Chương 2. Kì tích
Thời gian trôi qua như gió lướt trên mặt biển. Sau lần Minh Luân ngỏ ý muốn có con, anh đã tìm đến một vị bác sĩ để nhờ tư vấn, tìm biện pháp phù hợp giúp Khả Ái mang thai. Nhưng ngay cả bác sĩ cũng không dám chắc sẽ thành công.
Tháng Tư năm ấy, cơ thể Khả Ái bỗng xuất hiện những dấu hiệu lạ chán ăn, buồn nôn kéo dài, chỉ cần vừa ngửi thấy mùi thức ăn là vội chạy vào nhà vệ sinh. Minh Luân hốt hoảng mua que thử thai. Hai vạch đỏ hiện rõ. Cô đã mang thai. Một phép màu thật sự.
Đặt tờ kết quả siêu âm sang một bên, giọng trầm tĩnh nhưng không kém phần nghiêm túc:
"Tin vui là thai đã bám chắc vào tử cung, phát triển ổn định. Nhưng tình trạng niêm mạc mỏng vẫn là một yếu tố nguy cơ. Tôi cần anh chị phải đặc biệt cẩn thận."
Người thông báo tin ấy chính là bác sĩ tên Đặng Kỳ An. Cũng từ lần đầu gặp này, cô bất giác nhận ra anh ta có dáng vẻ nào đó giống Minh Luân. Chỉ khác là dưới mắt trái có thêm một nốt ruồi.
Miệng anh ta rất đẹp, đôi môi không quá dày cũng chẳng quá mỏng, đặc biệt viền môi trên hơi gồ nhẹ khiến dáng môi càng thêm đầy đặn. Khả Ái lần đầu tiên nhận ra, chóp môi một người đàn ông cũng có thể quyến rũ đến vậy. Kết hợp cùng chiếc cằm cương nghị, trông anh toát lên sự nam tính và khí chất của một bác sĩ điềm đạm.
Minh Luân nắm chặt lấy tay vợ, hỏi ngay:
"Bác sĩ, chúng tôi phải làm gì để hạn chế sảy thai lần nữa? Tôi không muốn... để chuyện đau lòng trước đây lặp lại."
Kỳ An nhìn thẳng vào mắt anh, rồi sang Khả Ái, chậm rãi giải thích:
"Điều đầu tiên, cô Khả Ái phải tuyệt đối tránh căng thẳng. Tâm lý ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của thai nhi. Thứ hai, cần hạn chế vận động mạnh, kiêng mang vác nặng. Tôi sẽ kê thuốc dưỡng thai và một số loại giúp niêm mạc tử cung ổn định, tăng cường tuần hoàn máu. Ngoài ra, chế độ ăn uống phải đủ chất, đặc biệt bổ sung sắt và canxi."
Hắn ngừng một nhịp, giọng hạ thấp hơn:
"Dù đã có tiến triển tốt, nguy cơ vẫn tồn tại. Tôi muốn anh chị chuẩn bị tâm lý, đồng thời tuân thủ lịch khám thai định kỳ nghiêm ngặt. Mỗi biến đổi nhỏ trên cơ thể đều cần thông báo cho tôi ngay."
Khả Ái cắn môi, hai tay siết vào nhau, không giấu được vẻ lo lắng. Minh Luân vội xiết tay cô chặt hơn, giọng run run nhưng kiên quyết:
"Chúng tôi sẽ làm theo mọi chỉ dẫn. Chỉ cần giữ được con, chúng tôi sẵn sàng."
Đặng Kỳ An gật nhẹ, ánh mắt thoáng một tia dịu dàng lẫn trầm mặc:
"Vậy thì hãy tin vào chính mình và tin vào đứa trẻ này. Nó đã chọn ở lại, có nghĩa là cơ hội rất lớn. Anh chị chỉ cần giữ gìn thật tốt... kì tích sẽ tiếp tục."
Nghe những lời cuối cùng ấy, Khả Ái chẳng kìm được mà bật khóc. Nước mắt rơi lã chã xuống hai bàn tay đang đặt trên bụng, vừa lo lắng, vừa nhẹ nhõm như được trao cho một niềm hy vọng mới.
Minh Luân vội lấy khăn giấy, vụng về lau đi từng giọt nước mắt cho vợ. Anh cười dịu dàng, thì thầm:
"Đừng khóc nữa, em khóc con cũng buồn theo đấy."
Khả Ái gật đầu, mím môi để nén lại những rung động trong lòng.
Trong khoảnh khắc ấy, cô thoáng bắt gặp ánh mắt Đặng Kỳ An. Một nét buồn lặng lẽ vụt qua gương mặt hắn, như một áng mây mỏng che ngang bầu trời thu trong trẻo. Nhưng rất nhanh, nó biến mất, thay vào đó là nụ cười trấn an quen thuộc.
"Tôi sẽ đồng hành cùng anh chị đến cuối hành trình này." Giọng hắn trầm và chắc nịch.
Khả Ái khẽ chớp mắt, bất giác trong lòng dấy lên một thắc mắc khó hiểu. Khoảnh khắc vừa rồi... cô có nhìn nhầm không? Sao ánh mắt anh ta lại buồn đến thế, buồn đến mức như mang trong mình cả một khoảng lặng mênh mông. Hay là... vốn dĩ cơ địa khuôn mặt anh ta đã có sẵn nét trầm mặc ấy, khiến người ta lầm tưởng?
Cô lắc nhẹ đầu, tự trách bản thân quá nhạy cảm. Có lẽ do tâm lý đang mong manh, nên mới dễ dàng suy diễn.
Minh Luân vẫn còn bận dỗ dành vợ, chẳng để ý gì. Còn Đặng Kỳ An chỉ lặng lẽ cúi xuống sắp xếp lại hồ sơ, nét mặt điềm tĩnh, khó đoán như chưa từng có chút xao động nào.
***
Những ngày sau đó, cuộc sống của Khả Ái trôi đi trong sự nâng niu. Minh Luân gần như không để cô phải động tay vào bất cứ việc gì. Anh sẵn sàng thức khuya dậy sớm, tỉ mỉ chuẩn bị từng bữa ăn, từng hộp sữa.
Khả Ái dần quen với việc trong nhà luôn có ánh mắt dõi theo từng bước đi của mình. Chỉ cần cô chau mày hay im lặng lâu một chút, Minh Luân đã lo sốt vó, lập tức tra hỏi xem có phải mệt không, có thấy chóng mặt hay buồn nôn không. Sự lo lắng ấy khiến cô cảm động, nhưng đôi khi cũng mang chút áp lực vô hình.
Những lần tái khám, Đặng Kỳ An vẫn giữ vẻ trầm tĩnh như cũ. Anh ta luôn cẩn trọng kiểm tra từng chỉ số, kiên nhẫn giải thích mọi thay đổi trong cơ thể thai phụ. Mỗi lời dặn dò của anh đều rõ ràng, dứt khoát, như thể muốn dùng sự chắc chắn ấy để trấn an cả hai vợ chồng.
Thế nhưng, đôi khi, chỉ trong khoảnh khắc Khả Ái ngẩng lên nhìn thoáng qua, cô vẫn bắt gặp nơi đáy mắt vị bác sĩ kia một thoáng u buồn khó gọi thành tên. Nó mờ nhạt, lẩn khuất, như thể ẩn giấu một nỗi niềm chẳng thể nói ra. Và rồi, rất nhanh, anh lại trở về với dáng vẻ điềm đạm, không kẽ hở, khiến người ta ngờ.
***
Giữa tháng Giêng, sau chín tháng mười ngày thai nghén, cuối cùng ngày mong chờ cũng đến. Mùa xuân vừa chớm sang, nhưng không khí vẫn còn vương vấn chút se lạnh của đông tàn, dịu dàng hơn gió rét nhưng cũng không còn cái nắng gay gắt của hè. Ánh nắng mùa xuân vàng óng như mật ong trải khắp hành lang bệnh viện, mang theo cảm giác ấm áp lạ thường. Đó cũng là ngày Khả Ái và Minh Luân khắc khoải đợi chờ ngày đứa con của họ cất tiếng khóc chào đời.
Minh Luân dìu vợ vào phòng sinh, từng bước đi đều thận trọng. Khả Ái ngồi xuống ghế, cô điều dưỡng bắt đầu kiểm tra sức khỏe.
"Bụng cô có đau hay có vấn đề gì không?"
"Không có."
"Vậy hãy đọc kỹ rồi điền vào tờ giấy này, sau đó chúng ta sẽ tiến hành đỡ sinh."
Khả Ái quay sang, nắm lấy tay chồng, giọng run run:
"Luân này, em sợ quá... không có cách nào để anh vào sinh hộ em được sao?"
Anh bật cười, cố tình làm bộ như đang múa tay, đổi liên tục những nét mặt ngộ nghĩnh:
"Ngắm anh đi, gương mặt đẹp trai này sẽ giúp em hết run ngay thôi."
"Trời ơi, lúc này rồi mà anh vẫn đùa được hả?"
"Phải vui vẻ thì mới có sức mà đẻ chứ."
---
Một giờ vật lộn trong phòng sinh trôi qua, cuối cùng, tiếng khóc trong trẻo của một bé trai vang lên, lấp đầy cả căn phòng. Đứa bé đỏ hồng, bé nhỏ nhưng đầy sức sống, như một phép màu được hiện thực hóa sau bao tháng ngày chờ đợi.
Điều dưỡng quấn khăn, nhẹ nhàng đưa con sang phòng dưỡng sức. Minh Luân theo sát, ánh mắt rạng rỡ chưa từng thấy. Anh cúi xuống, run run thì thầm bên vợ:
"Vợ của anh vất vả rồi."
Khả Ái mệt lả, chỉ khẽ đưa tay ôm lấy cổ chồng. Minh Luân hôn lên trán cô, nụ hôn ấm áp như trao phần thưởng lớn nhất cho hành trình gian khó.
Rồi anh lúng túng tiến đến bên nôi. Đứa bé dù chưa mở mắt nhưng môi đã cong cong, bật tiếng cười khúc khích như thể nhận biết có cha ở bên. Minh Luân luống cuống đến mức lau tay vào áo, chẳng biết bế con thế nào, chỉ cười ngây ngô nhìn mãi.
"Chúc mừng, gia đình anh chị giờ đã đông vui rồi." Giọng Đặng Kỳ An vang lên phía sau, trầm ổn nhưng dịu dàng.
"Cũng nhờ công của bác sĩ Kỳ An, chúng tôi mới có ngày hôm nay. Thật sự cảm ơn anh." Minh Luân quay lại, ánh mắt chân thành.
Kỳ An gật đầu, nở nụ cười điềm đạm. Nhưng trong thoáng chốc, khi ánh mắt anh khẽ dịch chuyển, Khả Ái lại bắt gặp vẻ buồn man mác quen thuộc.
Không phải lần đầu. Thực ra, từ ngày có tin vui, từ mỗi lần tái khám, mỗi khi anh ta cúi xuống dặn dò hay khẽ liếc qua bụng bầu, ánh mắt ấy đều xuất hiện. Buồn, lặng, mơ hồ như một áng sương phủ lên mặt hồ phẳng lặng. Nhưng nó luôn biến mất rất nhanh, để lại dáng vẻ bình thản, khó đoán thường ngày.
Ban đầu, Khả Ái còn tự hỏi tại sao một người luôn khuyên bệnh nhân phải tin tưởng và giữ hi vọng lại mang trong mình nỗi buồn ấy? Nhưng càng về sau, càng nhìn thấy nhiều lần, cô lại tự thuyết phục bản thân rằng có lẽ do cơ địa gương mặt anh ta vốn đã trầm mặc như thế. Một khuôn mặt lúc nào cũng thoáng buồn, đến mức khiến người khác dễ lầm tưởng.
Cô khẽ chớp mắt, dằn nỗi băn khoăn xuống. Trong căn phòng rộn rã tiếng khóc trẻ thơ và nụ cười của chồng, Khả Ái chọn cách tin rằng tất cả chỉ là ảo giác.
Đặng Kỳ An vẫn đứng đó, áo blouse trắng phẳng phiu, dáng người trầm tĩnh. Anh ta như một người chứng kiến, âm thầm đồng hành từ lúc bắt đầu cho đến giây phút thành công, để rồi cuối cùng chỉ còn lại mình anh đối diện với khoảng lặng trong đôi mắt không ai hiểu thấu.
---
Những ngày sau sinh, Khả Ái vẫn ở lại bệnh viện. Căn phòng dưỡng sức không rộng, nhưng ánh nắng sớm mai len qua khung cửa sổ luôn khiến nơi đây sáng bừng, ấm áp như có thêm sức sống. Tiếng khóc của trẻ sơ sinh vang lên từng hồi, khi dõng dạc, khi yếu ớt, như bản nhạc mới mở ra cho cả gia đình.
Minh Luân hầu như chẳng rời khỏi phòng. Anh thức trắng nhiều đêm để thay tã, bế con, pha sữa. Đôi mắt thâm quầng, dáng vẻ vụng về, nhưng sự ân cần khiến Khả Ái không khỏi nghẹn ngào. Có lúc anh vừa ôm con vừa lẩm bẩm:
"Ba không biết làm gì giỏi cả, chỉ biết thương con và thương mẹ con thôi."
Khả Ái nằm trên giường, nghe mà đôi mắt lại rưng rưng.
Đặng Kỳ An vẫn đều đặn ghé qua mỗi ngày để kiểm tra. Anh cẩn trọng theo dõi tình trạng tử cung co hồi, kiểm tra cả nhịp tim và hơi thở của đứa trẻ. Giọng anh trầm, từng lời dặn dò gãy gọn:
"Cần tránh vận động mạnh, giữ tinh thần thoải mái. Chế độ ăn phải giàu dinh dưỡng, kiêng đồ cay nóng. Bé bú tốt, phản xạ ổn, nhưng cần theo dõi vàng da trong những ngày tới."
Khả Ái lắng nghe, gật đầu, chẳng bỏ sót điều gì. Mỗi lần như thế, Minh Luân lại ghi chép tỉ mỉ vào cuốn sổ nhỏ, như sợ chỉ cần lơ là một chút thôi sẽ đánh mất cả cơ hội giữ gìn con.
Nhiều y tá trong khoa sản thầm mỉm cười khi nhìn thấy cảnh ấy một người cha tất bật, một người mẹ rạng rỡ trong mệt nhọc, một đứa trẻ non nớt giữa vòng tay yêu thương. Họ bảo với nhau rằng:
"Gia đình này may mắn thật."
Đêm hôm đó, hành lang bệnh viện vắng lặng, chỉ còn ánh đèn vàng hắt lên nền gạch bóng loáng. Trong phòng dưỡng sức, tiếng khóc của bé trai vang lên từng hồi, vừa gấp gáp vừa yếu ớt.
Khả Ái vội vùng dậy, nhưng cơ thể sau sinh còn yếu, vừa đứng lên đã thấy choáng váng. Minh Luân cuống quýt ôm con, dỗ dành:
"Nín nào con trai, ba ở đây... đừng khóc nữa mà."
Nhưng bàn tay anh run, lóng ngóng chẳng biết phải làm sao. Càng dỗ, đứa bé càng khóc lớn, khuôn mặt đỏ bừng cả lên. Khả Ái nhìn mà lòng nóng như lửa đốt, vừa muốn bế con vừa bị Luân giữ lại:
"Em còn yếu, để anh lo."
Đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa khẽ vang lên. Cửa mở, Đặng Kỳ An bước vào. Vẫn chiếc áo blouse trắng, dáng cao gọn gàng, ánh mắt trầm tĩnh.
"Có chuyện gì vậy?" Giọng anh ta hạ thấp, sợ làm bé giật mình.
"Bác sĩ thằng bé khóc mãi không nín. Tôi không biết phải làm thế nào." Minh Luân luống cuống đáp.
Kỳ An bước lại gần, động tác rất chậm rãi. Anh đưa tay kiểm tra nhiệt độ trán của bé, rồi áp tai lắng nghe nhịp thở. Sau đó, anh khẽ bế đứa trẻ lên, bàn tay vững vàng đỡ lấy gáy và lưng, động tác thuần thục như đã quen từ rất lâu.
"Không sao. Thằng nhỏ chỉ đang khó chịu bụng một chút. Để tôi hướng dẫn anh cách vỗ ợ hơi."
Anh ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng vỗ lưng bé theo nhịp, vừa dỗ vừa giữ nhịp thở đều. Chẳng mấy chốc, tiếng khóc dần dịu lại, thay vào đó là vài tiếng nấc nhỏ. Nó ngừng khóc, mắt nhắm nghiền, ngủ thiếp đi trong vòng tay bác sĩ.
Minh Luân ngẩn ngơ nhìn, thở phào như vừa qua một trận chiến.
"Trời ạ, hóa ra là vậy. Tôi vụng về quá, làm con khóc thêm."
"Lần đầu làm cha ai cũng vậy thôi." Kỳ An đáp, giọng điềm tĩnh nhưng không lạnh lùng. Anh trao lại đứa bé cho Minh Luân, cẩn thận dặn dò cách bế. "Quan trọng là giữ bình tĩnh. Trẻ con nhạy cảm lắm, càng hoảng loạn thì chúng càng bất an."
"Anh làm cha rồi à?" Minh Luân vẫn chưa hết ngạc nhiên, buột miệng thốt ra.
Câu hỏi bật khỏi miệng, ngay lập tức khiến cả căn phòng lặng đi một nhịp. Khả Ái chớp mắt, thoáng ngơ ngác. Minh Luân nhận ra sự vô ý của mình, vội cười xòa chữa ngượng.
Những lúc như thế này, chỉ cần một nụ cười tự tin.
Kỳ An anh ta chỉ hơi sững lại, ánh mắt thoáng trầm xuống. Nhưng rất nhanh, anh lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, khẽ lắc đầu:
"Không. Chỉ là kinh nghiệm nghề nghiệp thôi."
Không khí trở nên mắc cười trong giây lát, nhưng ngay sau đó, mọi thứ lại trở về bình thường.
Xém nữa Kỳ An thành kỳ lạ luôn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro