Chương 29: Tập phục hồi chức năng
Ngay khi Ngô Tà động đũa, ba người còn lại trên bàn lập tức quay đầu nhìn chằm chằm vào anh. Bàn Tử thậm chí ngừng nhai miếng vịt quay trong miệng, bộ dạng căng thẳng đến mức khiến người ta nghi ngờ anh đã nín thở.
Dưới ánh mắt từ ba hướng, Ngô Tà nhai một miếng cải. Ngay lập tức, một vị chua cực kỳ gắt kèm vị ngọt kỳ lạ bùng nổ trong miệng anh. Không biết vì bị cháy hay do phản ứng gì, sau đó món ăn còn chuyển sang vị đắng khó hiểu. Động tác nhai của Ngô Tà cứng đờ, biểu cảm trên mặt anh không thể diễn tả thành lời.
Bàn Tử và Hạt Tử nhìn Ngô Tà như thể đang chiêm ngưỡng thần thánh, lại như đang nhìn một kẻ dở hơi. Ánh mắt họ pha lẫn sự tôn kính và thương hại, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm anh, dường như chờ xem anh sẽ làm gì tiếp theo.
Ngô Tà liếc nhìn Trương Khởi Linh. Biểu cảm của đối phương không khác gì ngày thường, nhưng không biết có phải do anh ảo giác hay không, trong ánh mắt Trương Khởi Linh dường như có chút mong đợi. Nếu không phải từng trải qua những lần vào lăng mộ cùng nhau, Ngô Tà chắc chắn đã nghĩ rằng Trương Khởi Linh nấu món này chỉ để bày trò trêu chọc mình.
Một trò đùa lớn lao, như muốn cùng đồng quy vu tận trong biển lửa.
Nhìn thấy phản ứng của Ngô Tà, Trương Khởi Linh dường như cũng nhận ra có gì đó không ổn. Anh liền gắp một miếng thử, rồi ngay lập tức đưa tay ra, ý bảo Ngô Tà có thể nhổ vào tay mình.
Hành động bất ngờ của Trương Khởi Linh khiến Ngô Tà ngây người, nhưng anh lại cố tình nuốt miếng cải xuống. Dẫu vậy, vị khó chịu trong miệng vẫn không tan, dù nuốt bao nhiêu lần nước bọt cũng không xua đi được. Mùi vị đó dai dẳng, như thể còn khó chịu hơn cả mùi tỏi. Ngô Tà gật gù, cố nở nụ cười: “Cũng… được… không đến nỗi… khó ăn…”
Trương Khởi Linh sững lại một chút, rồi rút tay về. Sau đó, anh đứng dậy, mang cả đĩa cải vào bếp và đổ hết vào thùng rác. Chiếc thùng, giờ đây, đã đầy những mảnh vụn của một cây cải thảo từng bị "tra tấn".
Bàn Tử và Hạt Tử nhìn Ngô Tà với ánh mắt ngày càng thương xót: “Không ngờ khứu giác hồi phục lại phải trả giá bằng vị giác. Đúng là đáng thương.”
“Đúng thật, đáng thương.”
Ngô Tà:...........
Sau khi Trương Khởi Linh quay lại, bốn người họ giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, ai nấy đều cúi đầu ăn tiếp phần của mình. Ngô Tà vài lần muốn tìm lời an ủi Trương Khởi Linh, nhưng lại không nghĩ ra cách nào để khen ngợi món cải đó mà không quá gượng gạo.
Chẳng lẽ lại nói là ăn một lần, cả ba tháng chẳng màng đến thịt?
Sau bữa ăn, đáng lẽ Ngô Tà định đọc nhật ký để giết thời gian, nhưng Trương Khởi Linh lại ngăn cản với lý do sợ anh tiêu hóa không tốt, hứa sẽ để anh đọc sau. Thấy vậy, Hạt Tử liền nhân cơ hội nói về những lưu ý trong quá trình phục hồi chức năng.
Đừng để vẻ ngoài bất cần của Hạt Tử đánh lừa, khi nói đến phục hồi, anh lại rất chuyên nghiệp. Ngô Tà cố gắng ghi nhớ những điểm quan trọng, rồi được dẫn đến một căn phòng kế bên.
Không biết từ lúc nào, căn phòng này đã được trang bị một loạt thiết bị mới tinh, nhìn sơ qua có vẻ dành riêng cho việc phục hồi chức năng hơn là tập gym. Hạt Tử giải thích rằng, những thứ này đều là Giải Vũ Thần mua hôm qua.
Trước đây, để cải thiện sức khỏe cho Ngô Tà, Giải Vũ Thần đã nghĩ đủ mọi cách: từ mời chuyên gia dinh dưỡng kiểm soát chế độ ăn uống đến thuê huấn luyện viên riêng hướng dẫn tập luyện. Nhưng lúc đó, Ngô Tà lại giống như một học sinh trung học chán học, liên tục tìm cách “phá bĩnh”. Có lần, anh còn âm thầm lên kế hoạch suốt vài ngày chỉ để lén uống vài ngụm rượu.
Sau vài lần như vậy, Giải Vũ Thần đành bó tay. Trong tình huống không thể hoàn toàn hạn chế tự do của Ngô Tà, những người còn lại cũng bất lực. Cuối cùng, họ chỉ còn cách nhờ Trương Khởi Linh trông chừng anh. Bị Trương Khởi Linh theo sát vài ngày, Ngô Tà mới dần dần từ bỏ những hành động "làm mình làm mẩy" như một đứa trẻ.
Ngô Tà trầm trồ ngưỡng mộ cuộc sống của người giàu, rồi chỉ tay vào đống thiết bị gym bên cạnh, hỏi: “Cả mấy thứ đó cũng phải tập à?”
Bàn Tử lắc đầu: “Đó là những thứ mà trước khi cậu mất trí nhớ, Hoa Nhi Gia đã mua để cậu tập luyện. Nhưng ai mà ngờ được cậu lười đến mức không tưởng, chỉ khi Tiểu Ca lôi cậu đến đây, cậu mới miễn cưỡng đi bộ trên máy chạy bộ được 10 phút...”
Ngô Tà không tin mình lại lười đến thế, nghiêm túc nghi ngờ Bàn Tử đã nói xấu mình.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro