Chap 10: Đức Chinh, Chạy Đi!

BỰC WATTPAD THẬT SỰ 😡

Chiều hôm sau Hà Đức Chinh bắt Tiến Dũng đưa mình đi chợ.

Thịt trâu thì thịt trâu chứ. Có gì là khó. Không phải chỉ cần chín là đều có thể ăn được hết sao.

Hà Đức Chinh vừa lầm bầm vào tai Tiến Dũng vừa đứng chen chân với các bà, các cô vào sạp bán thịt.

Trên đời này mười anh đàn ông đi chợ đều như mười. Chỉ biết nói tên món đồ cần mua rồi trả tiền mà không bận tâm người ta đưa cho mình cái gì.
Nếu cuộc sống đơn giản và tươi đẹp như vậy thì các chị em phụ nữ đã không cần phải tốn thì giờ mà lao tâm hàng buổi chỉ để.. lựa thực phẩm!

"Một cân thịt trâu ạ!" - Hà Đức Chinh nói.

Bà thím bán hàng dân buôn lâu năm, da đen sạm béo người, hai tay chặt từng nhát dứt khoác, điêu luyện thành từng mảng cho vào túi. Nhanh chóng ném lên cân.

Vừa đúng một lô. Không hơn không kém.

Hà Đức Chinh xách lên đi. Bây giờ đang suy nghĩ trong đầu phải mua gì tiếp theo mà đến thẳng khu bán rau.

Tiến Dũng chỉ lặng lẽ theo sau trông chừng tên tiểu tử kia, cứ lượn hết chỗ này đến chỗ khác sắp mỏi cả chân.

Trước giờ chưa từng đi chợ lần nào. Cùng lắm là vào siêu thị muốn gì thì mua.
Chuyện nấu ăn cũng có người lo mà chẳng bận tâm mấy cái chuyện của phụ nữ thế này bao giờ.

Hà Đức Chinh loay hoay nhìn ngó, cúi đầu chọn mấy bó rau. Thấy cái nào xanh, trông mơn mởn thì bỏ vào túi nilon.

Tiến Dũng nép một bên nhìn xung quanh.
Ánh mắt dò xét ở đây mà rút ra kết luận ai ai cũng thô lỗ.

Người thì to tiếng, kẻ thì liên tục chửi thề ngay cả khi nói chuyện bình thường với nhau.
Trông không khác gì muốn đánh lộn nhưng thực chất lại chỉ là giao tiếp hàng ngày.

Ánh mắt cậu lảo đảo mà dừng lại ở một đám năm tên thanh niên to con đi thành nhóm. Vóc dáng lực lưỡng bên trong chiếc áo ba lá đen ôm sát người thô kệch, để lộ ra từng mảng hình xăm đen đậm không hài hoà to tướng.

Thậm chí còn có tên gác mã tấu ngang vai, vừa đi vừa nhìn hai bên sạp bán hàng đòi thu tiền bảo kê.

Bốn tên đàn em phía sau bận rộn chửi mắng trấn lột tiền, tên đi đầu phì phèo khói thuốc, kéo một hơi đến tận đầu lọc rồi ném xuống chân giẫm nát lên.

Tiến Dũng chăm chăm nhìn.
Ánh mắt hung tợn kia bắt gặp Tiến Dũng.

Y lại dời hướng nhắm qua người kế bên.

"Hà Đức Chinh! Con mẹ mày!"

Một tiếng gọi không hề nhỏ đanh thép thốt ra. Bốn tên còn lại bỏ hết việc đang làm lao đến hóng hớt.

"Là nó!"

Tiến Dũng hốt hoảng xoay người nắm tay Hà Đức Chinh chạy đi, làm cậu ta giật người không biết ất ơ gì mà xách luôn cả túi rau chưa trả tiền phóng theo Tiến Dũng.

"Hà Đức Chinh, chạy!"

Hắn vừa chạy vừa ngoáy cổ ra sau nhìn, giật bắn tim bám chặt tay Tiến Dũng, hướng về phía trước tăng tốc.

"Con mẹ nó! Nữa hả.."

Phía sau năm đôi chân hợp sức đuổi theo, kẻ nhanh người chậm mà lẻ tẻ. Một tên mạnh khoẻ, bắp chân thô to nhanh nhất bám theo sát đuôi. Mấy tên kia ở tít phía sau.

Hà Đức Chinh cũng bị rượt thụt mạng nhiều rồi nên lần này phi thường nhanh nhẹn như vận động viên điền kinh chạy nước rút.

Chỉ tội Tiến Dũng đang hoang mang. Đức Chinh hắn kéo cậu như tên bay theo.

Cậu thở ngắt quãng, không quen cảm giác dồn dập này mà khó chịu trong lồng ngực.

Càng lúc càng bị bám cận kề, Tiến Dũng nhíu chân vấp vào nhau té quỵ xuống, lăn dài một mạch ra đất.

Hà Đức Chinh bất ngờ bị tuột tay Tiến Dũng, quay lại nhìn cậu ta nằm trên đất.

Tình huống cấp bách.
Đằng sau đã bám sát đến đít. Tiến Dũng hét:

"Hà Đức Chinh chạy đi! Nhanh lênnnn!"

Cậu nằm lăn lốc, tay ôm đầu gối bị trượt té cạ xuống đất mà rách lớp vải quần ra, làm lát cả khúc chân.

Hà Đức Chinh đứng bối rối không biết làm gì.
Cuối cùng chạy đến đỡ Tiến Dũng dậy, mặc kệ ra sau thì ra.

Bốn tên đàn em đuổi theo đến đây cũng kiệt sức nằm lăn lê thở.
Kinh nghiệm đi xông pha giang hồ chưa từng biết mệt, hôm nay lại nằm bại trước một tên tầm thường.

Hà Đức Chinh đỡ Tiến Dũng dậy. Cậu bám tay vào vai hắn đứng lên khuỵ một bên chân, mặt mày Tiến Dũng cũng bị trầy trụa hết lớp da bên gò má, hàm cũng ê ẩm.

"Tụi bây cần bao nhiêu tiền. Hà Đức Chinh có nợ tiền tụi bây thì nói tao trả!"

Tiến Dũng khó khăn nhếch khoé miệng đau âm ĩ lên nói.

Tên cầm đầu to con nhất đứng chống tay xuống gối, thở lấy sức.
Gượng lưng dậy chỉ mặt Hà Đức Chinh mà nặng nhọc chỉa cây hàng sắt to tướng đến nói:

"Lấy mạng nó! Không cần tiền!"

Hà Đức Chinh vẫn còn tiếc mớ rau thịt đã mua khi nãy mà cầm trên tay chạy đến tận đây.

Tiến Dũng nghe xong đưa tay giật một cái nhanh nhẹn ném vào mặt bọn kia đang vô dụng nghỉ ngơi thì ăn một đống rau củ vào mặt.

Hà Đức Chinh vẫn giữ khư khư túi thịt không cho Tiến Dũng lấy.

"Chạy tiếp đi cái thằng ngốc này. Chết đến nơi mà còn tiếc của..."

Nói rồi hai tên ném hết đống đồ trên tay vào mặt bọn giang hồ vô dụng kia.

Kéo nhau bỏ chạy hút dấu len lỏi vào một bãi nhà kho bỏ hoang của một xí nghiệp gần đó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro