn lên chứ?

Chỉ đăng tại WATTPAD_tichha và WORDPRESS tichhashye.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro