Trương Khởi Linh sẽ rời đi vào ngày mai. Không ai biết anh ta sẽ đi bao lâu, lần gặp lần gặp gỡ tiếp theo sẽ là khi nào.
Chiều hôm nay,Ngô Tà dẫn Trương Khởi Linh ra ngoài mua sắm. Dường như lo lắng Trương Khởi Linh không thể tự chăm sóc bản thân, Ngô Tà mua rất nhiều thứ, từ quần áo, tất, đồ lót, cho đến những vật dụng nhỏ nhặt mà anh nghĩ Trương Khởi Linh có thể cần.
Trên đường về, họ tình cờ đi ngang qua một cửa hàng trang sức. Ánh mắt Ngô Tà khựng lại ở đó, kéo Trương Khởi Linh bước vào. Sau một hồi ngắm nhìn những món trang sức lấp lánh, anh ta chọn một chiếc nhẫn trơn, không có hoa văn hay kiểu dáng cầu kỳ nào.
Nhân viên bán hàng nhìn hai người đàn ông với những túi đồ lớn nhỏ, cảm giác bối rối không biết nên đối xử thế nào,đặc biệt là khi thấy ánh mắt Ngô Tà dừng lại trên chiếc nhẫn. Cô nhanh chóng lấy nó ra khi anh ra hiệu.
Ngô Tà đeo thử vào ngón áp út, kích thước vừa vặn, quay lại hỏi Trương Khởi Linh: "Thế nào, đều là anh em với nhau cả, tặng tôi một chiếc nhẫn được không?" Anh ta khẽ xoay chiếc nhẫn,nói: " Vàng trắng đó,có giá trị. Nếu một ngày nào đó anh hết tiền rồi còn có thể bán lấy tiền ăn."
Ngô Tà không rõ Trương Khởi Linh có hiểu ý nghĩa sâu xa của việc tặng nhẫn hay không, chỉ thấy anh ta chỉ gật gật đầu rồi lặng lẽ tiến đến quầy thanh toán. Hai người tiếp tục dạo quanh các cửa hàng cho đến khi cả hai tay không còn chỗ trống để cầm thêm bất kỳ túi nào, chậm rãi đi về nhà trong im lặng.
Đi bộ trở lại nhà của Ngô Tà.
Ngô Tà mặc quần dài nhung, quàng khăn dày che đi vết sẹo trên cổ, nụ cười che đi những thăng trầm của thời gian nhưng khuôn mặt trẻ hơn rất nhiều so với những người cùng tuổi.
"Tiểu Ca, ngày mai tôi có việc phải làm, không tiễn anh được."Ngô Tà nói, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng.Trương Khởi Linh trầm mặc một lúc, gật đầu, không nói gì thêm.
Vốn dĩ gần đây hai người sống trong một căn hộ nhỏ do Giải Vũ Thần tài trợ, có ba phòng ngủ và hai phòng khách, khá rộng rãi. Nhưng hai ngày này, Bàn Tử, Tiểu Hoa và Hạt Tử cũng đến căn hộ, muốn ở lại chia tay. Thấy Ngô Tà và Trương Khởi Linh trở về với một núi đồ, Bàn Tử và Hạt Tử vội bước ra xách đỡ.
" Ôi trời, nặng vậy sao? Tiểu Tam Gia, cậu chăm sóc Trương Câm như chăm con trai hay gì thế này?" Hạt Tử ngạc nhiên khi nhìn đống đồ mới mua, không khỏi lên tiếng trêu chọc: "Hơn nữa, còn là kiểu con trai nuôi giàu có!"
Bàn Tử vỗ tay cảm thán: "May mà đây là Tiểu Ca, nếu đổi thành người khác e rằng đã sớm cầm không nổi rồi."
Đột ngột nhắc đến chia ly, mọi người trong phòng khách đột nhiên im bặt. Ngô Tà nghe thấy vậy ngược lại lại không có phản ứng gì, cười cười vẫy tay Trương Khởi Linh vẫn đang đứng ở cửa. Giải Vũ Thần cũng mỉm cười trở lại, đi tới nói chuyện với Ngô Tà. Bầu không khí dần dần trở nên ấm áp, năm người tụ tập rửa rau chuẩn bị ăn lẩu. Bữa ăn trôi qua trong không khí náo nhiệt, thần sắc của Trương Khởi Linh mới trông có vẻ thoải mái hơn một chút. Sau bữa tối, Hạt Tử và Bàn tử ăn ý kéo Trương Khởi Linh đến phòng ngủ thứ hai để đấu địa chủ, trong khi Giải Vũ Thần thì đi đến phòng ngủ chính để nói chuyện với Ngô Tà .
Ngô Tà khó hiểu nhìn Giải Vũ Thần , "Sao vậy ?" Giải Vũ Thần nhìn chằm chằm vào mắt Ngô Tà, giọng nghiêm túc: "Cậu cứ vậy mà để Trương Khởi Linh đi à ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro