Thư mời thứ chín: Người hâm mộ - Chương 82: Nhìn cái gì mà nhìn
Edit: Shye
***
"Tôi đã kìm nén mấy ngày nay rồi, không nói không chịu được, tôi phải lên đây tố cáo cái tên biến thái chết tiệt mà tôi gặp trong nhiệm vụ vừa rồi.
Không thể tiết lộ chi tiết quá trình nhiệm vụ, tôi sẽ cố gắng để mọi người hiểu rõ nhất có thể.
Trong nhiệm vụ sáu ngày trước, tổng cộng có mười người bao gồm cả tôi. Độ khó của nhiệm vụ vốn đã rất cao rồi, vừa phải đề phòng sự tấn công của đủ loại quỷ quái, vừa phải chạy đôn chạy đáo tìm manh mối, trong số đó không ít manh mối là cạm bẫy, một khi kích hoạt sẽ bị quỷ quấn thân.
Tóm lại, trong một phó bản khó như vậy, mười người nhanh chóng chỉ còn lại sáu người, tiến độ nhiệm vụ còn chưa được một nửa.
Mọi người vì sống sót mà rất đoàn kết, nhưng trong tình huống này, một người chơi sống sót đột nhiên thay đổi sắc mặt, đuổi theo những người khác để giết.
Tôi không rõ quá trình, nhưng kết quả là một mình tên này cầm một con dao dài chém chết ba người chơi sống sót, con dao đó chắc là một loại đạo cụ gì đó, sắc bén như chém bùn, ôi, giờ tôi nghĩ đến mấy cái xác chết đó vẫn muốn nôn.
Nhưng người này lại không hề có cảm giác gì, cả người dính đầy máu như thể vừa tắm máu xong vậy, thật sự, thật sự mấy ngày nay tôi vẫn còn gặp ác mộng, cứ mơ thấy tên đó cười gằn đuổi giết tôi.
Tôi đã trải qua tám nhiệm vụ rồi, chưa bao giờ gặp người biến thái như vậy. Tôi đăng bài này ngoài việc tố cáo tên này còn nhằm nhắc nhở mọi người, sau này nếu gặp một người chơi sống sót cao khoảng 1m85, hơn hai mươi tuổi, dáng người và ngoại hình đều ổn nhưng bình thường ít nói mặt lạnh tanh, trên người còn có một luồng khí âm u, nhất định phải tránh xa tên đó ra đấy.
À đúng rồi, tên đó nói tên mình là Vương Thiết Ngưu, mọi người nhớ kỹ cái tên này nhé."
Trong phòng bệnh, ngày thứ sáu sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Quan Yếm lướt thấy bài đăng này trên diễn đàn.
Cô giật mình, chụp màn hình gửi cho Thích Vọng Uyên: [Đây là anh đúng không?]
Đối phương một lúc sau trả lời: [Đúng vậy.]
Quan Yếm: [Anh Thiết Ngưu à, anh nổi tiếng rồi.]
Thích Vọng Uyên: [Đừng hiểu lầm, trong số những manh mối đó có rất nhiều cạm bẫy, có người dùng đạo cụ thôi miên dụ tôi đi dò đường. Tôi vốn chỉ muốn giết người đó, hai người kia là đồng đội của hắn, rồi cứ đòi chết cùng.]
[Cứ đòi chết cùng hả?]
Quan Yếm bật cười, trả lời: [Anh không cần giải thích với tôi, tôi tin anh không giết người bừa bãi đâu.]
Thích Vọng Uyên nhìn thấy tin nhắn, khóe môi mím lại, còn chưa nghĩ ra nên trả lời gì thì lại thấy cô gửi một câu: [Nhưng mà anh khai tên mình là Vương Thiết Ngưu, ha ha ha, tôi còn tưởng anh không thích cái tên này chứ.]
Nhìn thấy một tràng "ha ha ha" đó, hình như anh cũng khá vui vẻ, nghĩ ngợi rồi trả lời: [Nghe quen rồi cũng thấy hay.]
Quan Yếm trò chuyện với anh một lúc, hẹn tối mai cô qua đó, đợi sáng ngày kia cùng nhau vào nhiệm vụ.
Hiện tại tình trạng sức khỏe của ba Quan đã tốt hơn nhiều, bác sĩ nói mấy ngày nữa là có thể xuất viện. Nhưng "gãy xương phải dưỡng trăm ngày", sau khi xuất viện vẫn cần phải nghỉ ngơi cho tốt.
Nhưng đến lúc đó Quan Yếm không cần phải ở nhà nữa, đó cũng là vì sự an toàn của người nhà.
Tối hôm sau lúc tám giờ, cô đổi ca với mẹ, nói là về nhà nghỉ ngơi, nhưng thực tế lại bắt xe đi tìm Thích Vọng Uyên.
Đây là lần đầu tiên cô đến "căn cứ" mới thuê của họ.
Nghe nói ở cổng khu chung cư lúc nào cũng có hai bảo vệ trẻ khỏe trực ban, cư dân ra vào bằng thẻ từ hoặc quét mặt, người lạ chỉ có thể đợi ở cổng để cư dân ra đón, hơn nữa trước khi vào còn phải đăng ký.
Còn một điểm nữa là đối diện khu chung cư này là phòng cháy chữa cháy.
Tuy rằng làm thế nào cũng không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối, nhưng cũng tốt hơn trước đây nhiều rồi.
Đến nơi thì Thích Vọng Uyên đã đợi sẵn ở ngoài cổng, cảnh quan cây xanh từ cổng đi vào cũng được làm rất đẹp.
Quan Yếm có chút mong chờ, mấy ngày nay không thể qua đây, phòng ngủ của cô cũng do Thích Vọng Uyên chuẩn bị, còn không chịu cho cô xem video, nói là đợi cô tự mình đến xem tận mắt.
Quan Yếm đẩy cửa vào, nhìn thấy một phòng khách đơn giản rộng rãi, tuy đồ đạc không nhiều nhưng nhìn rất thoải mái.
Nhà bếp là kiểu mở, Thích Vọng Uyên thường xuyên nấu ăn, nên đồ dùng bên trong rất đầy đủ, trên tường còn treo một chiếc tạp dề vịt con màu vàng, rất có hơi thở cuộc sống.
Phòng của anh nằm ở phía ngoài, khi đi qua anh mở cửa cho Quan Yếm nhìn: "Phòng này nhỏ hơn một chút, phòng lớn hơn cho cô, nếu cô thích phòng này chúng ta có thể đổi."
Quan Yếm nhìn vào bên trong: "Phòng của anh đơn giản quá, chỉ có một chiếc giường, một bàn máy tính, một tủ quần áo, ngay cả tủ đầu giường cũng không có."
Anh chỉ về phía trước: "Tôi đâu cần phiền phức như vậy, yên tâm, phòng của cô tôi đã chuẩn bị kỹ càng."
Anh nói vậy càng khiến người ta mong chờ hơn.
Quan Yếm nhanh chân bước tới đẩy cửa ra: "..."
Cô bình tĩnh lại, mãi mới dời được mắt khỏi chiếc giường màu hồng Barbie mộng mơ kia: "Phòng công chúa này chuẩn bị cho ai vậy?"
Nhìn lướt qua, cả căn phòng toàn màu hồng trắng, còn có rèm màu hồng ở giữa, đầu giường bày mấy con thú nhồi bông búp bê mặc váy, đèn đầu giường là mấy ngôi sao nhỏ màu sắc khác nhau.
Thích Vọng Uyên nhướng mày: "Không thích sao? Trên mạng nói con gái thích kiểu này mà."
Quan Yếm không nhịn được bật cười: "Anh tôi ơi, có khi nào con gái anh tìm không phải là con gái hai mươi mấy tuổi không vậy?"
Anh mím môi: "Nhưng ảnh chụp là phòng người lớn mà... vậy tối nay cô cứ tạm ở đây, ngày mai đổi cái mới."
"Cũng không cần đâu, nhìn nhiều rồi cũng thấy đẹp."
Quan Yếm cảm thấy mình trẻ ra hai mươi tuổi: "Ai mà chẳng phải công chúa nhỏ chứ? Dù tám mươi tuổi tôi cũng có thể ở được, cảm ơn anh nhé, làm cái này chắc cũng tốn nhiều công sức lắm."
"Không sao, là tôi sai trước." Anh vẫn còn nghĩ đến chuyện thử lòng cô hôm đó.
Quan Yếm nhún vai: "Đừng nhắc chuyện đó nữa, qua rồi."
Cô nghe anh kể, đó là chuyện xảy ra trước khi anh giết người trong nhiệm vụ, lúc đó giữa những người chơi cầu sinh chưa có mâu thuẫn gì, buổi tối khi những người khác tán gẫu thì nói về chủ đề bạn bè, có người than thở bạn bè chân thành bây giờ ít quá, mọi người chỉ coi trọng lợi ích mà đối phương mang lại cho mình.
Nói chung là nói chuyện rồi nhắc đến chuyện làm sao để biết người khác có thực sự quan tâm đến mình hay không, Thích Vọng Uyên hỏi một câu, có người nói: "Nếu người đó cũng là người cầu sinh, anh ra ngoài cứ nói nhiệm vụ thất bại rồi, nếu đối phương lo lắng cho anh thì đó là quan tâm thật lòng, nhưng nếu người đó muốn gặp anh, nói dù sao anh cũng sắp chết rồi chi bằng trước khi chết giao số ngày sinh tồn của anh cho tôi, vậy thì chắc chắn là người đó đang lợi dụng anh, không coi anh là bạn."
Quan Yếm nghe xong hơi tức giận, uy hiếp anh chơi game với cô đến nửa đêm, còn cố ý chọn một tướng hỗ trợ để treo trên đầu anh ăn ké điểm.
Sáng sớm ngày thứ tám, hai người bàn bạc trong phòng khách đợi thư mời xuất hiện, cảm thấy vẫn xài cái tên "Vương Thiết Ngưu" được.
Dù sao trong bài đăng đó chủ bài đăng miêu tả anh vừa biến thái vừa mạnh mẽ, người khác nhìn thấy chắc chắn không dám dễ dàng chọc vào, nhiều khi có thể tránh được không ít phiền phức.
Ảnh hưởng tiêu cực nghĩ kỹ lại thì cũng không có gì, chỉ cần là loại nhiệm vụ cần đồng hành khám phá để hoàn thành thì người cầu sinh sẽ không cố ý giấu giếm manh mối.
Rất nhanh đã đến chín giờ sáng, hai tấm thư mời đúng giờ xuất hiện trên mặt bàn.
Hiện tại Quan Yếm đã thu thập đủ tám tấm thư mời, Thích Vọng Uyên nhiều hơn cô một tấm. Đồ đạc đều được cất trong một chiếc hộp khóa kín.
【Thư mời thứ chín】
Nhiệm vụ thứ chín của bữa tiệc tử vong: Người hâm mộ.
nhiệm vụ Khen thưởng : Số ngày sinh tồn +600, vật phẩm ngẫu nhiên x1, tiền mặt 900 nghìn tệ.
Chú ý, nhiệm vụ phó bản sẽ mở ra trong vòng hai phút nữa, xin vui lòng chuẩn bị sẵn sàng.
Quan Yếm nhướng mày: "Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ đến món miến ăn được."
Thích Vọng Uyên: "Muốn ăn thì buổi trưa tôi làm cho cô ăn nhé."
Quan Yếm khâm phục: "Anh biết nhiều món quá, hình như cái gì cũng biết làm."
Hai người tán gẫu một lát rồi tiến vào phó bản mới. chỉ úp tại quát pát _tichha_
Đây là...
Quan Yếm đứng trong một đại sảnh hiện đại tối tăm, đối diện là quầy lễ tân, trên tường nền có một hàng chữ màu đỏ au:
Công ty Marketing Quỷ Dữ.
Trên quầy lễ tân đặt mấy món "đồ trang trí", một trong số đó là đầu lâu, món kia là bàn tay xương trắng giơ lên hình móng vuốt, năm đốt ngón tay được trang trí bằng những món đồ nhỏ khác nhau, ví dụ như ngôi sao năm cánh bằng nhung đỏ, một con ngươi đang xoay tròn, ngón giữa treo một tấm thẻ gỗ đỏ viết hai chữ "phát tài".
Màn hình máy tính in hình đầu lâu che khuất một phần tầm nhìn, nhưng ánh sáng màn hình lại chiếu bóng "sinh vật" phía sau lên tường nền, bóng đen lộn xộn nhìn là biết không phải người.
Quan Yếm nhanh chóng xem xong tình hình phía trước, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy đã giật mình.
Đứng gần cô còn có bảy "người", người nào người nấy đều có dáng vẻ quỷ quái.
Có người nhãn cầu treo lủng lẳng ở cằm, có người ngực thủng một lỗ lớn xuyên thấu, có người chỉ còn lại một bên chân xương trắng... tóm lại không ai giống người.
Nếu không nhìn thấy Thích Vọng Uyên quen thuộc trong số họ, cô gần như cho rằng mình bị ma quỷ bao vây rồi.
Nhìn thấy cảnh này, Quan Yếm vội vàng cúi đầu kiểm tra bản thân, nhìn mới phát hiện mình chỉ còn lại nửa bên trái eo, bên phải trống rỗng không có gì, trong bụng cũng không thấy nội tạng, cúi đầu là có thể thấy cột sống phía sau.
Để phù hợp với dáng vẻ này, quần áo của cô từ dưới xương sườn trở xuống biến thành những miếng vải rách nát, nửa bên eo còn lại lộ ra ngoài hoàn toàn.
Thích Vọng Uyên thì chỉ còn lại nửa khuôn mặt, bên phải chỉ còn xương, tay trái từ khuỷu tay trở xuống cũng chỉ còn xương trắng.
Quan Yếm hít một hơi vì nhìn thấy khoang bụng đáng sợ của mình, vội ngẩng đầu nhìn người khác, không dám nhìn mình thêm một lần nào nữa.
Tuy hoàn toàn không cảm thấy đau, nhưng mình biến thành cái bộ dạng này cũng quá kinh khủng rồi.
"Đến đủ hết rồi phải không?" Đột nhiên, từ phía sau máy tính có một giọng nữ vang lên.
Dưới ánh mắt của mọi người, một con quỷ nữ mặc đồng phục công sở từ từ đứng dậy.
Khuôn mặt cô ta gần như thối rữa không nhìn thấy da, trên cổ có một vết cắt lớn xéo qua, khi cô ta nói chuyện, từng dòng máu không ngừng trào ra từ vết thương: "Đã đến rồi thì đi theo tôi lên trên thôi."
Cô ta nói xong rồi quay người đi về phía lối đi bên trái.
Những "quỷ" người cầu sinh đều im lặng đi theo.
Quan Yếm đợi Thích Vọng Uyên phía sau, khi anh đi tới, anh cúi đầu nhìn bụng cô, nhíu mày.
Hai người đi ở cuối hàng, Quan Yếm đưa tay sờ soạng cái bụng trống rỗng: "Nhìn tôi có đáng sợ lắm không?"
Anh im lặng một lát, dùng vẻ mặt rất kỳ lạ nói: "Không có, đẹp lắm."
Quan Yếm: "Không cần phải gượng ép vậy đâu."
Thích Vọng Uyên nghĩ ngợi: "Tôi đi tìm áo khoác cho cô."
"Tìm ở đâu?"
Quan Yếm còn chưa hỏi xong thì đã thấy anh tăng tốc bước về phía trước.
Đồng thời, trong tay anh xuất hiện một con dao nhỏ dài khoảng một mét, lưỡi dao phát ra ánh sáng lạnh lẽo u ám trong không gian tối tăm.
Cô trơ mắt nhìn Thích Vọng Uyên đi đến trước mặt một người cầu sinh nam đang mặc áo khoác, mặt không cảm xúc nói: "Đưa áo khoác của anh cho tôi."
Quan Yếm: "..."
Đáng sợ.
Người đàn ông bị chém mất một mảng đầu, không còn lông mày quét mắt nhìn con dao trong tay anh, lại cảm nhận được trên người anh mơ hồ có một năng lượng nguy hiểm không dễ chọc vào, rất biết điều cởi áo khoác ra.
Thích Vọng Uyên nhận lấy áo khoác, cong môi cười gật đầu với đối phương, nói một tiếng: "Cảm ơn."
Hình như còn khá lịch sự.
Người đàn ông bị cướp: "..."
Những người cầu sinh khác đang theo dõi toàn bộ quá trình: "..."
Dưới ánh mắt của mọi người, anh nhanh chóng quay lại, cất dao đưa áo khoác cho Quan Yếm: "Mặc vào đi, che lại."
Thế là mọi ánh mắt lại chuyển sang Quan Yếm.
Cô nhìn Thích Vọng Uyên, lại nhìn những người khác, rồi cúi đầu nhìn cái eo trống rỗng của mình...
Sau đó nhận lấy áo khoác, vừa mặc vừa nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy kẻ ác bao giờ à?"
Những người khác: "..."
CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD_tichha và WORDPRESS tichha.wordpress.com
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro