Ngoại trừ người đã mất tích, lần này có năm người Trương gia. Trương Hải Khách để lại ba người trong thôn tiếp tục tìm kiếm tung tích của đồng đội, sau đó cùng với Tiểu Trương Ca đến thôn Vũ gặp Muộn Du Bình.
Bình thường Muộn Du Bình rất hiếm khi nhúng tay vào chuyện của Trương gia, ngay cả gia phả cũng là do tôi và Trương Hải Khách sửa sang lại. Nhưng dù sao người Trương gia mất tích ở gần đây, mọi người nói chuyện với nhau mới biết Muộn Du Bình quen thuộc địa hình vùng này nhất, vì vậy mới cùng nhau quay lại cái thôn kia.
Tôi và Bàn Tử cũng đi theo. Ngoài mặt Bàn Tử giả mù sa mưa nói rằng "Thêm một người là thêm một phần sức mạnh", bên trong lại âm thầm bàn bạc với tôi ai biết liệu việc này có mờ ám gì không, chưa biết chừng đám người kia chỉ chờ dọc đường tìm cơ hội trùm bao tải úp sọt Muộn Du Bình đem về Trương gia kế thừa vương vị.
Muộn Du Bình biết cái thôn đó, hẳn chuyện này là thật. Tôi không quá lo lắng, chỉ cần Muộn Du Bình không muốn thì hắn sẽ không bỏ đi.
Tuy nhiên tôi đồng ý với khả năng người Trương gia sẽ làm như vậy, lần trước Trương Hải Khách tới đã mang theo một xấp danh sách xem mắt cho Muộn Du Bình, giới thiệu từ mấy em gái xinh xắn trong tộc cho đến mấy cô gái vừa giàu vừa đẹp từ nước ngoài về.
Mặc dù y buộc phải đến dưới áp lực của nhóm người Trương gia cổ hủ, nhưng vẫn khiến tôi một phen hết hồn. Mấy lão già ấy không muốn oẳn tù tì quyết định xem ai là Trương Khởi Linh mà cứ nhớ thương đến Muộn Du Bình mãi.
Vậy nên sau khi Trương Hải Khách trưng dụng chiếc xe bán tải Nissan của tôi, tôi cũng leo lên xe ngồi cạnh Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình quay sang nhìn, tôi ra vẻ bình tĩnh không thèm để ý, vờ như chỉ tùy tiện đi xem thử mà thôi. Hắn khẽ nhướng mày, dường như nghĩ đến điều gì nên trong ánh mắt xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Thôn không xa, nhưng xe chỉ có thể chạy đến chân núi, sau đó phải tự cuốc bộ. Ngoại trừ mấy mảnh ruộng bậc thang bên cạnh, xung quanh đâu đâu cũng là núi rừng hoang sơ, dân cư thưa thớt, dõi mắt ra xa là cánh rừng ngút ngàn. Đến khi vào cửa thôn mới phát hiện dấu vết sinh hoạt của con người.
Dân cư trong thôn không nhiều lắm, rất ít người qua lại ngoài đường. Có bà già thấy đám chúng tôi tới, vội vàng kéo đứa nhỏ đang nghịch bùn trước cửa vào nhà, sau đó đóng sầm cửa lại.
Trương Hải Khách dẫn chúng tôi đến căn nhà tối hôm qua ở lại, lúc Muộn Du Bình đi đến cổng, bước chân hắn dừng lại, nhìn xung quanh một vòng. Tôi và Bàn Tử trao đổi ánh mắt với hắn, Muộn Du Bình gật đầu, chúng tôi ngầm hiểu, Bàn Tử nói: "Trùng hợp thật đấy, người Trương gia mấy cậu cũng chọn chỗ này giống chúng tôi sao?"
Hai Tiểu Trương đã ra ngoài đi tìm, chỉ còn một người ở trong nhà chờ Trương Hải Khách về. Đó là một người trẻ tuổi trông chưa đến hai mươi, cắt đầu đinh, dáng vẻ thật thà. Muộn Du Bình vừa bước qua ngạch cửa, cậu ta đã đứng bật dậy, đôi tay duỗi thẳng hai bên hông, trong mắt lập lòe ánh sáng.
Tôi thấy bộ dáng cậu ta muốn nhìn Muộn Du Bình mà lại không dám nhìn thẳng, chỉ cảm thấy buồn cười. Bàn Tử đã quen, đám Tiểu Trương lần đầu đến thôn Vũ thì hết mười đứa có tám đứa cũng như vậy, hai đứa còn lại vui đến mức suýt bật khóc tại chỗ, giống hệt fan cứng lần đầu tiên tham dự concert của idol. Bàn Tử bèn khoát tay: "Đừng kích động, có thể nhìn trộm nhưng nghiêm cấm chụp trộm."
Muộn Du Bình không nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu, sau đó đi vào căn phòng mà người mất tích từng ở. Đám Tiểu Trương ở chung một phòng, Tiểu Trương đầu đinh theo phía sau, thấy chúng tôi xem xét cửa sổ bèn nói: "Buổi sáng không thấy, ban đêm không nghe tiếng động, hành lý vẫn còn."
Cậu ta hơi ngừng lại rồi nhìn cửa sổ, cố nặn ra thêm một câu: "Buổi tối không đóng cửa sổ."
Tôi nghe cậu ta nói một cách khó khăn, giống như đang nặn kem đánh răng, phọt ra từng câu từng câu một, kế thừa trọn vẹn truyền thống tự kỷ của người Trương gia. Chỉ có Trương Hải Khách và Tiểu Trương Ca là loài hiếm gặp, người nào người nấy đều có cái mỏ nhiều chuyện.
May mà tôi sống chung với Muộn Du Bình đã lâu, thời gian rảnh còn nghiên cứu về Trương gia, bây giờ đã trở thành ngôi sao sáng trong giới Trương học, chưa gì đã chắt lọc được thông tin từ trong hai câu nói này. Tối hôm qua không nhìn thấy người, ban đêm không có tiếng đánh nhau và tiếng động lạ. Bởi vì lúc ngủ không đóng cửa sổ nên không thể xác định có phải có người xâm nhập bắt cóc hay không. Đồ đạc vẫn còn đó, không phải ăn trộm.
Đương nhiên bị mù mới đi ăn trộm người Trương gia, còn chưa vào cửa đã bị đá bẹp lên tường làm tranh trang trí rồi.
Tôi nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, thấy Tiểu Trương kia còn đứng thẳng tắp, dáng vẻ như đang bị lãnh đạo hỏi thăm, bèn giơ tay định vỗ vai cậu ta, nói mấy câu "Thằng nhóc này đừng căng thẳng thế" để hòa hoãn bầu không khí. Ngay sau đó lại nghĩ người Trương gia tuy bề ngoài là một thằng nhóc chưa mọc đủ lông, nhưng có thể tuổi thật tôi phải kêu bằng chú, vì vậy đành chuyển chủ đề: "Cậu tên là gì?"
Tiểu Trương không trả lời ngay mà nhìn Muộn Du Bình. Muộn Du Bình cũng lạnh nhạt nhìn lại, đứng bên cạnh tôi. Bấy giờ cậu ta mới thành thật đáp: "Tôi tên là Trương Hải Lan."
Bàn Tử nghe vậy bèn phụt cười: "Cha mẹ cậu có phải thích mua áo cho người già lắm đúng không. Tủ quần áo của đàn ông, không thể thiếu Hải Lan Home. Một năm đi Hải Lan Home hai lần, lần nào cũng có cảm giác mới mẻ." (*)
(*) Hải Lan Home / Heilan Home (海澜之家): Một công ty chuyên bán quần áo nam.
Tôi nghe xong cũng suýt bật cười, nhưng nghĩ đến người Trương gia đang ở đây, đành miễn cưỡng kiểm soát cơ mặt. Tôi sợ Bàn Tử càng nói càng hăng, giây sau sẽ lập tức nhảy múa tại chỗ, bèn giơ tay cắt ngang lời hắn, quay đầu nói với Trương Hải Khách: "Chỗ này các anh đã xem qua rồi, ngoại trừ một số khả năng khó kiểm chứng được, kỳ thật kết quả rất rõ ràng."
Vẻ mặt Trương Hải Khách thiếu tự nhiên, chỉ hơi khoát tay hỏi ngược lại: "Vì sao?"
Năng lực tư duy của Trương Hải Khách rất mạnh, tôi biết y đã nhận ra từ sớm. Không phải y đang nghi ngờ kết luận của tôi, chẳng qua chỉ muốn hỏi rằng, nếu thật sự như vậy, không có nguyên nhân thúc đẩy thì chuyện này không hợp với logic hành vi của người Trương gia.
Trong phòng không tìm thấy dấu vết đột nhập và ẩu đả, những người khác cũng không nghe được động tĩnh. Kết luận chỉ có một, người Trương gia này đã tự mình ra khỏi phòng.
Đêm hôm qua người nọ vì lý do nào đó mà lặng lẽ rời đi, không kinh động đến người khác, thậm chí không lấy cả hành lý.
Nhưng Trương Hải Khách nói không sai, vì sao lại đột nhiên xuất hiện tình huống này. Trương gia có một hệ thống nội bộ cực kỳ chặt chẽ, tất cả mọi người nằm trong trạng thái tự chủ rất cao, bọn họ sẽ không vô duyên vô cớ rời khỏi đội ngũ. Những người Trương Hải Khách mang theo phải là người mà y tin tưởng, hành trình lần này cũng không có nguy hiểm, mục đích cũng đơn giản.
Vậy thì vì sao người Trương gia nọ lại đột nhiên biến mất vào đêm hôm qua.
Bàn Tử nghe tôi và Trương Hải Khách nói tới nói lui, nói bóng nói gió, hắn mất kiên nhẫn lên tiếng: "Đừng giả vờ ngầu nữa, nói chuyện khoa học đi, vào một đêm tối trời không trăng không sao, vì sao Tiểu Trương lại mất tích một cách ly kỳ, là do nhân tính méo mó hay do đạo đức suy đồi. Ông đây đã đi sâu điều tra, nào là kế hoạch tỉ mỉ đột nhập vào nhà bắt cóc các kiểu, nhưng chân tướng lại là Tiểu Trương nửa đêm ngồi tự hỏi nhân sinh, bỗng dưng tỉnh ngộ, không muốn lăn lộn cùng đám ngu ngốc này nữa, bèn bỏ của chạy lấy người."
"Theo như Bàn gia, chung quy cũng vì cậu cắt xén tiền lương, 5 hiểm 1 kim à, xạo chó! Ngu ngốc, thời đại thay đổi rồi, trước kia sếp Ngô nhà chúng tôi đâu dễ gì mà bán được hàng, tôi cũng không tin chút sản nghiệp tí tẹo của cậu có thể nuôi nổi một đám ăn không ngồi rồi như vậy được."
Năng lực của Trương Hải Khách bị Bàn Tử nghi ngờ, sắc mặt của y trầm hẳn xuống. Hai người chuẩn bị đấu võ mồm, Tiểu Trương Ca đã đen mặt bước vào, theo sau là hai Tiểu Trương ra ngoài tìm người.
"Hắn không để lại bất kỳ dấu vết nào, nhưng người Trương gia nắm rõ thói quen của nhau, mất chút thời gian đã tìm được." Tiểu Trương Ca thong thả nói, "Hắn đi về núi rừng phía đông."
Người Trương gia dò hỏi thôn dân, đồng thời lần mò ở xung quanh, lật tung cả cái thôn lên, cuối cùng cũng xác định được phương hướng của người mất tích. Quả thật người Trương gia này đã tự mình bỏ đi.
Trương Hải Khách và Tiểu Trương Ca nhanh chóng trao đổi ánh mắt với nhau, tôi biết rằng bọn họ đã quyết định đi tìm người. Mặc dù nhà ngoại không có nhiều quy củ như bổn gia, nhưng Trương gia vẫn có khá nhiều hạn chế. Người nhà bỗng nhiên rời khỏi đội ngũ, chắc chắn phải tìm về điều tra cho rõ ràng.
Tuy bọn họ đã quyết định xong nhưng chưa lên tiếng, mọi người dời tầm mắt về phía Muộn Du Bình. Muộn Du Bình nhìn núi rừng bên ngoài cửa sổ, trầm tư một lát rồi nói: "Phương hướng đó tôi cũng chưa đi qua, phải có người dẫn đường."
Dứt lời hắn liền đi ra ngoài, tôi và Bàn Tử lập tức đuổi theo. Đám Trương Hải Khách cũng theo sau, khóe mắt Muộn Du Bình lướt qua: "Quá nhiều, để lại hai người, trong thôn phải có người tiếp ứng."
Tiểu Trương Ca đẩy mắt kính, trên môi nở nụ cười gian, nhẹ nhàng giơ hai ngón tay với tôi và Bàn Tử. Song gã chưa kịp mở miệng, Muộn Du Bình đã vươn tay chỉ vào hai Tiểu Trương vừa đi ra ngoài.
Bàn Tử cực kỳ đắc ý: "Cậu trai trẻ, cậu đang so sánh với ai vậy? Đã nói rồi, hai chúng tôi chính là tả hữu hộ pháp của tộc trưởng các cậu, luận về chức quyền thì các cậu chỉ đứng thứ ba thôi. Ngoại trừ tộc trưởng các cậu, mọi việc phải nghe theo sự chỉ huy của hai chúng tôi."
Trương Hải Khách không nói gì, tỏ vẻ lười cãi nhau, đi ra ngoài chuẩn bị đồ nghề để vào núi. Trương Hải Lan kinh ngạc khi được cùng hành động với tộc trưởng, không dám lảm nhảm mấy lời vô nghĩa, vẻ mặt nghiêm túc theo sau Muộn Du Bình.
Tiểu Trương Ca cười lạnh: "Cho anh mặt mũi thôi, ai thèm nghe theo hai người."
Chưa dứt lời, Muộn Du Bình đã nhìn về phía Trương Hải Lan đang lẽo đẽo theo sau hắn, chỉ vào tôi, nói: "Cậu nghe theo Ngô Tà."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro