Chương 8
Chương thứ 8
Đoạn hồi tưởng về thủy trại ở đây cửa sổ nhà nào cũng đóng chặt, chẳng lẽ là bên trong còn có mai phục, Trảo Tử và A Tát có thể đã bị bắt. Hoặc cũng có thể A Tát là một trên giả trang, là người của trại gài vào trong đội, lừa gạt những người bên ngoài có mưu đồ xâm nhập như chúng tôi.
Chỉ có điều trong rào trại này ít nhất cũng phải có một vạn người, cũng hiếm thấy rào trại nào lớn như vậy, đối phó với một bè của chúng tôi, cứ coi như trên bè toàn cao thủ. Cũng không cần huy động nhân lực dồi dào như vậy. Chỉ cần mười chiến thuyền mang theo tên nỏ súng kíp cùng hành động, toàn bộ chúng tôi sẽ phải đầu hàng. Nhóm người này thính lực cực nhạy, chúng tôi tiến vào trong lầu ít cũng đã được mười mấy phút, mà không nghe thấy một động tĩnh nào. Không biết nữa, nhưng tôi có một trực giác rằng trong rào trại này không có ai cả.
Vậy chuyện Trảo Tử và A Tát không về, e là sẽ càng thêm kỳ lạ.
Muộn Du Bình thổi còi quỷ đáp lại người bên ngoài, lại chếch tai nghe tiếng tù và hiệu lệnh, đây là động tĩnh duy nhất trong rào trại, chung quy thì đó cũng không phải do gió thổi, vẫn phải có ai đó làm ra.
Tôi tìm được đường đi thông với bên ngoài, cửa nhà sàn mở ra đằng sau, dán vào vách đá, có đường nhỏ đi lên thông với các nhà sàn khác, vì vậy nên thường thì nhà và vách đá ở rất gần nhau, nhà cửa san sát dày đặc, những đường nhỏ như này tương đối bí mật nên khó mà phát hiện ra. Tòa nhà này cũng vậy, cửa mở ở góc nhà, trên treo rất nhiều rơm rạ, gạt hết mớ rơm rạ đó ra sẽ thấy một cái cửa bằng gỗ. Bên ngoài là vách đá, đường nhỏ rộng chừng nửa thước.
Tiếng tù và hiệu lệnh là từ bên dãy chúng tôi vang lên, tiền tới gần một lầu canh trên đỉnh vách đá, không thấy có người trên đó, đây không giống như nhà sàn, chỉ là một cái chòi quan sát thôi. Chúng tôi muốn trèo thẳng lên, phải đi qua toàn bộ khu nhà ở vách đá, qua đường nhỏ đi tiếp hơn mười mấy mét thì mới đến.
"Tôi tới" Muộn Du Bình nói: "Các người tản ra." Nói rồi xoay người lập tức ra ngoài, leo lên một lát liền mất dạng.
Phượng Hoàng cũng đi ra, theo một lối rẽ khác vào trong một căn nhà, không lâu sau truyền ra tiếng cỏi: "Nhà trống", cô ấy huýt không giống như Muộn Du Bình, nhưng người bình thường hẳn là sẽ không nhận ra được đây là tiếng còi. Tôi cũng bò ra ngoài, đi theo hướng ngược lại với Phượng Hoàng, lẻn vào một căn nhà khác.
Nhà của người Di rất đơn giản, đêm không cần đóng cửa, cửa lúc nào cũng mở, sau khi đi vào liền nhận ra phòng cũng trống không, trong phòng lại càng thêm âm u chật chội. Sờ soạng một vòng, vẫn không thấy ai. Tôi dùng còi truyền âm, giờ mới phát hiện tầng hai phòng ngủ của nhà này, không phải đặt một cái giường lớn mà là một loạt những bốn năm cái giường quanh lò than để dưới sàn.
Đây là một nơi giống như "khách sạn bình dân", có rất nhiều người tới rào trại người Di để làm ăn, vài người trong đó ở lại trong các nhà sàn này. Người dân tộc Di thì không buôn bán gì, chỉ là dọn ra một không gian trống trong nhà mình, nấu nướng thức ăn để bán cho những thương buôn kia lấy tiền sinh sống.
Cái "khách sạn bình dân" này, chất đầy đồ đạc, có thể dễ dàng nhận ra, trong năm sáu giường ở đây có ba cái là được khách thuê. Bên giường đầu tiên có đặt một vật làm bằng mây tre đan. Vừa rồi ở lầu một cũng thấy không ít, đó là một đồ buôn bằng mây, ở mỗi nhà mua đồ mây đan, chúng phải được làm từ chất liệu tốt và được hong khô bằng lửa cây ngô đồng, điều này được các thương buôn đánh giá rất cao, phải đi vào từng nhà trong rào trại để tìm kiếm.
Cách cửa sổ một khoảng, là hai giường đã có người thuê, hai người này có lẽ là đi cùng nhau, hoặc cũng không liên quan gì tới nhau, bên giường bọn họ đặt không nhiều đồ lắm. Chỉ là mấy cái bình gốm.
Những thứ này là trùng dược nông (con trùng dùng làm thuốc), từng nghe dân tộc Di trong rào trại có bán rết, trùng thuốc và thảo dược đều là của thương nhân thuốc đông y, nhưng trùng thuốc sống đặc biệt nhiều ở trên những vách đá, muốn bán được, phải mang trùng tới gần thị trấn trên bãi sông. Vì thế mà càng thêm sang quý, lúc ấy có một loại rết gọi là rết vảy vàng*, thật ra là dùng hai chủng rết hợp lại để lừa bịp, có người nói chúng trị được khỏi 100% bệnh phong thấp. Giá ngang với vàng, những trùng nông giả này ở trong rào trại phải đem phơi khô dưới nắng. Nói chung nhóm người này gần như quanh năm suốt tháng sẽ sống ở đây.
Trong rào trại này có những người đó, chứng minh rằng người Di vô cùng thoáng, buôn bán đã thông suốt. Phượng Hoàng lại huýt còi hỏi tôi, rắn đâu hết rồi? Nếu tôi không thu lại, cô ấy mà nhìn thấy sẽ cho một đao giết chết. Tôi đưa tay lấy một bình gốm trên bàn. Ngay lập tức, một con rắn nhỏ trên lưng tôi chợt động nhẹ.
Trong lòng cả kinh, vội dừng tay lại, kinh xà vô cùng nhạy cảm với hoàn cảnh nguy hiểm, nó vừa động, có thể hiểu là trong bình gốm này có thứ khiến nó không thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro