Chương 21
Chương thứ 21
"Tôi" buông chén trà xuống, đối với vấn đề này thực sự có phần hơi khó nói.
Ở chốn giang hồ luôn tồn tại một bộ quy tắc mà mỗi người trong đó phải biết, có đề tài được phép đề cập tới, có đề tại lại không, duy trì sau thời gian dài sẽ trở thành một dạng ngầm hiểu giữa mọi người. Mấy chuyện tán nhảm như thế này là không được phép. Con mẹ nó chứ, ai mà rảnh rỗi đi nói với ngươi những chuyện này, sau khi gắp xong chuyến Lạt Ma này, ai về nhà nấy không gặp lại, ngươi muốn biết những chuyện này làm gì?
Xà Tổ rõ ràng là đã bước vào giang hồ từ rất sớm, nên hiểu giang hồ hiểm ác đáng sợ thế nào, vì vậy lập tức trở về trạng thái đề phòng, không ngờ là đối phương vẫn còn không tuân theo quy định như vậy, hơn nữa hai người họ Trương này nếu cùng đẳng cấp thì khỏi bàn, cứ giữ khoảng cách là được, vấn đề là thực lực của hai người bọn họ thâm sâu khôn lường. Đang định lên tiếng giả vờ cười nhạt thì lại thấy hành động ấy có vẻ ngu ngu.
Tôi trong suy nghĩ của Xà Tổ cũng nghĩ ra cả trăm đường.
Thấy "tôi" không trả lời, Công tử ca tiếp tục nói: "Không cần hỏi cũng biết, loại người như cậu, nhất định là vì tiền. Tôi nói cho cậu biết, vì tiền mà làm Lạt Ma thì coi như không hợp rồi, chuyến này cậu có thể kiếm được bao nhiêu?"
"Tôi" lại ngây ra một lúc, Công tử ca tiếp tục nói: "Được rồi, vì quy củ trong giang hồ nên cậu không nói được phải không? Cậu xem, trong giang hồ có đầy kẻ dám phá luật, nói không chừng Thiết khoái tử kia cầm 10000 đồng mà chỉ thuê cậu với giá 100 đồng, cần gì chứ. Chẳng có tiền đồ mà.". Nói xong Công tử ca lại thì thầm: "Tôi được 300 đồng, đại Trương ca được 2000 đấy. Cậu chắc chắn không hơn được bọn tôi đâu."
"Tôi" giật mình một cái, nhìn bộ dạng là biết bị đoán trúng rồi. Lại thấy Công tử ca rút từ trong lòng ra một cục như cái lạp xưởng, đó là một cuộn tiền bọc trong băng gạc.
Thứ này đối với người dân tộc thiểu số có khả năng mua chuộc kinh người, thấy Công tử ca cùng lúc móc ra năm sáu khối như vậy, ném cho Xà Tổ: "chậm một ngày thông báo cho bọn người hút tẩu, cho cậu năm mươi đồng này, chuyện của hai chúng tôi cậu cũng hỏi ít thôi, theo bọn tôi là được, muốn kiếm tiền chứ?"
"Xà Tổ" nhìn đồng bạc một lúc, do dự thêm giây lát, sau đó mới lẳng lặng nhặt lấy, bỏ vào trong túi của mình. Lại mở miệng hỏi: "Vì sao đại Trương ca lại cao giá vậy?"
Tôi không khỏi bưng tay đỡ trán, Công tử ca này quả là khôn ranh, toàn lừa gạt dụ xà. Đây cơ bản là người một nhà. (Ý câu này là tiểu Trương ca chỉ nói giá để lừa Xà Tổ, người trong nhà lên bốc giá nhau lên một chút. :D )
"Đến tối cậu sẽ biết, đắt có cái lý của đắt." Công tử ca nói: "Được rồi, cậu từ đâu tới đây vậy, tôi rất ít khi được nhìn thấy mấy người dụ xà như cậu đấy. Qua đây giới thiệu một chút, sau này có việc gì sẽ đánh mối cho cậu nha, hai anh em chúng tôi xuất thủ cũng coi như chuyên gia đó."
"Tôi từ Bân Long từng trong Ngõa tộc, giờ ở Điền Nam, người nước ngoài đốt làng của tôi, tôi mua súng để quay lại giết bọn chúng." "Tôi" đáp.
"Cái này là nghề tổ truyền à?" Công tử ca chỉ chỉ con rắn quấn bên hông: "Có cái món này dùng cũng hay ghê, tôi còn không phải đối thủ luôn. Mà không sợ nó cắn t-rim à?"
"Không, nếu không có cái chuông kia, anh không phải đối thủ của tôi." Xà Tổ đáp: "Vậy rốt cuộc anh có phép thuật à? Anh là phù thủy sao?"
"Cũng không biết nữa. Tôi là người ngoài, lão đại, nhưng lão đại tôi khả năng nói chuyện rất kém". Nói rồi hắn chỉ chỉ hình xăm trên người mình: "Cậu xem tôi có hình xăm như này, tuy rằng tôi và lão đại đều họ Trương, nhưng không có liên hệ huyết thống, tôi được nhặt về."
"Nhặt về?" thông tin này quá mới mẻ, "tôi" có phần không kịp tiếp thu, lúc đó cuộc sống của người dân ở biên cương phía nam vẫn còn đơn giản, chuyện phức tạp như vậy thực chất không thể nào hiểu nổi.
"Đúng vậy đấy, tôi chuyên làm việc xấu, lão đại này nuôi tôi lớn, tôi lấy họ của lão đại."
"Vậy còn tộc trưởng là cái quái gì chứ?"
"Không phải là cái loại làm mấy chuyện xấu đó." Công tử ca liền cau mày đáp: "Ai da, trình độ văn hóa của cậu thật kém mà, không cách nào chỉnh đốn cậu được cả."
"Anh làm thế nào mà cho được đồ vào miệng vậy, không sợ nuốt mất sao?"
"Nơi tốt nhất để giấu đồ chính là cho vào miệng. Có điều là tôi sẽ không nói cho cậu biết tôi làm thế nào đâu, nói ra cậu sẽ giết tôi mất."
Câu được câu không, "tôi" và Công tử ca bắt đầu nói chuyện phiếm, cái trạng thái giả vờ như lúc còn ở trên bè đã biến mất hết sạch. Nhưng tôi có thể nhìn ra, Công tử ca nói chuyện rất câu dẫn, "tôi" rõ ràng là không phải đối thủ, trong lúc nói chuyện có gì cũng bị hắn lôi ra bằng sạch.
Công tử ca này thực chất chỉ đang diễn kịch, nhìn không ra khuôn mặt thật của hắn, từ một cách nào đó có thể nói, hắn đúng là người chuyên làm chuyện xấu, Trương gia có thể giữ bí mật như vậy cũng bởi vì có những người như hắn tồn tại. Do là trải qua quá trình huấn luyện, mới cần tới hình xăm khác nhau để phân chia giai cấp sao?
Chẳng qua tới giờ thì cũng dừng lại, kết quả của việc hắn chuyên làm những chuyện xấu, chỉ càng khiến cho Tiểu Ca tăng thêm khả năng giả bộ hơn thôi. Trương gia là một gia tộc kỳ quái mà, đáng ra phải bị diệt sạch rồi mới đúng.
Cho tới khi mặt trời lặn xuống, quang cảnh hồ trước mặt thực sự quá đẹp, ánh tà dương chiếu lên mái ngói khảm lưu ly, nơi này hiện ra như tiên cảnh, hoàng cung cũng không được đẹp bằng. Lúc này quần áo của Công tử ca đã khô, hắn mặc vào. Muộn Du Bình sau khi chợp mắt vài lần, giờ cũng hoàn toàn tỉnh táo. Lúc này mới thấy trong rào trại âm u, cả vùng chỉ sáng lên những ánh đèn xanh xanh, như ma quỷ hiện hình. Nếu như không phải thấy qua ánh sáng lạnh lẽo này dưới nước rồi, chắc sẽ tưởng người trong rào trại chết hóa thành ma trơi.
Trước khi tôi tới nơi này, Muộn Du Bình đã đem đèn treo đầy quanh rào trại.
"Chú ý trong tất cả các đống cỏ, cẩn thận nóc nhà, một con cũng không để xót." Muộn Du Bình lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro