Chương 3: Manh Mối Trong Đĩa Ăn


Sau khi rời khỏi khu chung cư bỏ hoang, Takumi và Sora không có thời gian để hoảng sợ. Họ đã mất đi ký ức một lần—và lần này, họ sẽ không để điều đó xảy ra nữa.

Họ quay lại văn phòng, ngồi trước bảng điều tra phủ đầy ghi chú, cố gắng ghép nối tất cả những gì họ có.

Cái tên bí ẩn.
Những cái chết không dấu vết.
Các ký tự lạ xuất hiện trên cơ thể nạn nhân.

Mọi thứ đều có một điểm chungđộc tố.

Sora là người lên tiếng trước.

"Tất cả nạn nhân đều có dấu vết của một chất lạ trong dạ dày." Cô nói, kéo ra một loạt báo cáo khám nghiệm tử thi. "Chúng ta cứ tập trung vào những hiện tượng kỳ bí, nhưng nếu nhìn theo một hướng khác—có thể nguồn độc đến từ thực phẩm."

Takumi im lặng, ánh mắt anh lướt qua từng trang tài liệu.

"Nếu thực sự là thực phẩm, tại sao chỉ một số người bị ảnh hưởng?" Anh hỏi. "Tại sao không có một làn sóng ngộ độc lớn?"

Sora siết chặt tập hồ sơ trong tay.

"Vì chất độc không tồn tại ngay từ đầu. Nó chỉ được kích hoạt khi có mặt một yếu tố khác."

Cô mở một tập tài liệu mới, chỉ vào một bảng phân tích hóa học.

"Chất A và Chất B khi kết hợp sẽ không gây hại. Nhưng khi gặp một hợp chất khác—Chất X—nó biến thành một độc tố chết người."

Takumi nheo mắt.

"Vậy vấn đề là... Chất X đến từ đâu?"

Không ai có câu trả lời.

Nhưng họ đã có một manh mối quan trọng nhất từ trước đến giờ.

Chất độc này không phải là ngẫu nhiên.

được tạo ra.

Và họ cần tìm ra ai đứng sau chuyện này.

Takumi và Sora ngay lập tức bắt tay vào điều tra nguồn gốc thực phẩm mà các nạn nhân đã tiêu thụ. Họ lục lại hồ sơ mua hàng, thói quen ăn uống, thậm chí kiểm tra cả hóa đơn giao dịch ngân hàng để xem liệu có một mẫu số chung nào giữa những người đã chết hay không.

Ban đầu, mọi thứ trông có vẻ hỗn loạn.

Mỗi người mua sắm ở những nơi khác nhau, ăn uống theo những chế độ khác nhau. Không có món ăn cụ thể nào xuất hiện ở tất cả các nạn nhân.

Nhưng rồi, Takumi phát hiện ra một cái tên quen thuộc lặp đi lặp lại trong các hóa đơn giao dịch.

Kyosei Foods.

Một tập đoàn thực phẩm lớn, chuyên cung cấp nguyên liệu chế biến cho nhiều nhà hàng, siêu thị và chuỗi cửa hàng trên toàn thành phố.

Khi kiểm tra danh sách nhà cung cấp thực phẩm của từng nạn nhân, Takumi nhận ra rằng tất cả đều đã tiêu thụ sản phẩm của Kyosei Foods theo cách này hay cách khác.

Đối với một công ty quy mô lớn như Kyosei, có hàng triệu người tiêu thụ sản phẩm của họ mỗi ngày.

Vậy tại sao chỉ một số người chết, trong khi những người khác thì không?

Sora mở lại bảng phân tích độc tố.

"Câu trả lời vẫn nằm ở Chất X." Cô nói. "Nếu Kyosei Foods thực sự có liên quan, thì có thể Chất A hoặc Chất B đến từ thực phẩm của họ. Nhưng Chất X đến từ một nguồn khác, và chỉ khi hai thứ này gặp nhau, độc tố mới được hình thành."

Takumi gật đầu.

"Và bây giờ, chúng ta cần biết ai trong Kyosei đã biết về điều này."

Anh cầm điện thoại lên, chuẩn bị gọi một nguồn tin nội bộ.

Nhưng trước khi anh kịp bấm số, một tin nhắn nặc danh xuất hiện trên màn hình.

Chỉ có một câu duy nhất:

"Dừng lại trước khi quá muộn."

Takumi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Tin nhắn không có số gửi, như thể nó xuất hiện từ hư không.

Sora cau mày.

"Có ai đó đang theo dõi chúng ta."

Takumi không đáp, nhưng anh biết cô nói đúng.

Anh hít một hơi sâu, rồi vẫn bấm số của Naomi Brooks, một nhân viên kiểm định chất lượng tại Kyosei Foods. Nếu có ai đó biết về sự bất thường trong sản phẩm của công ty, thì đó chính là cô.

Điện thoại đổ chuông ba lần trước khi có người nhấc máy.

Giọng Naomi vang lên, nhỏ nhưng căng thẳng.

"...Ai đang gọi vậy?"

Takumi hạ giọng.

"Tôi là Takumi Archer, thám tử điều tra độc lập. Tôi muốn nói chuyện về một số bất thường trong sản phẩm của Kyosei."

Một khoảng lặng dài.

Rồi Naomi nói, thì thầm như thể sợ ai đó nghe thấy.

"Không thể nói chuyện qua điện thoại. Nếu anh thực sự muốn biết... gặp tôi lúc 11 giờ tối nay. Khu bãi đỗ xe dưới tầng hầm của trung tâm thương mại Shirakawa."

Trước khi Takumi kịp nói thêm gì, Naomi đã cúp máy.

Sora nhíu mày.

"Cô ấy có vẻ sợ hãi."

Takumi gật đầu.

"Và đó là một dấu hiệu tốt. Vì điều đó có nghĩa là cô ấy biết thứ gì đó đáng giá."

Nhưng ngay lúc đó, một thông báo tin tức xuất hiện trên màn hình điện thoại của Sora.

Cả hai đều sững sờ khi đọc dòng tiêu đề:

"Nhà nghiên cứu nội bộ của Kyosei Foods, Naomi Brooks, gặp tai nạn xe hơi bí ẩn—tử vong tại chỗ."

Takumi không chớp mắt khi đọc tin tức. Một cảm giác lạnh lẽo lan dọc sống lưng anh.

Naomi vừa mới nói chuyện với anh.

Và bây giờ, cô ta đã chết.

Sora cũng lặng người.

"Không thể nào... Cô ấy vừa mới hẹn gặp chúng ta chưa đầy năm phút trước."

Takumi siết chặt điện thoại, trong đầu anh tua lại cuộc hội thoại. Naomi biết điều gì đó. Cô ấy đã đồng ý nói chuyện. Và ngay sau đó, cô ấy gặp tai nạn.

Không thể là trùng hợp.

Koji Carter đột nhiên gọi đến. Takumi bắt máy ngay lập tức.

"Cậu có thấy tin tức chưa?" Giọng Koji đầy căng thẳng.

"Thấy rồi."

"Tôi đang có mặt tại hiện trường. Đây không phải một tai nạn bình thường, Archer."

Takumi và Sora nhìn nhau.

"Chúng tôi đến ngay."

Khi họ đến nơi, con đường vẫn còn bị phong tỏa, đèn cảnh sát nhấp nháy phản chiếu lên mặt đường ướt mưa. Chiếc xe của Naomi bị đâm nát, đầu xe cắm thẳng vào trụ đèn bên đường, kính chắn gió vỡ vụn.

Nhưng điều khiến Takumi đứng sững không phải là chiếc xe.

Mà là thi thể của Naomi.

Cô ấy nằm gục trên vô lăng, nhưng mắt vẫn mở to, trừng trừng như thể đã nhìn thấy một thứ gì đó kinh hoàng ngay trước khi chết.

Takumi bước đến gần hơn. Sora cúi xuống kiểm tra cơ thể Naomi, rồi khẽ thì thầm.

"Cái này... giống hệt những nạn nhân trước."

Takumi liếc sang cô.

"Ý cô là sao?"

Sora ngẩng lên, giọng cô lạnh buốt.

"Không có vết thương chí mạng nào trên cơ thể cô ấy. Vụ tai nạn không phải nguyên nhân trực tiếp khiến cô ấy chết."

Takumi thấy Koji cũng tái mặt.

"Cậu đang nói... cô ta chết trước khi xe đâm vào trụ đèn?"

Sora gật đầu.

"Và còn một điều nữa..."

Cô đưa đèn pin rọi vào miệng của Naomi.

Takumi nhíu mày.

"Cái quái gì..."

Bên trong khoang miệng của cô ấy, trên phần lưỡi... có một ký tự lạ.

Cùng những ký tự bí ẩn đã xuất hiện trong dạ dày các nạn nhân trước đó.

Takumi cảm thấy mồ hôi lạnh túa ra.

Cái chết này không chỉ đơn thuần là một vụ tai nạn.

Ai đó đã giết Naomi Brooks.

Và lần này, họ đã kịp để lại dấu ấn ngay trên cơ thể cô ấy.

Takumi hít sâu, cố trấn tĩnh. Ký tự bí ẩn trên lưỡi Naomi là dấu hiệu rõ ràng rằng có ai đó đã ra tay trước khi cô ấy kịp tiết lộ thông tin.

Sora kiểm tra thi thể lần cuối, rồi đứng dậy, giọng cô trầm thấp:

"Nếu những ký tự này cũng xuất hiện trên nạn nhân trước, thì chuyện này không còn là một vụ ngộ độc đơn thuần nữa. Đây là một thông điệp."

Takumi gật đầu.

"Câu hỏi là: Ai đang gửi thông điệp này?"

Koji đảo mắt nhìn xung quanh, giọng anh khẽ run:

"Tôi không nghĩ chúng ta nên đứng đây lâu hơn nữa."

Takumi hiểu. Nếu ai đó có thể giết Naomi chỉ vài phút sau khi cô ấy đồng ý gặp họ, thì bọn họ đang bị theo dõi.

Họ quay trở lại văn phòng. Trên bảng điều tra, những mối liên kết ngày càng hiện rõ:

Kyosei Foods – Công ty thực phẩm lớn có mặt trong hầu hết các giao dịch thực phẩm của nạn nhân.
Naomi Brooks – Nhân viên kiểm định chất lượng, tìm ra sự bất thường, chết ngay sau khi đồng ý gặp họ.
Chất X – Yếu tố bí ẩn khiến các thành phần vô hại trong thực phẩm trở thành chất độc chết người.
Những ký tự lạ – Xuất hiện trên dạ dày nạn nhân, trên mắt một người vô gia cư, và giờ đây, trên lưỡi của Naomi.

Takumi lặng lẽ vẽ một vòng tròn xung quanh Kyosei Foods.

"Chúng ta cần người bên trong."

Sora lật danh sách nhân viên công ty.

"Makoto Phillips."

Takumi nhướn mày.

"Người giao hàng?"

Sora gật đầu.

"Theo hồ sơ, anh ta là nhân viên vận chuyển, từng giao một lô hàng đến một địa điểm không có trong hệ thống của công ty. Sau đó, anh ta báo cáo rằng nơi đó hoàn toàn trống rỗng, không có ai bên trong."

Takumi ngồi xuống, siết chặt bút.

"Vậy thì chúng ta cần tìm anh ta trước khi hắn cũng biến mất."

Anh vừa dứt lời, thì điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông.

Không có số hiển thị.

Takumi và Sora nhìn nhau.

Rồi Takumi nhấc máy.

Một giọng nói méo mó vang lên.

"Mày đã đi quá xa rồi, Archer."

Một tiếng tách vang lên.

Rồi đường dây cắt đứt.

Sora siết chặt nắm tay.

"Chúng ta đang bị theo dõi."

Takumi đặt điện thoại xuống bàn, mắt anh tối lại.

"Vậy thì đã đến lúc chúng ta phản công."

Takumi không lãng phí thời gian. Nếu Kyosei Foods thực sự đứng sau vụ này, thì bất kỳ ai có liên quan đến họ cũng đang gặp nguy hiểm—bao gồm cả Makoto Phillips.

Anh lập tức tra cứu địa chỉ của Makoto. Theo dữ liệu, anh ta sống trong một khu chung cư cũ ở phía Tây thành phố. Không suy nghĩ thêm, Takumi cùng Sora và Koji rời khỏi văn phòng, lao thẳng đến đó.

Khi họ đến nơi, chung cư trông có vẻ vắng lặng, chỉ có ánh đèn đường hắt bóng lên những bức tường loang lổ. Căn hộ của Makoto nằm trên tầng ba.

Họ bước lên cầu thang.

Không khí có gì đó không đúng.

Khi đến trước cửa căn hộ, Takumi nhận thấy cánh cửa không khóa.

Anh nhìn Koji, người đã sẵn sàng rút súng. Sora lặng lẽ gật đầu.

Takumi hít một hơi sâu, rồi từ từ đẩy cửa.

Cánh cửa kêu cọt kẹt.

Bên trong tối om.

Mùi máu xộc thẳng vào mũi họ.

Sora đưa đèn pin lên.

Ánh sáng chiếu xuống sàn nhà.

Ở giữa phòng khách, Makoto Phillips nằm bất động.

Một vũng máu lớn loang ra dưới cơ thể anh ta.

Koji chửi thề, lập tức lao đến kiểm tra. Nhưng chỉ một cái chạm nhẹ, anh ta đã lắc đầu.

"Chết rồi."

Takumi nhìn quanh căn phòng. Không có dấu hiệu giằng co, không có dấu hiệu đột nhập. Giống như Makoto đã tự ngã xuống và chết.

Nhưng khi Sora rọi đèn pin lên khuôn mặt anh ta, tất cả họ đều cứng người.

Trên trán Makoto, có một thứ đã khắc sâu vào da thịt anh ta.

Một ký tự lạ.

Cùng những ký tự đã xuất hiện trong dạ dày nạn nhân. Trên lưỡi Naomi. Trong mắt người đàn ông vô gia cư.

Takumi cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

"...Chuyện này không thể là trùng hợp."

Sora siết chặt đèn pin.

"Chúng ta không còn nhiều thời gian. Nếu Makoto cũng chết với dấu hiệu này, nghĩa là bất cứ ai biết sự thật đều sẽ bị giết."

Takumi nhìn thi thể Makoto lần cuối.

Hắn đã chết trước khi họ kịp nói chuyện.

Nhưng bằng cách nào đó... hắn đã để lại một manh mối.

Anh lật bàn tay của Makoto lên.

Dưới ánh sáng đèn pin, họ thấy một thứ đã bị viết vội bằng máu trên lòng bàn tay hắn.

Một cái tên.

"Aoi Jackson."

Takumi và Sora liếc nhìn nhau.

Sora thì thầm:

"Aoi Jackson... Thư ký chính phủ?"

Takumi gật đầu.

Aoi là người đã chứng kiến dữ liệu vụ án bị xóa.

Và bây giờ, cô ta là người duy nhất còn sống có thể biết sự thật.

Anh đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh.

"Chúng ta cần tìm Aoi, ngay lập tức."

Takumi không chậm trễ. Nếu Makoto đã chết ngay trước khi họ kịp tìm đến, thì Aoi Jackson có thể là mục tiêu tiếp theo.

Anh lập tức tra cứu địa chỉ của cô.

"Cô ta sống ở đâu?" Koji hỏi trong khi bước nhanh ra xe.

Sora mở điện thoại, mắt cô căng thẳng.

"Căn hộ ở quận Minato. Nhưng..."

Cô ngừng lại, giọng cô thấp hẳn xuống.

"Cô ấy vừa nghỉ việc hôm nay."

Takumi khựng lại.

"Gì cơ?"

Sora gật đầu, mắt vẫn dán vào màn hình.

"Theo hệ thống nhân sự, cô ấy đột ngột nộp đơn nghỉ việc vào sáng nay. Không ai biết cô ấy đi đâu."

Koji siết chặt vô-lăng.

"Vậy có nghĩa là hoặc cô ta đã chạy trốn... hoặc cô ta đã bị ép biến mất."

Takumi nhìn qua cửa sổ xe, ánh đèn đường lướt qua khuôn mặt anh.

"Còn một khả năng khác."

Sora và Koji đều quay sang.

Takumi trầm giọng:

"Cô ta đã biết trước rằng mình sắp chết."

Họ đến căn hộ của Aoi chưa đầy ba mươi phút sau đó.

Tòa nhà trông hoàn toàn bình thường—không có dấu hiệu của cảnh sát, không có dấu hiệu của sự xáo trộn.

Nhưng khi Takumi bước vào hành lang, anh cảm nhận được điều gì đó không đúng.

Không khí quá tĩnh lặng.

Họ lên đến tầng ba, đứng trước cửa phòng số 307—nơi Aoi sống.

Cánh cửa không khóa.

Takumi liếc nhìn Koji. Cả hai không nói gì, chỉ rút súng, rồi từ từ đẩy cửa bước vào.

Bên trong căn hộ, không có ai.

Đèn vẫn bật. Bàn ăn vẫn còn một ly cà phê chưa uống hết. Laptop mở trên bàn, màn hình còn sáng.

Không có dấu hiệu của giằng co.

Không có dấu hiệu của bất kỳ ai rời đi vội vã.

Cứ như thể Aoi đã biến mất giữa không trung.

Sora tiến đến chiếc laptop, mắt cô mở to.

"Cái này... vẫn còn hoạt động."

Takumi bước tới bên cô. Trên màn hình, có một tập tin đang mở dở—một tài liệu nội bộ của chính phủ.

Cô ấy đang đọc cái gì đó ngay trước khi biến mất.

Takumi cúi xuống nhìn.

Dòng chữ trên màn hình khiến anh đông cứng.

DỰ ÁN [PHẦN DỮ LIỆU ĐÃ BỊ XÓA]
Lưu trữ tài liệu: [ĐÃ BỊ XÓA]
Dữ liệu liên quan đến: [ĐÃ BỊ XÓA]
Từ khóa: [Ký tự không thể đọc được]

Sora thì thầm:

"Tất cả những dữ liệu quan trọng... đều đã bị xóa."

Takumi nheo mắt. Nhưng trước khi anh kịp nói gì, một thông báo bật lên trên màn hình.

CẢNH BÁO: HỆ THỐNG TỰ XÓA ĐANG KÍCH HOẠT
THỜI GIAN CÒN LẠI: 10 GIÂY.

Takumi không chần chừ. Anh lập tức rút điện thoại ra, chụp nhanh lại màn hình.

5 giây...

4 giây...

3 giây...

Màn hình chớp tắt, rồi toàn bộ dữ liệu biến mất.

Căn phòng lại chìm vào im lặng.

Koji nghiến răng.

"Ai đó đã xóa sạch mọi dấu vết trước khi chúng ta kịp chạm tay vào."

Takumi nhìn xuống điện thoại của mình, xem lại tấm ảnh vừa chụp.

Tất cả dữ liệu trên màn hình đã bị làm mờ.

Nhưng ngay giữa bức ảnh... có một thứ vẫn còn rõ ràng.

Một cái tên.

"Kyosei Foods".

Sora siết chặt nắm tay.

"Lại là bọn chúng..."

Takumi không nói gì. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đầu óc anh xoay vòng.

Nếu Aoi Jackson đã bị bịt miệng, vậy thì ai đó đang thao túng chính phủ để bảo vệ Kyosei.

Và nếu họ tiếp tục điều tra...

Họ sẽ là những người tiếp theo.

Không ai trong số họ nói gì trong suốt vài phút.

Căn phòng vẫn trống rỗng, không có dấu hiệu của Aoi Jackson, nhưng tất cả đều biết cô ấy đã không tự rời đi.

Takumi nhìn vào màn hình điện thoại một lần nữa, ánh mắt sắc lạnh. Kyosei Foods. Họ chắc chắn đang che giấu điều gì đó—và ai đó đang giúp họ làm điều đó.

Koji đột ngột phá vỡ sự im lặng:

"Chúng ta không thể tiếp tục mò mẫm trong bóng tối thế này. Nếu Aoi bị bịt miệng, thì ai đó trong chính phủ đang dọn dẹp dấu vết."

Takumi gật đầu, suy nghĩ nhanh.

"Aoi là một thư ký. Nghĩa là cô ta không phải người ra quyết định, mà chỉ thực hiện mệnh lệnh từ cấp trên."

Anh nhìn sang Sora.

"Có ai có quyền truy cập vào những dữ liệu này không?"

Sora suy nghĩ một lúc, rồi ánh mắt cô lóe lên.

"Nếu tài liệu về Kyosei bị xóa khỏi hệ thống chính phủ, vậy thì người có quyền ra lệnh xóa chúng phải ở cấp rất cao. Một thư ký không thể tự mình làm điều đó."

Takumi siết chặt tay.

"Vậy là ai?"

Sora chậm rãi nói ra một cái tên.

"Shinji Holloway."

Takumi ngước lên.

Cái tên khiến mọi thứ trở nên phức tạp hơn.

Shinji Holloway là một quan chức cấp cao trong bộ phận quản lý thực phẩm. Nếu ông ta nhúng tay vào chuyện này, thì đây không còn là một công ty tư nhân che giấu sai phạm nữa—đây là một âm mưu có sự tham gia của chính phủ.

Koji lẩm bẩm:

"Nếu Shinji dính líu đến vụ này, thì chúng ta đang chống lại một kẻ có quyền lực thực sự."

Takumi gật đầu.

"Vậy thì chúng ta phải cẩn thận hơn. Không thể để ông ta biết rằng chúng ta đang theo dõi."

Sora khoanh tay, vẻ mặt cô đanh lại.

"Nhưng chúng ta còn cách nào khác không? Tất cả nhân chứng đều đã chết hoặc mất tích. Dữ liệu đã bị xóa. Nếu chúng ta không đào sâu hơn, Kyosei sẽ thoát tội, và những cái chết này sẽ bị chôn vùi mãi mãi."

Takumi im lặng một lúc.

Rồi anh nói khẽ:

"Có một cách."

Koji và Sora nhìn anh chằm chằm.

Takumi siết chặt điện thoại trong tay.

"Nếu tất cả dấu vết đã bị xóa khỏi hệ thống, thì chúng ta phải tìm một bản sao dữ liệu ở nơi mà họ không kiểm soát được."

Anh hít một hơi sâu.

"Chúng ta cần đột nhập vào văn phòng Kyosei Foods."

Căn phòng chìm vào im lặng.

Koji nguyền rủa, Sora thở hắt ra.

Nhưng không ai phản đối.

Họ biết—đây là con đường duy nhất còn lại.

Và nếu họ thất bại, họ cũng sẽ biến mất như những người trước.

Takumi biết đây là một canh bạc nguy hiểm.

Kyosei Foods không chỉ là một công ty thực phẩm—nó còn có sự bảo trợ từ chính phủ, và có thể là một thế lực ngầm đang thao túng mọi thứ từ trong bóng tối.

Nếu họ đột nhập và bị phát hiện, hậu quả sẽ không chỉ dừng lại ở việc bị bắt.

Họ sẽ bị bịt miệng, vĩnh viễn.

Koji thở dài, dựa lưng vào ghế.

"Chết tiệt, Archer. Cậu chắc về vụ này chứ?"

Takumi gật đầu.

"Cậu nghĩ chúng ta còn lựa chọn nào khác sao?"

Koji lắc đầu, rồi cười nhạt.

"Thôi được. Tôi đoán là mình đã chán làm cảnh sát chỉ ngồi chờ bằng chứng xuất hiện một cách thần kỳ."

Sora khoanh tay, mắt cô sắc lạnh.

"Tôi sẽ tìm cách truy cập vào hệ thống nội bộ của họ. Nếu có bất kỳ tài liệu nào bị che giấu, chúng ta phải lấy được chúng trước khi chúng biến mất."

Takumi gật đầu.

"Chúng ta không thể đi vào bằng lối chính. Tôi đã tìm hiểu, Kyosei có một phòng lưu trữ dữ liệu nằm ở tầng ngầm, chỉ có một lối vào từ bên trong tòa nhà. Nhưng..."

Anh lật một bản thiết kế tòa nhà lên bàn.

"Có một đường ống thông gió nối từ khu kho hàng ra bên ngoài. Nếu chúng ta vào được đó, chúng ta có thể lẻn xuống tầng ngầm mà không ai phát hiện."

Koji huýt sáo.

"Cậu chắc chắn nó không có cảm biến hay hệ thống an ninh?"

Takumi nhếch môi.

"Tôi có một người quen từng làm bảo vệ ở Kyosei. Theo hắn, đường ống này chưa từng được nâng cấp hệ thống bảo mật."

Sora cau mày.

"Người quen của anh còn sống không?"

Takumi im lặng một chút.

Rồi anh lắc đầu.

"Không."

Sora và Koji trao đổi ánh mắt, nhưng không ai nói thêm gì.

Họ biết đây không chỉ là một cuộc xâm nhập thông thường.

thứ gì đó đang chờ họ trong Kyosei Foods.

Và lần này, họ có thể sẽ không ra ngoài được nữa.

Takumi cầm lấy khẩu súng, ánh mắt anh tối lại.

"Chúng ta làm thôi."

0:47 AM – Cổng sau Kyosei Foods

Bầu trời đêm phủ đầy mây đen, không một ánh sao.

Ba người đứng trong bóng tối, sát bên hàng rào thép của khu kho hàng Kyosei.

Takumi ra hiệu.

Họ tiến vào.

Và cuộc chơi bắt đầu.

Bóng đêm bao trùm khu kho hàng của Kyosei Foods. Không gian xung quanh quá yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua những thùng container kim loại.

Takumi, Sora và Koji áp sát hàng rào, mỗi người đều căng thẳng cực độ.

"Tôi không thấy bảo vệ." Koji thì thầm.

Takumi nheo mắt.

"Đó chính là vấn đề. Chúng ta lẻn vào quá dễ dàng."

Họ trèo qua hàng rào mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Không lính gác. Không camera di động.

Kyosei lẽ ra phải có hệ thống an ninh chặt chẽ, nhưng ngay lúc này, nó hoàn toàn trống rỗng.

Cảm giác có gì đó không đúng càng ngày càng lớn.

Sora rút ra một thiết bị nhỏ, quét tín hiệu điện tử xung quanh.

"Không có cảm biến. Không có báo động. Giống như... nó đã bị vô hiệu hóa từ trước."

Takumi không thích điều này.

Ai đó đã biết trước rằng họ sẽ đến.

Họ di chuyển nhanh về phía lối vào kho hàng, nơi có một cánh cửa dẫn xuống tầng ngầm. Theo sơ đồ, cánh cửa này sẽ đưa họ vào phòng lưu trữ dữ liệu.

Takumi thử tay nắm cửa.

Mở được.

Không khóa.

Sora và Koji nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy bất an cực độ.

Takumi rút súng, hít sâu, rồi từ từ đẩy cửa.

Bên trong tối đen.

Không có ánh đèn, không có âm thanh.

Takumi bật đèn pin, quét ánh sáng vào bên trong.

Và ngay lúc đó, họ đông cứng.

Căn phòng không phải là một kho lưu trữ bình thường.

Mà là một phòng thí nghiệm.

Trên các bàn kim loại, các thi thể nằm im lìm dưới những tấm khăn trắng.

Một số cơ thể đã bị mổ xẻ, các nội tạng được sắp xếp gọn gàng trong các khay thép.

Một số khác trông vẫn còn nguyên, nhưng làn da tái nhợt, cứng đờ, như thể họ đã bị đóng băng trong thời gian.

Sora bịt chặt miệng, mắt cô mở to kinh hoàng.

"Chuyện... chuyện quái gì đang xảy ra ở đây?!"

Koji tiến lên trước, giật mạnh tấm khăn phủ trên một thi thể gần nhất.

Takumi và Sora chết sững.

Người nằm trên bàn... là Naomi Brooks.

Cô ấy đã chết, nhưng thi thể vẫn còn ở đây.

Takumi cảm thấy nhịp tim mình tăng vọt.

"Không thể nào... Cô ấy chết từ ba ngày trước."

Sora run giọng.

"Vậy tại sao cơ thể cô ấy vẫn chưa phân hủy?"

Không ai kịp nói thêm gì.

Vì ngay lúc đó...

Cánh cửa phía sau họ đóng sập lại.

Cánh cửa kim loại phía sau họ đóng sập lại, phát ra một âm thanh chói tai vang vọng khắp căn phòng thí nghiệm lạnh lẽo.

Takumi ngay lập tức xoay người, chạy đến kéo tay nắm cửa.

Không nhúc nhích.

"Chết tiệt!" Koji chửi thề, rút súng ra. "Chúng ta bị nhốt rồi."

Sora lùi lại một bước, mắt cô vẫn dán chặt vào thi thể của Naomi Brooks trên bàn. Cơ thể cô ấy không phân hủy, nhưng cũng không còn sự sống.

Takumi cảm thấy bầu không khí xung quanh thay đổi—không còn là nỗi sợ hãi thông thường.

Mà là một nỗi kinh hoàng nguyên thủy.

Anh hít sâu, cố giữ bình tĩnh, rồi quay lại quét đèn pin qua các bàn thí nghiệm khác.

Có tổng cộng sáu thi thể.

Naomi Brooks—cô ấy đáng lẽ đã được chôn cất.

Makoto Phillips—hắn đã bị giết chỉ vài giờ trước.

Bốn nạn nhân còn lại—tất cả đều là những người đã chết trong các vụ án trước.

Koji nghiến răng, mắt anh đầy hoài nghi.

"Chúng ta đang nhìn cái quái gì đây, Archer? Đừng nói với tôi là có thứ gì đó đang giữ những xác chết này lại."

Takumi không trả lời.

Bởi vì anh cũng không biết.

Nhưng có một điều anh chắc chắn—

Những xác chết này không ở đây một cách ngẫu nhiên.

Chúng đã bị giữ lại, như thể ai đó đang nghiên cứu về chúng.

Sora lật nhanh một tập tài liệu trên bàn thí nghiệm, mắt cô mở to.

"Trời đất..."

Takumi nhìn qua.

Dữ liệu trên trang giấy không phải báo cáo pháp y thông thường.

Mà là thí nghiệm.

Dòng chữ in đậm ngay tiêu đề khiến anh lạnh sống lưng:

"PHẢN ỨNG SINH HÓA GIỮA CHẤT A VÀ CHẤT X – GIAI ĐOẠN CUỐI"

Sora lật nhanh các trang tiếp theo, đọc lướt qua từng đoạn.

"Họ... họ không chỉ theo dõi chất độc trong dạ dày nạn nhân. Họ đang cố tái tạo phản ứng để kích hoạt Chất X một cách chủ động."

Koji tròn mắt.

"Cô nói gì cơ?"

Sora nhìn anh, ánh mắt nghiêm trọng.

"Bọn họ không muốn ngăn chặn chất độc này. Họ muốn kiểm soát nó."

Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng Takumi.

"Ai 'bọn họ'?"

Sora chậm rãi lật sang trang cuối của tài liệu.

một con dấu màu đỏ in lên đó.

Một biểu tượng không thuộc về Kyosei Foods.

Một tổ chức không có tên, nhưng ngay bên dưới nó...

Có một cái tên mà họ đã thấy trước đó.

Cái tên mà họ không thể đọc.

Koji lùi lại một bước, như thể vừa nhìn thấy một thứ không nên tồn tại.

Sora bắt đầu thở gấp, đầu cô choáng váng như thể có gì đó đang siết chặt tâm trí cô.

Takumi cảm thấy một áp lực khủng khiếp đè nặng lên người.

Một giọng nói thì thầm ngay sát tai anh.

Không phải từ Sora.

Không phải từ Koji.

Mà là từ một nơi nào đó khác trong căn phòng.

"Mày đã thấy nó."

Ánh đèn trong phòng bắt đầu nhấp nháy dữ dội.

Không khí trở nên nặng nề, như thể thời gian đang chậm lại.

Sora bị kéo giật về phía sau, cơ thể cô co giật dữ dội.

Takumi vội lao đến, nhưng không kịp.

ngã gục xuống sàn, hai mắt mở to, miệng há ra như muốn hét lên—

Nhưng không có âm thanh nào phát ra.

Koji hét lên:

"SORA!"

Takumi quỳ xuống bên cạnh cô, tay anh chạm vào da cô—lạnh như băng.

vẫn còn thở, nhưng không thể cử động.

Trên cổ của cô, một ký tự lạ bắt đầu hiện lên, hằn sâu vào da thịt như thể có thứ gì đó đang khắc nó lên cô ngay lúc này.

Takumi rút súng, mắt anh đảo nhanh khắp căn phòng.

Có gì đó đang ở đây.

Nhưng anh không thể thấy nó.

Chỉ có bóng tối đang dày đặc hơn từng giây.

Rồi, đèn tắt ngúm.

một thứ gì đó thì thầm ngay sau lưng anh.

"Bây giờ, đến lượt mày."

...

Takumi choàng tỉnh. Anh đang đứng trước Kyosei Foods, vẫn trong bóng tối của đêm khuya. Koji đứng bên cạnh anh, tay vẫn đặt trên khẩu súng chưa rút ra.

Sora đứng bên kia, hơi thở cô vẫn bình ổn, không hề có vết thương nào trên cổ. Không có phòng thí nghiệm. Không có xác chết. Không có cánh cửa đóng sập.

Mọi thứ... vẫn chưa bắt đầu. Takumi quay nhanh sang Koji và Sora.

"Các cậu... có nhớ gì không?" Koji nhướn mày.

"Nhớ gì?" Sora nheo mắt.

"Anh bị làm sao thế?" Takumi đông cứng. Anh nhớ tất cả. Anh nhớ đột nhập. Anh nhớ thi thể. Anh nhớ cơn ác mộng.

Và anh nhớ giọng nói thì thầm ngay bên tai mình—"Bây giờ, đến lượt mày."

Nhưng với Koji và Sora, chuyện đó chưa từng xảy ra.

Takumi hít một hơi thật sâu, rồi siết chặt bàn tay để kiểm soát sự run rẩy.

"Không có gì." Anh nói khẽ. "Đi thôi."

Lần này, họ đột nhập vào Kyosei Foods một cách trơn tru. Không có cạm bẫy. Không có dấu hiệu rằng ai đó đang chờ sẵn họ.

Mọi hệ thống bảo vệ đều bị họ vô hiệu hóa dễ dàng, như thể nó chưa từng là một trở ngại ngay từ đầu.

Họ lẻn qua các hành lang tối, xuống khu tầng hầm—nơi lưu trữ tất cả các tài liệu nghiên cứu của công ty

Sora phá khóa hệ thống, cửa bật mở. Bên trong là hàng trăm tủ hồ sơhệ thống máy chủ trung tâm. Takumi lao ngay vào tìm kiếm.

Anh tìm thấy tài liệu về phản ứng hóa học của Chất A và Chất X. Anh tìm thấy bằng chứng về những lô hàng thực phẩm bị nhiễm độc.

Nhưng rồi, anh phát hiện ra một thứ khác. Một tập tài liệu được bảo mật cấp cao nhất, có tiêu đề: "NGHIÊN CỨU VỀ HIỆN TƯỢNG KÝ TỰ LẠ"

Tim Takumi đập mạnh. Anh lật nhanh từng trang tài liệu, mắt anh quét qua các dòng báo cáo.

Kyosei Foods... không phải là thủ phạm.

Họ cũng đang điều tra về những cái chết này. Họ cũng không biết tại sao Chất X lại tồn tại. Và họ cũng không thể giải thích về những ký tự bí ẩn xuất hiện trên cơ thể nạn nhân.

Takumi lật đến trang cuối cùng. Dòng chữ duy nhất trên trang giấy khiến anh lạnh sống lưng.

"Bất cứ ai đọc cái tên này... sẽ bị nó nhìn thấy."

Anh buông tập tài liệu xuống ngay lập tức.

Sora và Koji nhìn anh.

"Cậu tìm thấy gì?" Koji hỏi.

Takumi hít sâu, rồi lắc đầu. 

"Không gì cả."

...

Vài ngày sau khi Takumi, Sora và Koji xâm nhập vào Kyosei Foods, công ty đã tổ chức một buổi họp báo khẩn cấp.

Trên tất cả các kênh truyền thông, hình ảnh Giám đốc điều hành của Kyosei Foods, ông Hideo Lancaster, xuất hiện trên bục phát biểu, gương mặt nghiêm nghị.

"Chúng tôi xin lỗi vì đã không thể phát hiện vấn đề này sớm hơn."

Giọng ông ta chân thành, nhưng đầy tính toán.

Kyosei Foods công khai toàn bộ dữ liệu mà họ có—từ báo cáo kiểm định thực phẩm, nghiên cứu về phản ứng hóa học của Chất A và Chất X, cho đến các tài liệu điều tra nội bộ về các vụ tử vong liên quan.

"Chúng tôi không che giấu bất kỳ thông tin nào. Sự thật là... chúng tôi cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra."

Câu nói đó gây ra một làn sóng chấn động trong dư luận. Người dân phẫn nộ.

"Làm sao một tập đoàn lớn như vậy lại không biết chuyện gì đang xảy ra với sản phẩm của họ?"

"Họ đang cố chối bỏ trách nhiệm sao?"

Nhưng rồi, như một cơn bão đến nhanh và tan nhanh, sự giận dữ của công chúng bị nhấn chìm bởi một thứ còn đáng sợ hơn—sự mơ hồ.

Các nhà khoa học phân tích dữ liệu từ Kyosei. Không ai có thể giải thích Chất X là gì. Không ai có thể xác định nguồn gốc của nó. Không ai có thể tái tạo nó trong điều kiện kiểm soát.

Tất cả những gì họ biết là nó tồn tại, nhưng không theo quy luật nào cả.

có thể xuất hiện trong bất kỳ thực phẩm nào. Nó có thể không tồn tại trong cùng một lô hàng. Nó không thể được phát hiện trước khi phản ứng xảy ra.

Tất cả mọi thứ về Chất X hoàn toàn không tuân theo bất kỳ quy luật khoa học nào. Và khi khoa học không thể giải thích, con người chọn quên đi.

Ba tuần sau buổi họp báo, truyền thông chuyển hướng sang một scandal chính trị mới. Chuyện về Kyosei Foods chìm dần vào quên lãng.

Công ty bị ảnh hưởng, nhưng không sụp đổ. Họ vẫn tiếp tục hoạt động. Người dân vẫn tiếp tục tiêu thụ sản phẩm của họ.

Và những cái chết bí ẩn... Vẫn tiếp tục.

Takumi nhìn dòng tin tức trên điện thoại, trong lòng anh có một cảm giác khó chịu. Họ đã đào quá sâu. Họ đã biết quá nhiều.

Nhưng sự thật... không ai muốn chấp nhận nó.

Sora đứng bên cạnh anh, khoanh tay, giọng cô trầm xuống:

"Vậy là kết thúc rồi sao?"

Takumi lắc đầu chậm rãi.

"Không."

Anh nhớ lại những ký tự kỳ lạ trong các báo cáo. Nhớ lại lời cảnh báo trong tài liệu của Kyosei.

"Bất cứ ai đọc cái tên này... sẽ bị nó nhìn thấy."

Và rồi anh nhớ lại cơn ác mộng mà chỉ mình anh nhớ. Họ chưa kết thúc. Họ chỉ mới bắt đầu chạm vào bề mặt của sự thật.

Nhưng vấn đề là— Họ có thực sự muốn biết sâu hơn không?

Takumi không chắc. Vì có thể... Có thứ gì đó ở ngoài kia, cũng đang theo dõi họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro