C. 41

Suryeon thẫn thờ nhìn tờ đơn xin ly hôn trên bàn mà luật sư đưa đến, trên đó đã có chữ kí của Dantae. Giờ đây trái tim cô dường như không còn cảm thấy đau đớn nữa, cô dứt khoát cầm bút lên kí tên xem như đặt dấu chấm hết cho tất cả. Cô xoay người nhìn ra cửa sổ, trước mặt cô hiện lên hình ảnh Dantae vừa cười vừa khóc quỳ xuống cầu hôn cô trên sân thượng khách sạn Cheong-Ah, anh nắm lấy tay cô hứa sẽ bảo vệ cô suốt cuộc đời này, thoáng chốc lại xuất hiện hình ảnh bóng lưng lạnh lùng rời đi của anh, đến một cái quay đầu nhìn cô cũng không có. Phải chăng lần này cô đã sai rồi, sai từ cái ngày cô gật đầu đồng ý làm vợ anh. Cô đặt tay lên bụng mình, hiện tại đứa bé là người thân duy nhất của cô trên cuộc đời này, cũng chính là động lực để cô tiếp tục sống tiếp. Cô cắn chặt răng, cố nén để mình không rơi nước mắt, cô thương cảm cho đứa con bé bỏng của mình chưa chào đời đã không có bố, cũng thương cảm cho chính bản thân mình vì đã trao nhầm tình yêu cho anh. Có một câu cô rất muốn hỏi anh, nhưng lại chẳng thể cất lời: Dantae, thật ra anh có từng yêu em?

Trong một quán bar ở Tokyo, một người đàn ông đang nằm gục trên bàn, bên cạnh là một đống vỏ chai rỗng, không biết anh đã uống bao nhiêu. Người đàn ông loạng choạng đứng dậy, không may anh đã đụng trúng một người khác làm đổ ly rượu người đó đang cầm trên tay, người đó tức giận nắm lấy cổ áo anh:

- Nè thằng kia, bộ mày mù rồi hả?

Dantae bực mình đẩy người đó ra:

- Tránh ra!

Người đàn ông nọ điên tiết đấm vào bụng anh đau điếng khiến anh loạng choạng rồi ngã ra đất, được thế người đàn ông nhảy lên ngồi trên người anh rồi liên tục đấm vào mặt anh. Dantae vì quá say nên không còn sức chống cự, cứ thế chịu liên tục năm sáu cú đấm, cho đến khi nhân viên của quán bar đến can ngăn người kia mới dừng lại. Anh ta vẫn còn rất hậm hực mắng chửi Dantae:

- Cái tên rác rưởi này, mày sống trên đời cũng chỉ khiến người ta chướng mắt

Bỗng nhiên Dantae bật cười, anh cười khanh khách khiến mọi người xung quanh bắt đầu hoảng sợ, một người đi chung với người đàn ông nọ quay sang nói nhỏ với anh ta:

- Anh à, có phải anh ra tay mạnh quá, đánh hắn đến điên rồi không, không xong rồi, chúng ta mau chuồn thôi

Nói rồi hai kẻ đó lẳng lặng rời đi, để lại một mình Dantae ngồi giữa quán bar cười lớn, anh cười đến chảy cả nước mắt, anh lảo đảo đứng lên vừa đi vừa cười vừa nói:

- Phải, tôi là tên rác rưởi, tôi là đồ vô dụng, đến cả vợ con mình cũng không thể bảo vệ được, thật là tức cười, hahaha!

Sau lưng anh không ít tiếng xì xầm của người trong quán:

- Có phải cậu ta bị đánh trúng đầu rồi không?

- Chắc cậu ta bị tâm thần nhỉ?

- Không phải bị đánh đến phát điên rồi chứ

Sau khi rời khỏi quán bar, bỗng có một chiếc ô tô dừng trước mặt anh, Dantae đưa tay lên che mắt vì chói, một giọng nói quen thuộc cất lên:

- Joo Dantae, ngài Shinzi muốn gặp cậu

Chưa kịp phản ứng anh đã bị hai người đàn ông kéo lên xe

- Nghe nói cậu đã ly hôn có phải không?

Dantae cười khinh khỉnh nhìn ông ta, vẻ mặt bất cần:

- Phải, vừa lòng ông rồi chứ, ông còn muốn gì ở tôi nữa chứ

Ông ta bước đến đặt tay lên vai cậu vỗ vỗ:

- Làm tốt lắm, đúng là nghe lời mà, chỉ cần cậu làm thêm một chuyện nữa, thì dự án mới của cậu sẽ nhanh chóng được thực hiện thôi, và tập đoàn SW cũng sẽ thoát khỏi khủng hoảng

Anh gạt tay ông ta ra, thẫn thờ nói:

- Ông lại muốn giở trò gì nữa đây, tôi không phải là con rối để cho mấy người điều khiển

Jung Do Man bên cạnh khá tức giận, manh ta định bước đến túm lấy anh nhưng đã bị ngài Shinzi cản lại

- Chỉ cần cậu kết hôn với con gái tôi, tôi đảm bảo mọi chuyện sẽ được giải quyết êm xuôi

Dantae trừng mắt nhìn ông ta:

- Kết hôn với ..Naoko, ông xem tôi là cái gì, ông xem con gái ông là cái gì hả?

Jung Do Man vội nói chen vào:

- Cái thằng khốn này, đừng có mà không biết tốt xấu, Naoko có điểm nào không tốt chứ, chính mày mới không xứng với con bé, nếu không vì...

Như chợt nhận ra mình lỡ lời, anh ta bỗng im bặt rồi quay sang ngài Shinzi:

- Bố, hay là để con cho nó một bài học, xem nó có dám không nghe lời hay không

Ngài Shinzi liền gạt phăng:

- Đừng làm như thế, làm như thế sẽ khiến Naoko đau lòng, ta không muốn con bé phải buồn. Joo Dantae, cậu hãy suy nghĩ cho kĩ, chỉ cần cậu nhận lời, tập đoàn SW sẽ được cứu, đó chẳng phải là tâm huyết cả đời của ông cậu sao, cậu muốn tận mắt nhìn nó sụp đổ sao?

Dantae đau đớn ôm đầu, anh không biết mình phải nên làm gì, anh mệt mỏi lịm đi.

- Ai chà, đúng là đồ vô dụng mà, mới bị đánh có tí đã lăn ra ngất, sao Naoko lại đi thích cái thứ vô dụng này chứ

Jung Do Man khinh bỉ nhìn anh

....

Suryeon đang ngồi trên giường bệnh, mấy ngày qua tâm trạng của cô đã ổn định hơn rất nhiều, cô đã nhờ Yoon Hee mang tài liệu công ty đến cho mình giải quyết, cô muốn bản thân trở nên bận rộn để không còn phải suy nghĩ lung tung. Bỗng có tiếng gõ cửa, Suryeon ngước lên nhìn, chỉ thấy ai đó đang cầm bó hoa hồng xanh che trước mặt, một lúc sau một gương mặt từ từ ló ra:

- Xin Chào!

Sự xuất hiện đột ngột của cậu ta khiến cô không nhịn được mà bật cười:

- Sunho, cậu đang làm gì thế?

- Đương nhiên là đến thăm cậu rồi, à, tớ có đem rất nhiều đồ ăn cậu thích nữa này

Suryeon cảm động nhìn cậu ta, mấy ngày nay cũng chỉ có Yoon Hee và cậu ấy thường xuyên đến đây trò chuyện với cô, giúp cô đỡ buồn chán. Sunho bước đến cầm lấy sấp tài liệu trên tay cô đặt lên bàn:

- Nè, bây giờ cậu là bệnh nhân đó, còn tham công tiếc việc như vậy

- Nhưng ở đây chán lắm, tớ muốn có gì đó để làm

Nghe vậy Sunho đưa tay cho cô, Suryeon ngạc nhiên nhìn cậu ta, Sunho mỉm cười nhìn cô:

- Tớ đưa cậu xuống dưới đi dạo, chắc chắn sẽ tốt hơn việc cậu nằm ở đây vùi đầu vào công việc

Nằm trên giường một thời gian cũng khiến Suryeon muốn ra ngoài hít thở, cô đưa tay cho Sunho. Cô ngồi trên một băng ghế trong khung viên bệnh viện, lặng nhìn những chú chim bồ câu đang mải mê ăn gần đó, cô lại thấy một gia đình ba người nọ, người mẹ dường như bệnh rất nặng, hai bố con đang ngồi bên cạnh không ngừng tíu tít trò chuyện với cô ta, trên gương mặt người phụ nữ kia dù xanh xao nhợt nhạt cũng ánh lên hai chữ hạnh phúc, bất giác nước mắt cô chực tuôn trào. Sunho từ xa bước lại ngồi bên cạnh cô, anh kéo cô vào lòng, xoa xoa lên lưng cô, lúc này Suryeon đã không nhịn được mà bật khóc nức nở.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro