Chap 13: Giải quyết

"Châu Kha Vũ lúc nãy anh làm cái gì thế?" Doãn Hạo Vũ vừa mới xuống xe, Oscar ngay lập tức lên tiếng.

Châu Kha Vũ mở mắt cũng lười, chỉ thản nhiên đáp lại: "Làm gì là làm gì?"

"Người ta sợ anh lạnh có lòng đem áo khoác cho anh mượn, anh lại ném đi như thế. Đại ca ơi, người ta là hảo bằng hữu của em đấy."

"Anh biết."

Oscar há hốc mồm: "Biết mà anh vẫn làm thế?"

"Biết nên mới nhận lấy. Sau đó rõ ràng là đặt xuống bên cạnh."

Trái ngược với một Oscar lúc này đang cảm thấy vô cùng bất bình đến hai hàng lông mày run run, Châu Kha Vũ lại cực kỳ thong thả: "Nếu không phải bạn tốt của cậu lúc đó anh đã không nhận lấy rồi."

"Ôi Châu Kha Vũ à Châu Kha Vũ." Oscar chỉ một ngón tay lên trời, nhịn không chửi thề.

Châu Kha Vũ quả nhiên là Châu Kha Vũ.

"Vương thiếu gia, phiền cậu chú tâm lái xe."

Oscar nghẹn họng một lúc, cuối cùng nhụt chí, ai bảo cậu đã quá quen với một vị ca ca như vậy chứ: "Rõ rõ rõ, thưa Châu đại thiếu gia."

Châu Kha Vũ lúc này mới hài lòng gật đầu: "Tốt."

___________

Châu Kha Vũ ngồi trước bàn làm việc một lúc lâu, trên tay còn cầm lấy mấy mảnh lego ghép dở, không có nó, buổi tối hắn sẽ bị khó ngủ.

00:00, như thường lệ, WeChat có tin nhắn mới.

"Anh dạo này vẫn uống thuốc đầy đủ chứ? Cảm thấy thế nào? Ngủ ngon giấc không? Nửa đầu có còn đau không?"

Mắt Châu Kha Vũ lúc này sáng lên, giống như một người không hề biết nên thể hiện cảm xúc thế nào như hắn lúc này đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, hắn rất nhanh đã gõ xuống màn hình điện thoại một tin nhắn:

"Gần đây ổn, thuốc tôi vẫn uống đầy đủ. Nhưng mà gần đây tôi hình như đã nổi giận, còn có cao hứng, đặc biệt thấy thành tựu, sức sống tràn trề, mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc rất ngắn thôi."

Người kia dường như vì một lời này của Châu Kha Vũ mà trở nên khẩn trương, anh gửi liên tiếp mấy cái icon vỗ tay: "Tốt tốt tốt, tốt lắm, khởi đầu rất tốt. Daniel, anh vẫn nhớ những gì tôi nói với anh phải không? Anh có thể nương theo nhịp tim mà phán đoán bản thân đang có cảm giác gì, nhớ chứ?"

Châu Kha Vũ cũng gõ tin nhắn rất nhanh: "Tôi đều nhớ, tôi cũng có thể nhìn nét mặt của một người để nhìn ra họ đang cảm thấy thế nào. Chắc vẫn được năm phần."

"Tốt, năm phần là quá đủ rồi. Tương lai sẽ tốt hơn bây giờ."

Châu Kha Vũ trong lòng có chút do dự, có một số lời, hắn trước sau vẫn không xác định được mình có nên nói ra hay không.

Trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng hắn vẫn quyết định gõ xuống: "Thiên, trở về được không?"

Doãn Hạo Thiên ở cách 12 múi giờ dường như đang còn có việc phải làm, Châu Kha Vũ đợi tới 20 phút sau vẫn chưa thấy hồi âm, liền trực tiếp lên giường đi ngủ.

Một lúc sau, màn hình điện thoại sáng lên, một dòng tin nhắn nhảy ting ting.

"Được. Một thời gian nữa tôi sẽ trở về, anh chuẩn bị tiền mời tôi ăn lẩu đi."

_________

Hôm nay, công việc của Doãn Hạo Vũ không có quá nhiều thứ được xem là thành tựu xuất sắc vượt trội, nhưng cũng không có bất cứ trở ngại hay rắc rối nào.

Sau một ngày cặm cụi nghiên cứu hồ sơ mà Châu Kha Vũ đem cho, cậu đã nắm được trọng tâm cơ bản của vụ thu mua nhà máy vật liệu ở Hàng Châu.

Vấn đề thường thấy ở những vụ thu mua thế này đều là vì có đối thủ cạnh tranh rất mạnh khiến cho bên đối phương do dự không biết nên lựa chọn tập đoàn nào để giao phó tính mạng của toàn bộ công nhân viên của nhà máy.

Trường hợp này không như thế, theo như trong tài liệu có ghi chú, lần này dự định thu mua Tô Châu chỉ có Châu Tịch, Châu Tịch lại là một trong những tập đoàn lớn nhất không chỉ Bắc Kinh mà còn là miếng bánh béo bở không thể từ chối, một con cá lớn như vậy, tại sao trước sau Tô Châu này vẫn một mực cự tuyệt khiến cho bộ phận phát triển chỉ biết dương cờ trắng.

Nếu không phải vì bộ phận phát triển quá vô dụng thì chính là quản đốc quái đản của nhà máy Tô Châu này kiên quyết không muốn sang nhượng nhà máy.

Doãn Hạo Vũ quyết định, đầu tiên vẫn là nên qua bộ phận phát triển thăm hỏi một chút, dù gì cậu cũng là nhân viên mới, chào hỏi là không tránh khỏi, lại nói món quà đi trước là thứ đồ khôn.

Doãn Hạo Vũ không nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp xuống tiệm cafe bên cạnh công ty, mua rất nhiều cafe cùng với đồ tráng miệng, đem qua bộ phận phát triển chào hỏi.

Quả nhiên, có quà ra mắt, ai cũng niềm niềm nở nở tiếp chuyện với cậu, tiện thể còn thu hoạch được chút thông tin khá là có ích.

Quản đốc nhà máy thép Tô Châu là Mục Thẩm. Năm nay cũng đã hơn bốn mươi, ở độ tuổi cũng xem là hơi muộn để có một cậu con trai 5 tuổi.

Hai vợ chồng Mục Thẩm khó khăn lắm mới có được một chút con vào độ xế chiều, trước mắt xem như Tô Châu là tài sản duy nhất của Mục gia, đem Tô Châu bán lại cho Châu Tịch, họ Mục dĩ nhiên cũng chẳng thiệt thòi, thế nhưng Mục Thẩm là con trai duy nhất trong nhà, lại cũng chỉ có một đứa con còn bé xíu, dường như ông muốn để lại nhà máy này cho con trai kế nghiệp hơn thay vì nhận một khoản tiền kếch xù sau đó an hưởng tuổi già và nuôi con...

________

"Cậu là Doãn Hạo Vũ đúng không ạ?"

"Vâng. Là tôi."

"Lego Ultimate Motor bản tự thiết kế  5810 mảnh ghép đã được đặt hàng thành công, sản phẩm sẽ được giao tới trong phòng 15 ngày tới, phiền cậu để ý điện thoại nhé."

"Được rồi, cảm ơn cô."

"Cảm ơn quý khách đã tin tưởng và ủng hộ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro