Chương 66: Hồ sơ bệnh án

Edit: Shye

***

Ngoài cửa phòng bệnh dán thông tin cơ bản của bệnh nhân, người bệnh trong phòng này là một bé gái sáu tuổi tên là Mạnh Quân.

Đúng như Quan Yếm đoán, cô bé mắc chứng rối loạn hai nhân cách, đồng thời mắc chứng bệnh liên quan đến giấc ngủ không thuộc phương diện tâm thần.

Ban đầu Quan Yếm cũng không ngờ tới, còn tưởng là bé trai sống trong một gia đình bất hạnh, bị ba mẹ ngược đãi và còn mất đi em gái, mà con búp bê kia là đồ chơi của em gái, trong mơ bị cậu coi là bản thể của em gái nên trân trọng vô cùng, thậm chí hóa thành nguồn sức mạnh của cậu.

Nhưng nghĩ lại thì, tại sao người cầu sinh lại xuất hiện hiện tượng phân tách nhân cách?

Việc bé trai có năng lực khiến bọn họ phân liệt thành hai người, có phải nói rõ ra bản thân cậu cũng có tình huống như vậy?

Vì vậy Quan Yếm mới nghĩ, cậu bé chắc hẳn mắc chứng rối loạn nhân cách.

Thêm vào đó, "em gái" mà thằng bé nhắc đến từ đầu đến cuối chưa từng xuất hiện, hơn nữa lúc nhóc trung học bị biến thành búp bê, bé trai còn nói là "anh trai lớn có thể bảo vệ con bé".

Vậy nên, hãy thử đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu bạn phải chịu đựng một sự tổn thương rất khủng khiếp, bạn sẽ phân tách ra một nhân cách như thế nào?

Là có thể bảo vệ mình, hay là cần mình bảo vệ?

Do đó cuối cùng Quan Yếm xác định, bé gái mới là người thật sự tồn tại, còn bé trai này là do em gái phân tách ra để bảo vệ anh trai mình.

Bây giờ nghĩ lại, giữa nhóc trung học và Vệ Ung, lý do thật sự ưu tiên chọn nhóc trung học, có lẽ là do lúc đó "một nửa" của cậu ta đã chết, chỉ còn lại một nửa không trọn vẹn, giống như bé trai và em gái của cậu.

"Được được được, đừng kích động, chúng ta ra ngoài ngay đây."

Vệ Ung nhẹ giọng an ủi cô bé, kéo Trương Béo đi về phía cửa.

Đứng ngoài cửa, Quan Yếm nghiêng người sang một bên, chính lúc nghiêng người này, ánh mắt của cô lướt qua hành lang bên phải, chạm phải một đôi mắt lạnh lẽo tàn độc.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, biểu cảm của đối phương lại trở nên vô cùng bình thường, giống như chỉ vô tình chạm mắt với cô, trong nháy mắt đã bình tĩnh dời đi.

Đó là một y tá trông rất trẻ, ánh mắt Quan Yếm đuổi theo cô ta cho đến khi đối phương biến mất ở chỗ ngoặt, cũng không nhìn thấy một chút dị thường nào nữa.

Có lẽ nhìn nhầm rồi à.

"Ồ, mọi người cũng đến rồi à?"

Cửa phòng bệnh bị người bên trong mở ra, Vệ Ung gật đầu với Quan Yếm: "Không ngờ đều đã vào đây lâu như vậy rồi, bây giờ mới có cơ hội chào hỏi."

Lúc từ trong mơ đi ra, thật ra Vệ Ung chỉ có mặt nhân cách cáu kỉnh, nhưng bây giờ đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường trước kia.

Nói cách khác, chỉ cần một nửa nhân cách ra ngoài, người cầu sinh sẽ tự động khôi phục lại trạng thái hoàn chỉnh.

Quan Yếm cười với anh ta, nói: "Bây giờ tôi tên là Vương Thải Phượng."

Vệ Ung: "..."

Anh ta rõ ràng đang nhịn cười, khóe miệng không tự nhiên giật vài cái, rồi nắm tay đặt lên môi ho nhẹ hai tiếng, mới nói: "Vậy cứ gọi tôi là Diệp Thư đi, nếu cần thiết..."

"Á."

Anh ta còn chưa nói xong, Trương Béo phía sau đã đi ra, vừa xoay người nhìn thấy Thích Vọng Uyên lặng lẽ đứng ở bên kia, sợ hãi kêu lên một tiếng. Chỉ úp duy nhất tại Wattp _tichha_

Tuy rằng trước kia ở trong đường hầm cũng đã gặp đối phương, nhưng gương mặt này mang đến cho Trương Béo ấn tượng quá sâu sắc.

Anh ta kêu xong mới phản ứng lại, hơi xấu hổ cười cười: "Xin lỗi, phản ứng đầu tiên của tôi là tên sát thủ biến thái kia xuất hiện."

Thích Vọng Uyên không có biểu cảm gì, chỉ xoay người đi về phía khu hoạt động cách đó không xa.

Chỗ này so với trong mơ còn lớn hơn một chút, không chỉ có TV, mà còn bày rất nhiều bàn ghế, cũng có những đồ dùng giải trí khác.

Lúc này đây khu vực này vô cùng náo nhiệt, có mấy người trạng thái tinh thần không ổn đứng trước TV bắt chước nhân vật bên trong, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu kỳ quái.

Còn có người im lặng ngồi ở góc tường, trong tay cầm một khối rubik xoay rất nhanh, chưa đến một phút đã hoàn toàn khôi phục nó.

Có người đánh cờ, tán gẫu, cũng có người cầm cái gì đó vẽ loạn xạ lên tường.

Trông vừa không bình thường, lại vừa rất bình thường.

Bốn người thương lượng một chút, chia nhau hành động, bắt đầu cố gắng tìm hiểu thông tin liên quan đến bé gái Mạnh Quân.

Căn cứ theo tình hình hiện tại, bọn họ muốn hoàn thành nhiệm vụ này, có lẽ cần phải đánh thức "bé gái" Mạnh Quân thật sự.

Trong phòng bệnh, bé gái sáu tuổi ánh mắt sắc bén ngồi trên giường, ánh mắt như xuyên qua bức tường dày đặc nhìn chằm chằm vào một vài người.

Quan Yếm đang nói chuyện với một bệnh nhân, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, giống như bị thứ gì đó quái dị theo dõi.

Cô quay đầu nhìn lại, tuy rằng không nhìn thấy ai, nhưng biết rõ đó chính là hướng phòng bệnh của Mạnh Quân.

"Ha ha ha."

Bệnh nhân nữ trung niên bên cạnh phát ra tiếng cười quái dị trầm trầm, hai cánh tay một cao một thấp ôm trước ngực, ánh mắt hiền lành nhìn vào khoảng không trước mặt, dùng giọng khàn khàn du dương hát ru: "Ngủ đi ngủ đi cục cưng yêu dấu của mẹ, đôi tay mẹ nhẹ nhàng" Quan Yếm gọi hai tiếng, không có phản ứng gì.

Cô suy nghĩ, dứt khoát đi tìm y tá.

Vừa lúc lúc này thang máy ở không xa phát ra tiếng "Ding", một y tá đẩy xe nhỏ đi ra.

Quan Yếm nghênh đón, hỏi: "Y tá chào cô, tôi có thể hỏi về tình hình của bệnh nhân 204 được không?"

Đối phương nhìn thẻ tên trước ngực cô: "Thuốc uống chưa, hỏi han người khác làm gì?"

"Uống rồi uống rồi." Quan Yếm nói: "Tôi chỉ là cảm thấy cô bé kia ở đó một mình rất đáng thương, muốn tìm hiểu một chút, nếu có thể thì sau này sẽ chơi với con bé nhiều hơn."

Y tá đẩy chiếc xe nhỏ ken két đi về phía trước, không quay đầu lại nói: "Cũng đáng thương thật, nghe nói trước kia bị ba mẹ ngược đãi, tình hình cụ thể chỉ có bác sĩ điều trị chính mới rõ."

Cô ta đột nhiên dừng lại: "Nhưng mà, đứa bé này mắc chứng về giấc ngủ, rất ít khi tỉnh táo, cô cũng không cần đi chơi với nó, lo cho bản thân mình là được."

Quan Yếm nghe vậy có lẽ là không thể tìm hiểu thêm thông tin gì, chỉ có thể gật đầu để cô ta đi.

Xem ra là phải tìm bác sĩ thôi. Cô nhớ trên thẻ thông tin ngoài cửa phòng bệnh có tên bác sĩ điều trị chính.

Cô bước nhanh tới trước cửa 204, chỉ thấy trên đó viết ba chữ "Bác sĩ Mã", không có tên cụ thể.

Đã đến đây rồi, hay là vào xem thử xem sao?

Quan Yếm nghe kỹ, trong phòng bệnh không có động tĩnh gì, thế là đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.

Một lát sau, một giọng nói giận dữ vang lên: "Ai vậy?"

Cô hắng giọng, vừa mở cửa vừa trả lời: "Là tôi, tôi hơi lo cho em, đến xem em thế nào."

Trong phòng, "Mạnh Quân" tựa vào giường, mái tóc dài xõa xượi dường như đã rất lâu không được chải, rối bù như một người lang thang.

Thằng bé hơi cúi đầu, mắt trợn ngược nhìn chằm chằm Quan Yếm, thoạt nhìn có một cảm giác lạnh lẽo.

Ánh mắt Quan Yếm quét qua con búp bê cũ quen thuộc bên cạnh gối của nó, cô cười cười, tiến lên vài bước, nói: "Em đừng tức giận, chúng tôi cũng là vì tự vệ, giống như em cố gắng bảo vệ em gái mình vậy."

Có lẽ là câu nói cuối cùng kia có chút hiệu quả, cũng có lẽ là do lúc ở trong mơ Quan Yếm để lại ấn tượng cho thằng bé tốt hơn những người khác, cho nên biểu cảm của nó hơi thả lỏng một chút.

Ánh mắt nó chuyển động, hừ lạnh: "Dù sao người lớn các người cũng chẳng có ai là người tốt, toàn là lừa đảo. Tôi đã không thích cô, cô mau đi đi, nếu không sẽ không kịp đâu."

Quan Yếm nắm bắt được trọng điểm trong câu nói này, nhíu mày: "Cái gì mà không kịp?"

Nó chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt bị lòng trắng chiếm phần lớn nhìn chằm chằm cô, khóe miệng từ từ nhếch lên, lộ ra một nụ cười cực kỳ quỷ dị: "Nếu cô không đi, thì cô chết đó."

Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ có vẻ ngoài bình thường, một câu này lại khiến Quan Yếm lạnh toát cả lưng.

Cánh cửa phòng bệnh phía sau lưng đang mở một nửa đột nhiên bị gió thổi mở, phát ra tiếng "kẽo kẹt".

Tiếng vang kéo dài.

Cô chợt quay đầu lại, nhưng không nhìn thấy gì cả.

Cô đổi vị trí, đi đến một bên giường bệnh, để mình có thể đồng thời nhìn thấy Mạnh Quân và cửa, sau đó mới lên tiếng truy hỏi: "Tại sao chúng ta ở trong bệnh viện, có rất nhiều bác sĩ và y tá mà sao vẫn gặp phải nguy hiểm gì được?"

Đồng thời, bên ngoài tòa nhà bệnh viện, dưới ánh mặt trời chói chang, những bệnh nhân đang tự do hoạt động trên quảng trường đột nhiên như nhận được mệnh lệnh gì đó, lập tức đứng yên tại chỗ.

Cùng lúc đó, khu vực khoa nội trú và hai tòa nhà khác, và cả khu nhà ở của nhân viên ở phía bên kia, tất cả các khu vực, toàn bộ lập tức chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc.

Trong phòng bệnh 204, Mạnh Quân di chuyển cơ thể theo vị trí của Quan Yếm, nụ cười trên mặt càng trở nên xán lạn: "Là các người hại em gái tôi, nếu không phải là các người, nó đã không gặp nguy hiểm. Tôi đã nói rồi, lũ người xấu xa các người, tôi sẽ giết sạch các người!"

"Nhưng cô tốt hơn bọn họ một chút, cô đã giúp tôi dẫn dụ người xấu đi. Cho nên, cô mau chạy đi!"

Chữ cuối cùng nó thốt ra phiêu diêu bay bổng, vài phần tinh quái nghịch ngợm, nhưng lọt vào tai Quan Yếm lại có vẻ vô cùng quái dị.

Cô nhíu mày, một ý nghĩ lập tức xâm nhập vào đầu óc: Đây vẫn là mơ.

Ngay sau đó, một cơn gió từ ngoài cửa thổi vào.

Tấm ga trải giường màu trắng rũ xuống bên giường bệnh bị gió thổi bay lên, cao cao bay cuộn lên, để lộ tình trạng bên dưới gầm giường.

Ánh mắt Quan Yếm lướt xuống, tầm mắt chạm vào một đôi mắt bằng vải tròn tròn đen đen của búp bê.

Đó là một con búp bê hình người, đầu đẩy ngắn phổ biến, ngũ quan bình thường, mặc một bộ quần áo thời trang tràn đầy sức sống.

Nó vô cùng tầm thường không để lại ấn tượng, nhưng chỉ cần nhìn một cái là đủ để Quan Yếm nhận ra là học sinh trung học kia.

Cậu ta ở trong mơ bị biến thành búp bê, sau đó xuất hiện ở dưới gầm giường bệnh ở đây.

Vậy nên là theo đúng nghĩa đen đã tặng cậu ta cho em gái rồi.

Mà những người cầu sinh ở trong tòa nhà đều không phát hiện ra, ngoài tòa nhà này ra và tất cả các khu vực khác, những người đứng yên bất động kia đột nhiên cùng nhau quay người lại, từ các hướng ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua đủ loại vật cản, chăm chăm nhìn về phía phòng bệnh 204.

Ngay sau đó, tất cả mọi người cùng nhau bước đi, thẳng tiến về phía tòa nhà đầu tiên.

Mạnh Quân nghiêng đầu, đưa tay nhặt con búp bê vải bên cạnh ôm vào trong ngực, chân trần đi về phía cửa sổ bên kia giường bệnh, quay đầu nhìn Quan Yếm cười quái dị: "Chạy nhanh đi, ba mẹ của tôi đều đang đuổi tới đây. Lũ người xấu xa chết tiệt các người, hại tôi bị nhốt ở đây không có cách nào đi tìm em gái về, vậy thì tôi chỉ có thể nhờ ba mẹ giết các người trước thôi."

Quan Yếm chạy qua nhìn xuống, ánh mắt trầm xuống.

Đám người đen nghịt như như đám kiến dọn nhà, họ đang từ các hướng đổ về đây, nhìn y hệt như trong một bộ phim zombie.

Cô chỉ nhìn một cái, lập tức xoay người chạy như bay ra cửa.

Trong tầng hai nhìn có vẻ tất cả đều bình thường.

Tiếng khóc điên cuồng của bệnh nhân thỉnh thoảng vang lên, Trương Béo vẫn còn ở khu hoạt động nói chuyện với những bệnh nhân khác, Vệ Ung và Thích Vọng Uyên thì không biết đi đâu rồi.

Cô chỉ có thể la lên với Trương Béo: "Béo, mau tìm chỗ trốn đi! Đây vẫn là mơ! Tránh xa bọn họ ra! Đừng xuống lầu!"

Gần như vừa nói xong, những người xung quanh đã biến dạng.

Dù đang nổi điên hay là nhìn rất bình thường, họ đều đơ ra mặt không biểu cảm trong nháy mắt. Ngay sau đó nhao nhao cử động.

Mà dưới lầu, tiếng bước chân của một đám người tụ lại hệt như tiếng sấm rền vang "ầm ầm", đang bao vây với tốc độ cực nhanh.

Quan Yếm nhất thời không tìm thấy Thích Vọng Uyên, mà Trương Béo và cô lại đứng gần khá nhiều "người" đã biến dạng, không có cách nào tụ họp được.

Cô cắn răng, xoay người chạy về phòng 204, trực tiếp xông về phía Mạnh Quân, muốn cướp lấy con búp bê trong tay nó.

Trong giấc mơ trước, con búp bê này đối với nó mà nói tương đương với nguồn sức mạnh, một khi bị cướp thì nó sẽ không anh ta sẽ không còn lực lượng. Mà vừa rồi nó cũng ôm lấy búp bê, vậy có lẽ thì ở đây cũng vậy.

Nhưng điều khiến Quan Yếm bất ngờ là, khi cô đưa tay lấy đi con búp bê kia, Mạnh Quân thậm chí không hề có một chút kháng cự nào.

Nó buông tay ra, niềm vui trên mặt phóng đại hơn rất nhiều, lạnh băng nói: "Quả nhiên cô cũng giống như bọn họ! Các người đều đi chết đi!"

Nó chưa dứt lời, cửa sổ sáng ngời trong nháy mắt tối sầm lại.

Đèn điện trong phòng bắt đầu "tạch tạch" nhấp nháy, sau đó phía sau tủ đầu giường truyền đến tiếng "két" nhẹ nhàng.

Quan Yếm cầm búp bê lùi lại vài bước, theo tiếng động quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phích cắm bên tủ đầu giường tự mình từ lỗ cắm trên tường rơi xuống, ngay sau đó, cả sợi dây điện giống như con rắn vặn vẹo, mang theo bảng cắm điện vọt thẳng tới chỗ cô.

Cô rùng mình, nhanh chóng lùi đến cuối giường, vứt bỏ con búp bê vô dụng, hai tay nhấc giá truyền dịch đặt kế bên giường, nhắm đúng thời cơ, lúc sợi dây điện kia phóng tới chỗ cô, cô lập tức vung lên.

Mấy vòng xoay, cây sào kim loại dài quấn cọng dây điện thành từng vòng, nhìn nó hệt như con rắn thật thụ trèo lên cây sào.

Thấy cái phích cắm hình tam giác kia sắp như rắn hổ mang đập lên cánh tay cô, Quan Yếm nhìn lướt qua, phản ứng cực nhanh dẫm một chân đạp lên phần dây điện rủ xuống phía dưới.

"Cạch" một tiếng, dây điện thẳng băng trong nháy mắt.

Cái phích cắm tam giác kia cách tay cô còn chưa đến mười cm, mà "đuôi" lại bị đạp ở phía dưới, khó mà tiến lên một bước.

Từ bắt đầu đến kết thúc, cũng chỉ mất có vài giây mà thôi.

Trong thời gian này, trong nhà vệ sinh nhỏ xíu của phòng bệnh, cũng phát ra tiếng "ùng ục ùng ục", hệt như đang đun sôi một nồi nước lớn.

Hơi nước nóng hổi từ phía sau cánh cửa khép hờ không ngừng bốc lên, mà phía sau hành lang, càng ngày càng nhiều tiếng bước chân đã tới gần.

Quan Yếm đang đạp lên cọng dây điện đang không ngừng vặn vẹo, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Mạnh Quân, sau một giây do dự, cô dùng sức ném cây sào truyền dịch trong tay về phía nó, xoay người bỏ chạy ra ngoài.

Cô vừa rồi muốn thử tấn công Mạnh Quân, nhưng ý nghĩ này vừa mới nảy lên đã bị đè xuống.

Thông qua đoạn đối thoại trước đó, phương thức qua cửa đã được bày ra rất rõ ràng: Đánh thức "em gái" của Mạnh Quân.

Cho nên tấn công boss là vô dụng, ngược lại có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng không thể cứu nổi! Chỉ có thể chạy trốn trước.

Trên hành lang, do bầu trời bên ngoài đột nhiên trở nên đen sì, chỉ nhờ vào ánh đèn chiếu sáng, mà đèn điện lại bắt đầu chớp tắt lập lòe, làm tất cả những người mặt không biểu cảm đang tụ tập lại hệt như một đám zombie không có trí não.

Trương Béo hình như đã trốn lên lầu, dẫn theo rất nhiều người đuổi theo anh ta lên cầu thang, nhưng vẫn còn lại khá nhiều người, nhào về hướng Quan Yếm.

Bọn họ tách lẻ ra thì chắc chắn năng lực chiến đấu rất yếu, nhưng số lượng lại nhiều, không ai dám lấy trứng chọi đá với đám này.

Hiện tại tình hình dưới lầu còn nghiêm trọng hơn thế này, cầu thang bên kia không chỉ có người từ tầng hai đi lên, trên lầu chắc chắn cũng có rất nhiều người! Nói cách khác, Quan Yếm đã bị chặn ở tầng hai, không thể lên, cũng không thể xuống.

Cô nhìn lướt qua, chú ý tới chiếc xe mà y tá vừa đẩy tới vẫn còn để đó ở hành lang bên cạnh.

Trên đó để thuốc và các loại dụng cụ, bao gồm mấy cái kéo y tế hình dạng khác nhau.

Bên hành lang này không có nhiều người, thưa thớt có sáu người, đang từ từ đi về phía cô, chỉ có cô y tá đứng chắn ở trước xe đẩy cách đó chừng hai mét.

Cô nheo mắt, hạ quyết tâm nhanh chóng xông tới, lúc cô y tá đột nhiên đưa tay, lợi dụng lực vai, cả người đổ rầm về phía đối phương!

"Rầm" một tiếng hai người cùng ngã xuống đất, Quan Yếm nhanh chóng bò dậy, hai bước tiến lên cầm một cái kéo nhỏ dài, đồng thời tay của y tá cũng nắm một cổ chân của cô.

Cô ngước mắt nhìn mấy người phía trước đang bao vây, vừa xoay người vừa đâm cây kéo vào mắt y tá!

"Phụt" một tiếng, con ngươi nhoe nhoét, nhưng người vẫn chưa chết.

Quan Yếm không dám trì hoãn dù chỉ một giây, nhanh chóng rút kéo ra rồi lại đâm vào, "phụt phụt phụt" đâm mấy nhát liên tục!

Máu lẫn với thủy tinh thể bắn tung tóe lên mặt cô, nhưng cô không có thời gian lau, chỉ để ý đến bàn tay đang nắm lấy cổ chân mình.

Cảm giác được nó đã mất đi phần lớn sức lực, Quan Yếm mạnh mẽ đứng dậy bỏ qua cô ta, nắm lấy chiếc xe đẩy trước mặt, đẩy nó về phía trước chạy nhanh.

Khi người phía trước xông tới, cô nghiến răng, dốc toàn lực đẩy chiếc xe đẩy về phía trước đâm tới, "bùm" một tiếng đâm vào bụng đối phương, rồi kéo khoảng cách ra phía sau, một cước đá vào chân nó, thừa lúc nó ngã xuống tiếp tục đẩy xe vòng qua.

Cũng may bên này không có nhiều người, Quan Yếm dốc hết sức, từng người từng người vượt qua chướng ngại vật, khi qua được người cuối cùng, đem cả xe đẩy vứt đi, chỉ nắm lấy mấy cái kéo, chạy như bay đến phòng bệnh cuối cùng mở cửa trốn vào.

Có lẽ lo lắng bệnh nhân sẽ làm ra chuyện tự hại mình, cho nên phòng bệnh ở đây không thể khóa cửa.

Cô chỉ có thể đóng cửa lại trước, quay đầu kéo ghế, dùng lưng ghế chống vào phía dưới tay nắm cửa tạm thời cản lại.

Chắc chắn là không thể chắn được quá lâu! Tiếng bước chân lớn bên ngoài đã cách chỗ này hai ba mét.

Điều đáng mừng là, đây mới chỉ là tầng hai, cũng không phải là khu nhà bệnh nhân nặng, cho nên cửa sổ không có làm kiểu khoét ra.

Hơn nữa, phần lớn "người" dưới lầu cũng đã tràn vào tòa nhà bệnh viện, nhìn từ đây xuống, chỉ có một phần rất nhỏ vẫn còn ở bên ngoài.

Vả lại cho dù bên ngoài có nhiều người, ít nhất nó ở khu vực thông thoáng, dù sao cũng tốt hơn là bị nhốt ở tầng hai không lên được cũng không xuống được.

Quan Yếm chạy đến trước giường xé ga trải giường, dùng kéo y tế sắc bén cắt một đường, rồi hai tay xé ra được mấy mảnh vải.

Đồng thời, tay nắm cửa truyền đến tiếng lạch cạch lạch cạch.

Cô quay đầu quét mắt nhìn, tay không ngừng động tác, nhanh chóng buộc từng lại với nhau, sau đó cố kéo giường bệnh đến trước cửa sổ.

Lúc này, bên ngoài cửa đã bắt đầu vang lên tiếng "ầm ầm", tấm ván cửa không chắc chắn rung động mạnh mẽ, dường như sắp bị phá vỡ.

Cùng lúc đó, trong nhà vệ sinh cũng đang truyền đến tiếng ùng ục ùng ục, một số hơi nước bốc lên hơi nóng men theo mặt đất nhanh chóng chảy ra, giống như có sinh mệnh chảy về phía Quan Yếm.

Dây điện cũng sống lại, giống như một con rắn mỏng manh màu đen, kéo theo bảng cắm ở đuôi nhanh chóng phóng lên.

Quan Yếm một chân đạp lên cái đầu cắm của nó, lúc nó men theo chân mình bay lên thì một tay cầm dây điện, cuốn nó thành từng vòng quanh chân giường, nhân tiện dùng nó tạm thời buộc vào đầu mảnh vải, cô vừa đứng lên thì nghe "cạch" một tiếng, chiếc ghế chống ở cửa bị đẩy ra.

Sau đó cửa phòng "ầm" một tiếng bị phá tan tành.

Ngoài cửa là lít nhít bóng người tràn vào như thủy triều.

Lòng cô chìm xuống, trước tiên đem chăn ném xuống cửa sổ, sau đó quấn dây quanh bàn tay mấy vòng, dùng sức đạp lên bệ cửa sổ, nhảy xuống dưới.

Trọng lượng cơ thể khiến giường bệnh "keng" một tiếng mắc kẹt ở cửa sổ, đồng thời cũng siết chặt khiến hai tay Quan Yếm đau đớn không thôi.

Cô đau đến nỗi rên lên một tiếng, gần như toàn bộ dựa vào ý chí mới nhịn được không buông tay.

Trong phòng bệnh, toàn bộ tiếng bước chân dần dần đi đến gần cửa sổ.

Quan Yếm cố cắn môi, chịu đựng đau đớn kịch liệt từ từ thả lỏng tay, để mình trượt xuống một đoạn ngắn.

Cúi đầu nhìn xuống, cách mặt đất còn hơn hai mét.

Trên mặt đất có chăn cô ném xuống trước, độ cao này chắc là không bị thương.

Cô lập tức buông tay, "rầm" một tiếng rơi xuống đất, lăn hai vòng.

Lúc bò dậy mới nhận ra, sau lưng bị một viên đá cấn vào làm cô đau tê tái một hồi.

Ngay sau đó, những người dưới lầu còn chưa tiến vào tòa nhà bệnh viện đều nhao nhao quay đầu lại, mặt không biểu cảm cùng nhìn về phía cô.

Bên ngoài rất tối, bầu trời hoàn toàn là màn đen, ngay cả một ngôi sao cũng không có, tất cả ánh sáng đều đến từ bên trong tòa nhà lớn bên cạnh.

Trong môi trường u ám cực kỳ áp bức này, dáng vẻ của họ trông vô cùng kinh khủng đáng sợ.

Quan Yếm hít một hơi, xoay người chạy đi.

Để phòng ngừa lúc nhảy lầu làm mình bị thương, cô không mang theo mấy cây kéo kia, trong tay cô bây giờ ngay cả một món vũ khí cũng không có. Cho dù có, đối mặt với nhiều "người" không sợ chết như vậy, cô cũng chẳng thể chống đỡ được bao lâu.

Nhưng cũng may, những người kia ngay từ đầu đều chạy về phía tòa nhà bệnh viện, cho nên hiện tại những tòa nhà khác chắc hẳn sẽ tương đối an toàn.

Quan Yếm lựa chọn đại sảnh của khu khám bệnh bên cạnh bởi vì văn phòng bác sĩ phần lớn sẽ ở đó, cô còn phải đi tìm manh mối.

Ngoại trừ mấy chục người phía sau đang đuổi theo, phía trước còn có lác đác những chướng ngại vật, nhưng không gian bên ngoài rộng lớn, cô chỉ cần dựa vào ưu thế tốc độ của mình là có thể dễ dàng tránh né.

Ngay lúc cô sắp chạy đến đại sảnh, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng kêu to mơ hồ mà xa xôi.

Quan Yếm không nghe rõ, cô theo hướng tiếng kêu quay đầu nhìn lại, thông qua ánh đèn bên trong tòa nhà, cô nhìn thấy một người béo đang cố gắng vẫy hai tay ở cửa sổ tầng ba.

Hình như muốn cầu cứu cô.

Cô xoay người không chút do dự chạy vào đại sảnh khu khám bệnh.

Đừng nói tới phía sau khu hoạt động còn mấy chục người đang chạy tới chỗ cô, cho dù không có, cô cũng sẽ không quay trở lại cứu người nữa.

Trước kia Quan Yếm cũng vì cứu đối phương mà dùng qua một tấm thẻ đạo cụ. Có thể nói cô ích kỷ lạnh lùng, nhưng cô thật sự không muốn cứu lần thứ hai.

Lúc cô chạy vào đại sảnh, những người phía sau còn cách rất xa.

Suy nghĩ thử, cô chọn bừa một hướng, trốn vào một trong những phòng khám.

Cửa phòng ở đây có thể khóa được, Quan Yếm khóa cửa lại, vừa quay đầu lại thì phát hiện đồ đạc trong phòng đã sống lại.

Ngoại trừ dây điện và tiếng nước sôi ùng ục, còn có bút trên bàn, dây sạc điện thoại, thậm chí còn có thùng rác bên cạnh bàn.

Thùng rác lộn ngược giữa không trung, cùng lúc có rất nhiều cục giấy rơi xuống, bay về phía Quan Yếm.

Ngay sau đó mấy cây bút kia giống như thanh kiếm bén chĩa đầu nhọn hướng về phía cô, dưới ánh đèn nhấp nháy không ngừng chúng bay tới cô.

Cô lùi lại hai bước, chính xác cầm lấy thùng rác bay tới, tiện thể dùng nó chắn những cây bút kia.

Mấy cây bút bi và bút nước nhìn không có vẻ gì sắc bén lắm, thế mà chúng đâm thủng thùng rác vang lên tiếng "rắc rắc", khảm sâu lên vách thùng.

Mà ngay lúc cô bị những thứ này tấn công, dây sạc và dây điện cũng từ hai bên bay tới chỗ cô đúng.

Cô chợt không ứng phó kịp, chỉ kịp đạp lên đầu dây điện, đồng thời dùng tay trái nắm lấy mớ dây nhợ bay đến kia.

Đầu cáp sạc trở nên sắc bén dị thường, "vèo" một tiếng cuốn tới, quấn lấy cổ tay cô.

Ngay sau đó, dây điện kia cũng cuốn lên chân cô.

Lúc ném thùng rác ra, Quan Yếm nhìn thấy bật lửa trên bàn làm việc của bác sĩ.

Cô cắn lấy dây sạc đang quấn lấy cổ tay cô, một tay kéo, một tay kéo dây điện trên chân, gian nan tiến lên cầm lấy bật lửa đốt, trước tiên đốt mớ dây sạc.

Bên kia, Thích Vọng Uyên bị kẹt ở tầng một.

Anh vốn đang tự hỏi nên đi đâu tìm vị "bác sĩ Mã" kia, ngay sau đó liền nghe thấy bên ngoài vang lên hàng trăm tiếng bước chân kỳ quái.

Thông qua cánh cửa kính trong suốt cao lớn sáng ngời, anh nhìn thấy rất nhiều "người" từ các hướng đi tới.

Trong tình huống này, đi ra ngoài chắc chắn là không thể, vả lại đồng đội của mình còn ở tầng hai.

Anh muốn chạy lên lầu, nhưng còn chưa kịp cử động, y tá bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay của anh.

Đợi đến khi anh vặn gãy cánh tay của cô ta, những bệnh nhân hoạt động xung quanh đều biến thành cỗ máy lạnh băng không cần mạng sống từ các hướng nhào lại đây.

Phía sau quầy phục vụ có các y tá gọt trái cây, anh lật người qua rút dao, chọn hướng ít người nhất, vừa chạy vừa giải quyết từng người cản đường.

Mùi máu tanh nồng nặc khiến tim anh đập thình thịch, cảm xúc bị đè nén từ lâu đã không thể ức chế được nữa, chợt tuôn trào như thác lũ bùng nổ.

Lý trí của anh bắt anh ưu tiên lựa chọn tiến vào một phòng bệnh, để tiện trốn thoát từ cửa sổ, nhưng mặt khác, lại khiến anh sau khi vào cửa không muốn rời đi ngay lập tức.

Nhìn đám đông dày đặc đang vọt tới, Thích Vọng Uyên hiếm khi nở một nụ cười chân thành hiếm thấy.

Đôi mắt đen kịt như sáng lên như sao đêm, trong đó chứa đựng niềm hưng phấn và điên cuồng khó nói.

Quan Yếm dựa vào sau cửa, thở hồng hộc mấy hơi rồi mới nhẹ nhàng đứng dậy đi về phía tủ chứa đồ ở một góc văn phòng.

Có lẽ là do kiểu bệnh viện này dễ xảy ra hành vi bạo lực, cho nên ở đây chỉ để một số vật phẩm điều trị đơn giản.

Cô tìm thấy băng gạc quấn vài vòng lên vết thương trên cổ tay trái, sau đó bên ngoài mơ hồ vang lên tiếng bước chân.

Quan Yếm không dám lên tiếng, cẩn thận đi đến vị trí gần cửa sổ, nhìn chằm chằm hướng cửa phòng, chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ bất cứ lúc nào.

Cô đang thử xem những người kia liệu có "phạm vi nhìn toàn bản đồ" hay không, nếu có thật, vậy thì quá biến thái rồi.

Cũng may đợi được mấy phút, tiếng bước chân bên ngoài biến thành từng tiếng chân lẻ tẻ, hình như đã tách ra.

Cô tạm thời không ra ngoài, trong phòng nhẹ nhàng tìm kiếm một hồi, tìm được một cái kéo rồi mới mở cửa xem xét tình hình bên ngoài.

Lác đác mấy người đều ở trong đại sảnh, nhìn từ xa, ánh đèn lờ mờ chiếu lên đám người chỉ thấy bóng dáng, giống hệt như một đám người gỗ ngu ngốc.

Quan Yếm hít một hơi, nhẹ nhàng mở cửa ra từ từ, cô rời khỏi phòng đi qua hành lang bên kia.

Khu khám bệnh không giống như khu nội trú, bốn phía ở đây đều thông nhau, các khu vực đều có tuyến đường liên thông.

Cô không kinh động đến những người ở phía xa xa, từ từ đi vào một hành lang khác, vừa đi vừa xem bảng đánh dấu bên ngoài mỗi cánh cửa.

Có một số là phòng để thiết bị, có một số là nơi làm các loại kiểm tra, mà phòng khám của bác sĩ thì phân tán ở các khu vực khác nhau, thậm chí còn có một số là văn phòng riêng, rồi một số ở khu vực khác.

Quan Yếm tìm từ từ, cẩn thận tránh tất cả những nơi nghe thấy tiếng bước chân, từng chút từng chút đi vòng vòng, không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy ba chữ "Mã Vi Đông" bên ngoài một văn phòng.

Cửa đã khóa, đập cửa gây tiếng động rất lớn, còn chưa chắc có thể đập được.

Cô không muốn kinh động đến những người kia, thế là lại vòng qua mấy căn phòng mới tìm được một văn phòng đang mở cửa, sau khi thoát ra khỏi cửa sổ rồi vòng trở lại văn phòng của Mã Vi Đông, rồi mở cửa sổ nhảy vào.

Vừa mới bay vào thì cô lại gặp phải một đợt tấn công! Giống như lần trước, vẫn là những thứ kia, chỉ có điều ở đây có thêm một ấm nước nóng, cho nên còn bị tấn công bằng nước sôi.

Trong hỗn loạn, Quan Yếm bị bỏng tay phải, nhưng vết thương không nghiêm trọng lắm.

Đợi đến khi giải quyết xong mớ hỗn độn này, cô mới có thời gian xem xét tình hình trong văn phòng, thấy bên trong có một tủ đựng hồ sơ lớn, bên trong chứa khá nhiều tài liệu.

Không có cách nào khác, chỉ có thể lấy toàn bộ ra, lật từng cuốn văn kiện xem.

Mu bàn tay Quan Yếm rất nhanh đã phồng lên một bong bóng nước lớn, đau đến thấu tim.

Khoảng hai mươi phút sau, động tác của cô khựng lại, ánh mắt rơi vào một bức ảnh nhỏ.

Cuối cùng cũng tìm được rồi.

Cả người Quan Yếm đều được thả lỏng, cô ngồi phịch xuống đất, bắt đầu đọc kỹ tài liệu.

Mạnh Quân trong ảnh so với dáng vẻ trong phòng bệnh còn đáng thương hơn rất nhiều, trán cô bé có một vết thương rất lớn, mắt cũng bầm tím, tuổi còn nhỏ mà gầy đến đáng thương, trên mặt hoàn toàn không hề có vẻ bụ bẫm mà con nít nên có.

Trên mặt có thể nhìn thấy rõ mấy vết sẹo, tóc dài cũng bị cạo trọc, lộ ra một vết sẹo dài như con rết.

Tuy rằng chỉ là ảnh chụp chân dung, nhưng từ khuôn mặt đến cổ và xương quai xanh lộ ra, hầu như không có chỗ nào lành lặn.

Quan Yếm chỉ nhìn thấy bức ảnh này đã biết con bé chắc chắn đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ.

Và những thông tin chi tiết tiếp theo càng khiến người ta đau lòng hơn.

Ba mẹ của Mạnh Quân ly hôn khi cô bé mới 5 tuổi. Vì mẹ trước đó thất nghiệp, luôn ở nhà chăm sóc con cái, nên khi ly hôn, tòa án đã giao con cho ba vì mẹ không có thu nhập ổn định.

Chưa đầy nửa năm sau, ba tái hôn.

Ba con bé không có học thức cao, làm toàn công việc nặng nhọc, nên hầu như không có ở nhà vào ban ngày. Mạnh Quân gần như sống cùng mẹ kế.

Kể từ đó, không có một ngày nào yên bình.

Mẹ kế thường xuyên đánh đập, chửi mắng, thỉnh thoảng còn để cô bé nhịn đói hai ngày. Thông thường, những chỗ Mạnh Quân bị đánh đều là những bộ phận được quần áo che phủ. Mẹ kế luôn đe dọa cô bé không được nói chuyện này ra ngoài, nếu không sẽ bị đánh đập thậm tệ hơn.

Sau này, hành vi ngược đãi leo thang, từ đánh đập bằng tay không cho đến sử dụng đủ thứ đồ đạc.

Bao gồm dây điện, dây sạc điện thoại, tàn thuốc, nước sôi, thậm chí cả bút chì.

Mẹ kế sẽ bắt cô bé quỳ trên ban công ngoài trời vào mùa đông, sau đó úp thùng rác lên đầu cô bé, mắng cô bé là đồ rác rưởi chết tiệt, hỏi cô bé tại sao không đi chết đi.

Và tất cả những điều này, ba của Mạnh Quân không phải là không biết.

Ông ta rõ ràng nhìn thấy những vết thương trên người con, nhìn thấy Mạnh Quân ngày càng yếu ớt, nhưng lại lạnh lùng làm ngơ, thậm chí nhiều lần nói với người vợ mới của mình rằng muốn sinh thêm một cậu con trai càng sớm càng tốt, và không hề kiêng dè khi nói về việc sau này sẽ nuôi dạy con trai thật tốt.

Đứa con gái này dường như đã trở thành gánh nặng của ông ta.

Về sau, ông ta cũng bắt đầu ngược đãi Mạnh Quân.

Ông ta dùng dây sạc điện thoại siết cổ cô bé, độc ác nguyền rủa cô bé chết đi, nhưng lại không dám ra tay giết chết, mỗi lần đều tra tấn cô bé đến mức gần như không thở được thì kịp thời buông ra.

Đôi khi, ông ta còn cầm rìu đe dọa cô bé, và nói với cô bé rằng "Mày là con gái của tao, mày nên ngoan ngoãn nghe lời ba chứ? Khi nào tao và mẹ mày ra ngoài, mày tự nhảy lầu đi nhé, nhớ chưa?"

Mạnh Quân trải qua thời gian dài bị tra tấn nên trưởng thành hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi. Mặc dù còn nhỏ nhưng cô bé hiểu rõ nhảy lầu có nghĩa là gì.

Cô bé chỉ biết thu mình trong góc, ôm lấy con búp bê mà người mẹ ruột mua cho cô bé khi còn nhỏ, run rẩy, chưa bao giờ thực sự nghe theo lời ba. Chỉ úp duy nhất tại Wattp _tichha_

Cô bé khổ sở cầu xin, cầu xin ba cho cô bé đi tìm mẹ, nhưng mỗi lần cô bé nói như vậy, mẹ kế sẽ càng điên cuồng đánh mắng cô bé, chất vấn cô bé "Tao không phải là mẹ của mày hả? Mày muốn đi tìm ai? Nếu để người ngoài nghe thấy thì sẽ nghĩ gì về tao? Con đĩ nhỏ này, còn dám nhắc đến mẹ mày nữa tao đánh chết mày bây giờ!"

Trước sự kích thích như vậy, Mạnh Quân dần dần sinh ra nhân cách thứ hai.

Cô bé muốn có một người có thể bảo vệ mình, giống như siêu nhân trong phim hoạt hình, bất kể khi nào cũng có thể kịp thời xuất hiện, đuổi hết tất cả kẻ xấu đi.

Thế là, nhân cách Mạnh Quân ra đời.

Sau này, mỗi lần bị ngược đãi, nhân cách "anh trai" sẽ xuất hiện, thay cô bé gánh chịu tất cả những tổn thương về thể xác và tinh thần.

Còn Mạnh Quân trốn sâu vào trong lòng, dần dần xuất hiện triệu chứng buồn ngủ, thời gian thức giấc ngày càng ít, thời gian "anh trai" nắm quyền cơ thể lại nhiều hơn.

Sau đó, cuối cùng cũng có một ngày, Mạnh Quân nhân lúc mẹ kế ra ngoài, lê lết thân thể suy yếu mở cửa, gõ cửa cầu cứu hàng xóm nhà đối diện.

Sau khi hàng xóm báo cảnh sát đã đưa đứa trẻ vào bệnh viện, sau này vết thương lành lại, lại phát hiện ra triệu chứng rối loạn nhân cách cho nên đã được chuyển đến bệnh viện tâm thần điều trị lâu dài.

Còn ba mẹ của đứa trẻ...

Hồ sơ ghi rõ, họ đã mất tích kể từ ngày đứa trẻ nhập viện.

Ánh mắt Quan Yếm dừng lại trên hai chữ "mất tích", hàng lông mày nhíu chặt lại.

Nhiệm vụ này dường như phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng, và bối cảnh cũng rất nặng nề.

Mạnh Quân không có anh trai, trên thế giới cũng không có siêu nhân nào sẽ bảo vệ cô bé, nên cô bé đã trưởng thành để có một siêu nhân có thể bảo vệ chính mình.

Và trong sâu thẳm trái tim cô bé, dù phải chịu đựng nhiều tổn thương như vậy, vẫn khao khát một gia đình hạnh phúc, có ba mẹ yêu thương cô bé thật nhiều.

Những gì cô bé yêu cầu thực ra rất ít ỏi. Khi Quan Yếm vì hoàn thành nhiệm vụ mà buộc phải thể hiện một chút ý tốt với cô bé, cô bé đã đáp lại bằng một tình cảm chân thành hơn rất nhiều. 

CHỈ ĐĂNG DUY NHẤT TẠI WATTPAD_tichha_ và WORDPRESS tichhashye.wordpress.com

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro