Chương 1. Ba năm
Mùa đông - mùa khép lại một năm dài. Cái lạnh khắc nghiệt như thấm vào từng thớ thịt, bầu trời âm u phủ một màu xám xịt. Mây lững lờ trôi, lười nhác như đang say ngủ. Cây cối xác xơ, trơ trụi sức sống. Từng cơn gió lạnh buốt lùa qua, cứa vào da thịt như lưỡi dao mỏng.
Trương Kha Khả Ái khéo léo thắt xong hai sợi dây giày, đeo tai nghe trắng, mặc bộ đồ thể thao đen rộng thùng thình, đẩy cửa bước ra ngoài chạy bộ. Người ta có thể thắc mắc trời lạnh thế mà cô vẫn rảnh để ra đường. Nhưng với Khả Ái, đó không phải sự rảnh rỗi, mà là thói quen bất kể nắng mưa, giá rét.
Đến một ngã rẽ, từ phía sau lưng cô một nhóm người đạp xe thể thao lao qua như cơn gió. Hóa ra, cũng có người rảnh giống cô. Vài anh chàng ngoái đầu lại, ánh mắt hào hứng. Khả Ái chỉ nhếch môi, thầm nghĩ chắc vì mình đẹp quá nên mới có sức hút như thế.
Chỗ chân núi cô thường ghé hôm nay bỗng đông lạ. Hỏi ra mới biết có mấy du khách nước ngoài đến tham quan. Người đông cũng dễ hiểu thôi - trai đẹp thường kéo nhau mà.
Khả Ái chạy ra đường lớn, băng qua con sông nhỏ rồi vòng về nhà. Đến nơi, cô quẳng đôi giày ra một góc, tung tăng lên phòng tắm rửa.
Mùi thơm ngào ngạt từ dưới bếp bay lên. Ngô Minh Luân - chồng cô đã làm xong bữa sáng. Anh nấu gà sốt cay, món khoái khẩu của Khả Ái mỗi khi anh vào bếp. Hương vị ấy khiến con thú nhỏ trong cô trỗi dậy. Vội bưng khay gà ra bàn, nhưng vì còn nóng, tay cô bỏng rát, la toáng lên. Khay gà theo đó rơi xuống.
"Vậy là không được ăn rồi..." Cô than thở.
Khả Ái vội vã ra bồn nước, xả nước lạnh lên vết bỏng. Minh Luân chỉ khẽ nheo mắt, lắc đầu, mắng yêu:
"Em lại vụng về nữa rồi, có ai cướp đâu mà hấp tấp thế."
"Đâu có, tại gà của anh còn... sống mà."
"Nếu không có anh thì ai lo cho cô nương đây hả?"
"..."
Anh quay lại bếp. "Gà cũng không còn nữa, anh nấu mì cho Ái nhé." Chỉ là mì gói thôi, nhưng với Khả Ái, đó luôn là món ăn kinh điển.
Sống với Minh Luân, cô chẳng bao giờ lo đói. Là chủ quán ăn nhỏ, tay nghề anh miễn bàn, tính tình ôn nhu, lại thương chiều vợ. Anh là mẫu đàn ông trong mơ của bao cô gái nhưng Khả Ái không cần mơ, vì anh đã là chồng cô.
Chỉ có điều, một chân anh khập khiễng do tai nạn từ nhỏ, nên không thể chạy bộ cùng cô mỗi sáng. Điều đó không làm Khả Ái buồn, trái lại càng khiến cô yêu anh nhiều hơn.
Cũng giống như Minh Luân, cô cũng từng bị tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Năm đó Khả Ái mười tám tuổi. Cô theo gia đình chuyển đi nơi khác vì lịch công tác của ba. Chuyến đi vốn chỉ là hành trình ngắn để bắt đầu một quãng đời mới, nhưng lại trở thành dấu mốc bi kịch không thể xóa nhòa.
Trên đoạn đường quốc lộ vắng, xe của gia đình cô bất ngờ va chạm trực diện với một chiếc xe tải mất lái. Tiếng phanh rít, tiếng kim loại gãy vụn, tất cả diễn ra trong chớp mắt. Tai nạn xảy ra quá đột ngột. Tiếng va chạm kinh hoàng vang dội cả một đoạn đường, khiến ai đi ngang qua cũng chết lặng. Khung xe méo mó, mảnh kính vỡ văng tung tóe, mùi khét của xăng dầu quyện trong không khí ngột ngạt. Người đi đường hoảng sợ, có kẻ vội vàng bịt miệng quay đi, có nhóm tụ lại bàn tán, thậm chí có kẻ rút điện thoại ra quay cảnh tượng bi thảm ấy như một thứ hiếu kỳ rợn rợn.
Không ai dám tiến lại gần, phần vì quá kinh hãi, phần vì chắc mẩm rằng chẳng còn ai sống sót trong đống sắt vụn ấy nữa.
Giữa lúc mọi người chỉ biết đứng nhìn, một người đàn ông khập khiễng bất ngờ bước tới. Anh ta không nói nhiều, chỉ liếc qua một lượt rồi lao tới chiếc xe, lấy cùi chỏ đập mạnh vào khung kính đã nứt vỡ. Mỗi cú đập lại kèm theo tiếng gằn khàn khàn:
"Mau gọi cứu thương đi! Đứng đó quay cái gì? Người chết ở đây rồi còn quay!"
Tiếng anh ta vang lên giữa bầu không khí hỗn loạn, khiến vài kẻ lúng túng hạ điện thoại xuống. Người đàn ông vừa hò hét, vừa cố luồn tay qua khe cửa méo mó để kiểm tra mạch từng người. Khả Ái được người đó bế ra sau cùng, thân thể mềm oặt, hơi thở mong manh như sợi chỉ. Máu từ thái dương cô vẫn chảy, thấm đỏ cả bàn tay run rẩy của anh.
"Còn thở… còn sống!" Anh khàn giọng la lên, như muốn níu lấy hy vọng cuối cùng. Và cũng từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời Khả Ái bước sang một ngã rẽ không bao giờ trở lại như trước.
Người cứu Khả Ái năm đó chính là Minh Luân. Dù không hề quen biết, dù đôi chân anh không còn lành lặn như bao người, nhưng Minh Luân vẫn không ngần ngại xông vào hiểm nguy để kéo một cô gái xa lạ ra khỏi lằn ranh sinh tử.
Khi tỉnh lại, Ái đã nằm trong phòng hồi sức với chằng chịt băng trắng quấn quanh đầu. Bác sĩ giữ được mạng sống cho Ái, nhưng hộp sọ cô đã chịu tổn thương nặng nề. Máu tụ trong não, vết nứt lan tới vùng hồi hải mã là trung tâm ghi nhớ quan trọng. Cô không còn nhớ gì về tuổi thơ, không còn hình ảnh nào về cha mẹ hay những kỷ niệm từng nâng đỡ tuổi mười tám.
Còn ba mẹ cô, dù được đưa lên xe cứu thương nhưng sau đó cũng không qua khỏi. Họ ra đi trên cùng chiếc xe mà cô nằm.
Ngoài chấn thương sọ não khiến trí nhớ biến mất, Khả Ái còn bị gãy xương đùi bên phải và dập xương sườn. Những ngày đầu, cô phải nằm bất động trên giường bệnh, đôi chân bó bột nặng nề, chỉ một cử động nhỏ cũng khiến cả cơ thể đau nhói.
Sau khi vết thương tạm ổn, bác sĩ chỉ định Ái phải trải qua quá trình vật lý trị liệu lâu dài. Mỗi buổi tập là một lần mồ hôi và nước mắt rơi xuống. Bàn tay cô run rẩy bám chặt vào thanh vịn, từng bước chập chững như đứa trẻ tập đi. Cơn đau buốt dội từ xương cốt, khiến cô nhiều lần gục ngã.
Từng là một cô gái lành lặn, hồn nhiên tuổi mười tám, bây giờ mang trong mình quá nhiều vết thương theo nghĩa đen lẫn nghĩa trắng, một cơ thể trải qua đổ nát và một tâm trí trống rỗng như tờ giấy trắng.
Minh Luân đã ở bên cạnh, cùng cô tập đứng dậy, cùng bù đắp những khoảng trống mà ký ức bỏ lại. Trí nhớ cũ không trở về, thì anh giúp tạo nên những ký ức mới.
Ái mang ơn anh lắm.
Và chính trong những ngày tháng lặng lẽ chăm sóc ấy, trái tim Minh Luân đã rung động. Từ ơn cứu mạng, họ bước vào tình yêu để rồi cuối cùng, cùng nắm tay đi đến hôn nhân.
---
Hoàng hôn trên biển đẹp đến nao lòng. Cả không gian mênh mông bỗng lặng hơn khi chiều về. Mặt biển vẫn rộng lớn, nhưng không còn ồn ã như ban ngày, những con sóng nhỏ lăn tăn vỗ về bờ cát.
Bầu trời không còn xanh, chuyển dần sang màu cam hồng như lòng đỏ trứng gà. Mây lững lờ trôi, những cánh chim vội vã bay về tổ sau một ngày dài.
Khả Ái khoác bikini, tung tăng dạo bên bờ biển, khoe thân hình rực rỡ. Minh Luân nằm phơi mình trên cát, cơ thể săn chắc dính đầy cát mịn, kính râm che mắt, nụ cười mãn nguyện vừa ngắm cảnh biển vừa ngắm cô.
"Em đẹp lắm." Anh nói.
Cô mỉm cười, chạy nhanh về phía anh, chìa tay mời gọi. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cùng cô dạo từ bờ bên này sang bên kia, cho đến khi cả hai kiệt sức rồi cùng ngâm mình trong làn nước mát lạnh.
Anh kéo cô lại. Trong khoảnh khắc, thân hình nhỏ bé của Khả Ái nằm gọn trong vòng tay anh. Anh cởi kính râm, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu và dài. Cô như tan chảy, hai má ửng đỏ, tim đập rộn. Anh kéo cô về thực tại:
"Ái à, chúng ta sinh con nhé. Một thiên thần nhỏ, có nụ cười giống em và ánh mắt giống anh…"
Anh ngừng lại, mỉm cười dịu dàng, khẽ vuốt mái tóc cô rối vì gió biển. "Anh vẫn luôn hình dung vào một buổi sáng, trong khu vườn ngập nắng, em và anh cùng bé con chạy nhảy…"
Lời anh như từng đợt sóng vỗ vào tim, dịu dàng mà mãnh liệt. Một thoáng tủi thân thoáng qua mắt Khả Ái. Ba năm rồi kể từ ngày kết hôn, cô vẫn chưa thể mang thai.
***
Ba năm trước, khi cầm que thử thai hiện lên hai vạch đỏ, cô run đến mức không đứng vững nổi. Trái tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Niềm vui tràn đầy đến mức cô gần như bật khóc trong vòng tay anh.
Nhưng định mệnh dường như chưa bao giờ thôi thử thách Khả Ái. Khi cô vừa kịp ôm ấp hy vọng về một mái ấm trọn vẹn, số phận lại một lần nữa phũ phàng cắt ngang, gieo vào lòng cô nỗi đau còn sâu hơn cả ký ức đã mất. Chỉ vài tuần sau, những cơn đau bụng dữ dội ập đến, cô được đưa vào viện trong sự hốt hoảng. Kết quả Khả Ái phải phẫu thuật khẩn cấp do mang thai ngoài tử cung. Bào thai lúc ấy không thể giữ, bác sĩ buộc phải cắt bỏ một phần ống dẫn trứng và nạo vét niêm mạc để cầm máu. Ca mổ cứu được cô, nhưng đồng thời để lại hậu quả niêm mạc tử cung mỏng đi, khó bám thai, nguy cơ sảy thai cao hơn hẳn so với người bình thường.
Cô đã từng mất đi một gia đình và khi cuối cùng gom góp đủ dũng khí để tự tạo cho mình một mái ấm mới, thì ông trời lại ác nghiệt cướp đi nó một lần nữa. Một cô gái mỏng manh như Khả Ái, làm sao có thể gồng gánh nổi hai lần tan vỡ chồng chất thế này?
Kiếp trước cô đã phạm phải sai lầm gì to lớn hay sao? Để bây giờ ông trời trừng phạt cô như vậy.
Đêm ấy, Minh Luân thức trắng, ôm cô vào lòng, thì thầm từng câu vỗ về. Cô biết anh đau không kém gì mình, nhưng anh lại cố kìm nén, chỉ để cô có cảm giác mình không một mình trong nỗi mất mát ấy.
Cô sợ phải nhắc đến hai chữ mang thai, sợ thấy sự hụt hẫng trong mắt anh, sợ chính sự bất toàn của bản thân sẽ làm anh phải chịu thiệt thòi. Thế nên, suốt ba năm qua, cô luôn né tránh, luôn tìm cách lảng đi mỗi khi ai hỏi về con cái.
Vậy mà hôm nay, giữa hoàng hôn trải dài trên biển, anh lại nhắc đến chuyện có con. Trái tim cô run rẩy, vừa khát khao vừa sợ hãi.
"Anh... anh còn nhớ ba năm trước không?" Giọng cô khàn khàn, như cát lẫn trong gió biển.
Anh im lặng. Chỉ một thoáng, rồi anh khẽ gật đầu. Ánh mắt ấy, dịu dàng đến đau lòng. "Anh nhớ. Anh chưa từng quên. Một ngày nào đó, ngay cả khi em muốn anh quên đi, anh cũng không thể."
Nước mắt Khả Ái rơi xuống, ướt cả mu bàn tay. Cô nghẹn ngào:
"Em không thể cho anh một đứa con. Niêm mạc tử cung của em quá mỏng ba năm trước, em đã không giữ nổi nó. Em đã cướp đi cơ hội được làm cha của anh."
Nhưng anh bỗng kéo cô vào lòng, ôm chặt như muốn hòa cô vào tim anh. Giọng Minh Luân trầm xuống, nhưng vững chãi:
"Ái à, đừng bao giờ nói vậy nữa. Em không cướp đi gì của anh hết. Nếu phải trách, thì trách ông trời đã quá bất công với em. Anh không cần một đứa con để chứng minh tình yêu này. Người anh cần... là em."
Khả Ái vùi mặt vào ngực anh, nức nở. Những giọt nước mắt nóng hổi thấm ướt áo anh, nhưng anh chẳng hề buông ra. Bàn tay anh dịu dàng vuốt tóc cô, vỗ về như năm xưa trong phòng bệnh, nhưng lần này, giọng anh dứt khoát hơn:
"Chúng ta vẫn có thể thử lại. Y học ngày càng tiến bộ, và anh tin sẽ có một phép màu. Nhưng kể cả khi không có, em vẫn là gia đình của anh. Anh muốn đi hết cả đời này cùng em, bất chấp em có thể sinh con hay không."
Khả Ái nghẹn ngào ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt ấy. Trong đó không có chút lay động, không có chút thương hại, chỉ có niềm tin và tình yêu cháy bỏng. Bao năm qua, chính cô đã tự nhốt mình trong mặc cảm, trong khi Minh Luân chưa từng rời đi.
Anh khẽ hôn lên khóe mắt cô, thì thầm:
"Ái, chúng ta sinh con nhé. Một đứa bé, hoặc hai, hoặc nhiều hơn. Nếu không có bằng cách này, thì ta tìm cách khác. Chỉ cần em đồng ý, chỉ cần em tin vào anh, thì không gì là không thể."
Khả Ái òa khóc, nhưng đó không còn là tiếng khóc tuyệt vọng nữa. Nó là tiếng khóc vỡ òa, của một người cuối cùng đã buông xuống gánh nặng, đã tìm thấy ánh sáng nơi tận cùng bóng tối.
Cô gật đầu, run rẩy nhưng dứt khoát:
"Được... chúng ta cùng thử lại. Em tin anh."
Khoảnh khắc đó, hoàng hôn bỗng rực rỡ hơn, sóng biển cũng vỗ ào ạt như hòa nhịp trái tim cô. Trong vòng tay Minh Luân, Khả Ái biết rằng từ nay, mình sẽ không còn một mình gánh chịu nữa. Họ sẽ cùng nhau đối mặt, cùng nhau đi qua, và một ngày nào đó, phép màu nhất định sẽ mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro