Chương 6

Rạng sáng hôm sau, trong lúc tôi đang ôm Muộn Du Bình ngủ ngon lành thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi xoa huyệt thái dương đau nhức rồi dụi đầu vào lồng ngực Muộn Du Bình, mặc kệ âm thanh ngoài kia.

Chẳng biết qua bao lâu, tiếng gõ cửa bắt đầu dồn dập hơn.

"Mở cửa ra! Mở cửa ra! Ngô Tà, cậu mau mở cửa ra! Đừng trốn trong đó nữa! Tôi biết cậu có nhà!"

"Mở cửa ra! Mở cửa ra! Ngô Tà, cậu mau mở cửa ra! Đừng trốn trong đó nữa! Tôi biết cậu có nhà!"

Dưới âm thanh ầm ĩ, tôi tỉnh dậy bò ra khỏi chăn để đi mở cửa: "Con mẹ nó, Trương Hải Khách anh bị..."

Tôi chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Trương Hải Khách vác trên lưng cái ba lô leo núi nặng trịch, trong tay cầm chiếc loa to đang lặp đi lặp lại đoạn ghi âm ngu ngốc đó. Đám Tiểu Trương sau lưng hắn mặc đồng phục áo thun trắng, trên áo in hình Muộn Du Bình.

Ảnh này chắc là do Trương Hải Khách chụp trộm trong cuộc họp thường niên của Trương gia, Muộn Du Bình mặc bộ vest phẳng phiu đang tựa vào cửa sổ nghiêng mặt nhìn ra ngoài.

Không phải nói chứ tấm hình này đúng là rất đẹp, toát lên được khí chất và vóc dáng cao ráo chân dài eo hẹp của Muộn Du Bình, chính là kiểu có thể làm người mẫu catwalk trên sàn diễn thời trang ấy.

Nếu không vì hai hàng chữ to bự chảng trên bức ảnh thì chắc chắn 100% cái áo thun này sẽ hết sức đẹp đẽ.

—— Linh vương của ngươi, bá đạo vô cùng.

Nếu một cô gái đu idol nào đó mặc cái áo này thì trông vẫn còn bình thường, nhưng nếu nó nằm trên người của một đám đực rựa cao từ mét tám trở lên, bó sát vào cơ bắp cuồn cuộn thì thật sự rất kinh khủng!

Quá đáng sợ. Tôi chỉ vào cái áo, mở to mắt hỏi: "Mấy người... đều là gay sao?"

Trương Hải Khách lập tức chửi ầm lên: "Chó má! Ngô Tà! Có mỗi cậu thôi!" Nói rồi hắn liền trợn mắt nhìn ra đằng sau tôi.

Muộn Du Bình đi đến khoác áo lên người tôi, sau đó lạnh lùng liếc thoáng qua Trương Hải Khách.

"A! Tộc trưởng! Ý tôi không phải thế!"

Không rõ ý hắn là Muộn Du Bình không phải chó hay Muộn Du Bình không phải gay, hoặc cũng có thể là đám Tiểu Trương không phải gay.

Trương Hải Khách còn định giải thích thêm vài câu nhưng rồi hắn bỏ cuộc, chiếc loa trong tay buông xuống, trông như chuẩn bị đạp đất thành Phật.

Lúc này Bàn Tử mặc áo ba lỗ hùng hổ xông ra: "Trương Hải Khách! Cậu là cái bô đi tiểu của người già hả? Mới sáng sớm tinh mơ mở loa ầm ĩ làm cái gì!"

Tôi thở dài: "Không phải chúng ta đã hẹn nhau lúc tám rưỡi à? Sao lại đến sớm vậy?"

Trương Hải Khách hình như không muốn trả lời lắm, thế là đám Tiểu Trương phía sau hắn đồng thanh đáp: "Ăn ké bữa sáng!"

"......"

Tôi cảm ơn sự thẳng thắn của các cậu.

Ăn xong bữa sáng, tôi và Muộn Du Bình dẫn theo đám người Trương gia đi đến trường học. Cô Đinh cười nói: "Thầy Ngô, lớp trưởng Tiểu Trương, làm phiền hai người quá."

Đến khi cô thấy đám đông phía sau chúng tôi thì hơi khựng lại một chút, do dự hỏi: "Những người này là...?"

"À, là người tôi tìm tới để giúp đỡ xây dựng."

"Ồ! Thật ngại quá!"

"Không sao, nhiều người thì nhiều sức."

"Thầy Ngô? Lớp trưởng Tiểu Trương?" Trương Hải Khách nhìn cô Đinh rồi lại nhìn Muộn Du Bình, sau đó quay sang nhìn tôi, bỗng nhiên ngộ ra: "Ngô Tà, rốt cuộc cậu kêu chúng tôi tới đây để làm gì?"

Tôi tìm một chỗ râm mát rồi ngồi xuống cái ghế nhỏ mình mang theo, đoạn chỉ vào căn nhà ngói đã lát móng được một nửa cách đó không xa: "Mở rộng xây dựng cho trường học."

"......"

Sau khi mặt trời dần lên cao, tôi mới phát hiện mình đã nhìn chằm chằm Muộn Du Bình trát xi măng lên tường gần một tiếng đồng hồ. Động tác của hắn vô cùng gọn ghẽ, xếp gạch, trát xi măng, một viên ba giây, không hề bị lem nhem bẩn thỉu, chưa gì đã sắp xong một mặt tường.

Hiệu suất làm việc của người Trương gia rất cao, chưa đến một buổi sáng đã xây xong nhà ăn và hội trường.

Cô Đinh ngồi bên cạnh tôi không ngớt lời khen: "Tốc độ nhanh quá, chắc là họ khát nước lắm nhỉ? Tôi sẽ đi mua nước."

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời ban trưa rọi lên cơ thể Muộn Du Bình, nhưng dường như hắn không cảm nhận được mà vẫn vùi đầu làm việc.

Tôi ngăn cô Đinh lại: "Để tôi đi cho."

Nhiều người như vậy thì ắt phải một thùng nước lớn mới đủ, để cô ấy bê về thì thật sự không ổn lắm. Tôi bèn đến tiệm tạp hóa đầu thôn mua một thùng nước, đột nhiên tôi nhìn thấy trên kệ hàng có thứ quen thuộc.

Trả tiền xong, tôi trùng hợp gặp được Bàn Tử đang tám chuyện. Hắn thấy tôi bê thùng nước lại còn xách theo mấy cái túi to, bèn chạy đến giúp tôi, sau đó hai người cùng nhau bưng đồ về trường.

Đến nơi, tôi lập tức lấy đồ trong túi ni lông ra, cắm ống hút vào rồi đưa cho Muộn Du Bình.

Bấy giờ Muộn Du Bình đang lợp ngói trên nóc nhà, thấy tôi giơ tay lên, hắn dùng tư thế đẹp đẽ nhảy xuống đất rồi cúi đầu hút một ngụm từ tay tôi.

Tiểu Trương 1 trên nóc nhà đang trầm trồ vì động tác của Muộn Du Bình, bỗng nhiên khựng lại khi nhìn thấy chai sữa canxi AD trên tay tôi. Cậu ta lẩm bẩm: "Người đàn ông chân chính không bao giờ uống sữa canxi AD, tất cả là ảo giác thôi."

Người đàn ông chân chính Muộn Du Bình nhanh chóng uống hết chai sữa canxi AD trên tay tôi trong vòng sáu giây, sau đó còn hôn tôi nữa.

Bây giờ miệng tôi cũng tràn đầy vị ngọt.

Tôi ngẩng đầu nhìn Tiểu Trương 1: "Cậu muốn uống sữa canxi AD hay uống nước suối?"

Cậu ta nhìn tôi rồi lại nhìn Muộn Du Bình, sau đó nhìn chai sữa canxi AD đã bị uống hết, kiên quyết nói: "Sữa canxi AD."

Đến lượt Trương Hải Khách, tôi ném cho hắn một chai nước suối.

Trương Hải Khách nhướng mày: "Vì sao không hỏi tôi chọn nước suối hay sữa canxi AD?"

"Anh cũng không phải đàn ông chân chính, vì sao lại muốn uống sữa canxi AD?"

"......" Trương Hải Khách đứng hình một giây, vừa định lên tiếng thì Bàn Tử không biết từ đâu lôi ra dàn loa kiểu cũ, nói: "Thiên Chân! Mấy người Tiểu Ca vất vả rồi! Tôi sẽ mở một bài hát để thư giãn nhé!"

Tôi và Trương Hải Khách cùng quay đầu nhìn sang phía Bàn Tử.

"Ánh sáng của chính đạo,
Chiếu khắp đất trời,
Soi sáng mọi nơi tối tăm.
Thẳng thắn là ánh sáng,
Như lồng ngực của đấng nam nhi,
Có sức mạnh kiên cường vô tận."

(*) Bài hát "Đạo chính nghĩa" do Hoàng Bột thể hiện.

Nếu tôi không lầm thì lúc nhạc vang lên, hình như Trương Hải Khách hơi trượt chân một chút thì phải.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro