5. Mahigun

Tôi sẽ không bao giờ quên ngày tôi nhìn thấy cô ấy. Cái đêm mà ranh giới giữa thực tế và tiểu thuyết của tôi vỡ thành từng mảnh

Bạn biết đấy, mẹ tôi luôn bị đồi bại (đồi bại??). Trong khi cả gia đình chúng tôi ai cũng yêu động vật, hoặc ít nhất là chăm sóc cho chúng thì bà ấy lại khác.
Mỗi lần bà ấy nhìn thấy một con chó trên đường trong khi lái xe, bà ấy chắc chắn sẽ tông nó. Nếu có thể, mỗi lần thấy một con bọ (bên VN gọi con giống con chuột là bọ nhỉ??) hoặc một con chuột gần đó, bà ấy sẽ nghiền nát nó bằng gót chân của mình. Chúng tôi chỉ có một con trong nhà- đó là con chó già, con cún nhỏ bé của chúng tôi Flower. Nó đã đẻ rất nhiều lứa trong cuộc đời- nhưng chúng không bao giờ có cơ hội để xem Thế giới, mẹ tôi phải chắc chắn như thế. Bà đã dìm chết tất cả chúng trước khi chúng có thể mở mắt

Khi tôi lớn lên, bà ấy bắt đầu đưa tôi đến dòng sông gần nhà, nơi mà bà luôn luôn dùng để nhấn chìm lũ cún con, nó tách chúng tôi khỏi khu rừng tối tăm và rộng lớn mà không ai dám xâm nhập vì những tin đồn của dân làng- về một con sói khổng lồ giống như sinh vật điều khiển rừng. Người ta nói rằng nó sẽ tìm và trừng phạt bất cứ kẻ nào dám bước vào rừng và gây hại cho bất kỳ sinh vật sống nào ở đó. Đó là một buổi tối mùa hè khi tôi từ từ đi về phía con sông chết tiệt. Dưới áo khoác của mình, tôi cảm thấy cơ thể run rẩy của một con chó màu da cam ba ngày tuổi, đó là đứa con gái duy nhất của Flower. Tôi được yêu cầu phải dìm chết nó ở dòng sông, như mẹ tôi luôn làm với những con cún xấu số khác

Trăng tròn, dòng nước sông dường như màu đen và gần giống như dầu. Trong khi đó, bức tường khó hiểu trong bóng tối của khu rừng, những cây cổ thụ cũ, ồn ào với hàng ngàn tiếng nói- tiếng nói của những con cú, những động vật nhỏ bé về đêm và nhiều loại côn trùng. Tôi dừng lại khi chân tôi gần như chạm vào nước, kéo cái xác nhỏ, cùng với tiếng kêu dữ tợn, đủ nhỏ để vừa với tay tôi. Tôi nhìn con cún lần cuối. Đó là lần duy nhất. Mõm nhỏ bé là màu đen, trong khi hầu hết người nó đều có màu da cam. Nó cũng có một chỗ sáng nhỏ xíu, trên đó là cái mũi đen. Tôi nhắm mắt lại và thả khuôn mặt nhỏ bé ấy vào dòng nước tối và lạnh lẽo, rồi bước đi. Tiếng khóc yếu ớt của động vật vẫn tràn ngập đầu tôi, nước mắt tôi nhiễu từng giọt dài

Từ lúc đó đến giờ đã nửa năm trôi qua.
Đó là ngày 2 tháng 12 - nó đã rất lạnh và mọi thứ đã được bao phủ bởi tuyết.
Tôi đã xem ti vi trong phòng của tôi, khi 1 giờ sáng. Tôi vẫn có thể nghe thấy mẹ tôi nhộn nhịp xuống cầu thang trong nhà bếp. Tôi đã phát triển nhiều hơn và buồn ngủ hơn với mỗi giây đi qua, vì vậy tôi nhắm mắt lại, nghe một số crap truyền hình tài liệu... Điều đã đánh thức tôi là một tiếng hét. Đó là tiếng hét của mẹ tôi và tiếng sủa của Flower. Tôi ngay lập tức nhảy ra khỏi giường và chạy đến sảnh. Đó là 2 giờ sáng, ngôi nhà hoàn toàn tối tăm, nguồn ánh sáng duy nhất là ánh trăng tròn. Mẹ?...- Tôi ngần ngại gọi, không có câu trả lời. Sự im lặng nặng nề đến mức nó bắt đầu vang lên trong tai tôi

-Mẹ?!- Tôi đã thử lại- Có phải mẹ đã hét không? Cái gì đã xảy ra vậy? Trong khoảnh khắc này, tôi bắt gặp một sự chuyển động với góc mắt của mình. Tôi quay lại, và sau đó tôi cảm thấy tất cả tóc tôi đang dựng đứng, một làn sóng lạnh bò trên lưng tôi. Tôi biết đó là cô ấy. Mũ lông màu cam giống nhau, cái mõm đen giống hệt nhau, cùng một chỗ ánh sáng nhỏ trên mũi. Trước mặt tôi đang đứng là con gái của Flower, tôi bị chìm đắm hơn một năm trước. Nó đã trưởng thành. Đôi mắt tròn và tối của nó nhấp nháy màu đỏ, đang bốc cháy với hận thù. Nó nhe răng, gầm gừ với tôi. Tôi lấy một bình từ bàn bên cạnh tôi, sẵn sàng để đánh nếu nó định tấn công tôi... nhưng rồi tôi thấy một cơ thể khổng lồ với lông màu xám hình thành phía sau con chó, xuất hiện từ bóng tối. Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì như thế này trước đây

Lớn và to hơn bất cứ loài chó hay sói nào, với kích cỡ của con gấu trúc, đứng trên những bàn chân mạnh mẽ như một loại hình biến hoạ quái dị. Đó là lông thú màu xám, bạc trên má và vai, tương phản với hầu hết bụng đen, tai, trong đó da trái được cắt như thể ai đó đánh nó bằng dao, và vây lưng. Những giọt máu chảy ra từ cái mõm đen, rực lên những cái răng giống như ngà, sắc bén như những con dao găm. Rồi tôi bắt gặp ánh mắt của nó. Đôi mắt mà động vật không thể có. Mắt có màu tím như băng, có bóng tối gần như đen quanh, bao quanh bởi lông đen giống như một loại mặt nạ tự nhiên, đáng sợ.
Những gì tôi lo sợ nhất, là điều ác và sự thông minh chiếu sáng trong những đôi mắt ác quỷ đó

Bất cứ điều gì ở trước mặt tôi, nó không phải là ngu ngốc. Con vật giống như người sói nhìn tôi với đôi mắt lạnh lùng... rồi vươn ra phía trước, những ngón tay như con người với những móng vuốt màu đen to lớn giữ hai mắt người xanh lục... đôi mắt của mẹ tôi. Con vật đã gửi cho tôi một nụ cười rộng, như thể hạnh phúc với phản ứng của tôi, nụ cười từ tai này sang tai, cho thấy tất cả răng của nó cùng một lúc, đôi mắt xanh băng giá rộng mở, rực sáng trong bóng tối. Chỉ riêng cảnh tượng thôi cũng đủ làm tôi hét lên đến đau cổ. Sau đó, tôi cảm nhận được xương mình vỡ ra. Nó nắm lấy cánh tay phải của tôi, cánh tay tôi đã sử dụng để ném con cún vào dòng sông, với chân trái

Xương của tôi vỡ như thể nó là một trận đấu nhỏ. Sự nắm bắt của con quái vật ngày càng mạnh mẽ hơn, vì nó vẫn tiếp tục giữ và kéo dài cho đến khi cánh tay tôi rời khỏi cơ thể. Trước khi tôi thậm chí có thể la hét, nó ném cánh tay bị rách thẳng vào mặt tôi, máu làm mù mắt tôi, hương vị sắt tràn ngập trong miệng tôi. Sau đó, tôi cảm thấy một cơn đau khủng khiếp ở dạ dày của mình. Tôi lúng túng, hạ cánh tay xuống chạm vào nơi bị rách của chiếc áo đang ướt sũng bầy nhầy. Tôi nhận ra trong nỗi kinh hoàng rằng, những gì tôi đang chạm vào là ruột của chính mình. Đó là ý nghĩ cuối cùng, trước khi tôi rơi vào bóng tối. Sau đó 5 năm, tôi từ từ quen với việc sử dụng tay trái như một lựa chọn duy nhất. Sau khi tất cả tôi không thể bỏ cuộc- Tôi phải chăm sóc cho mẹ. Bà ấy cần một sự chăm sóc đặc biệt

Bà đã mất đôi mắt của mình, lưỡi bị rách, cũng như cả hai cánh tay và chân của bà. Bây giờ bà ấy không thể làm hại bất cứ động vật nào nữa. Tôi đã thay đổi, tôi cố gắng giúp đỡ mọi con vật cần được giúp đỡ. Mọi người xung quanh nhìn tôi như một thiên thần trong hiện thực cho những con vật đó, nhưng... họ không biết sự thật sau tất cả, không ai có thể. Dù sao họ cũng sẽ không bao giờ tin tôi. Cảnh sát bảo đấy là do sự tấn công của gấu, gấu ư? Tất nhiên là gấu rồi. Quá tệ là tôi không thể chứng minh cho những gì tôi nhìn thấy. Những người làm tổn thương động vật biến mất trong khu rừng gần nhà tôi. Đôi khi ai đó tìm thấy một ngón tay, một lưỡi, hoặc nhãn cầu. Nhưng đó là tất cả những gì còn sót lại từ họ

Mặc dù những năm đó đã trôi qua, nhưng vẫn còn những đêm tôi không thể ngủ được vì bị ám ảnh bởi quá khứ. Tôi dành thời gian ngồi trên giường và chỉ nhìn mặt trăng và khu rừng. Đôi khi trong những đêm gió, lạnh, khi gió bắt lá của rừng, bạn có thể nghe thấy trong cơn gió thổi tiếng than khóc, tiếng kêu kinh khiếp, rồi tiếng cười khàn tiếng, và nhạo báng bạn vô tội. Và nếu bạn căng tai đủ lớn, bạn có thể nghe thấy những từ trong tiếng gió rét hoang dã, những từ gọi tên "Ma-a-a-h-i-g-u-u-u-n ...". Trong những đêm như vậy, không phải sẽ rất tuyệt nếu ngồi một mình gần ống khói với một cuốn sách trong tay sao

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro