Chương 75

Cố Cẩm Chiêu theo Lý Hà Hoa trở về tửu lâu, cao hứng vô cùng, Thư Lâm cũng cao hứng theo. Vừa vào đến cửa, hai đứa nhỏ liền chụm đầu, thầm thầm thì thì, không biết là đang nói cái gì. Đương nhiên là Cố Cẩm Chiêu không ngừng nói, Thư Lâm ở một bên hết gật rồi lại lắc, vậy nhưng lại phi thường hòa hợp.

Lý Hà Hoa cuối cùng đã biết vì sao một nhóc con trầm mặc cùng tên nhóc lảm nhảm không ngừng có thể trở thành hảo bằng hữu, sự thật chứng minh bọn nhóc giao tiếp với nhau không hề gặp trở ngại gì, phỏng chừng hai đứa nhỏ khi ở học quán cũng thích nói chuyện như vậy.

Lý Hà Hoa dùng ngón tay chọc chọc Trương Thiết Sơn, cằm hướng hai đứa nhỏ bên kia: "Ôi, chàng xem hai đứa nhỏ kìa, ở cùng nhau là nói chuyện không ngừng, Thư Lâm ở cùng Cẩm Chiêu đặc biệt hoạt bát."

Trương Thiết Sơn trong mắt mang theo ý cười, gật gật đầu. Trẻ nhỏ không thể thiếu bạn chơi cùng, nhà bọn họ chỉ có mỗi Thư Lâm, Thanh Sơn còn chưa có hài tử, Thư Lâm khó tránh khỏi tịch mịch, hiện tại có Cố Cẩm Chiêu cùng nhau chơi đùa vậy lại hay, hắn cũng rất thích nhóc con này.

Lý Hà Hoa cho rằng hai đứa nhỏ đang nói về đồ chơi hoặc là đồ ăn gì đó, kỳ thực, hai nhóc con này đang nói chuyện đặc biệt nghiêm túc, chuẩn xác mà nói, là Cố Cẩm Chiêu đang cố "gài" Thư Lâm.

Cố Cẩm Chiêu: "Thư Lâm, ta đặc biệt thích ngươi, ta cũng thích nương ngươi, rất thích rất thích." Thư Lâm rất nghiêm cẩn gật đầu một cái, đúng vậy, nương của nhóc đặc biệt tốt, thiên hạ vô địch tốt, nhóc cũng rất thích nương.

Cố Cẩm Chiêu thấy Thư Lâm gật đầu, giật giật miệng, đột nhiên có chút uể oải: "Thật đó? Ta rất hâm mộ ngươi, ngươi biết không? Ta không có nương, ta chỉ có nhị thúc. Nương ngươi thật tốt quá, ta cũng mong có nương tốt như vậy, nếu nương ngươi cũng là nương của ta, ta đây liền cũng có nương tốt như vậy rồi, sau đó ngươi liền trở thành đệ đệ của ta, ta sẽ là ca ca của ngươi, chúng ta có thể thường xuyên chơi cùng nhau."

Thư Lâm chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc. Nương của nhóc thế nào có thể biến thành nương của Cẩm Chiêu được? Hiện tại bọn họ cũng thường xuyên chơi cùng nhau a. Nhưng mà Thư Lâm thấy vẻ mặt Cố Cẩm Chiêu có vẻ rất đáng thương, cảm thấy nên an ủi hảo bằng hữu của mình, liền sờ sờ đầu của hắn nói: "Cùng chơi chung với ngươi ——" chúng ta sẽ luôn cùng nhau chơi chung, mỗi ngày cùng chơi với ngươi.

Cố Cẩm Chiêu thấy Thư Lâm có vẻ đã hiểu sai trọng điểm, gãi gãi đầu, cảm thấy Thư Lâm khả năng cao là không hiểu rõ, liền hỏi rõ ràng: "Vậy ngươi có muốn ta trở thành ca ca của ngươi không? Ta là ca ca của ngươi, quan hệ của chúng ta sẽ đặc biệt đặc biệt tốt, về sau ngươi có chuyện gì ta sẽ giúp ngươi ra mặt! Chúng ta so với hiện tại còn tốt hơn!"

Thư Lâm cũng gãi gãi đầu, không quá hiểu, nhưng mà thấy Cố Cẩm Chiêu đặc biệt muốn nhóc đáp ứng, Thư Lâm vẫn gật gật đầu. Được rồi, Cẩm Chiêu đã muốn làm ca ca nhóc như vậy, nhóc liền đáp ứng vậy.

"Thật sao? Thư Lâm ngươi đáp ứng rồi a?"

Thư Lâm gãi gãi đầu, gật đầu. Về sau ta sẽ xem ngươi là ca ca.

Cố Cẩm Chiêu vui đến hỏng rồi, vội nói tiếp: "Đã là ca ca ngươi, vậy nương ngươi chính là ta nương ta có phải hay không?"

A? Thư Lâm dừng lại, mắt cũng không chớp. Nương nhóc thế nào lại là nương của Cẩm Chiêu được? Còn nhóc thì làm sao bây giờ? Nương nhóc chính là nương của nhóc a.

Cố Cẩm Chiêu cảm thấy rút cuộc cũng có thể nói đến điểm chính rồi, vội hỏi: "Ta có thể nhận nương ngươi là dưỡng mẫu a, dưỡng mẫu đó ngươi có biết không? Chính là dù không phải thân sinh vẫn có thể làm nương, sau đó ta chính là huynh đệ với ngươi."

Dưỡng mẫu? Dưỡng mẫu chính là nương sao?

Thấy Thư Lâm không gật đầu, Cố Cẩm Chiêu có chút gấp liền nói: "Thư Lâm, ngươi vừa rồi không phải nói muốn ta làm ca ca của ngươi sao? Ta là ca ca của ngươi, nương ngươi liền là nương của ta, là nương của ngươi, nhưng cũng là nương của ta, nương của hai chúng ta, đồng thời, ngươi biết không?"

Đồng thời? Thư Lâm bị nói đến có chút mơ hồ.

"Thư Lâm, ta không có nương, ta rất muốn có nương, ta rất thích nương ngươi, ngươi không thể để nương ngươi cũng là nương của ta sao? Nếu không ta chính là hài tử không có nương, hài tử không có nương rất đáng thương. Ngươi xem, ăn xin trên đường cái nhặt đồ thừa ăn chính là hài tử không có nương."

Thư Lâm kinh nghi mở to hai mắt, lắc đầu. Không cần làm ăn xin, ăn xin rất đáng thương, không thể để Cẩm Chiêu trở nên đáng thương như ăn xin được. Thư Lâm chịu đựng luyến tiếc trong lòng đối với nương, cuối cùng gật gật cái đầu nhỏ, được rồi, đem nương cũng chia cho Cẩm Chiêu một chút vậy, không thể để Cẩm Chiêu làm ăn xin vì không có nương được.

Thấy Thư Lâm cuối cùng cũng gật đầu, Cố Cẩm Chiêu nhếch môi vui vẻ: "Thư Lâm, vậy ngươi đáp ứng nha! Buổi tối, ta đây phải đi tìm Hà Hoa thẩm thẩm nói chuyện, ngươi phải giúp ta nha."

Thư Lâm nhếch miệng gật gật đầu.

Lúc này, nếu Lý Hà Hoa mà nghe được bọn nhóc nói chuyện, tuyệt đối cho Cố Cẩm Chiêu một like, cừ thật, đây chính là đại lừa đảo trong truyền thuyết a, nhanh như vậy liền hoàn thành mục tiêu, còn kéo theo "nạn nhân" giúp đỡ mình hoàn thành nghiệp lớn, có tiền đồ!

Lý Hà Hoa tuyệt đối không thể tưởng tượng được, tiểu lừa đảo bây giờ về sau liền trở thành đại lừa đảo trên quan trường, thường thường đem văn võ bá quan lừa đến tìm không ra nam bắc, ngay cả hoàng thượng có khi còn bị hắn phỉnh phờ, người giang hồ xưng là Cố hồ ly.

Kết quả là, đến chạng vạng, khi Cố Chi Cẩn tới đón Cố Cẩm Chiêu về nhà, Cố Cẩm Chiêu liền ôm cột nhà, có chết cũng không về.

"Nhị thúc, ta vừa mới đến không được bao lâu, thúc để ta ở lại chơi thêm một lúc, cầu xin người đó nhị thúc." Nghiệp lớn của nhóc còn chưa thành đây.

Cố Chi Cẩn kéo tay Cố Cẩm Chiêu, xụ mặt: "Không được, con đã chơi cả buổi trưa, trời sắp tối rồi, lúc này còn không quay về con còn nghĩ khi nào mới về?"

Cố Cẩm Chiêu trề môi, đáng thương vô cùng: "Nhị thúc, trở về trong nhà chỉ có mình ta là trẻ con, ta không có người chơi cùng, hiện tại thật vất vả mới có Thư Lâm chơi với ta, chẳng lẽ có chút niềm vui này mà người cũng muốn cướp đoạt của ta sao?"

Cố Chi Cẩn: "..."

Cố Chi Cẩn hít sâu một hơi: "Cố Cẩm Chiêu, con rút cuộc muốn thế nào? Nếu con không nghe lời ta đánh con a."

Cố Cẩm Chiêu ủy khuất đến hai mắt đều hồng lên: "Ta không muốn thế nào cả, ta chính là muốn ở đây thêm một lúc, chơi với Thư Lâm lâu hơn một chút, như vậy cũng không được sao?"

Lý Hà Hoa đang ở một bên, bị bộ dáng đứa nhỏ mắt hồng hồng làm mềm lòng, tuy rằng biết nhóc con này rất hay bày trò, nhưng vẫn nhịn không được muốn biện hộ cho hắn: "Cố phu tử, Cẩm Chiêu còn muốn chơi một lúc nữa, người để hắn ở lại thêm một lát đi, chỗ ta không có việc gì, ta sẽ chiếu cố hắn."

Cố Chi Cẩn thở dài, xoa xoa trán: "Cố Cẩm Chiêu, chính con tự nói, con rút cuộc muốn thế nào, muốn ở lại đến khi nào?"

Cố Cẩm Chiêu cúi đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng rất nhanh liền biến mất, lúng ta lúng túng nói: "Nhị thúc, ta muốn ở lại ngủ với Thư Lâm một đêm, sáng mai cùng Thư Lâm đi học."

Nói xong liền nhìn thấy tay nhị thúc đã nắm chặt thành quyền, liền chặn lại nói: "Mọi người đều có huynh đệ ngủ cùng, ta nhỏ như vậy đều phải ngủ một mình, ta cũng muốn thử xem có huynh đệ tỷ muội cảm giác như thế nào, yêu cầu nhỏ như vậy cũng không được sao? Hà Hoa thẩm thẩm cũng không để ý, đúng không Hà Hoa thẩm thẩm?"

Lý Hà Hoa dở khóc dở cười, nhóc con này còn kéo nàng vô, nàng có thể nói để ý sao? Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Lý Hà Hoa nói: "Cố phu tử, Cẩm Chiêu ở chỗ của ta một đêm không vấn đề gì, ta cũng rất thích giữ Cẩm Chiêu lại, người không cần băn khoăn chỗ của ta."

Cố Chi Cẩn cảm thấy hắn sau này khẳng định không phải chết già, mà là bị tiểu ma tinh này chọc tức chết. Đại ca đại tẩu rút cuộc là để lại cho hắn cái dạng hài tử gì đây a...

Kết quả cuối cùng vẫn là Cố Chi Cẩn thỏa hiệp, để Cố Cẩm Chiêu ở lại chỗ này. Cố Cẩm Chiêu cùng Thư Lâm nhìn nhau một cái, cùng nhau trao đổi ánh mắt.

Lý Hà Hoa làm cơm chiều nhiều hơn hai món mà Cố Cẩm Chiêu thích ăn, hai đứa nhỏ ăn uống no say xong liền cùng chơi đùa với Hắc Tử, nháo loạn cho đến lúc đi ngủ.

Lý Hà Hoa đưa hai đứa nhỏ đến phòng ngủ cách vách, giường đệm đều thay mới, nằm lên rất thoải mái, hai đứa nhỏ đều là lần đầu tiên ngủ cùng với bạn, cảm giác rất tươi mới, ở trên giường lăn qua lăn lại hi hi ha ha, hưng phấn không thôi, cuối cùng vẫn là Lý Hà Hoa kể vài chuyện xưa mới dừng lại.

Lý Hà Hoa đắp chăn cho bọn trẻ xong: "Được rồi, ngày mai còn phải đến trường nữa, ngủ đi a."

Thư Lâm cùng Cố Cẩm Chiêu liếc nhau, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Lý Hà Hoa đang định đi, nào biết vừa rời đi đã bị một cái tay nhỏ giữ chặt tay áo. Lý Hà Hoa quay đầu nhìn lại, là Cố Cẩm Chiêu đang mở mắt đưa tay giữ nàng lại. Lý Hà Hoa xoay người lại hỏi: "Sao vậy Cẩm Chiêu?"

Cố Cẩm Chiêu chớp chớp mắt, trên mặt lần đầu tiên xuất hiện biểu cảm bất an, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi. Thư Lâm cũng mở mắt, nhìn thấy Cố Cẩm Chiêu đang nhìn nương nhóc, vẻ mặt có chút vội vàng bất an.

Bộ dạng của hai đứa nhỏ làm Lý Hà Hoa khó hiểu, ngồi xuống bên giường sờ sờ mặt bọn chúng, thanh âm mềm nhẹ: "Làm sao vậy, hai tiểu bảo bối? Có chuyện gì cứ nói với ta, không sao đâu."

Được cổ vũ, Cố Cẩm Chiêu cuối cùng lắp bắp nói ra ý nghĩ của mình: "Hà Hoa thẩm thẩm, ta có thể nhận người làm dưỡng mẫu không?"

"A?" Lý Hà Hoa bị câu hỏi này làm cho ngơ luôn.

Cố Cẩm Chiêu lắc lắc tay Lý Hà Hoa: "Hà Hoa thẩm thẩm ta thật sự rất thích người, người làm dưỡng mẫu của ta đi, như vậy ta chính là dưỡng tử của người, người yên tâm, về sau ta sẽ rất hiếu kính người, ta sẽ đối với người thật tốt, giống như Thư Lâm vậy, người xem có được không?"

Lý Hà Hoa thật sự không nghĩ tới Cố Cẩm Chiêu thế nhưng lại muốn nhận nàng làm dưỡng mẫu, nhóc con này sao lại nghĩ ra chuyện này a? Trách không được hôm nay muốn cùng nàng trở về, buổi tối lại không chịu đi, chắc vì muốn nói chuyện này đi? Đoán không lầm lúc nãy thầm thầm thì thì với Thư Lâm cũng là nói chuyện này a.

Thấy Lý Hà Hoa không gật đầu, không chỉ Cố Cẩm Chiêu gấp, Thư Lâm cũng gấp, Cẩm Chiêu rất đáng thương, không có nương, vạn nhất biến thành ăn xin thì làm sao bây giờ?

Thư Lâm đứng lên, tiến vào lòng Lý Hà Hoa, hai tay ôm lấy cổ nàng lắc lắc làm nũng: "Nương —— "

"Thư Lâm cũng muốn Cẩm Chiêu nhận nương làm dưỡng mẫu sao?" Lý Hà Hoa hỏi.

Thư Lâm gật gật đầu.

Lý Hà Hoa dở khóc dở cười, xem ra hai nhóc con này đã thương lượng cả rồi. Nhưng mà việc này không phải nàng gật đầu là được, nàng rất thích nhóc con Cố Cẩm Chiêu, đối với hắn cũng không khác đối với dưỡng tử là bao, nhưng Cẩm Chiêu không phải không cha không mẹ, nhóc có nhị thúc, việc này không thể chỉ nghe tiểu hài tử mà được, còn phải hỏi ý của nhị thúc nhóc, nàng không thể không hỏi ý kiến của Cố phu tử ý tứ liền quyết định được.

Lý Hà Hoa sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Cẩm Chiêu, nghiêm cẩn nói: "Cẩm Chiêu, Hà Hoa thẩm thẩm rất thích con, nếu con có thể trở thành dưỡng tử của ta, thẩm thẩm rất vui mừng, nhưng mà, việc này không thể tự tiện quyết định như vậy được, phải hỏi qua ý của nhị thúc con, nếu nhị thúc của con không đồng ý, thẩm thẩm cũng không thể đáp ứng."

Lý Hà Hoa nói xong, hỏi: "Cẩm Chiêu, con đã cùng nhị thúc của con nói qua chuyện này chưa?"

Cố Cẩm Chiêu bị hỏi liền ủ rũ, cụp mắt xuống không nói chuyện.

Quả nhiên là chưa nói qua với Cố phu tử. Lý Hà Hoa thở dài, nhưng lại không đành lòng nhìn bộ dáng thất vọng của đứa nhỏ như vậy, liền nói: "Cẩm Chiêu, như vầy đi, con trở về hỏi nhị thúc con một chút, nếu như nhị thúc con đồng ý, ta liền đáp ứng như vậy được không?"

Cố Cẩm Chiêu ánh mắt lại sáng lên: "Thật sao ạ? Nói như vậy, nếu nhị thúc đồng ý, thẩm thẩm người chính là dưỡng mẫu của ta."

Lý Hà Hoa cũng không biết, tiểu tử Cố Cẩm Chiêu này từ đâu có chấp niệm với việc nhận dưỡng mẫu như vậy, nhưng đứa nhỏ có tâm như vậy, nàng cũng không thể cự tuyệt, nàng cũng rất thích đứa nhỏ này.

"Được, vậy quyết như vậy đi, được rồi, hai đứa giờ phải đi ngủ đi."

Thư Lâm nhếch môi cười, cùng Cố Cẩm Chiêu lại trao đổi ánh mắt, hai đứa nhỏ vội vàng bò vào ổ chăn đoan đoan chính chính nhắm mắt ngủ.

Lý Hà Hoa đợi một lúc, đến lúc xác định hai đứa nhỏ thật sự đã ngủ mới trở về phòng. Vừa vào cửa, liền bị một cánh tay chặn ngang ôm lấy, Lý Hà Hoa kinh hô ra tiếng, vội vàng ôm lấy cổ hắn.

"Trương Thiết Sơn, chàng dọa chết ta, mau buông ta xuống a!" Lý Hà Hoa đấm Trương Thiết Sơn một cái.

Trương Thiết Sơn vẻ mặt sung sướng, đem Lý Hà Hoa ôm đến trên giường, hắn xoay người áp xuống người nàng, từ trên nhìn xuống nàng, miệng còn nói thầm một câu: "Rất nhẹ, một chút thịt cũng không có."

Lý Hà Hoa dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn xem thân thể của chính mình, chỗ nào như hắn nói một chút thịt cũng không có, chẳng qua chỗ không nên có thịt thì không có thịt mà thôi, chỗ nên có vẫn rất có thịt đó nha. Từ lúc Trương Thiết Sơn không cho nàng giảm cân nữa, nàng đã không tiếp tục luyện yoga giảm cân mỗi tối, nhưng không biết có phải do ăn uống không đủ hoặc là do mỗi ngày đều bận rộn, thể trọng nàng vẫn giảm xuống, hiện tại nhắm chừng không quá một trăm cân, coi như đạt tới thể trọng lý tưởng của nàng.

Lý Hà Hoa bất mãn nói thầm: "Chỗ nào một chút thịt cũng không có, có thịt a!"

Trương Thiết Sơn dừng một chút, tầm mắt không tự chủ nhìn nhìn hai ngọn núi phía trước nàng, nhất thời hô hấp đều đình trệ một chút, thanh âm hơi hơi có chút khan: "Ừm, ta nói sai rồi, vẫn là có thịt."

Lý Hà Hoa vội vàng xoay đầu hắn: "Uy, chàng nhìn ở đâu đó? Đồ không biết xấu hổ!"

Trương Thiết Sơn ngược lại không có chút ngượng nào, còn nở nụ cười: "Ta nhìn cảnh đẹp của thê tử ta sao lại là không biết xấu hổ ?" Dù sao về sau nàng là của hắn, chỗ nào cũng là của là hắn.

Lý Hà Hoa mặt nóng bừng, hai tay ôm lấy gương mặt hắn kéo kéo, kéo mặt hắn thành bộ dáng khôi hài, buồn cười cực kỳ, nhịn không được mà bật cười.

Trương Thiết Sơn cũng tùy nàng, chờ nàng chơi đã thì bình tĩnh nhìn nàng chốc lát, đột nhiên cúi đầu ngậm chặt môi nàng, liều mạng nhâm nhi thưởng thức, hai tay còn không thành thật là lần lên phía trên nơi cảnh đẹp hắn vừa thưởng thức kia, tận tình xoa nắn. Lý Hà Hoa tựa như cá chết, không hề có lực phản kích, cổ như bị cắn muốn bong da, sáng mai không dùng hai tầng phấn nhất định là che không được.

Cho đến khi phía dưới có vật nóng đè lên nàng thì nàng mới biết sắp không xong rồi, vội vàng đẩy người phía trên ra: "Ưm... Trương Thiết Sơn... mau đứng lên... không được...."

Là một người ở thời hiện đại, tuy rằng chưa ăn thịt heo, nhưng cũng không phải chưa từng thấy heo chạy, mấy thứ này đương nhiên nàng biết, nàng càng biết bây giờ nếu không ngăn lại, một lúc nữa liền nguy hiểm, nàng bây giờ còn chưa chuẩn bị tốt đâu.

Trương Thiết Sơn tuy rằng muốn phát hỏa, nhưng cũng sẽ không thể vào thời điểm này muốn nàng, hắn phải đợi đến lúc nàng cam tâm tình nguyện gả cho hắn, gật đầu đáp ứng hắn. Trương Thiết Sơn dùng hết tự chủ toàn thân bò dậy, ngồi ở mép giường há miệng hít thở cố gắng bình phục tâm tình.

Lý Hà Hoa kéo lại y phục trên người, mím mím môi, sờ sờ cổ, không cần nhìn cũng biết trên đó đầy vết đỏ, mỗi lần đều như vậy. Tuy rằng trước đây nàng cũng biết qua nhiều người cũng làm chuyện kia trước hôn nhân, cũng cảm thấy thực bình thường, nhưng nàng chưa từng làm chuyện đó, cửa ải trong lòng này vẫn chưa vượt qua được, có chút sợ, muốn đợi đến khi bọn họ thật sự thành thân rồi lại nói, dù sao người thời đại này đều như vậy.

May mắn thay Trương Thiết Sơn mỗi lần đều kịp thời dừng lại, nhưng việc hắn trồng dâu tây trên cổ nàng dạy mãi mà không sửa, giống như toàn bộ nhiệt tình đều phát tiết trên cổ nàng. Hại nàng mỗi ngày đều phải nghĩ cách che chắn cổ lại.

Lý Hà Hoa oán hận đấm Trương Thiết Sơn hai cái: "Đại hỗn đản, chàng xem cổ ta biến thành cái gì rồi này!"

Trương Thiết Sơn đã gần như bình phục, nhìn đến cái cổ tinh tế trắng nõn loang lổ dấu vết hồng hồng, nội tâm đặc biệt thỏa mãn, trong lòng đều là ý cười, nhưng trên mặt không dám lộ ra, chỉ có lựa chọn duy nhất chính là nhận sai: "Thực xin lỗi ta sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Lý Hà Hoa nghe vậy liền dùng chân đạp hắn một cước, nàng mà tin tưởng hắn nhận sai, nàng chính là heo.

Trương Thiết Sơn bắt lấy chân của nàng, ha ha cười.

Cười đùa một lúc, Lý Hà Hoa nằm trong lòng hắn nói chuyện vừa rồi Cố Cẩm Chiêu nói muốn nhận nàng làm dưỡng mẫu, Trương Thiết Sơn nghe vậy, trầm tư chốc lát nói: "Đây là đứa trẻ ngoan, nếu hắn thật sự muốn nhận, chúng ta cũng vô cùng cao hứng mà nhận, có huynh đệ chơi cùng Thư Lâm cũng tốt, nhưng phải xem ý tứ của Cố phu tử, nếu ngài ấy không đồng ý, chúng ta bên này không thể đáp ứng bừa được, vẫn phải xem Cố phu tử nói như thế nào trước."

Suy nghĩ của Trương Thiết Sơn đúng với ý của nàng, Lý Hà Hoa cũng nghĩ phải hỏi ý Cố phu tử trước rồi lại nói, nếu thật sự có thể thành, nàng coi như có nhiều thêm một nhi tử, Thư Lâm cũng nhiều thêm một huynh đệ, thực tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro