Editor: Qin
Máu từ tay Phó Thời chảy xuống, nhỏ từng giọt lên thảm.
Phó Trác Đạt bị cậu dọa đến kinh ngạc, cơn giận ban đầu giờ xen lẫn lo lắng và bất lực, khiến ông ta thở hổn hển mà không nói được lời nào.
Phó Thời lại đi qua ông ta, nhìn về phía Tạ Ly.
"Lại đây."
Cậu thường gọi Tạ Ly như vậy, với một giọng điệu mạnh mẽ và mang tính ra lệnh.
Nhưng lúc này, mặc dù khuôn mặt và ánh mắt vẫn lạnh lùng, giọng nói của cậu lại mang một sự dịu dàng lạ kỳ, như một lời cầu xin.
Tạ Ly cuối cùng cũng bừng tỉnh khỏi cú sốc. Cô bước tới, bối rối nhìn tay Phó Thời vẫn cầm mảnh bình vỡ.
"Phó Thời, cậu buông tay trước đã."
Phó Thời dường như chỉ nhớ ra khi được cô nhắc nhở, liền thả lỏng tay.
Khi bàn tay mở ra, cảnh tượng máu thịt lẫn lộn trước mắt khiến Tạ Ly cũng cảm thấy đau thay.
"Có tôi ở đây, không ai trong ngôi nhà này dám đuổi cậu đi."
Phía trên, giọng nói kiên định của cậu thiếu niên vang lên.
Tạ Ly ngẩn người, ngước lên nhìn Phó Thời. Nhưng cô phát hiện ra, dù câu nói đó hướng về mình, ánh mắt cậu lại nhìn thẳng vào Phó Trác Đạt như một lời cảnh cáo.
Thật ra vị trí của Tạ Ly trong nhà họ Phó luôn là một sự gượng gạo.
Hồi nhỏ thì không sao, chỉ là trẻ con, làm "bạn chơi" với Phó Thời cũng không có gì lạ.
Nhưng giờ khi đã lớn hơn, việc ở nhờ nhà người khác như vậy lại càng trở nên kỳ quặc.
Thậm chí khi bạn bè hỏi tại sao cô sống cùng nhà với Phó Thời, Tạ Ly cũng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể nói mình là họ hàng xa của cậu.
Nhưng rõ ràng nhà cô không hề xa, làm sao có lý do phải ở nhờ người ta?
Vì vậy, khi Phó Trác Đạt vừa đề nghị như vậy, cô thực sự đã định đồng ý.
Nhưng lại bị Phó Thời cắt ngang.
Nhìn cậu lúc này, Tạ Ly không dám nói ra ý định muốn quay về nhà nữa.
Phó Thời thu ánh mắt cảnh cáo lại, nhìn Tạ Ly một chút rồi quay người đi: "Theo tôi."
Lời này nói với Tạ Ly. Cô chần chừ một chút, rồi đi theo cậu lên lầu.
Họ không hề ngoái lại để xem sắc mặt của Phó Trác Đạt lúc này ra sao.
Sự tôn trọng của Tạ Ly dành cho ông ta trước đây giờ đã hoàn toàn tan biến. Lúc này, cả hai đứa trẻ đều có cùng sự ghét bỏ đối với ông ta.
Vết thương trên tay Phó Thời cần được xử lý. Trong phòng cậu có hộp y tế, Tạ Ly biết rõ nó ở đâu nên nhanh chóng tìm ra, nhưng cô chưa từng làm việc này, có chút không dám.
"Hay là mình đi bệnh viện đi." Cô ôm hộp y tế, đề nghị.
Phó Thời đã ngồi bệt xuống, dáng vẻ như chẳng bận tâm: "Lấy băng quấn lại là được rồi."
"Sao mà được chứ?" Tạ Ly dù không hiểu nhiều cũng biết không thể như vậy, "Nhỡ bên trong còn mảnh kính thì sao? Còn phải khử trùng nữa."
Dù phản đối, giọng cô vẫn rất nhẹ nhàng.
Cô ngồi xuống trước mặt cậu: "Để mình làm thử đi. Mình từng thấy dì Hứa làm rồi, chắc là làm được..."
Nhưng chưa nói hết, cô chợt nhớ mình vừa nhắc đến dì Hứa, lập tức im bặt.
Hứa Tử Câm giờ đây là điều cấm kỵ trong nhà họ Phó, không ai dám nhắc trước mặt Phó Thời, vì sợ chạm vào nỗi đau của cậu. Ngay cả Phó Trác Đạt đôi khi nói đến, cũng khiến cậu nổi trận lôi đình.
Nhận ra mình vừa lỡ lời, Tạ Ly vội nhìn sắc mặt cậu.
Trước đây, khi Phó Thời bị thương nhưng không chịu đi bác sĩ, chính dì Hứa là người chăm sóc và băng bó cho cậu. Tạ Ly sợ những ký ức đó sẽ khiến cậu đau lòng.
Nhưng bất ngờ thay, Phó Thời không nổi giận. Cậu ngây ra một chút, rồi toàn thân như xụi lơ, hoàn toàn khác với dáng vẻ cứng rắn vừa rồi trước mặt Phó Trác Đạt.
"Ừ." Cậu thậm chí tiếp lời cô.
Phó Thời không thể chịu được ai nhắc đến mẹ mình, nhất là từ miệng Phó Trác Đạt.
Cậu căm ghét những người cố tỏ ra đau buồn để nhắc đến bà, như đang nhắc nhở rằng đến giờ cậu vẫn chẳng làm được gì. Khi còn sống, cậu đã khiến bà buồn, giờ bà mất, cậu lại bất lực nhìn Phó Trác Đạt và người phụ nữ kia hạnh phúc bên nhau.
Nhưng... Tạ Ly là ngoại lệ.
Cậu không ghét khi cô nhắc đến mẹ.
Điều đó khiến cậu cảm thấy trên thế giới này vẫn còn một người giống cậu, từng được mẹ yêu thương và cũng yêu thương, hoài niệm về bà.
Chỉ trước mặt cô, cậu mới có thể bộc lộ sự yếu đuối khi nhớ về mẹ.
Dáng vẻ ấy thật giống một đứa trẻ vừa bị ức hiếp, đang tìm mẹ để được an ủi.
Tim Tạ Ly nhói lên.
Vì cùng lớn lên từ nhỏ, Hứa Tử Câm khi chăm sóc hai đứa trẻ luôn đối xử như nhau.
Có lẽ đó là lý do Phó Thời coi cô là ngoại lệ.
Lúc này, có lẽ mình không nên rời đi, cô nghĩ. Cô mềm lòng, tự nhủ đợi cậu ổn định hơn một chút rồi tính tiếp.
Tạ Ly im lặng mở hộp y tế, bắt đầu từng chút một lau sạch máu, cẩn thận kiểm tra xem có còn mảnh kính sót lại không. Cô nắm tay Phó Thời lại gần, quan sát kỹ càng.
Phó Thời nhìn đôi tay hai người đặt cạnh nhau.
Lần cuối họ nắm tay là khi nào? Tiểu học?
Không biết từ bao giờ, họ đã không còn có những hành động thân thiết như vậy nữa.
Tay cô nhỏ hơn tay cậu rất nhiều.
Tạ Ly đột ngột dùng chút lực, khiến cậu cảm nhận rõ sự mềm mại khác biệt của tay cô.
Nhịp tim đột ngột tăng nhanh khiến Phó Thời quay mặt đi.
Cảm giác này thật kỳ lạ, nhưng cũng thật an ủi.
Tạ Ly không nhận ra điều khác lạ, chỉ tập trung làm sạch vết thương, khử trùng, rồi băng bó.
Cô không giỏi lắm, cuối cùng quấn thành một cục lớn khiến tay cậu trông như "chân giò."
"Xong rồi..."
Phó Thời nhìn tay mình hồi lâu.
"Xấu chết đi được."
Tạ Ly xấu hổ không nói gì.
Nhưng dù nói vậy, Phó Thời cũng không tháo ra làm lại.
Tạ Ly thu dọn hộp y tế, lau sạch sàn nhà, rồi nói: "Mình đi trước đây."
Phó Thời không nói gì.
Nhưng khi Tạ Ly vừa mở cửa bước ra, cậu gọi cô lại: "Cậu nhớ kỹ lời tôi nói. Trong ngôi nhà này, không ai có thể đuổi cậu đi."
Tạ Ly nắm chặt tay trên nắm cửa, cuối cùng chỉ khẽ đáp "Ừm" rồi rời đi.
-
Đứa con của Phó Trác Đạt rốt cuộc vẫn được sinh ra.
Là một bé trai.
Tôn Lâm cũng nhờ con mà được "hưởng ké," chính thức bước chân vào nhà họ Phó.
Trước lễ cưới, điều khiến Phó Trác Đạt đau đầu nhất chính là Phó Thời, nhưng ngoài dự đoán, cậu không hề làm loạn.
Thậm chí khi Phó Trác Đạt báo tin, cậu chỉ thản nhiên buông một câu: "Cưới đi."
Điều này còn khiến Phó Trác Đạt khen rằng cậu đã trưởng thành, biết điều.
Nhưng Tạ Ly biết rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Quả nhiên vào ngày cưới, Phó Thời không ngồi yên.
Cậu thả mấy con chó điên vào buổi tiệc. Những con chó chạy loạn khắp nơi, làm đổ bàn ghế, những tháp ly dựng lên cũng bị xô ngã, khách khứa thì hét ầm ĩ vì hoảng sợ.
Cảnh tượng hỗn loạn khiến cả buổi tiệc trở nên đảo lộn.
Không chỉ vậy, cậu còn phát video về bê bối ngoại tình của Phó Trác Đạt trên màn hình lớn tại hiện trường buổi lễ.
"Muốn trèo lên cao mà vẫn sạch sẽ à? Gian phu dâm phụ thì nên bị đóng đinh vào cột nhục nhã mãi mãi."
"Còn cái đứa con hoang kia, bà đi nước ngoài sinh thì sao? Muốn nó lớn lên yên ổn, thì hãy luôn giữ mắt mà canh chừng. Nếu không tôi sẽ tìm cơ hội để giết nó."
Tin Phó Trác Đạt ngoại tình vốn dĩ đã được truyền miệng như chuyện phiếm, nhưng bị phơi bày không che đậy ngay tại lễ cưới thì lại là chuyện khác.
Phó Trác Đạt tức giận đến mức mặt đỏ bầm như gan lợn.
Tôn Lâm thì vừa giận dữ vừa hoang mang bất an, tức tối nhìn về phía ông: "Anh Phó!" như muốn ông ta ra mặt.
Cô ả đã chứng kiến sự điên cuồng của Phó Thời và đương nhiên lo lắng cho đứa con trai mới sinh của mình.
"Thằng khốn! Xuống đây ngay!"
Nhưng dù đầy lửa giận, Phó Trác Đạt cũng chỉ sai bảo vệ lôi Phó Thời xuống mà không nỡ giáng cho cậu một cái tát nào.
"Đưa nó về phòng, không được để nó ra ngoài, cũng đừng cho ăn!"
Tôn Lâm đứng bên tức đến cắn môi.
Trong lòng Phó Trác Đạt không khỏi cảm thấy hối hận.
Ông ta đáng lẽ phải biết con trai mình vốn dĩ là như vậy, không nên vì chút sĩ diện mà cố tình để cậu xuất hiện trong lễ cưới.
Ban đầu, ông ta nghĩ rằng nếu Phó Thời tham dự, những lời đàm tiếu sẽ bớt đi. Nhưng kết quả, giờ đây cả nhà họ Phó sẽ trở thành trò cười cho toàn thành phố A.
Vì bận xử lý đống rắc rối, không ai quan tâm đến Phó Thời sau khi cậu bị nhốt trong phòng.
Khi Tạ Ly lén cầm chìa khóa đến xem, quả nhiên cậu không có ở đó.
Cô tìm thấy Phó Thời trước mộ của Hứa Tử Câm. Thiếu niên dựa vào bia mộ, trông như một đứa trẻ lang thang. Khi thấy cô, cậu không tỏ vẻ bất ngờ.
"Kết quả..." Giọng cậu tràn đầy thất vọng, "Tôi vẫn để ả tiểu tam dẫn theo đứa con hoang của mình bước vào nhà họ Phó."
Tạ Ly ngồi xuống cạnh cậu, không biết nên an ủi thế nào. Cô mở tay, trên lòng bàn tay là một chiếc nhẫn.
Phó Thời ngây người khi nhìn thấy.
"Mình đã trộm nhẫn của bọn họ." Cô nói rồi ném chiếc nhẫn đi. Một tiếng keng vang lên, chiếc nhẫn lăn xuống con dốc, biến mất. "Nhưng chắc cũng chẳng cần dùng đến nữa, mấy phần nghi thức còn lại hình như đã bị hủy."
Hai đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ, ngoài những trò nghịch ngợm ngây thơ như vậy thì không thể làm được gì, cũng chẳng thay đổi được sự thật.
Chúng chỉ có thể ngồi đó cùng nhau.
"Cậu đừng làm gì dại dột." Tạ Ly lo lắng cậu sẽ nghĩ quẩn, "Ngôi nhà này không chỉ là của bố cậu, mà còn có một phần của dì Hứa. Cậu phải sống tốt, giữ lấy phần của dì."
Trong lúc tuyệt vọng nhất, Phó Thời thực sự đã nghĩ đến chuyện cùng đứa con hoang kia đồng quy vu tận.
Cậu không ngờ Tạ Ly cũng nhận ra ý định của mình.
Đúng vậy, nếu cả hai cùng mất đi, khiến ông già kia mất luôn hai đứa con thì sao?
Ông ta cũng chỉ nhỏ vài giọt nước mắt giả dối, rồi nghĩ rằng "chết thì cũng đã chết rồi," sau đó sinh thêm đứa khác.
Thậm chí để người phụ nữ kia thâu tóm tài sản của mẹ cậu.
Cậu không thể để chuyện đó xảy ra.
"Tôi sẽ không làm chuyện dại dột đâu."
Vậy thì tốt rồi. Nghe cậu nói vậy, Tạ Ly mới yên tâm.
Cô cũng bắt chước cậu, dựa vào bia mộ của Hứa Tử Câm, như những lúc còn sống, cô dựa vào lòng dì.
Sau khi lớn lên, cô thậm chí chưa từng được dựa vào mẹ mình, nhưng dì Hứa lại luôn ôm lấy cô như vậy.
Khi đối mặt với sự sống và cái chết, những xung đột trước đây với Phó Thời dường như mờ nhạt đi.
Dì Hứa đối xử rất tốt với cô, cô đã không thể đền đáp được nữa, vậy thì ít nhất phải trông chừng Phó Thời, không để cậu xảy ra chuyện.
Dù rằng cô thực sự rất muốn về nhà.
Bao giờ cô mới có thể trở về đây?
2211 words
03.03.2025
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro