Ghi chép thôn Vũ 1, P1 (C21 - C30)

📌 Bản dịch gốc được đăng tại: https://metarikkuhoseki.wordpress.com/

thuộc ngoại truyện "Ghi chép thôn Vũ".

🚫 Vui lòng không reup hoặc sao chép khi chưa được cho phép.

Dịch: Sóc


Chương 21: Bắt đầu lao động


Ngày hôm sau, nghe tin ông chủ bãi cát rời khỏi làng, chuyển đến nhà em trai ở Ngân Xuyên. Tôi không ngờ lại có diễn biến như vậy, trước đây những đối thủ tôi gặp đều không bao giờ lùi bước, thì ra người bình thường lại có thể bỏ chạy.

Tôi không cảm thấy chiến thắng nhiều, chỉ thấy may mắn. Sáng hôm đó, gỗ của bố cô bé đã được đưa đến, đại gia Lý cũng đến cảm ơn tôi, biết tôi sắp xây nhà, ông ta tặng tôi hai cái cây lớn.

Cây đó là từ sân nhà cũ của họ, thực ra mua bán không dễ định giá, dù muốn di dời về đây cũng tốn bốn, năm vạn. Cần có chuyên gia hệ thống lâm nghiệp giúp đỡ, tôi định từ chối và đề nghị đổi thành tiền mặt, nhưng Bàn Tử thích cây, nên đã đồng ý và hứa khi nào cần thì sẽ đến đào.

Nghe nói ông ta có bạn trong hệ thống lâm nghiệp, có thể tìm vài sinh viên học ngành này đến giúp tôi chuyển cây. Khi đó sẽ làm cùng cả việc bơm dưỡng chất, rất tiết kiệm.

Nghe nói cây rất lớn, nếu di chuyển về đây thì Muộn Du Bình có thể ở trên cây suốt, y thích trèo cây lắm. Tôi nghĩ, có lẽ khi đó xây cho y một căn nhà trên cây thì tốt.

Thế hệ của chúng tôi đều có ước có một ngôi nhà trên cây, bởi khi còn nhỏ, chúng tôi từng xem những bộ phim nước ngoài, thấy được những ngôi nhà như vậy, trong khi bản thân lại thiếu không gian riêng tư. Vì thế, việc có không gian riêng từ nhỏ trở thành một điều cực kỳ đáng mơ ước. Sau này, ước mơ đó cũng mở rộng thành việc có một căn cứ bí mật, khi xem nhiều phim siêu nhân Nhật Bản, chúng tôi nghĩ rằng nếu một nhóm bạn nhỏ có năng lực đặc biệt để bảo vệ chính nghĩa, thì trước tiên họ phải xây dựng một căn cứ bí mật. Bình thường thì đi học, nhưng khi gặp nguy hiểm, sẽ đến căn cứ bí mật để họp.

Không ngờ lớn lên lại dấn thân vào giang hồ, thân phận phức tạp. Nhưng cuối cùng cũng trở thành một người đàn ông có câu chuyện riêng.

Kiểm tra cát, gỗ, vôi cũng đã đặt xong, hôm nay sẽ được giao đến, chỉ còn thiếu đất sét.

Chúng tôi biết rất rõ đất sét chất lượng ở nơi nào của ngọn núi, nhưng việc khai thác đất sét trái phép là phạm pháp, rủi ro rất lớn. May mắn là nhà trưởng thôn có một ít đất sét còn dư lại từ lần trước họ dùng, nghe nói là còn lại từ bãi rác thải. Chúng tôi đem về, hôm nay không mở cửa kinh doanh, bắt đầu đào hố trộn nước làm đất tam hợp. Đồng thời bắt đầu san bằng đất.

Những ngày này, tôi đã thiết kế gần xong toàn bộ ngôi nhà, đào móng đến lớp đất cũ, vẫn còn nhiều thời gian để suy nghĩ về các chi tiết. Sau khi san bằng đất, chúng tôi tìm một công nhân từ công trường khác, trả anh ta 300 tệ để mang thiết bị đến kiểm tra độ lún của nền đất. Kết quả cho thấy khu đất này khá ổn, thực ra không cần phải đóng cọc, nhưng tôi vẫn chọn bốn điểm và đóng tám cọc xuống. Sau đó, theo cấu trúc thiết kế của ngôi nhà, chúng tôi đào rãnh bê tông và đặt nền móng cốt thép.

Như vậy thì không cần lo lắng về bất kỳ trận động đất nào, và toàn bộ kết cấu cũng đã có hình dáng ban đầu.

1500 tệ mỗi cọc, đóng tám cọc, tổng cộng mất 12000 tệ. Tiền riêng của tôi cũng đã dùng hết. Cộng thêm nền móng cốt thép, tổng cộng đã tiêu hết 21000 tệ.

Sau đó, san phẳng nền móng, ba người chúng tôi buộc một tấm đá vào dây thừng, rồi kéo lên kéo xuống để tấm đá đập vào mặt đất, làm cho mặt đất bằng phẳng.

Đến tối, công việc nặng nhọc này khiến lưng tôi gần như không thể thẳng lên được. Muộn Du Bình dìu tôi quay về thôn, khoảng ba giây sau tôi đã ngủ thiếp đi, giấc ngủ này thật ngọt ngào, như thể được hồi sinh.

Ngày hôm sau, khai trương, kiếm tiền, cả người mệt mỏi, đến trưa thì đóng cửa nghỉ, ngủ tiếp, đến tối tỉnh táo hơn thì tiếp tục làm việc, làm phẳng hoàn toàn nền đất.

Đêm đó lại ngủ một giấc hồi phục, sau khi thức dậy, rải một lớp than củi lên lớp đất đã san phẳng, tiếp tục đầm phẳng, than được đốt từ tre, sau đó phủ lên lớp màng chống ẩm polyethylene (5 tệ một mét vuông), rồi đổ đất tam hợp lên nền đã đầm phẳng và tiếp tục đầm cho đến khi bề mặt mịn như xi măng.

Lẽ ra nên dùng xi măng từ đầu, nhưng tôi vẫn muốn sử dụng phương pháp cổ truyền, thêm vào đó có tám cọc hỗ trợ, nên không vấn đề gì.

Như vậy, phần nền móng, với thiết kế kết cấu kết hợp cọc và móng đã hoàn thành. Trên nền móng kết cấu, chúng tôi sẽ lắp đặt toàn bộ hệ thống đường ống, thoát nước thải.

Không có cách nào khác, dù là công trình tốt đến đâu, cũng cần có nhà vệ sinh.

Toàn bộ hệ thống đường ống có giá 300.000 tệ, vì tôi phải kết nối với đường ống chính, chi phí này đều phải tự chi trả. Nhưng tôi vẫn thích sự sạch sẽ.

Tuy nhiên, đây là một dự án lớn. Không cần phải thanh toán một lần. Tôi ước tính rằng sẽ không có vấn đề gì, kinh doanh quán ăn nhà vườn khá tốt. Thêm vào đó, tôi quản lý tài chính, gia đình này vẫn còn khá nhiều tiền tiết kiệm.

Nhìn toàn bộ nền móng, tôi cảm thấy rất vui mừng, cảm giác hạnh phúc khi tự tay xây dựng ngôi nhà vượt xa so với việc mua một căn nhà.

Tay tôi gần như bị rách, cả ba chúng tôi đều bị cháy nắng. Tôi đề nghị cả ba chúng tôi đều cạo đầu, Muộn Du Bình không phản đối. Mà vào đêm đó, từ một ngôi làng cách đây hơn mười dặm, tôi nhận được một cuộc điện thoại, nói rằng có một món đồ muốn bán cho tôi.


Chương 22: Giếng trời


Chúng tôi đến ngôi làng đó vào lúc chạng vạng. Ngôi làng này cũng cổ kính như thôn Vũ, tôi đã từng đến đây xem nhưng cuối cùng không chọn nơi này.

Ở đây có rất nhiều ngôi nhà cũ từ những năm tám mươi, nhiều ngôi nhà đã bị bỏ hoang, mục nát. Bên trong có một số ít thành phần là từ thời Dân Quốc, vì phần lớn đã được cải tạo, phần nhiều chỉ có khoảng hai mươi năm tuổi, đều sử dụng vật liệu xây dựng thông thường, bên trong có rất nhiều mối, không có giá trị nhiều. Những phần có giá trị như các xà gồ chạm khắc hay cửa sổ hoa văn thì từ vài năm trước đã bị các tay buôn đồ cổ thu mua hết.

Nhưng yêu cầu của tôi không cao, tôi muốn sự mộc mạc, không cần phải mộc mạc mà tinh xảo. Một vài thanh gỗ cũ, khung cửa sổ cũ, tôi vẫn có thể dùng để trang trí phối hợp.

Lần này họ gọi tôi vì có một ngôi nhà cổ trong làng đã xuống cấp nghiêm trọng, cần phải dỡ bỏ toàn bộ. Thông thường họ sẽ phá dỡ và dùng làm củi, nhưng tôi đã thỏa thuận với trưởng thôn, tôi mua với giá 7000 tệ, và tôi chịu trách nhiệm tháo dỡ. Như vậy tôi có thể giữ lại những vật liệu gỗ có giá trị.

Tôi từng phát hiện ra một cột gỗ Nam Mộc Tơ Vàng bên trong một ngôi nhà, và nhìn thấy cả một cánh cửa gỗ Nam Mộc, ngay lập tức nhận ra cánh cửa đó được cải tạo từ nắp quan tài, có lẽ chủ nhà trước đây là người cùng nghề với tôi.

Hai vật này hiện cũng đang ở trong ngôi nhà trong làng của chúng tôi, một cái thì chống đỡ xà nhà, còn tấm ván thì làm cửa. Dù sao thì cả Phát Khâu Trung Lang Tướng và Mô Kim Hiệu Úy đều ở đây, tôi không sợ cánh cửa có gì tà ma.

Ngôi nhà cổ này cần phải dỡ bỏ, có một cái giếng trời(1) rất đẹp ở cửa ra vào. Vì vậy khi nghe nói sắp dỡ bỏ, tôi đã đến ngay. Các phần khác của ngôi nhà, cơ bản đã được sửa chữa bằng xi măng từ những năm tám mươi.

Cái giếng trời này nên được tháo dỡ toàn bộ, thay thế các phần gỗ bị mục nát, sau đó lắp lại ở cửa ra vào ngôi nhà của chúng tôi.

Lần này khi tôi leo thang lên xem, không ngờ bên trong giếng trời còn có một cái giếng trời khác. Nhìn cái bên trong, rõ ràng là vật phẩm từ một ngôi chùa cổ rất tinh xảo và tráng lệ, các họa tiết đều mang yếu tố Phật giáo.

Đây là một món hời, tôi nói với Bàn Tử. Bàn Tử leo lên xem, lấy điện thoại chụp hình, gửi vào nhóm chat bạn của hắn, ngay lập tức nhóm bùng nổ.

"Cái này phải có giá hơn 800.000 tệ." Bàn Tử nói.

Tôi nhìn cái giếng trời bên ngoài đã rất đẹp rồi, nhưng không thể so sánh với cái bên trong. Có cảm giác là vào thời kỳ Cách mạng Văn hóa, người ta lo lắng cái giếng trời bên trong bị phá hủy, nên đã làm một phiên bản dân gian bên ngoài để bảo vệ.

Nhưng tôi không thể tự tháo cái này, phải nhờ thầy của tôi liên hệ với các anh chị em trong khoa Kiến trúc cổ. Đang suy nghĩ thì Muộn Du Bình cũng leo lên, dùng ngón tay dài kỳ lạ của mình vuốt qua vài khớp nối mộng đầy bụi, ấn vào một vị trí, đẩy rồi nâng, lập tức tháo được một khớp nối của cái giếng trời bên dưới.

Lúc đó tôi mới nhớ ra y là chuyên gia tháo gỡ cơ quan, lắp ráp một cái giếng trời chắc cũng như trò chơi đối với y.

"Khớp nối nhiều lớp." Y đưa cho tôi.

Tôi đã học về cái này, lúc cầm lấy, ký ức bắt đầu ùa về. Y vẫn giữ một bên đã tháo ra, tôi bèn gọi Bàn Tử đến giúp.

Cái giếng trời đầu tiên tháo ra có khoảng một trăm bộ phận, cái giếng trời bên trong được giấu kỹ có rất nhiều cấu trúc nhỏ. Muộn Du Bình tìm một lúc lâu mới tìm được lỗ thông khí, nhưng y nói không thể tháo ra như vậy, cần phải có giàn giáo, nếu không rất dễ bị sập.

Tôi biết nếu không tháo cái này đi ngay tối nay, chắc chắn nó sẽ bị hư hỏng. Những thanh gỗ cũ này một khi bị phơi ra hoàn toàn thì rất dễ bị phai màu và nứt. Vì vậy tôi quyết định phải hoàn thành công việc trong tối nay.

Bàn Tử hỏi tôi: "Chúng ta có bán không? Trong nhóm chat của tôi ai cũng phát cuồng cả."

Tôi nhìn cái giếng trời rồi nói với hắn: "Cái giếng trời này chắc chắn có lai lịch, tôi muốn kiểm tra lại những ngôi chùa cổ trong khu vực này, có lẽ thứ này đáng giá rất nhiều tiền."​

--------------------------------

(1) Ở Trung Quốc xuất hiện một hình thức kiến trúc có tên tảo tỉnh (藻井), hay còn có tên gọi khác như thiên tỉnh (天井) (có thể hiểu là giếng trời).

Dạng thức kiến trúc này tạo lên trên trần nhà độ lõm về phía trên, từ dưới trông lên có cảm giác như chiếc giếng ngược. Bốn vách xung quang được trang trí công phu, tỉ mỉ, hình thành kết cấu đấu úp ngược, dưới to, trên nhỏ. Dạng thức này trái ngược với đấu củng thường thấy trên phần diềm mái cung điện, mái nhà là càng ngày càng vươn ra xa và càng to. Phần ngoài thường hình vuông hoặc đa giác, bên trong lòng thường là hình tròn, còn gọi là minh kính. Loại hình này thường được thể hiện trong các cung điện, tòa điện của chùa, miếu.


Chương 23: Khung gỗ


Sau khi hoàn thành phần nền móng, từ đó trở lên tôi không dùng xi măng nữa, mà bắt đầu lắp các cột gỗ và vách ngăn. Từ phần này trở đi, tất cả đều sử dụng khớp mộng. Thực sự, đây là lúc thử thách con người nhất.

Trong các gia đình thợ mộc cổ đại, việc sử dụng và khả năng tưởng tượng về khớp mộng chính là biểu hiện của tay nghề. Nhưng nếu anh từng tự làm khớp mộng, anh sẽ biết rằng kỹ năng này không chỉ kiểm tra tay nghề thủ công mà còn kiểm tra khả năng hình học và không gian.

Khi học đại học, chúng tôi từng có một ý tưởng sáng tạo gọi là khớp mộng bốn chiều, cố gắng hiểu cấu trúc khớp mộng trong không gian bốn chiều sẽ như thế nào.

Tất nhiên, tôi không muốn tự làm khó mình, vì vậy tất cả đều sử dụng những khớp mộng đơn giản nhất.

Hai cái giếng trời được tháo ra, cuối cùng chúng tôi dựng một giàn giáo đơn giản để có thể tháo chúng một cách hoàn hảo. Muộn Du Bình thực sự quá giỏi, tôi hoàn toàn không biết y đã tháo chúng như thế nào. Ngoài việc di chuyển, tôi nhận thấy khả năng tập trung cao độ và sự thành thạo của y thực sự đáng ngưỡng mộ.

Nghĩ về bản thân, mình thực sự giỏi cái gì nhỉ? Giỏi đọc lòng người sao, kỹ năng này, khi sử dụng không khiến người khác thấy ấn tượng lắm.

Tôi đã thức đêm để đánh số các mảnh gỗ, rồi dùng ván gỗ làm hai tủ tạm để đặt các bộ phận vào. Sau đó, tôi bọc chúng bằng giấy dầu để bảo quản.

Nhìn hai tủ đầy các mảnh gỗ cũ và khớp mộng, tôi rất nghi ngờ liệu mình có thể lắp chúng lại được không.

Chiều hôm sau, tôi mới hoàn thành công việc. Bàn Tử không giúp đỡ, vì vậy ban ngày hắn đi mở cửa hàng, Muộn Du Bình cũng phải đi thu ngân. Vì vậy, hôm đó tôi bắt đầu ngủ vào buổi chiều và thức dậy vào buổi tối. Tôi biết nếu cứ tiếp tục như vậy, thần kinh thực vật của tôi sẽ bị rối loạn. Và tôi nhận ra rằng khi bắt đầu làm việc, cuộc sống của tôi bắt đầu xuất hiện nhiều điều bất ngờ, khiến tôi cảm thấy không yên lòng. Vì vậy, tôi buộc bản thân phải tạm gác lại chuyện của giếng trời.

Lúc nào nghiên cứu hoặc quyết định cũng được, dù sao tôi cũng đã bảo quản chúng rất tốt. Điều quan trọng nhất bây giờ là phải đẩy nhanh tiến độ xây nhà.

Vì vậy, khi họ quay về lúc nửa đêm, một mình tôi quay lại công trường, kéo dây điện ra, treo bảy, tám bóng đèn sợi đốt lên cột, rồi bắt đầu làm mộc.

Lúc đầu tôi không quen lắm, nhưng dần dần tôi tìm được cảm giác, các cột gỗ chịu lực của khung nhà, tôi tự hoàn thành và dựng lên. Lúc đó tôi đã cảm thấy rất mệt, định rời đi thì thấy một chiếc xe máy lấm lem bùn đất chạy vào sân.

Người lái xe máy trông rất lạ, tôi nhìn một cái rồi nhận ra đó là Trần Tuyết Hàn.

Sao anh ta lại đến đây? Nhìn chiếc xe, có vẻ anh ta đã đi đến đây từ Mặc Thoát.

Đang định tiến lên chào hỏi thì thấy có một người bước xuống từ ghế sau của xe anh ta. Đó là một vị lạt ma, chính là vị lạt ma trẻ từng tiếp đãi chúng tôi ở Mặc Thoát, giờ đã là một người trung niên, chào tôi một cách kính trọng.

Khoảnh khắc đó, tôi gần như cảm nhận được bông tuyết từ Mặc Thoát đang táp vào mặt.

Tôi tiến tới đáp lễ, bên cạnh rừng tre ở Phúc Kiến, chúng tôi như gặp lại nhau giữa dãy núi tuyết.

"Sư phụ đã viên tịch." Vị lạt ma bình tĩnh nói với tôi: "Có một vật để lại cho khách quý. Tôi đã mang đến đây."

À, lòng tôi chùng xuống một chút. Đúng vậy, đã đến cái tuổi này rồi.

"Tôi sẽ dẫn các anh đi." Tôi nhìn thấy một gói hàng lớn phía sau xe của họ.

Ba người chúng tôi trở về ngôi nhà trong làng, Muộn Du Bình vừa từ bên ngoài trở về, nhìn thấy chúng tôi thì dừng bước.

Vị lạt ma tiến tới, cúi chào Muộn Du Bình một cách trang trọng, rồi dâng lên gói hàng. Anh ta nói một đoạn bằng tiếng Tạng. Muộn Du Bình nhận lấy gói hàng.

Họ rời đi ngay lập tức, vượt qua ngàn dặm từ Tây Tạng đến đây, nhưng họ không dừng lại một phút nào. Họ trở về ngay lập tức.

Trần Tuyết Hàn giờ đây cũng như một người xuất gia, không còn lưu luyến gì nữa.

Chúng tôi mở gói hàng ra, thấy một bức tranh. À, tôi cảm thấy ấm áp. Chính là bức tranh đó.

Chương 24: Rượu ấm


Trước đây tôi không hiểu tại sao người già luôn hoài niệm về quá khứ, giờ thì hiểu rồi, tương lai của con người không phải là tài sản, mà quá khứ mới là bản chất của anh.

Tất nhiên, câu nói này không áp dụng cho Muộn Du Bình, y có cả một kho tàng không bao giờ cạn từ cả tương lai lẫn quá khứ.

Tôi thay bức tranh trên tường bằng bức tranh đó, khi nhìn vào, cảm giác thời gian và không gian lẫn lộn vẫn áp đảo. Tâm trạng tôi lúc đó khó mà bình lặng.

Tôi và vị lạt ma già không có tình bạn sâu sắc như vậy, nhưng ông ấy đã in sâu trong ký ức của tôi, quan trọng đến mức bây giờ tôi rất nhớ ông ấy.

Nếu ông ấy có thể bất tử, phải chăng mọi thứ xung quanh tôi cũng có thể bất tử, kể cả tôi.

Ông ấy đã ra đi, liệu điều đó có nghĩa là—

Tôi không suy nghĩ tiếp nữa. Trong phòng chúng tôi có rất nhiều rượu, không có bàn thờ, mỗi chai rượu đại diện cho một người bạn đã ra đi. Khi đến thời điểm đặc biệt, chúng tôi sẽ uống một ly và nói chuyện về người đó suốt đêm.

Người ta nói rằng khi còn có người nhớ đến, ý thức sẽ không bao giờ biến mất. Có những người bạn thực sự sinh ra đã cô đơn, cần có những buổi tưởng niệm bằng rượu như thế này.

Chúng tôi mở một chai rượu vàng(1) để tưởng nhớ vị lạt ma, uống vào, cảm thấy ấm áp hơn.

Dưới bức tranh là một chiếc áo lạt ma, tôi không biết ý nghĩa của nó là gì, có lẽ chỉ là vị lạt ma già muốn nói với chúng tôi rằng tất cả đã khép lại thành một vòng tròn, chiếc áo này cuối cùng chỉ còn là một chiếc áo mà thôi.

Sau khi uống rượu, tôi cảm thấy choáng váng, đêm đó tôi đã có một giấc mơ rất dài. Tôi mơ thấy núi tuyết, mơ thấy kết cục của mình.

Đó là lần đầu tiên tôi có giấc mơ như vậy, và sau này tôi biết rằng mình sẽ thường xuyên mơ thấy khoảnh khắc đó.

Trên thế giới này, tất cả mọi người đều là một vòng tròn, còn Muộn Du Bình là đường thẳng vĩnh cửu duy nhất. Chúng tôi như những tràng hạt được xâu chuỗi trên sợi dây này, đi về phía bờ bên kia mà Đức Phật có thể nhìn thấy, đó là không gian và thời gian vô tận.

Tôi biết rằng mọi sự vật và hiện tượng trên thế gian đều sẽ kết thúc, đường thẳng này không thể kéo dài mãi mãi, nhưng điểm cuối của nó sẽ là điều tôi không thể tưởng tượng nổi.

Tất nhiên, tôi biết món quà này là dành cho Muộn Du Bình, giữa y và lão lạt ma Trát Tây có điều gì đó gắn kết mà tôi không biết. Đối với lão lạt ma Trát Tây, vị khách quý từ núi tuyết chắc chắn quan trọng hơn tôi, một kẻ lữ hành nhiều.

Nếu ở Mặc Thoát, chúng tôi sẽ tụng kinh cho ông ấy, nhưng ở đây thì có vẻ hơi kỳ quặc.

Ngày hôm sau, tôi không thấy chiếc áo lạt ma nữa, nhưng khi nhìn bức tranh, tôi cảm thấy như đang nhìn vào một điểm độc đáo.

Nhiều năm trước, từ một bản thảo lụa thời Chiến Quốc, đã xảy ra một vụ nổ lớn, tạo ra rất nhiều người và sự việc. Giờ đây, thôn Vũ dường như là một điểm độc đáo, bắt đầu hút những thứ đã bị nổ tung trở lại, từng chút một, rơi vào ngôi nhà nhỏ này.

Tôi dồn một chút sức lực, để tâm trí mình trở về hiện tại. Bàn Tử nói: "Ê, sao lão già không gửi tượng về cho tôi nhỉ."

"Xe máy không chịu nổi đâu." Tôi đáp. Hơn nữa, nên để bức tượng đó ở lại núi tuyết. Chúng ta có đồ tươi sống ở đây.

Trong tuần tiếp theo, chúng tôi dựng một nhà kính bằng nhựa để che công trường, sợ mưa làm hỏng cấu trúc gỗ. Một bên bắt đầu lát sàn, dựng vách ngăn. Nhiều người đến vì danh tiếng, để xem chủ nhân quán ăn nhà vườn thể hiện tài năng, xây dựng ngôi nhà mơ ước của mình. Để có thể hoàn thành nhà nhanh chóng, chúng tôi cũng bắt đầu tuyển dụng.

Về việc thuê nhân công, tôi có chút kinh nghiệm, Bàn Tử đã dán thông báo tuyển dụng và tìm kiếm ở chợ lao động địa phương. Người làm đầu tiên mà chúng tôi tuyển được rất thú vị. Phải kể lại một chút.

--------------------------

(1) Rượu vàng: Một loại rượu truyền thống nổi tiếng ở vùng Thiệu Hưng (thuộc tỉnh Chiết Giang ngày nay.


Chương 25: Lâm Lục Nhân


Người đầu tiên đến xin việc tại chỗ chúng tôi tên là Lâm Lục Nhân.

Tôi tưởng đó là một nickname trên mạng, nhưng anh ta giải thích là không phải. Khi cha anh ta đặt tên này, đúng vào thời điểm cả nước đặt tên rất bay bổng, mọi người đều thích những cái tên đặc biệt. Những cái tên kỳ lạ trên mạng hiện nay đều do các bậc cha mẹ không thể kiềm chế của thời đó đặt.

Ý nghĩa của cái tên Lâm Lục Nhân rất đơn giản, theo lời giải thích, cứ sáu người ở Phúc Kiến thì có một người họ Lâm, nên đặt tên là Lâm Lục Nhân.

Tôi không hiểu logic kiểu này lắm, nhưng nghe có vẻ như gia đình này có nhiều anh em. Lâm Lục Nhân nói vì lý do này mà từ nhỏ không ai dám bắt nạt anh ta.

Lâm Lục Nhân đến xin việc làm rửa bát với mức lương ba nghìn một tháng. Ban đầu, anh ta ở lại cửa hàng trong một tuần, đồng thời tìm nhà thuê gần đó. Anh ta có bằng đại học, nhưng không rõ là từ trường đại học nào, học chuyên ngành văn học. Vì vậy, khi anh ta đến ở tại quán ăn nhà vườn, anh ta mang theo rất nhiều sách.

Khoảng sáu thùng sách lớn.

Ở thôn Vũ, việc mua sách không dễ dàng, trong nhà chúng tôi có rất ít sách. Đêm đầu tiên, Lâm Lục Nhân thức suốt đêm để sắp xếp sách của mình. Ngày hôm sau, tôi thấy tất cả sách đã được bày biện khắp nơi trong quán ăn nhà vườn.

Thực sự, sách đã khiến nơi này trông giống như phòng làm việc của một trang viên quý tộc.

Lâm Lục Nhân còn có một sở thích đặc biệt là sưu tầm các loại chai lọ. Đến ngày thứ ba, anh ta đã thu thập rất nhiều chai lọ và dùng sơn mà tôi dự định để sơn đồ nội thất, sơn lên những cái lọ này.

Trong những lọ đó, anh ta trồng đủ loại hoa dại, cỏ dại và cây bụi xung quanh.

Nhưng thẩm mỹ của anh ta rất tốt, tất cả những thứ trông lộn xộn trong đống cỏ dại và cây bụi, khi qua tay anh ta, trông giống như một khu vườn nhỏ. Những lọ và hoa này trông có giá trị khoảng vài chục nghìn.

Tôi và Bàn Tử bắt đầu bàn bạc, không biết Lâm Lục Nhân thực sự là ai. Tôi thử hỏi anh ta có muốn đổi công việc không, chẳng hạn như làm giám đốc nghệ thuật của quán ăn nhà vườn. Anh ta từ chối và kiên quyết muốn rửa bát.

Tôi và Bàn Tử đều thấy khó hiểu, Bàn Tử nói, người như vậy thường là thần tiên trong các câu chuyện dân gian, đến để thưởng cho chúng tôi.

Tôi nói liệu có thể cử Thần Tài đến không, đừng cử Thần Rửa Bát đến.

Bàn Tử nói, có thể là yêu quái ở gần đây, trong các câu chuyện kỳ lạ và huyền bí đều viết như vậy, đòi hỏi ít, làm được nhiều, thực ra nửa đêm hiện nguyên hình là máy rửa bát thành tinh.

Tôi xoa cằm, nhìn vào cánh tay và dáng người của anh ta, bắt đầu vô cùng nghi ngờ rằng người này có thể là Trương Hải Diêm hoặc Trương Hải Khách cải trang.

Có chuyện gì vậy? Tôi tự nhủ, có phải họ có ý kiến gì với tôi, giám sát xem dạo gần đây tộc trưởng của họ có gầy đi, có bị ép làm việc không?

Tôi nhìn kỹ, cảm thấy rất không hài lòng.

Đến ngày thứ tư, tôi không thể không hỏi anh ta, liệu có phải anh ta có ý kiến về gu thẩm mỹ của tôi không.

Lâm Lục Nhân lắc đầu: "Không, tôi thấy nơi này rất đẹp. Chẳng qua tôi có thói quen trang trí."

Sau đó, tôi thử vài lần để xem anh ta có đeo mặt nạ da người không, nhưng đều không thành công.

Lâm Lục Nhân có phải là gián điệp của Trương gia hay không, tôi chưa kịp điều tra, vì sau đó công việc trở nên vô cùng bận rộn. Do thiếu gỗ, tôi lại phải chạy lên thị trấn để mua thêm.

Hôm đó, việc kinh doanh cũng rất tốt, tôi tin rằng nếu anh ta đến để giám sát, thì cũng phải bận rửa bát, cảm thấy mình đã dính bẫy rồi.

Cũng tốt thôi, tôi nghĩ, cứ để anh ta rửa bát ở đây một năm trước đi. Dù sao thì cũng rẻ.

Kết quả là, một tuần sau, khi nhân viên thứ hai đến, tôi phát hiện ra mình đã lầm.


Chương 26: Vận động viên đã giải nghệ


Việc Lâm Lục Nhân là vận động viên đã giải nghệ, tôi chỉ biết khi nhân viên thứ hai đến. Nhân viên thứ hai tên là Tiết Đạt Bảo, dáng người không cao, tuổi cũng không lớn. Nhưng anh ta có sự tinh tế và từng trải không phù hợp với tuổi tác.

Khi đến xin việc, anh ta tỏ vẻ như hoàn toàn nắm rõ ba ông chủ chúng tôi, nhưng tôi biết rằng những người tỏ ra như vậy thường là những kẻ không đáng sợ. Chỉ cần tôi hơi áp đảo một chút, anh ta sẽ lúng túng không biết phải làm gì.

Lý do tôi chọn anh ta là vì anh ta nấu ăn rất ngon, nhất là các món ăn địa phương. Mặc dù Bàn Tử đã học được khá nhiều, nhưng người địa phương ăn mấy món mới nhiều rồi, vẫn thích ăn món địa phương hơn.

Canh gà nấu hải sản, vô cùng tươi ngon, nhưng Bàn Tử không đọc được từ ở giữa này, hắn nghĩ rằng Tiểu Tiết đang chơi khăm. Tôi nói từ đó không có vấn đề, vấn đề là ở anh.

Chính Tiết Đạt Bảo nói rằng Lâm Lục Nhân là một vận động viên. Anh ta nói rằng cách đi của vận động viên khác với người bình thường, thường có sự không đối xứng giữa hai bên cơ thể. Tôi nói chẳng phải do làm công việc nặng nhọc sao, anh ta nói không chỉ có một dấu hiệu.

Còn cách Lâm Lục Nhân ăn uống, đi vệ sinh, đều là của một vận động viên, và là một vận động viên trong đội tuyển tỉnh. Rất có thể anh ta từng là vận động viên chèo thuyền kayak.

Bàn Tử nhìn Lâm Lục Nhân đang rửa bát, nói: "Thảo nào kiên trì như vậy, thật chuyên nghiệp."

Tôi đáp: "Anh ta không nói thì đừng hỏi."

Bàn Tử nói: "Sao có thể thế được, tôi chỉ muốn biết tại sao anh ta lại đến rửa bát, đã xảy ra chuyện gì..."

Tôi xoa cằm, tự nhủ chẳng lẽ là bị thương, tự bỏ mặc bản thân như trên TV thường chiếu.

Lâm Lục Nhân ở tuổi này, lẽ ra là thời kỳ đỉnh cao của vận động viên. Tiểu Tiết nói rằng chân trái của anh ta có vấn đề.

Vậy thì không phải người Trương gia rồi, tôi nghĩ.

Tôi quan sát kỹ chân trái của Lâm Lục Nhân, thấy đầu gối của anh ta thực sự có vấn đề. Anh ta cũng chỉ có thể ngồi càng nhiều càng tốt, việc rửa bát thực sự rất phù hợp với anh ta.

Tiểu Tiết nói với tôi: "Cẩn thận kẻo anh ta đòi bồi thường tai nạn lao động."

Tiểu Tiết là kiểu người rất tự tin: Anh ta tin rằng mình chắc chắn là người được ông chủ yêu thích nhất, nên anh ta sẽ cố gắng tạo ra bầu không khí đó.

Tôi không thích anh ta, nhưng tôi biết có những phẩm chất là bẩm sinh. Tiểu Tiết cũng thích lười biếng, nhưng món ăn của anh ta thực sự rất ngon và anh ta nấu ăn rất có tâm. Trong việc nấu ăn, anh ta có một sự tôn nghiêm.

Tôi nhìn vào mắt anh ta, gật đầu. Anh ta rất vui, cảm thấy mối quan hệ giữa chúng tôi đã thân thiết hơn.

Tôi bước đến, ngồi xuống cạnh Lâm Lục Nhân. Anh ta nhìn tôi, tôi chạm nhẹ vào đầu gối của anh ta: "Sao lại bị thương?"

Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi: "Không sao."

"Cậu có câu chuyện của mình, có thể kể tôi nghe, không kể cũng không sao." Tôi nói với anh ta. Anh ta ngước lên nhìn tôi: "Tai nạn thôi, đừng hỏi nữa."

Tôi gật đầu, có vẻ thực sự có một câu chuyện, và đó là một nỗi đau sâu sắc. Tôi đứng lên tìm Bàn Tử, kể lại sự tình. Bàn Tử nói: "Người ta đau khổ, muốn rửa bát, cậu lo nhiều như vậy làm gì, đừng can thiệp vào nhân quả của người khác."

Tôi nói: "Không can thiệp, nhưng anh nghĩ anh ta có thể ngồi đó suốt đời không? Anh ta không thuộc về nơi này."

"Ba nghìn đồng, đúng là không thuộc về thật." Bàn Tử nói: "Tăng lên ba mươi nghìn một tháng xem sao."

"Thế thì tôi không còn ở đây nữa."

Bàn Tử vỗ vai tôi, tôi nói với hắn: "Chúng ta là những người bình thường, người bình thường thì chỉ có thể lo chuyện bao đồng có giới hạn thôi." Hắn gật đầu, đi tới khoác vai Lâm Lục Nhân.

Khoảng hai mươi phút sau, Bàn Tử quay lại nói với tôi: "Tiểu Tiết nói đúng, nhưng không phải là chèo thuyền kayak, mà là điền kinh. Anh ta bị chấn thương đầu gối, mất cơ hội thi đấu. Đợi ba năm, đầu gối vẫn không hồi phục, nên tuyệt vọng bỏ đi. Anh ta không định quay về nữa, cảm thấy có lỗi với cha mẹ, và cả với bản thân."

"Đầu gối có hồi phục được không?" Tôi hỏi: "Đầu gối của anh ta bị sao vậy?"

"Tôi xem qua rồi, tôi nghĩ không khả quan lắm, có lẽ bác sĩ đội tuyển không nói thật với anh ta. Thực ra anh ta cũng tự biết, không thể vào đội tuyển quốc gia, chỉ muốn thi một trận ở Đại hội Thể thao Toàn quốc để chia tay sự nghiệp vận động viên của mình. Nhưng ông trời thật tàn nhẫn, không cho anh ta cơ hội."

Những điều không như ý trên đời, khi thực sự ập đến, chẳng có lý lẽ gì cả.

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, Bàn Tử hỏi: "Cậu nghĩ sao?"

"Những năm tháng đã qua, không phải là vô ích, ngay cả khi nó không hiệu quả theo cách mà anh mong đợi." Tôi nói. Thời gian là thứ cực kỳ mạnh mẽ, cuối cùng Lâm Lục Nhân sẽ hiểu ra điều đó.


Chương 27: Đàn em đã đến


Có thêm hai người giúp đỡ, một mặt, quán ăn nhà vườn ngày càng đẹp hơn, mặt khác, cũng đỡ vất vả hơn nhiều.

Lâm Lục Nhân có gu thẩm mỹ, vì vậy tôi mua một ít hoa và cây cảnh, ban đầu định để trang trí cho căn nhà nhỏ của tôi, nhưng vì việc trang trí chưa đến phần sân vườn nên để tạm ở quán ăn nhà vườn. Kết quả là, sau khi anh ta sắp xếp, quán ăn nhà vườn không còn giống một quán ăn nhà vườn nữa, mà giống một nhà hàng trong vườn rất đẹp và chuyên nghiệp.

Hay nói đúng hơn là một nhà hàng trong vườn thực vật. Với những cây cối mà anh ta tự đào từ khắp nơi về, nó trở nên rất đẹp, khiến tôi không nỡ phá vỡ bố cục hiện tại, có lẽ phải mua một lô hoa mới cho căn nhà của mình.

Doanh thu tháng đầu tiên cuối cùng đạt hơn 200.000, sau khi trừ chi phí, thực tế lợi nhuận khoảng 100.000. Tôi nghĩ đây là một quán ăn rất thành công. Khách hàng chính là trẻ em, khách du lịch và sinh viên ngày càng nhiều. Những bức ảnh chụp chung với khách hàng trên tường cũng ngày càng nhiều, tôi và Bàn Tử âm thầm ganh đua xem ai có nhiều ảnh chụp chung hơn.

Cũng có người chụp ảnh chúng tôi khi đang bận rộn. Thực ra mọi người rất dễ nhận ra ba ông chủ và hai nhân viên, vì trạng thái của chúng tôi rất khác nhau.

Chúng tôi trông đẹp trai hơn.

Việc trang trí căn nhà tiến triển rất chậm, đã bổ sung thêm một đợt gỗ nữa, cuối cùng cũng hoàn thành được phần khung và vách ngăn. Tiếp theo là làm mái. Mái nhà theo phong cách thời Đường, thực sự rất cầu kỳ.

Tôi không thể tự làm việc này, nên đã nhờ thầy ở trường giới thiệu các sinh viên khoa kiến trúc cổ đến giúp đỡ.

Việc này có lợi cho giáo dục chuyên ngành, vì vậy trường đồng ý, dự kiến sẽ cử tám người đến. Hôm nay họ sẽ tới, Bàn Tử thích náo nhiệt, đã đi đón họ từ sớm. Còn tôi thì hơi lo lắng.

Tôi không phải là một đàn anh giỏi, không biết phải nói gì với các em, liệu có nên tỏ ra là người thành công hay chỉ đơn giản là phô trương.

Có lẽ chỉ đơn giản là phô trương thôi, tôi nghĩ, việc này khá đơn giản.

Nhóm đầu tiên gồm ba người, hai nữ và một nam. Ba người đứng trên phần khung tôi đang xây, tỏ ra không hài lòng. Họ cảm thấy thiết kế của tôi quá đơn giản. Chàng trai nói, cứ tưởng là gì ghê gớm, hóa ra chỉ là xây một ngôi biệt thự khung gỗ đơn giản thôi à?

Tôi đành phải lấy bức tranh mái nhà ra để họ phải ngưỡng mộ.

Các cô gái rất thích quán ăn nhà vườn, nói rằng khu vườn như thế này là mục tiêu sống của họ, chàng trai lại cười khẩy, nói rằng sự lãng mạn của đàn ông nên được tạo nên từ đá và xi măng.

Bàn Tử hỏi tôi: "Có cần tôi biến cậu ta thành một phần của đá và xi măng không?"

Trái lại, tôi cảm thấy khá vui, vì tôi nghĩ rằng bây giờ bọn trẻ rất sinh động, dù có khó chịu thì cũng là sự khó chịu đầy sinh động. Sự sinh động của cuộc sống thực sự làm cho con người cảm thấy trọn vẹn.

Họ nhanh chóng bắt đầu thiết kế mái nhà và nghiên cứu cấu trúc mái. Muộn Du Bình chỉ dẫn một chút, từ đó trở đi, Muộn Du Bình trở thành Giáo sư Trương.

Điều này khiến tôi nhớ lại những kỷ niệm xa xưa.

Tôi dự đoán trong khoảng một tháng nữa, phần hoàn thiện cơ bản của căn nhà sẽ xong. Từ những gì đang thấy, nó sẽ là một ngôi nhà gỗ rất thoải mái. Những ngày này, cuộc sống đều đặn khiến tôi cảm thấy như mình đang ở trong trường đại học.

Khi tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ hoàn thành một cách suôn sẻ, một người không ngờ tới đã xuất hiện.

Ông chủ bãi cát lại đến quán ăn nhà vườn của tôi, cả người ông ta gần như héo mòn, được đại gia Lý dẫn đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn ông ta: "Ông làm sao đây?"

"Tôi đến để xin lỗi." Ông chủ bãi cát nói: "Tôi nhận ra lỗi lầm của mình và quyết tâm cải tà quy chính."

Tôi cảm thấy buồn cười: "Ông có thể nói rõ hơn không?"

Ông ta nói: "Có một số việc về quá khứ của mảnh đất này, cần phải nói cho cậu biết."


Chương 28: Câu chuyện nhỏ


Tôi có tin rằng con người có thể hối cải không? Tôi tin. Tôi cũng từng bị cám dỗ, và sau đó cảm thấy hối hận.

Mọi người trên thế giới này đều có nhu cầu kiểm tra vị trí của mình trong chuỗi thức ăn. Trước khi trưởng thành có một lần, hoặc sau khi nỗ lực đạt được địa vị xã hội thì có một lần. Lúc đó, có một ham muốn mạnh mẽ muốn xem mình ở tầng lớp nào trong xã hội. Nếu luôn đạt được điều mình muốn, và xung quanh toàn là những người nhẫn nhịn, sẽ có ảo tưởng rằng mình ở đỉnh chuỗi thức ăn, và dễ trở thành ác bá.

Thực tế, gặp khó khăn quá sớm dễ khiến người ta tự ti, đánh giá thấp bản thân. Gặp khó khăn quá muộn dễ dẫn đến tự tin quá mức, kiêu ngạo.

Đại khái tôi biết ông chủ bãi cát thuộc loại nào, nhưng tôi không phải là cha mẹ ông ta, cũng không đến mức phải cứu rỗi ông ta. Ông ta có thực sự hiểu ra vấn đề trong hành vi của mình hay không, tôi cũng không quan tâm.

Chúng tôi ngồi xuống, khi ông ta rời đi và quay lại, nơi này đã hoàn toàn khác, điều này khiến ông ta khá ngạc nhiên. Ông ta mời tôi điếu thuốc, dường như muốn kéo gần khoảng cách, nhưng tôi từ chối.

"Gia đình chúng tôi đã ở ngôi làng này sáu, bảy thế hệ. Trước khi giải phóng, nhà chúng tôi nằm trên mảnh đất này. Sau đó, khi chia đất thổ cư, mảnh đất này được chia cho người khác và chúng tôi chuyển ra bờ sông. Lúc đó, ông cụ nhà chúng tôi, tức là ông tổ, đã có mâu thuẫn với làng." Ông chủ bãi cát nói: "Đến thời ông nội tôi, ông ấy đã hỏi làng về việc muốn chuyển về đây, nhưng làng không cho. Khi đó, gia đình chúng tôi có lý lịch không tốt, nên không dám tranh giành nữa."

Tôi nhìn ông ta, có chút khó hiểu, không biết điều này có ý nghĩa đặc biệt gì không.

"Lúc đó, chuyện trở nên rất không vui, tâm trạng ông nội tôi rất tệ. Ông ấy là một thầy giáo, vì muốn mảnh đất này mà bị gán cho tội danh, trong lúc không thông suốt, ông ấy đã đến mảnh đất này, treo cổ trong một rừng tre." Ông ta dừng lại một chút: "Tôi không trèo lên cây tre để hù dọa cậu, lúc đó tôi ngồi dưới rừng tre, cậu nói tôi ở trên đó, tôi nghĩ có thể là ông nội tôi."

Tôi nheo mắt lại, ý của ông là ông nội ông đã hiển linh?

"Ông nội tôi mất rất sớm, tôi chưa từng gặp ông. Nhưng ông là thầy giáo, rất nghiêm khắc. Bố tôi thường nói rằng ông nội tôi rất hiền lành, tôi nghĩ chắc hẳn ông rất thất vọng khi thấy cháu mình như thế này." Ông ta nói: "Sau đó, tôi đã gây sự với cậu. Sau khi nói chuyện với cậu, tôi biết cậu không phải người bình thường, nên tôi nghĩ mình nên tránh đi một thời gian."

Ông ta lấy một bức ảnh từ trong túi: "Tôi rời làng, đến ngày hôm sau, tôi đi chơi với họ hàng, đến một ngôi chùa địa phương để cầu phúc. Sau đó, chúng tôi chụp ảnh chung, và khi về xem lại bức ảnh, tôi thấy thứ này."

Tôi nhận lấy bức ảnh, nhìn thấy họ, đều là những người đàn ông trung niên đầu húi cua, đeo dây chuyền vàng lớn, chụp ảnh trước một ngôi chùa. Ngôi chùa có một đại thụ phía sau đại điện, rất cao lớn, tán cây vượt qua đỉnh của đại điện.

Trên cành cây - thực ra là thuộc về cảnh nền xa xa - có một người treo lơ lửng.

Rất mờ, nhưng chắc chắn là một người, quần áo cũng nhìn thấy rõ ràng.

"Bố tôi nói, người đó chính là ông nội tôi, quần áo giống hệt như lúc ông treo cổ." Ông chủ bãi cát mặt tái nhợt nói: "Ông nội tôi không hài lòng với tôi. Vì vậy, tôi đến xin lỗi, mong ông nội tôi an nghỉ."

Ồ, sức mạnh của thần linh, thực sự dễ dẫn dắt con người hướng thiện hơn so với sự khuyên bảo của con người. "Trên đầu ba thước có thần linh nhìn xuống", giữa trời đất có những quy tắc khắt khe của lòng tốt, lời nói này dễ dàng định hình hành vi của con người hơn.

Nhưng thực sự có ma quỷ không? Tôi nhìn ra rừng tre bên ngoài, nếu đúng như ông ta nói thì ở đây thật sự có ma quỷ. Tôi hoàn toàn không sợ, nhưng liệu điều đó có ảnh hưởng đến việc kinh doanh không? Có phải đây là một mưu kế sâu xa của ông chủ bãi cát không?

Tiểu Tiết rót cho tôi một tách trà, tôi tự thuyết phục mình rằng đây là thế giới của những người bình thường, đừng nghĩ quá phức tạp.

"Người ông nên xin lỗi không phải tôi," tôi nói. Ý định xấu xa thực sự của ông ta là nhắm vào cô gái đó.

"Đêm đó, đêm đó tôi thực sự định ra tay," ông chủ bãi cát nói: "Nhưng khi thấy cô gái nhỏ chạy đi, trong rừng có một bóng người vẫy tay với tôi, tôi tưởng là có ai đó trong rừng nên mới bỏ đi. Bây giờ nghĩ lại, đó chính là ông nội tôi, ông không muốn tôi làm chuyện này."

Tôi nhìn ông ta, ông ta nói sẽ đi xin lỗi, nếu bị cha cô gái đánh thì ông ta cũng chấp nhận.

Tôi không biết liệu ông ta có đi không, nhưng khi ông ta rời đi, tôi cũng phần nào buông bỏ thù địch với ông ta.

Vào buổi tối, tôi châm ba điếu thuốc, hướng về phía rừng tre. Tôi nấu vài món ăn, đặt trước những điếu thuốc.

Bàn Tử hỏi tôi chuyện gì đây, tôi nói không biết những gì ông chủ bãi cát nói có bao nhiêu phần là sự thật, liệu đây có phải là sự kiện kỳ lạ thật hay chỉ là trò đùa của ai đó - nếu có người của Trương gia giám sát gần đây, họ có thể làm những việc này. Nhưng nếu linh hồn của ông cụ thực sự ở đây, thì điều đó đáng được tôn trọng.

Ma cứu người, một ý niệm thiện lành lớn lao đến thế, phải uống một chén.

Bàn Tử mở bia, chúng tôi ngồi đó, một số người thảo luận về vị trí lắp đặt mái nhà, một số người thảo luận về vật liệu cho mái nhà, một số người thảo luận về chuyện ma quái. Lâm Lục Nhân và Muộn Du Bình im lặng, còn tôi thì nhìn chằm chằm vào rừng tre.

Bóng dáng đó không xuất hiện, có lẽ ông cụ nhút nhát, hoặc có thể ông thực sự đang ở giữa chúng tôi.

Tôi không thể tưởng tượng rằng một ngày nào đó tôi sẽ bình tĩnh suy nghĩ về những điều mà trước đây tôi rất sợ hãi, có vẻ như tôi đã đạt đến trạng thái không sợ hãi gì cả.

Ngày mai bắt đầu làm mái nhà, hoàn thiện những công đoạn cuối cùng, có vẻ như chúng tôi thực sự có thể hoàn thành được.


Chương 29: Ba nghìn thế giới


Việc làm mái nhà mất trọn một tháng, đã làm sai hai lần, cuối cùng mới hoàn thành. Nhưng kết quả hoàn thành rất hoàn hảo. Tất nhiên, gỗ của chúng tôi không phải là gỗ không bóng, chỉ là gỗ bình thường, vì vậy không có cảm giác hùng vĩ của thời Đường, cảm thấy thiếu một chút hương vị.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng màu sắc của gỗ lại ảnh hưởng lớn đến cảm nhận của con người như vậy, người xưa chọn gỗ đã cân nhắc rất kỹ về thẩm mỹ, dường như tôi đã quá sơ sài.

Mái nhà cũng được lắp ráp lại hoàn chỉnh, một cái dùng trong cái chòi nhỏ trong sân, một cái dùng trong phòng khách. Rất tinh tế, tạo cảm giác áp đảo đến kinh ngạc.

Sau khi hoàn thành ngôi nhà, không lớn như tôi tưởng tượng, nhưng bố cục rất tốt. Chúng tôi trồng cây leo ở bên ngoài, đến khi mùa thu tới, sẽ có cảm giác ẩn dật giữa núi non.

Tiếp theo là lát đường, chỉnh trang sân vườn, sau đó là di chuyển đại thụ.

Cũng nhờ các bạn học ở khoa cảnh quan giúp đỡ, đã di chuyển đại thụ vào trong sân, cái cây này tạo thêm chiều sâu, khiến ngôi nhà trở nên rất kín đáo.

Sau đó là trang trí nội thất, mất khoảng hai tháng nữa, cuối cùng cũng gần hoàn thành.

Lúc đó, quán ăn nhà vườn đã trở thành một vườn hoa và vườn thực vật lớn, bên trong còn có các tượng đá đủ loại, đều do bạn bè của Bàn Tử từ các nơi như Đại Đồng, Sơn Tây vận chuyển đến. Tôi nhìn thấy chúng trông rất cổ kính, từng bức tượng xếp hàng giữa cây cối, đã phủ đầy rêu xanh. Mặc dù món ăn của chúng tôi vẫn không thay đổi, nhưng quang cảnh trông rất thư giãn và dễ chịu. Tôi ngồi trong nhà hàng, nhìn ra ngoài như đang ở vùng nhiệt đới. Khi trời nắng, cảm giác trong sân rất tuyệt.

Sân của căn nhà và sân của quán ăn nhà vườn đã được nối với nhau, chúng tôi đi qua các loại cây cối, tượng đá nhỏ, đi qua một rừng tre là có thể thấy đại thụ và căn nhà phía sau.

Không có tường rào, ngoài một số ít du khách bị lạc đường, rất ít người sẽ đi qua rừng tre. Rừng tre đó dường như là một ranh giới tự nhiên ngăn cách bên trong và bên ngoài.

Tôi không ngờ mình thực sự đã hoàn thành, và cũng tốn nhiều thời gian hơn dự kiến, nên cảm xúc cuối cùng rất phức tạp.

Phía sau căn nhà là núi, núi phía sau có thể thông thẳng đến nhà trong làng ở thôn Vũ. Tất nhiên, đi lại sẽ hơi vất vả một chút.

Mặc dù trong căn nhà nhỏ đã thiết kế phòng ngủ, nhưng chúng tôi vẫn dành phần lớn thời gian ở căn nhà trong làng ở thôn Vũ. Nơi đó ngày càng có nhiều rượu cũ và đồ cũ. Tôi cũng ngày càng muốn ở lại đó lâu hơn, không muốn rời đi.

Căn nhà kia, khi có bạn bè đến, có thể dùng làm phòng khách để ở, ăn uống cũng rất rộng rãi, không bị chật chội. Bàn Tử đã thiết kế một lò sưởi ở giữa để sưởi ấm, xung quanh có ghế sofa và bàn ghế thoải mái. Tôi có phòng làm việc riêng để nghiên cứu bản sao, tài liệu của Trương gia, cuối cùng tôi cũng đã sắp xếp từng cuốn, tìm bạn bè ở nhà xuất bản để in thành sách, đặt lên kệ sách, thậm chí đã chiếm cả một bức tường.

Nhưng vẫn rất trống trải, vì chúng tôi thực sự không có quá nhiều vật ngoài thân để lấp đầy chỗ này.

Không gian thực sự không lớn, phòng làm việc của tôi với tài liệu Trương gia và các bản sao, cộng thêm các tài liệu nghiên cứu về kiến trúc cổ và bản thảo, đã rất đầy đủ. Phòng làm việc có một cửa sổ nhỏ, có thể nhìn ra đại thụ bên ngoài. Kết quả là căn nhà trên cây của Muộn Du Bình không được xây dựng, nhưng như tôi dự đoán, đôi khi y sẽ nằm trên cây.

Đồng thời cũng có thể nhìn thấy sân thượng của căn nhà, nơi Bàn Tử khỏa thân tắm nắng. Ba chúng tôi có thể nhìn thấy nhau, khoảng cách rất gần, có thể ném qua lại một miếng bánh mì mà vẫn bắt được.

Cảm giác này thật kỳ diệu, mùa thu lá rụng, trên mái nhà cũng phủ đầy lá. Tôi đã từng thấy nhiều ngôi nhà cổ đổ nát như thế này trong rừng sâu, mái nhà bị đè nát bởi lá rụng nhiều năm, nhưng tôi luôn cảm thấy rất đẹp. Giờ đây ở đây, giống như đang sống trong rừng sâu, lòng tôi rất bình yên.

Tất cả những cuộc phiêu lưu và những bí ẩn mà tôi từng quan tâm, giờ đây, dường như tôi thích ghi chép lại và đặt lên kệ sách hơn là tự đi khám phá.


Chương 30: Món quà


Tôi thông báo tin tức về việc hoàn thành ngôi nhà chính thức đến mọi người, lại mất một thời gian nữa.

Tôi không mời mọi người đến tụ tập, quá đông người, để tụ họp đủ đã không dễ dàng. Chỉ gửi ảnh vào các nhóm chat.

Tôi mong đợi mọi người ngạc nhiên, nhưng hầu hết chỉ thả like.

Tuy nhiên, cũng có những món quà được gửi đến. Tiểu Hoa gửi cho tôi một bộ búp bê Matryoshka của Nga, là loại nhiều tầng đặc biệt. Món đó rất nặng khi xếp lại, giống như một quả đạn pháo, tôi đã tách nhiều con búp bê và đặt ở các nơi trong phòng. Trong phòng của Bàn Tử, hắn dùng chúng để đựng vỏ hạt dưa. Hắc Hạt Tử gửi một gói xúc xích đỏ.

Toàn là đồ của Nga, Bàn Tử thắc mắc không biết họ có ở Nga không? Nhưng không trả lời trên WeChat, có vẻ họ đang làm chuyện lớn gì đó.

Không quen ăn xúc xích đỏ, nên nấu trong nồi đất, bán cho khách.

Kim Vạn Đường gửi một con búp bê khổng lồ đến, cao hơn cả tôi, là một con Koala có túi, một người có thể ngồi được trong đó. Tôi nghe nói gần đây hắn đang kinh doanh một cửa hàng thú nhồi bông. Tôi nghĩ có lẽ hắn sử dụng thú nhồi bông để vận chuyển bí mật đồ cổ. Món quà này khá hời hợt, nhưng Bàn Tử lại rất thích, không có việc gì làm thì nằm ngủ trưa trên đó.

Không rõ các món quà của những người khác có đang trên đường đến hay không, nhưng có ba vị khách không ngờ đã đến xem ngôi nhà này.

Đám Lê Thốc không mang gì đến, đến đây uống hai chai rượu, còn mang đi một số trang bị cũ của chúng tôi. Chúng đến để khám phá miếu Long Vương ao tù nước đọng. Tôi dặn chúng nó cẩn thận, nơi đó rất nguy hiểm, nhưng sức khỏe của Dương Hảo rất tốt, cậu ta đã trở thành người mạnh nhất trong số họ. Cậu ta nói sẽ kiểm soát được rủi ro.

Những đứa trẻ này đã lớn, cơ bản không còn nghe lời chúng tôi nữa, Muộn Du Bình dự định sẽ bảo vệ chúng một đoạn đường, nhưng Lê Thốc từ chối.

Giờ đây, khuôn mặt của chúng ít đi sự non nớt, gần như giống hệt lúc tôi nhận được sách lụa Chiến Quốc, đầy tò mò đối với những điều chưa biết.

Trước khi đi, chúng nói rằng vào cuối năm nay, sẽ có rất nhiều khách đến đây, mang đến cho tôi một điều bất ngờ. Mặc dù còn sớm, nhưng chúng nhắc chúng tôi chuẩn bị tiền, cuối năm sẽ rất tốn kém.

Bàn Tử nhìn theo bóng lưng của chúng, rồi hỏi: "Có phải thế hệ sau không bằng thế hệ trước không? Ba đứa này không nổi tiếng bằng chúng ta."

Tôi thở dài, Lê Thốc quá giống tôi, việc đi theo con đường của tôi chỉ là vấn đề thời gian, chỉ không biết thế giới này còn có đối thủ như Uông Tạng Hải để cho cậu ta thỏa mãn hay không.

Tối hôm đó, khi tôi đang sắp xếp một tài liệu mới về huyện chí của Trương gia trong phòng làm việc, tôi nhìn thấy tàn thuốc mà Lê Thốc để lại trong phòng tôi.

Cậu ta đã đến đây, nhìn những thứ trong phòng làm việc và hút một điếu thuốc.

Tàn thuốc vứt trong búp bê Matryoshka của Tiểu Hoa, tôi đứng đó, giả vờ hút thuốc, phát hiện ra cậu ta đã nhìn vào một cuộn tranh trên kệ sách.

Đó là một bản ghi chép của tôi và cậu ta trong sa mạc, trong đó có rất nhiều bức ảnh. Tôi khẽ xoay cuộn tranh, nó được cắm rất chắc, cậu ta không rút ra. Cậu ta chỉ nhìn vào gáy sách.

Muộn Du Bình bước vào, gõ cửa, ba người phải quay lại làng.

Tôi đặt tàn thuốc lên môi, giả vờ hút một cái, đó là hành động tôi đã quen khi ở trong sa mạc. Bây giờ đã trở nên lạ lẫm.

Tôi vứt tàn thuốc vào thùng rác, đi xuống cầu thang. Bàn Tử nói: "Người cuối cùng tới nơi phải đun nước!" rồi chạy lên núi.

Tôi và Muộn Du Bình hoàn toàn không để ý đến hắn, theo sau mà đi. Trời đã tối, hoàng hôn chỉ còn lại một vệt sáng.

Bản này được sao lưu từ website Nhị Đạo Bạch Hà. Nếu bạn đọc nội dung này ở nơi khác, đó chắc chắn là bản reup.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro