Phiên ngoại 2

Trương Hải Khách và Trương Hải Diêm bị Ngô Tà "nhiệt tình" giữ lại ở căn hộ bên cạnh, trong những ngày chờ đợi đến buổi tiệc cuối năm, cả hai bị ép làm không công cho nhà Giải.

Trong khi đó, Ngô Tà vui vẻ tự cho mình kỳ nghỉ, kéo Trương Khởi Linh đi chơi như hẹn hò, dựa theo các gợi ý mà anh tìm được trên mạng.

Tối hôm ấy, sau khi xem xong một bộ phim, họ ra khỏi rạp thì đã gần 10 giờ. Ngô Tà mở điện thoại, thấy trợ lý báo cáo rằng "hai họ Trương" đã giải quyết phần lớn công việc tồn đọng và mới kết thúc tăng ca để về căn hộ. Anh hài lòng mỉm cười, tiếp tục lướt qua các gợi ý khác.

Chẳng may, ngón tay vô tình ấn vào một liên kết mang tên "Cẩm nang thoát ế". Ngô Tà ngừng lại một chút, rồi kéo Trương Khởi Linh gọi xe đến một quán bar.

Quán bar về đêm giống như một thế giới khác, ánh đèn chớp nháy mờ ảo, âm nhạc ồn ào vang dội, và đám đông hỗn loạn nhưng đầy sự phóng túng. Đây từng là nơi tổ chức tiệc năm mới của nhà họ Trương, nhưng lần này bầu không khí lại hoàn toàn khác.

Vừa bước vào, Ngô Tà nói muốn đi vệ sinh, bảo Trương Khởi Linh ngồi chờ ở quầy bar. Trương Khởi Linh nhìn quanh một vòng, sau đó quay lại tìm Ngô Tà nhưng không thấy bóng dáng đâu nữa, liền yên lặng ngồi đợi.

Vẻ ngoài xuất chúng cùng khí chất thanh lãnh của Trương Khởi Linh ngay lập tức thu hút sự chú ý. Chỉ trong chốc lát, có vài người cầm ly rượu bước đến bắt chuyện, nam hay nữ đều có. Những người đứng xa thì thận trọng quan sát, chờ cơ hội tiếp cận. Trương Khởi Linh không để ý tới ai, chỉ khi bị quấy rầy quá mức thì bình thản đáp: "Tôi đang đợi người." Ánh mắt anh hướng về phía Ngô Tà vừa rời đi, dịu dàng đến mức khiến người khác rung động. Dù bị phớt lờ, những người xung quanh vẫn không nỡ rời đi.

Đột nhiên, có một bàn tay nhẹ đặt lên vai Trương Khởi Linh. Chủ nhân của nó cầm hai ly rượu, bước tới gần với ý đồ rõ ràng. Người đó phá vỡ khoảng cách an toàn, giọng nói nửa như trêu chọc nhưng lại đủ lớn để những người gần đó nghe được:
"Chào anh đẹp trai, tôi mời anh một ly?"

Nói xong, người đó nhẹ nhàng đẩy ly cocktail màu xanh về phía Trương Khởi Linh. Khi rút tay về, ngón tay lướt qua mu bàn tay anh, để lại cảm giác mát lạnh.

Trương Khởi Linh ngước mắt lên nhìn người đàn ông không biết móc từ đâu ra vừa tham gia "đội quân bắt chuyện", khẽ thở dài, như thể bất lực.

Người vừa thất bại đứng bên cạnh không nhịn được, thay anh từ chối: "Anh ấy đang đợi người rồi, đừng phí công nữa."

Ai ngờ người đàn ông kia chỉ cười, ánh mắt lấp lánh đầy quyến rũ. Anh ta nghiêng người dựa sát vào Trương Khởi Linh, giọng trầm thấp đầy khiêu khích:
"Người anh đang đợi là ai? Đẹp hơn tôi? Hay ... tốt hơn tôi?" (chỗ này nhiều nghĩa này :))) đề nghị Tiểu Tà sau nói rõ )

"Người tôi thích," Trương Khởi Linh hơi ngẩng đầu, nhẹ nhàng đáp, "tốt giống như cậu vậy."

Người kia bật cười, đột ngột nghiêng người hôn nhẹ lên Trương Khởi Linh, ánh mắt sáng lên với sự chân thành gần như thuần khiết:
"Người anh đợi đang đi tán tỉnh người khác rồi. Hay anh thử cân nhắc tôi nhé?"

"Được." Trương Khởi Linh đứng dậy, cầm lấy ly rượu, vòng tay qua eo người kia, dẫn anh ta tới chiếc bàn nhỏ ở góc khuất.

Những người xung quanh nhìn theo mà không nói nên lời, cuối cùng đành lặng lẽ giải tán.

Ngô Tà quay lại, chen vào ngồi sát Trương Khởi Linh, miệng vẫn còn cười: "Tôi mới rời đi có hai phút mà đã hút bao nhiêu ong bướm. Lần trước ở cửa hàng cũng vậy, đúng là đi đâu cũng gây chuyện."

Trương Khởi Linh cảm thấy mình vô tội, chỉ im lặng nhìn Ngô Tà, người vừa mang về hai ly rượu từ đâu đó.

"Tôi tình cờ học được cách pha chế, chỉ biết pha hai ly này thôi," Ngô Tà để Trương Khởi Linh uống trước, chỉ tay vào ly cocktail màu xanh giới thiệu: "Ly này gọi là... 'Chờ đợi'."

Ly cocktail xanh trong vắt, vị chua đắng khó tả nhưng không hề khó chịu. Đá lạnh làm người uống cảm thấy từ miệng xuống tận cổ họng đều mát lạnh, sau đó là vị nóng hừng hực của rượu mạnh lan tỏa, như ngọn lửa bùng cháy từ bên trong. Cuối cùng, khi vị chua đắng dần tan, dư vị ngọt ngào bất ngờ xuất hiện.

Trương Khởi Linh nhắc lại tên ly rượu: "Chờ đợi?"

Ngô Tà nắm lấy tay anh, nghiêng đầu uống thử một ngụm từ ly rượu. Anh chợt cười nhẹ, như thể bỗng nhiên thấu hiểu: "Tên 'Chờ đợi' là do tôi đặt, còn ông chủ quán lại gọi nó là... 'Cầu mà không được'."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro