Chương 5 : Có hiệu lực ngay và luôn

Ngạn Dung rất tỉnh táo, cậu biết mình đang làm cái gì.

Ngày hôm nay lúc nghỉ ngơi giữa giờ học, giáo viên có gọi cậu tới văn phòng, quan tâm thăm hỏi: "Sau mùa xuân trò muốn chuyển trường à? Hay muốn trở lại Thụy Điển?"

Cậu không hiểu gì, biểu tình rất mờ mịt.

Lương Tỉ và Bách Đồ đều là người nổi tiếng, bình thường nếu có chuyện gì xảy ra ở trường thì đều do trợ lý của Lương Tỉ đến xử lý hộ, hai người họ có tình cờ ghé qua một lần thì cũng sẽ rất cẩn thận để không bị nhận ra, thế nên giáo viên cũng không biết rõ tình hình gia đình của Ngạn Dung.

Giáo viên thấy cậu hình như không hiểu vấn đề, nói thẳng ra: "Vị tiên sinh mỗi lần nghỉ học đều qua đây đón trò ban nãy có gọi điện đến, hỏi thủ tục cần thiết để xin thôi học, nói là bố trò muốn thay đổi môi trường mới cho trò. Sao thế? Hắn chưa nói cho trò biết việc muốn giúp trò làm giấy tờ thôi học à?"

Cô cũng không có ý gì khác, chỉ là cô rất thích Ngạn Dung, trong lớp học toàn lũ nhóc con hoạt bát quá mức đến từ khắp năm châu bốn bể, Ngạn Dung không chỉ yên tĩnh chững chạc, học tập cũng rất chăm chỉ, nhiều lúc các giáo viên ở trong văn phòng trò chuyện giết thời gian, không ít cô giáo đều nói muốn có một đứa con lai vừa đẹp vừa ngoan ngoãn giống Ngạn Dung.

Ngạn Dung thế nhưng lại hoảng hết cả người.

Cha mẹ ruột của cậu đã mất trong vụ tai nạn máy bay vào một năm hai tháng trước, cậu bị đưa vào trại trẻ mồ côi, làm một đứa cô nhi, cậu đã sắp thành niên nên tuổi đã chẳng còn nhỏ, mấy tháng trôi qua cũng không có người nào muốn nhận nuôi cậu. Ngạn Dung đã từng tuyệt vọng mà cho rằng, mình sẽ phải thành niên trong cái trại mồ côi ấy, sau đó giống như những đứa trẻ mồ côi đã thành niên khác, bắt buộc phải rời khỏi sự che chở của trại, tiếp tục sống trong sự cô đơn và khốn khổ.

Một ngày nọ vào nửa năm trước, nhân viên công tác xã hội nói với cậu rằng, một gia đình đồng chí Hoa kiều có điều kiện xin nhận con nuôi rất hợp với tình hình của cậu, mặc dù không có mẹ, thế nhưng sắp tới cậu sẽ có tận hai người bố.

Cậu vừa thấp thỏm lại mong chờ, mấy đêm liền không cách nào ngủ nổi, cậu rôt cuộc cũng có cơ hội nắm bắt được một gia đình mới, điều này làm cậu cảm thấy tương lai tràn ngập ánh sáng mặt trời. Cậu không quá hiểu hết ý nghĩa của từ 'đồng chí', chỉ biết là hai người có giới tính giống nhau lựa chọn ở bên nhau. Nhưng giới tính thì liên quan gì? Đây chính là người nhà của cậu trong tương lai, điều này làm cậu hưng phấn hơn so với bất cứ thứ gì.

Mấy ngày sau, cậu gặp được hai người bố mới, bọn họ trẻ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của cậu, nhưng trong nháy mắt khi họ nhìn thấy cậu, trong mắt toàn là ngạc nhiên sửng sốt, khiến cậu cảm thấy không biết phải làm sao.

Bắt đầu từ đó, Ngạn Dung đã biết mình không được gia đình mới hoan nghênh, đây là chuyện bất ngờ không ai nghĩ tới, đôi chồng chồng trẻ Hoa kiều muốn xin nhận nuôi một đứa con nít, chả hiểu sai ở công đoạn nào mà Ngạn Dung lại bị đưa đến trước mặt họ.

Bọn họ tuy rằng không thích, nhưng cũng tạm chấp nhận cậu, dẫn cậu đến Trung Quốc, mời giáo viên tiếng Trung dạy cậu, còn cho cậu vào trường học Quốc tế hàng đầu, cho cậu điều kiện vật chất tốt nhất, thậm chí còn cho cậu một tấm thẻ tín dụng bạch kim.

Cậu vẫn luôn biết, họ có kế hoạch là chờ sau khi cậu trưởng thành, sẽ đưa cậu đi du học, Bách Đồ đã từng hỏi cậu thích nước nào, nhưng lại không hỏi cậu có muốn đi du học hay không.

Không thể nghi ngờ, Lương Tỉ và Bách Đồ đều là người tốt bụng, bọn họ chỉ là không thương cậu mà thôi.

Dù như thế, Ngạn Dung vẫn chẳng muốn rời đi chút nào.

Cậu nơi nào cũng không muốn đi, cậu muốn ở lại Trung Quốc, ở lại Bắc Kinh, ở lại bên cạnh người trong lòng của cậu.

Dù cho vĩnh viễn cậu cũng không chiếm được, cậu cũng không muốn từ bỏ giấc mơ hão huyền này của mình.

Những người có tình cảm non nớt, thường ôm ấp một loại may mắn -- Biết đâu lại được?

Còn chưa đến nửa tháng nữa sẽ tới kỳ nghỉ đông, tết đến xuân đi, cậu sẽ có khả năng bị đưa ra nước ngoài, cậu cần phải nghĩ cách để ở lại.

Ở Trung Quốc cậu cái gì cũng không có, muốn có ràng buộc để thuyết phục người khác tin tưởng, cũng chỉ có việc xảy ra vào đêm Giáng Sinh cách đây không lâu.

Cậu không muốn phải gặp lại tên bác sĩ ngụy quân tử kia, nhưng cậu cũng không còn cách nào khác.

"Vương Cẩm ca ca." Đứng trong phòng làm việc của bác sĩ, Ngạn Dung kiên trì gọi lại một lần nữa, rất chi là quẫn bách, cậu mím môi: "Em muốn ở cùng một chỗ với anh."

Bác sĩ Vương thân mặc áo khoác trắng, mũi đeo kính không gọng, chẳng nói gì, chỉ dùng một loại ánh mắt vi diệu nhìn cậu.

Nơi bầu trời dâm ý không ai nhìn thấy được, Vương Cẩm đã đem Ngạn Dung ⋅ đang mặc đồng phục ⋅ chịch phát khóc hơn vạn lần.

Áo khoác trắng sắp giấu không được dục vọng ngẩng cao đầu, anh ép buộc bản thân phải thôi ảo tưởng, trấn định nói: "Thật ngại quá, cậu vừa nói gì ý nhỉ?"

Ngạn Dung không thể thốt lại ra được cái xưng hô kia, trực tiếp nhắc lại: "Em nói là em muốn qua lại với anh."

Cậu cảm thấy Vương Cẩm sẽ không từ chối cậu, cậu biết mình có một gương mặt đẹp đến không người nào cự tuyệt được.

Vương Cẩm lại nói: "Hô, tôi không muốn."

Xấu hổ vì bị từ chối, mặt Ngạn Dung thoáng cái đỏ bừng lên.

Vương Cẩm hỏi: "Cậu sao lại muốn qua lại với tôi?"

Ngạn Dung muốn nói mấy câu mà cậu đã chuẩn bị sẵn, rằng sau đêm đó mình nhớ mãi không quên được Vương Cẩm, có điều chưa kịp mở miệng, nhìn thấy ánh mắt cười rất chi là hứng thú của Vương Cẩm, Ngạn Dung cảm thấy mình bị nhìn thấu rồi, những câu chém gió thành bão kia nhất thời một chữ cũng không thốt ra được.

Trong lúc bối rối vì bị nhìn thấu, cậu mới bất tri bất giác mà nhận ra rằng, việc mình đi tìm Vương Cẩm là chuyện hoang đường đến cỡ nào.

Vương Cẩm thấy mặt mũi Ngạn Dung trầm xuống, trong lòng có chút cảm khái. Lẽ nào... nhóc con này cuối cùng cũng phát hiện những tâm tư nho nhỏ - tự mình cho là giấu rất kỹ - thật ra không thể giấu nổi Lương Tỉ với Bách Đồ, cho nên muốn kéo mình đến làm bia đỡ đạn?

Tuổi trẻ thật tốt, muốn làm thì làm, chẳng thèm quan tâm đến hậu quả dù rằng sẽ phải trả một cái giá rất lớn.

"Cậu không muốn nói thì thôi tôi cũng không hỏi." Vương Cẩm nói.

Ngạn Dung vẫn rất ư thấp thỏm, giương mắt nhìn anh.

Vương Cẩm cười cười với cậu: "Ngạn Dung, tôi không muốn cùng cậu hẹn hò, chỉ muốn lăn giường với cậu thôi."

Ngạn Dung trợn tròn hai mắt, giật mình kinh ngạc, cậu đã quá xem nhẹ trình độ mặt người dạ thú của Vương Cẩm rồi.

Giọng điệu và thái độ của Vương Cẩm cũng không ngả ngớn, ôn hòa nói: "Tôi thuộc Tộc Không Cưới, không có ý định kết hôn, cũng không có ý định yêu đương, nếu cậu muốn ở cùng tôi, chúng ta sẽ chỉ có mối quan hệ tình dục mang tính chất biệt lập nhất định, nghĩ thông thì bắt đầu, muốn kết thúc lúc nào thì kết thúc lúc ấy, nếu như cậu cảm thấy chấp nhận được, chúng ta sẽ ở cùng nhau."

Vẻ mặt của Ngạn Dung đầy mờ mịt, một lúc sau mới hỏi: "Cái gì là 'có tính chất biệt lập nhất định'?"

Vương Cẩm nói: "Là trong đoạn thời gian trước khi mối quan hệ này kết thúc, tôi chỉ chịch mình cậu."

Ngạn Dung líu hết cả lưỡi: "Anh..."

Vương Cẩm bổ sung: "Cậu cũng chỉ được lăn giường với mỗi mình tôi."

Ngạn Dung hít sâu hai cái, quay người bỏ đi.

Cậu đi ra đến bên ngoài cửa văn phòng thì dừng lại, xoắn xuýt một lúc mới vòng trở lại.

Vương Cẩm ngồi nguyên chỗ cũ không nhúc nhích, chờ cậu trả lời.

Ngạn Dung chịu thua nói: "Tôi chấp nhận."

Vương Cẩm hỏi: "Có hiệu lực luôn và ngay?"

Ngạn Dung thở dài một hơi, nói: "Được."

Vương Cẩm nheo mắt lại, tầm nhìn rơi vào cổ áo bộ chế phục mà Ngạn Dung đang mặc, nhẹ giọng hỏi: "Chiều nay mấy cậu giờ học?"

Ngạn Dung ý thức được điều gì đó, suy nghĩ chết cũng không sợ nhất thời hóa thành tro, môi run lên: "Tôi xin nghỉ để đến đây, giờ phải quay về ngay."

Vương Cẩm cười cười, đưa số điện thoại của mình cho cậu.

Ngạn Dung chuồn ngay lập tức.

Mấy ngày sau đó, cậu mất tăm mất tích, cũng không gọi điện thoại đến.

Thi thoảng trong những lúc rảnh rỗi, Vương Cẩm sẽ nhớ đến một chút.

Anh bấn bộ đồng phục mà Ngạn Dung mặc quá rồi.

Buổi tối thứ sáu, anh tăng ca đến rất muộn mới về nhà, nằm xuống là muốn ngủ luôn, nhưng lại nhận được điện thoại của Lương Tỉ.

"Vương lão nhị." Lương Tỉ giọng điệu cổ quái hỏi: "Thằng nhóc con nhà tao nói mày với nó yêu nhau, thật hả?"

Vương Cẩm nhắm mắt lại, nói: "Thật."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro