Lời đồn - Nguyễn Bảo Bình

Lời đồn về Nguyễn Bảo Bình - cô gái xinh đẹp và luôn giữ vững vị trí hạng hai khóa 17 khối xã hội trong 4 học kỳ liên tiếp - lan nhanh trong trường như một cơn gió.

Các học sinh khác thường thì thầm với nhau những câu chuyện về cô, mỗi người thêm thắt một chút, khiến hình ảnh của Bảo Bình trở nên vừa kiêu sa vừa bí ẩn. Người ta đồn rằng cô không bao giờ tham gia các buổi tụ tập lớp, luôn tách biệt với những trò đùa vui của bạn bè. Một số người cho rằng lý do là vì cô là tiểu thư của một gia đình giàu có, được giáo dục nghiêm khắc và không muốn để lộ sự xa hoa của mình. Một số khác thì ngược lại.

- Cậu có biết không? Bảo Bình chắc chắn là con gái của một gia đình có tiếng tăm. Nhìn cách cô ấy xuất hiện, không giống những đứa khác chút nào!_Một nữ sinh nói với vẻ ngưỡng mộ.

- Phải không đó, mình thì nghe đồn ngược lại. Không biết thực sự cô ấy ra sao, nhưng mình nghĩ có thể cô ấy đến từ một gia đình nghèo khổ. Có khi nào đó chỉ là cách cô ấy tự bảo vệ bản thân khỏi những ánh nhìn soi mói?_Một bạn khác lại tỏ ra nghi ngờ, giọng đầy suy tư.

- Ei, hợp lý nhể, cô ấy không tham gia tụ tập là vì gia đình nghèo, sợ rằng những đứa khác biết được hoàn cảnh của mình._Một bạn nam khẽ lắc đầu, ánh mắt thể hiện sự thương hại.

Không chỉ dừng lại ở gia cảnh, những lời đồn về nhan sắc của Bảo Bình cũng không kém phần rầm rộ. Không chỉ dừng lại ở gia cảnh, những lời đồn về nhan sắc của Bảo Bình cũng không kém phần rầm rộ. Người ta bàn tán rằng cô là biểu tượng của cái đẹp trong trường học, với làn da trắng mịn màng như sương mai, không tì vết, khiến ai cũng phải ngước nhìn. Mái tóc dài óng ả, mềm mại như lụa, thường xõa tự nhiên, khẽ bay trong gió, làm nổi bật vẻ thanh thoát của cô.

Nhưng điều khiến mọi ánh nhìn phải dừng lại chính là đôi mắt to tròn, sáng rực rỡ như những vì sao giữa bầu trời đêm, mang theo sự bí ẩn và cuốn hút. Khi ánh sáng chiếu vào, đôi mắt ấy lấp lánh như được phủ một lớp kính lấp lánh, khiến mọi người có cảm giác như mình đang nhìn thấy cả một vũ trụ trong đó. Đường nét trên gương mặt cô thanh tú, với sống mũi cao và đôi môi hồng hào, vừa quyến rũ lại vừa trong trẻo.

Bảo Bình di chuyển nhẹ nhàng, mỗi bước đi như thể đang lướt trên mặt đất, tạo nên một vẻ duyên dáng tự nhiên mà không phải ai cũng có được. Áo sơ mi trắng đơn giản mà tôn lên thân hình thon thả của cô, như một bức tranh hoàn hảo trong lớp học, khiến cô nổi bật giữa đám đông. Cái cách cô cười mỉm, dù nhẹ nhàng nhưng lại chứa đựng sức hút, như một lời mời gọi nhưng cũng lại đầy e dè, khiến cho những ai nhìn thấy không thể nào không bị cuốn vào vẻ đẹp vừa gần gũi vừa xa cách ấy.

- Không biết cô ấy có bí quyết gì mà lúc nào cũng đẹp như vậy? Thật không công bằng!_Một nữ sinh thốt lên, vừa nói vừa ngắm nhìn Bảo Bình từ xa.

- Có lẽ nhan sắc ấy đến từ cách sống của cô ấy. Người khác thì tụ tập ồn ào, còn Bảo Bình thì chỉ lặng lẽ học hành, nên giữ được vẻ đẹp thuần khiết._Một bạn khác nhận xét, giọng đầy ghen tị.

Cả những lời đồn đại về tính cách của cô cũng trở nên phong phú không kém. Một số nữ sinh, trong sự ghen tị, không ngại ngần nói rằng cô kiêu ngạo, tự cao tự đại, không thèm kết thân với bất kỳ ai trong lớp. Họ cho rằng cô quá tự mãn với những thành tích học tập với sự nổi tiếng của mình, đến mức không cần thiết phải giao du với những người xung quanh.

- Cô ta nghĩ mình là ai chứ? Chẳng ai có thể lại gần cô ta cả, cái nết chảnh thấy ghét._Một bạn nữ lắc đầu, nét mặt đầy châm biếm.

Nhưng giữa những lời xì xào đó, cũng có những giọng nói bênh vực cho Bảo Bình. Họ cho rằng cô chỉ đang cẩn thận trong các mối quan hệ, không phải vì sự kiêu ngạo, mà đơn giản là tính cách hướng nội của cô. Họ tin rằng cô không hề có ý coi thường ai mà chỉ muốn giữ khoảng cách để tránh những rắc rối không cần thiết.

- Đâu nhỡ cô ấy ấy đang cảm thấy khó khăn để tiếp xúc với mọi người thì sao, kiểu người hướng nội không biết cách thể hiện cảm xúc ra ngoài í._Một bạn khác lên tiếng, tỏ ra thông cảm.

Chính những lời đồn đại trái chiều này càng khiến Bảo Bình trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong trường, như một bông hoa đẹp nhưng cô độc, khó ai có thể chạm vào hay hiểu rõ. Cô là hình ảnh của sự hoàn hảo, vừa quyến rũ vừa xa cách, khiến ai cũng muốn lại gần nhưng lại chẳng dám tiến tới.

...

Còn nhân vật chính của những câu chuyện rầm rộ ấy lại không hề hay biết rằng những câu chuyện ấy có tồn tại. Cuộc sống của Nguyễn Bảo Bình đều trong sự kiểm soát của mẹ, một người mẹ luôn đặt ra những tiêu chuẩn, khuôn khổ cho cô. Từ giờ giấc sinh hoạt, việc học hành cho đến những mối quan hệ xã hội, mọi thứ đều được mẹ cô sắp xếp tỉ mỉ và theo dõi sát sao. Mỗi ngày trôi qua, sự quản lý ấy như một chiếc lồng kín, khiến cô không thể vẫy vùng.

Mẹ Bảo Bình là một người phụ nữ rất nghiêm khắc. Từ sáng sớm, bà đã dậy trước cả khi mặt trời ló dạng, chuẩn bị bữa sáng và nhắc nhở Bảo Bình về những việc cần làm trong ngày. Bữa ăn được chuẩn bị kỹ lưỡng, từ những lát bánh mì nướng giòn cho đến những quả trứng luộc chín tới, tất cả đều phải hoàn hảo.

- Bảo Bình con đã ăn nhiều hơn một cái bánh ngọt rồi đấy. Ăn thêm rau xanh đi._ Mẹ luôn kiểm soát cả chế độ dinh dưỡng của con gái, như một phần của những quy tắc không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày.

Bà thường bắt đầu một ngày mới bằng những lời nhắc nhở:

- Hôm nay con có bài kiểm tra môn toán, phải ôn tập kỹ nhé! Không bao giờ được có lý do như 'không kịp học' hay 'quên mang sách' phát ra từ con, hiểu chứ._ Giọng bà kiên quyết, không cho phép Bảo Bình có bất kỳ sự lơ là nào. Những lời đó thường đeo bám Bảo Bình suốt cả ngày, khiến cô không thể thoát khỏi cảm giác áp lực.

- Mẹ không thấy con cần bạn bè. Bạn bè gì chứ? Chỉ có bản thân con mới đem lại tiền đồ cho con. Bạn bè chỉ kéo con xuống thôi. Chỉ cần con đủ xuất sắc, không cần phải mất thời gian cho những mối quan hệ vô bổ._ Mẹ cô thường nói, với giọng lạnh lùng như băng giá.

Mẹ Bảo Bình còn rất nghiêm ngặt về giờ giấc sinh hoạt. Cô phải về nhà đúng giờ, không được phép ra ngoài sau 9 giờ tối.

- Con phải ở nhà trước 9 giờ, mẹ không muốn con bị những kẻ xấu bên ngoài dụ dỗ hay kéo con vào những chuyện không hay._Bà nhấn mạnh._ Thời buổi này nguy hiểm lắm, con gái phải biết bảo vệ mình.

Dù đôi lúc cảm thấy ngột ngạt vì những quy tắc mẹ đặt ra, Bảo Bình vẫn im lặng chấp nhận, tự nhủ rằng tất cả chỉ vì mẹ muốn điều tốt cho mình. Cô không phản kháng, không tỏ ra chống đối; thay vào đó, cô cam chịu và tuân theo, như thể đó là cách duy nhất để đáp lại lòng mong mỏi của mẹ.

Còn với bạn bè, cô chẳng dám mở lòng. Đó không chỉ vì sợ mẹ sẽ không hài lòng, mà còn vì nỗi lo mẹ sẽ can thiệp, sẽ làm họ tổn thương. Thế nên, dù có khi cô đơn đến mấy, Bảo Bình vẫn chọn giữ khoảng cách, giấu mình sau lớp vỏ bọc mà mẹ đã dựng lên quanh cô.

"Ít nhất cô vẫn ổn... vẫn có thể chịu đựng được, phải không?"

゚°☆° ゚

Nguyễn Bảo Bình
16y | 1m62 | 50kg
Lớp 11C1
Học lực xuất sắc

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro