Chương 1:

Tần Thất là một người bình thường đến nổi bất thường,  cuộc sống bình thường, công việc bình thường,  tính cách bình thường, thân thể bình thường và sống trên thành phố tầm thường - thành phố F. Gọi thành phố F là chỉ muốn xoa hoa đẹp đẽ như bao thành phố khác, nếu không có chữ thành phố thì nơi này chính là nông thôn héo lảnh,  nơi để các ông bà già đi du lịch, nghĩ dưỡng.

Nơi đây có năm thành phố: A, B, C, D, F. Và năm thành phố này được ghép với nhau bởi cây cầu sắt dài 80km. Thành phố A là thành phố mơ mộng,  thành phố ăn chơi, luôn sáng những màu sắc rực rỡ,  thành phố thượng lưu nhộn nhịp, là nơi của những con người tai to mặt lớn sinh sống. Và cũng là nơi bốn gia tộc đã tạo ra năm thành phố này. Thành phố B, C là nơi cho trung lưu sống, nơi du lịch thừa hưởng những kì nghỉ cuối tuần bên gia đình. Thành phố D là thành phố sản xuất,  là nơi ít ai sống nhất, nơi khô cằn vì không có nước,  nơi để sản xuất ra những hàng sử dụng cho con người. Thành phố F được coi như là một vùng quê dành cho giới hạ lưu.

Tần Thất sinh ra trong một gia đình nghèo gia giáo. Nên khi lớn lên anh đã dạy học cho những đứa trẻ nghèo ở thành phố này tại ngôi trường không có tiếng tăm. Năm đến anh hai mươi lăm tuổi gặp được một cô gái gia đình trung lưu từ thành phố C chuyển đến đây. Bố cô được đổi chức làm bí thư của thành phố F. Tần Thất và cô gái tên Thư Nhi Kì này yêu nhau và kết hôn, chung sống một thời gian thì Thư Nhi Kì sinh ra một bé gái dễ thương đặt tên là Tần Kì Hân.

Năm nay, Tần Thất đã ba mươi mốt tuổi rồi,  anh vẫn làm nghề nhà giáo kiếm cơm qua những buổi học được vài tệ để cuộc sống hạnh phúc gia đình trôi êm ả. Kì Hân năm nay đã được năm tuổi. Cô bé rất thông minh, lanh lợi,  và hiếu học. Mẹ cô bé Nhi Kì thấy con gái mình đang ngồi đọc sách trước cây sân nhà mình, Nhi Kì muốn con bé có một tương lai đầy sáng lạng, đầy giàu có, không muốn cuộc sống khó khăn như thế đối với con bé. Nhi Kì cứ ngồi suy nghĩ vài tiếng đồng hồ không hay đã đến chiều.

"Mẹ ơi, ba về rồi"- Giọng của con bé Kì Hân thanh thốt nghe rất êm tai cũng làm cho Nhi Kì thôi bớt suy nghĩ.

"À, à, mẹ nghe rồi"- Nhi Kì khẽ mỉm cười trên môi dịu dàng đứng dậy, bước ra khỏi nhà. Thấy con gái cô đang vui mừng ôm chặt lấy ba nó không rời. Nhi Kì nhìn hai cha con ôm vui vẻ nhẹ đi lại.

"Anh về rồi"- Nhi Kì nhẹ nhành đáp lại ánh mắt ôn nhu trìu mến. Tần Thất tay vẫn ôm con gái, vẫn nhẹ hôn  Nhi Kì một lướt qua môi.

"Con gái chúng ta đi tắm nào, ba với con oẳng tù tì để xem ai thua tắm trước nhé"- Tần Thất mỉm cười thả cô bé xuống,  quỳ gối trước mặt con gái mình nhẹ nhàng xoa đầu đưa ra điều kiện khó khăn.

"Con chắc ba sẽ thua con"- Kì Hân cười toe toét khơi bày sự hưng phấn, Nhi Kì nhìn hai cha con đi vào bếp làm bữa tối. Một lúc sau nhìn thấy hai cha con cũng vào nhà thì Nhi Kì nhìn ra hỏi.

"Ai thắng ai thua vậy"- Nhi Kì tỏ vẻ khuôn mặt hiếu kì cười mỉm nhìn cha con lủi thủi vào.

"Con thua rồi mẹ ơi,  bố chơi ăn gian đó"- Kì Hân cất giọng đầy hờn dỗi nhìn ba mình.

"Chơi thì chịu đi con gái, vào lấy đồ rồi đi tắm đi"- Tần Thất xoa nhẹ đầu con gái rồi đẩy lưng con bé lên cầu thang.

Rồi xong xuôi bước vào bếp ôm chầm lưng Nhi Kì, làm cô đang cầm con dao gần như muốn rớt xuống,  rồi Nhi Kì kịp hoàn hồn thở phào nhẹ nhàng hỏi.

"Em muốn có một đứa con nữa không?"- Tần Thất quay Nhi Kì làm bộ mặt nghiêm túc chính hiệu để nói chuyện.

"Như 5 năm trước, anh đã nghe bác sĩ nói, em không thể mang thai được nữa?"- Nhi Kì buồn bã, cô muốn chồng được thoải mái nhưng sau khi con sinh hạ Kì Hân thì không thể.

"Em đừng quá lo nữa,  anh chỉ hỏi vu vơ thôi"- Tần Thất nhẹ nhành cười ôm chầm lấy Nhi Kì xoa nhẹ lưng.

"Ba mẹ con tắm xong rồi"- Kì Hân chạy xuống cậu thang,  xoay một vòng khoe cô bé tự tắm và tự thay quần Áo. Tần Thất và Kì Hân nhìn nhau cười dịu dàng.

"Giỏi lắm con gái, vào ăn cơm thôi,  thấy sắc mặt ba con chưa đói qua rồi kìa"- Nhi Kì bâng bát đồ ăn quay lại nói với con gái đi vào bàn.

Bữa cơm gia đình trôi qua êm ả. Đến tối, Kì Hân đã chìm vào giấc ngủ đêm. Trong phòng Tần Thất.

Tần Thất vừa tắm xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy vợ mình đang ngồi tính toán số tiền tiết kiệm. Tần Thất thắc mắc.

"Em làm gì thế?"- Tần Thất ngồi xuống mép giường ngủ,  lấy cuốn sách cũ kỉ ra đọc. Một hồi lâu sau, Nhi Kì quay qua hơi ngập ngừng để mở lời nói chuyện với Tần Thất.

"Anh, em muốn bán ruộng và lấy vài tệ để gia đình mình lên thành phố A sinh sống"- Nhi Kì dùng đôi mắt sắc bén nhưng nghiêm nghị nói lên điều muốn nói, giọng hơi run nhưng mạnh mẽ quyết đoán. Tần Thất nghe thế rời mắt khỏi cuốn sách,  ngồi nghiêm chỉnh để bàn bạc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro