Chương 1
"Liên Quân Cư" tại Nham Thành là tiểu quan quán lớn nhất và cũng tốt nhất, bên trong luôn tràn ngập tiểu quan, hạ nhân oanh oanh yến yến, thậm chí cả đầy tớ giặt quần áo cũng lớn lên có vẻ đẹp động lòng người; dường như hết thảy những điều này đều được chuẩn bị để hầu hạ quý nhân, quan lớn!
Đương nhiên, Liên Quân Cư không chỉ nổi danh nhờ mỹ nhân. Hậu thuẫn vững chắc và quy củ nghiêm khắc cũng chính là những lý do khiến thực lực của nơi này chưa từng suy giảm!
Buổi trưa, trong Liên Quân Cư vắng bóng người, không chút ồn ào, cả đại sảnh và nội viện đều chìm trong khoảng không yên tĩnh.
"Tiểu Bạch ~!" Một giọng nói thanh thúy vang lên giữa Hồi Thủ Các. Chẳng ai thấy khó chịu trước thanh âm ấy, bởi vì người đó hiện giờ là một trong tứ đại tiểu quan của Liên Quân Cư, Sầu Y.
Hồi Thủ Các là một trong những nội viện đắt giá nhất của Liên Quân Cư, nằm ở phía tây đại viện Liên Quân Cư. Đương Nhiên, phía đông, nam, bắc cũng là những nội viện đắt giá nhất, hay nói cách khác, chỉ có tiểu quan đang nổi tiếng mới có thể trụ lại một trong bốn nội viện lớn nhất này, những tiểu quan bình thường khác chỉ có thể ở tiền viện!
Không ai đáp lại tiếng gọi của Sầu Y. Thế nhưng dường như Sầu Y cũng chẳng quan tâm người kia có trả lời mình hay không, vẫn không ngừng từng tiếng từng tiếng đứng ngoài cửa phòng mà gọi.
Cửa mở, một bạch y nhân (người mặc đồ màu trắng – mình để nguyên cho hợp với không khí cổ trang của truyện) chậm rãi từ trong bước ra, mỉm cười, đưa tay phủi phủi y phục của Sầu Y, rồi xoay người, đi vào trong phòng. Mà Sầu Y đằng sau cũng cao hứng đến mức nhảy chân sáo mà chạy vào theo!
Phòng không có cách bố trí xa hoa gì, chỉ có một chiếc giường kê gọn, một tủ quần áo, một cái bàn, hai chiếc ghế dựa. Không thừa mà cũng chẳng thiếu thứ gì, giống hệt như phòng của một hạ nhân!
"Tiểu Bạch, thắt lưng ta mỏi quá đi mất. Tên chết tiệt tối qua hành ta như muốn giết người ấy!" Gương mặt vô cùng kiều diễm, đôi môi đỏ hồng tươi tắn – chỉ bằng khuôn mặt này thôi, Sầu Y không thể không trở thành một tiểu quan nổi tiếng, huống chi người này còn có giọng hát cùng những điệu múa uyển chuyển động lòng người.
Bạch y nhân khóe miệng khẽ giương lên, xinh đẹp không thua Sầu Y một phân. Thế nhưng vết sẹo bên thái dương lại khiến khuôn mặt y trở nên dữ tợn, đối lập với nó lại là ánh mắt ôn nhu che lấp đi điểm dữ tợn ấy.
Y vỗ vỗ lên giường mình. Sầu Y ngay lập tức cười tươi cởi giầy, nhảy lên, khiến chiếc giường gỗ nhỏ kia phải bất mãn kêu lên mấy tiếng cọt kẹt. Bạch y nhân nhẹ nhàng đấm đấm thắt lưng Sầu Y.
"Á á, Tiểu Bạch đánh người nha ~!"
Sầu Y nằm sắp trên giường cười, hưởng thụ sự chăm sóc của bạch y nhân.
Bàn tay thon dài, từng ngón tiêm gầy, dụng lực vừa phải mà vuốt ve, mát xa thắt lưng Sầu Y, giúp hắn thư giãn sau một đêm hứng chịu mọi mệt nhọc thống khổ khi phải tiếp khách!
Căn phòng lại khôi phục sự im lặng vốn có, thỉnh thoảng còn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng hít thở, rất nhẹ rất nhẹ ~
Sầu Y híp mắt, nhìn quanh căn phòng trống rỗng. Hắn nghĩ gì, nhìn gì, ai cũng không biết!
"Tiểu Bạch, ngươi có thấy hạnh phúc không?"
Đôi tay đang mát xa chợt khẽ ngừng, rồi lại tiếp tục di chuyển. Thế nhưng, nét tươi cười trên khuôn mặt bạch y nhân nọ lại chẳng còn nữa, có thứ gì đó đang chậm rãi tràn ra.
Lật người lại, nắm chặt lấy đôi tay của Tiểu Bạch, ép y nhìn thẳng vào mắt mình,
"Tiểu Bạch, nếu ngày đó ta không giúp ngươi, có phải ngươi đã sớm nhảy xuống vách núi sâu không thấy đáy kia rồi hay không ~?"
Nhìn ánh mắt của Sầu Y, thấy trong đôi mắt ấy chỉ có thân ảnh của mình, y không nói gì, cũng chẳng có động tác gì!
"Ngươi có thấy hối hận khi để ta giúp ngươi hay không?"
Nét tươi cười lại dần khôi phục. Y lắc lắc đầu, vuốt ve mái tóc dài của Sầu Y. Không hối hận, thật sự không hề hối hận!
Sầu Y cũng cười, nhưng nụ cười ấy đã chẳng còn chút giả dối như thường ngày. Nụ cười ấy, là nụ cười thật tâm của hắn!
Ôm Tiểu Bạch, ôm thân hình so với mình gầy hơn rất nhiều, chậm rãi cảm nhận sự ấm áp của y,
"Ngươi đến giờ vẫn không quên được nam nhân trong lòng mình ư?"
Đó là lời khuyên bảo, hay là lời khẩn cầu của hắn?
"Quên hắn ta đi, hắn ta đã không phải là của ngươi nữa rồi! Bạch Giang Nhạn, hắn ta đã không cần ngươi nữa!"
Giang Nhạn vẫn mỉm cười, nhưng sự thống khổ lại lặng lẽ hiển hiện,
Quên đi ư?
Nhưng bản thân có thể quên được sao?
Mười một năm ấp ủ tình cảm, mười một năm ngày đêm mong nhớ, mười một năm tâm tâm niệm niệm (luôn suy nghĩ, trằn trọc),
Sao có thể nói quên là quên ngay được...
Đừng quay đầu, quay đầu người nọ đã chẳng còn ở đó,
Người nọ là ai?
Dòng suy nghĩ bay xa, tựa như trở lại lần đầu gặp gỡ......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro