Một Năm Trấn Thủ Phủ

Hơn một năm đã trôi qua kể từ đêm Lâm Tử, trong thân phận tiểu đạo sĩ Tử Lập, đặt chân vào Trấn Thủ Phủ. Suốt khoảng thời gian này, hắn gần như đã trở thành một phần không thể thiếu của phủ đệ, đặc biệt là trong mắt Trương Minh và phu nhân. Sự tận tâm của hắn đối với bệnh tình của tiểu thư Liên Nhi là không thể phủ nhận, dù cho kết quả vẫn mờ mịt.

Mỗi ngày, Lâm Tử đều dành thời gian ở bên Liên Nhi, thăm khám, truyền linh khí ôn hòa, và thử nghiệm đủ mọi phương pháp. Hắn đã thử dùng châm cứu kết hợp với linh lực để kích thích kinh mạch, hy vọng có thể dẫn dụ hàn khí lưu chuyển. Hắn cũng đã thử điều chế những thang thuốc đặc biệt từ các loại thảo dược quý hiếm có tính ấm nóng, kết hợp với linh lực để thẩm thấu vào cơ thể nàng. Thậm chí, hắn còn bố trí một số tiểu trận pháp dẫn linh quanh giường bệnh, hy vọng có thể từ từ cân bằng lại âm dương trong cơ thể Liên Nhi.

"Tiểu đạo sĩ Tử Lập, Liên Nhi nhà ta... con bé vẫn chưa tỉnh lại sao?" Phu nhân Trấn Thủ thường xuyên đến thăm, ánh mắt đỏ hoe, chất chứa hy vọng mong manh và nỗi lo sợ ngày càng lớn.

Lâm Tử thở dài, lắc đầu. "Hàn khí trong cơ thể tiểu thư quá thâm sâu, bần đạo đã dùng hết khả năng của mình, nhưng vẫn chưa tìm được phương pháp triệt để. Nó giống như một phần bẩm sinh của tiểu thư vậy, chỉ là nó đang vượt quá tầm kiểm soát." Hắn vẫn giữ kín bí mật về thể chất đặc biệt của tiểu thư, bởi hắn hiểu rõ, một khi Trương Minh biết được đây không phải bệnh mà là một loại dị thể hiếm có, hắn ta có thể nảy sinh những ý đồ đáng sợ khác, giống như lão đạo sĩ trước kia.

Nội tâm Lâm Tử: "Chỉ là hàn khí quá thuần khiết, không phải độc, cũng không phải tà. Nó giống như một dòng sông băng đang chảy xiết trong người nàng, ta không thể dùng sức mạnh để ngăn cản, mà phải tìm cách dẫn dắt nó. Nhưng làm sao để một người bất tỉnh có thể tự mình khống chế được nguồn năng lượng khổng lồ ấy?" Hắn đã thử truyền thụ vài khẩu quyết dẫn khí đơn giản, nhưng Liên Nhi vẫn hoàn toàn bất động, không một chút phản ứng. Điều này càng khiến hắn thêm bất lực.

Bên cạnh việc chữa trị, Lâm Tử cũng không ngừng tu luyện. Hắn nhận thấy linh khí ở đây, tuy không dồi dào như những nơi tu luyện cấp cao, nhưng lại rất tinh khiết, phù hợp để củng cố nền tảng tu vi. Mỗi đêm, sau khi thăm khám cho tiểu thư, hắn sẽ lập tức khoanh chân tọa thiền, hấp thu linh khí, tinh luyện kinh mạch. Hắn cũng tận dụng thời gian rảnh rỗi để ôn lại những pháp thuật, bí kíp đã học được từ Nguyệt Khê Các, điều chỉnh chúng cho phù hợp với môi trường hiện tại.

Nhờ sự kiên trì và tích lũy không ngừng, tu vi của Lâm Tử đã có một bước tiến vượt bậc. Từ cảnh giới Trúc Cơ tầng đầu mà hắn cố tình thể hiện ra, giờ đây hắn đã đạt đến Trúc Cơ bát trọng. Sức mạnh này đã đủ để hắn ứng phó với hầu hết các tình huống khó khăn, và cũng là một lợi thế lớn cho mục tiêu tiếp theo của hắn.

Nội tâm Lâm Tử: "Hành trình đến Hỏa Quốc là điều bắt buộc. Hỏa Quốc là nơi linh khí dày đặc hơn rất nhiều, ẩn chứa vô số trân bảo quý hiếm mà thế gian khó tìm. Nơi đó cũng quy tụ nhiều môn phái cường đại, những bậc cường giả ẩn mình. Cơ duyên của ta nằm ở đó. Nhưng để vượt qua biên giới, một mình sẽ gặp rất nhiều phiền phức." Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm. "Nếu ta có thể chữa khỏi cho tiểu thư Liên Nhi, Trương Minh chắc chắn sẽ mang ơn ta rất lớn. Khi đó, việc nhờ hắn dùng quyền lực của Trấn Thủ Quan để ta thuận lợi vượt qua biên giới giữa hai quốc gia sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, tránh được vô số rắc rối không đáng có."

"Hơn nữa," Lâm Tử thầm tính toán, "việc chữa trị kéo dài quá lâu sẽ khiến Trương Minh dần mất kiên nhẫn, và có thể hắn sẽ lại tìm đến những phương pháp tà ác khác. Ta phải đẩy nhanh tiến độ, tìm ra cách giải quyết triệt để càng sớm càng tốt." Hắn cần một đột phá, một tia sáng trong màn đêm bế tắc này. Sự thúc giục từ mục tiêu cá nhân và trách nhiệm đối với Liên Nhi đang đan xen trong tâm trí hắn. Hắn không thể cứ mãi bế tắc như thế này.

Sự bế tắc trong việc chữa trị cho tiểu thư Liên Nhi vẫn khiến hắn day dứt. Hắn không muốn bỏ đi khi chưa tìm được lời giải. Mặc dù Trương Minh không ép buộc hắn tiếp tục bắt cóc trẻ con, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Trương Minh và phu nhân, hay nhìn thấy Liên Nhi bất động trên giường, Lâm Tử lại cảm thấy một áp lực vô hình. Hắn phải tìm ra cách.

Đêm đến, Lâm Tử không chỉ thiền định mà còn vùi đầu vào các sách cổ trong thư phòng, tìm kiếm một tia sáng, một manh mối nhỏ nhất về các thể chất đặc biệt hoặc phương pháp chữa trị vượt ngoài quy tắc thông thường. Hắn biết, lời giải đáp có thể nằm ở một chi tiết nhỏ nhất mà hắn đã bỏ qua. Hắn phải tìm thấy nó.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro