Chương 23

Chương thứ 23

Xà Tổ chỉ biết thộn mặt ra, đuổi theo Công tử ca hỏi hắn bao tuổi, Công tử ca rõ ràng là muốn trêu tiếp, thuận miệng trả lời bừa: "Lớn hơn cả tuổi ông cậu?"

"Không thể nào, anh nhìn qua cùng lắm cũng chỉ lớn bằng ba tôi thôi." Xà Tổi nói, Công tử ca sờ sờ mặt mình: "Ba cậu bao nhiêu tuổi mới sinh cậu. Cậu nói thế là có ý khen tôi sao?"

Rốt cục thì Muộn Du Bình cũng không nhịn được, quay đầu liếc tiểu Trương ca: "Cậu muốn bị đuổi về quê không."

Công tử ca lập tức im miệng, nhìn Xà Tổ ra hiệu: "Tập trung."

"Đây là cái gì?" Xà Tổ chỉ vào khói, Công tử ca đáp: "Đây là trùng hương ngọc, nó sẽ dẫn trùng tới đây, yên tâm, nước trà bôi trên tay cậu có thể bảo mạng cậu một hai lần. Nhưng tự cậu muốn chết mà chạm mặt bọn trùng này thì cũng hết cách."

"Xuỵt!" Muộn Du Bình lần thứ hai quát im, bỗng nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên những tiếng lộc cộc lộc cộc liên tiếp.

Ba người ngẩng đầu, miệng Xà Tổ khẽ động, hai còn rắn lập tức bò lên cổ hắn, xem bộ dáng thì chắc là đang phòng ngự. Liền thấy một con trùng ngũ sắc sặc sỡ to cỡ bàn tay đang bò ngược trên nóc nhà, cấp tốc bò qua phạm vi bọn họ có thể nhìn thấy.

Muộn Du Bình cởi bao vải bọc Di đao, một cước đạp vào cột phi thân lên xà ngang, như một con dơi từ xà ngang cúi người nhảy sang bên cạnh, gần như chỉ mất tám giây để đuổi kịp con trùng, trong tay anh ta vẫn cầm chậu, lại vung tay ra, lập tức đao tuột khỏi tay, nhưng chuôi đao còn buộc lại trên cổ tay, nó trở thành một cái xích chùy xiên chết con trùng, tiếp theo lập tức thu đao lại, dây buộc đao xoay ngược 360 độ trở về nằm gọi trong tay anh ta.

Trùng vẫn còn không ngừng giãy dụa, Muộn Du Bình dúi nó vào trong chậu, nhiệt độ cao thiêu con trùng cháy xèo xèo, sau đó vung nó bay khỏi lưỡi đao, rơi tõm cái xuống hồ.

"Một em." Công tử ca thì thầm: "Còn lại sáu mươi bảy em nữa."

"Các người còn biết có bao nhiêu con nữa sao?" Xà Tổ kinh ngạc, chợt con kinh xà bên hông rung lên, từ trên nóc nhà chui ra một con nữa so với con kia còn to gấp hai lần.

Con kinh xà của Xà Tổ lập tức luồn ra phía sau, nhảy vút lên một cái, con trùng bị vồ trượt ngã lộn xuống đất, nó lập tức lao về phía chân Công tử ca.

Công tử ca lộn người một vòng, tay vừa chạm đất, lật mình từ trong miệng phun ra một tia hàn quang, căm thẳng lên người con trùng. Kia là một mảnh sắt ngậm trong miệng hắn.

"Hai em, mở màn hoàn hảo." Công tử ca rung rung tay, vừa rồi chắc chưa kịp chuẩn bị, tay hơi bị chấn động.

"Đây là công phu nhổ đờm" Xà Tổ reo lên: "Anh nhổ đờm sao lợi hại quá vậy, có thể dạy tôi được không."

"Với cái khả năng giác ngộ của cậu, tôi đây không dạy được, sao có thể gọi đây là công phu nhổ đờm chứ." Công tử ca lấy từ trong thủy giáp ra một vài mảnh sắt nhỏ xíu, bỏ từng mảnh vào miệng. "Đây là kỹ thuật cá nhân, giờ tôi có hôn cô nào thì cô ấy cũng chẳng biết trong miệng tôi có giấu nhiều thứ như vậy. Rắn của cậu tốc độ rất nhanh, nhưng không thể tấn công, lát nữa cậu có bị vây lại, tôi sẽ tới hạ sát thủ.". Nói xong chợt nghe từ ngoài rào trại, bắt đầu truyền tới những tiếng chân trung bò loạn. Đựa mắt nhìn lại, liền phát hiện trên nóc nhà, cột nhà, dưới sàn nhà, bắt đầu tràn lên một lượng lớn trùng.

"Con cái đến." Công tử ca chỉ chỉ về hướng bảy giờ: "Tiểu Xà, chúng ta đi yểm trợ đại Trương ca, đem lũ lít nhít kia chặn lại."

Vừa nói xong thì Muộn Du Bình đã chộp vào gáy Công tử ca và Xà Tổ, tóm hai người bọn họ giật lại phía sau, đúng lúc đó từ dưới sàn nhà nơi hai người vừa đứng, có hai cái vuốt độc găm vào đó. Toàn bộ sàn nhà cùng bị đẩy lên, bắt đầu phát ra tiếng gãy vụn. Bên dưới sàn nhà này có một con quái vật cực lớn, phải to bằng con nghé. Dường như là ngay lúc đấy, con rắn lục trên cổ Xà Tổ quay lại cắn phập lên tay Muộn Du Bình.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro