Kế Hoạch Săn Đêm
Mặt trời dần lặn, nhường chỗ cho vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên nền trời Thành Xích Viêm. Lâm Tử lang thang khắp phố phường, ánh mắt vẫn không ngừng tìm kiếm chút dấu vết của số tài sản và túi trữ vật đã mất. Mỗi bước chân của hắn đều nặng trĩu nỗi thất vọng. Hắn thở dài thườn thượt, nỗi bất bình dâng lên trong lòng. Đây là lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm tu hành, một tu sĩ đã gần ba mươi tuổi như hắn, lại phải trải qua cảm giác bị trộm đồ trắng trợn đến vậy. Trên gương mặt vốn dĩ trẻ trung của hắn, giờ đây ẩn hiện nét u uất và một tiếng thở dài ngao ngán.
"Ngày mai là đến kỳ sát hạch rồi, e rằng không có chút tài nguyên nào thì khó lòng mà ứng phó," Lâm Tử lẩm bẩm. Hắn quyết định không thể ngồi yên chịu trận. Trở về quán trọ, hắn bước vào căn phòng đơn sơ, nằm bẹt xuống giường, nội tâm rối bời. Sau một hồi suy tính, một ý tưởng táo bạo lóe lên trong đầu hắn.
"Có lẽ nên kiếm chút tài nguyên..." Hắn bật dậy, xé một mảnh vải từ chiếc áo cũ kỹ đã sờn rách, buộc lên mặt che đi nửa khuôn mặt. Hắn sẽ tiến hành săn đêm, nhưng không phải để săn thú. Mục tiêu của hắn là săn cướp. Để tránh bị lộ thân phận và tu vi thật, hắn quyết định chỉ sử dụng công pháp băng hệ, loại bỏ hoàn toàn dấu vết hỏa khí đặc trưng của mình.
Lâm Tử nhẹ nhàng bay ra từ cửa sổ tầng hai của quán trọ, thân ảnh lướt đi trong màn đêm tĩnh mịch, hòa vào bóng đêm. Hắn thực hiện một vòng quan sát rộng khắp khu vực trung tâm Thành Xích Viêm, nơi những con hẻm tối tăm và khu nhà giàu có giao thoa. Sau đó, hắn hạ xuống một mái nhà rộng lớn, có vẻ thuộc về một gia đình giàu có. Hắn kiên nhẫn ngồi yên, ẩn mình trong bóng tối, thu liễm toàn bộ khí tức, chờ đợi. Từng làn gió đêm se lạnh lướt qua, mang theo mùi ẩm mốc và bụi bẩn của thành phố. Thời gian trôi qua chầm chậm, nhưng kỳ lạ thay, không có một tên cướp nào xuất hiện.
Đột nhiên, một tiếng la "Á!" thất thanh vọng lại từ hướng đông, phá tan sự tĩnh lặng của đêm tối. Tiếng la ấy dường như bị bóp nghẹt ngay sau đó, cho thấy sự việc xảy ra rất nhanh và bất ngờ. Lâm Tử giật mình, lập tức bay vút đến. Hắn lướt qua những mái nhà, xuyên qua những ngõ hẻm tối tăm, lao thẳng về phía âm thanh.
Đến nơi, hắn thấy một băng cướp gồm năm sáu tên, thân hình vạm vỡ, mặc đồ đen che kín mặt, đang bao vây, dồn hai cô gái trẻ vào chân tường. Ánh mắt chúng lóe lên vẻ tham lam, định cướp đoạt tài sản. Hai cô gái run rẩy, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, cố gắng co cụm vào nhau.
Đúng vào khoảnh khắc Lâm Tử định ra tay, hắn chợt khựng lại, ẩn mình vào bóng tối của một con hẻm gần đó. Một bóng dáng nhanh nhẹn hơn đã xông tới. Đó là một nam tu sĩ, mặt mày khá bình thường, dáng người tầm thước, tu vi ước chừng Trúc Cơ nhất trọng – một tu vi không quá tệ đối với một tán tu trẻ. Tên đó lớn tiếng quát: "Đám cướp khốn kiếp các ngươi! Dám lộng hành, dám ức hiếp thiếu nữ giữa ban ngày ban mặt sao?! Xem bổn thiếu gia đây ra tay trừng trị!"
Tên "anh hùng" này không nói suông. Hắn vung tay, một luồng hỏa diễm tầm thường trong mắt Lâm Tử nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ trong mắt bọn cướp, bắn thẳng tới. Đám cướp thấy vậy, không dám dây dưa, biết gặp phải tu sĩ, liền vội vàng tháo chạy tán loạn vào những con hẻm tối. Tên công tử ung dung thu chiêu, quay lại, khuôn mặt tỏ vẻ anh dũng, mỉm cười nói với hai cô gái: "Hai vị cô nương không sao chứ? Đã dọa hai vị rồi."
Hai cô gái, vừa thoát khỏi hiểm nguy, vẫn còn run rẩy. Một trong số họ, cô gái có gương mặt bầu bĩnh, lắp bắp: "Đa... Đa tạ công tử đã ra tay nghĩa hiệp cứu giúp! Nếu không có công tử, chúng tiểu nữ không biết sẽ ra sao!" Cô gái còn lại, có vẻ hoạt bát hơn, nhanh chóng tiến tới, đầy cảm kích ôm lấy cánh tay chàng công tử. "Công tử đúng là đại anh hùng! Xin cho tiểu nữ được biết danh tính của công tử!"
Tên công tử tỏ ra khoái chí, nụ cười trên môi càng rộng hơn. Hắn định đáp lời, nhưng ngay lúc đó... ọt một tiếng. Một tiếng động khô khốc, sắc lạnh vang lên, báo hiệu một vật gì đó đang đâm xuyên qua da thịt. Nụ cười trên môi tên công tử đông cứng lại, ánh mắt hắn từ từ trợn tròn.
Từ phía sau hắn, một bóng đen khẽ lướt qua. Một trong hai cô gái vừa ôm cánh tay hắn, giờ tay nàng ta đã rút về, và trên ngón tay nàng ta, một con dao găm nhỏ xíu, sắc lẹm đang dính một vệt máu đỏ tươi.
Lâm Tử, vẫn ẩn mình trong bóng tối, đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng. "Một vụ cướp giả! Hai cô gái này... không đơn giản!" Hắn nghĩ thầm, đôi mắt nheo lại, quan sát kỹ lưỡng từng cử động của họ. Cô gái vừa rút dao, vẻ mặt xinh đẹp kia giờ đây lạnh như băng, không một chút biểu cảm sợ hãi hay cảm kích.
Tên công tử "anh hùng" ôm lấy vết thương, lảo đảo lùi lại. "Ngươi... các ngươi là ai?" Hắn thều thào, máu trào ra từ khóe miệng.
"Chúng ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ngươi quá ngây thơ, công tử à." Cô gái lạnh lùng nói. "Cứu người ư? Đám cướp đó là đồng bọn của ta. Ngươi nghĩ chúng ta sẽ để ngươi cướp công dễ dàng vậy sao?"
Hai cô gái kia không chút chần chừ, lao tới, không cho tên công tử cơ hội phản kháng. Một luồng hắc khí mơ hồ bao trùm lấy chúng, không phải linh khí chính thống mà là một loại tà khí âm u. Dù tu vi không cao, nhưng sự phối hợp ăn ý và ra tay tàn nhẫn của chúng khiến Lâm Tử phải bất ngờ.
Tên công tử chỉ kịp rên rỉ vài tiếng rồi ngã vật xuống, bất động. Hai cô gái nhanh chóng lục soát người hắn, lấy đi một chiếc túi trữ vật và một vài vật phẩm khác, sau đó liếc nhìn xung quanh.
"Đi thôi, không có gì đáng giá mấy." Cô gái lạnh lùng nói. "Nhanh lên, trời sắp sáng rồi."
Chúng lướt đi thoắt ẩn thoắt hiện, tan biến vào những con hẻm tối tăm như chưa từng xuất hiện. Lâm Tử vẫn đứng im trên mái nhà, đôi mắt sâu thẳm nhìn về phía chúng biến mất.
"Thủ đoạn tinh vi, ra tay tàn nhẫn. Lại là đồng bọn với lũ cướp ban đầu... và hai cô gái này cũng là tu sĩ. Đúng là Thành Xích Viêm không hề đơn giản." Hắn suy nghĩ. "Nhưng điều quan trọng là... bọn chúng có cướp được đồ của ta không? Hay lại là một băng nhóm khác? Và cái cô gái trong nhà hoang kia rốt cuộc là ai?"
Nỗi tức giận vì bị mất đồ lại dâng lên, hòa lẫn với sự cảnh giác cao độ. Lâm Tử biết rằng, trong những ngày cuối cùng trước kỳ sát hạch này, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro