Chương 31: Tứ Xuyên và chia cách

Cuối cùng chúng tôi vẫn không ra ngoài được, chủ tiệm bánh nướng thịt lừa ngoài cổng là người của Hoắc gia, khuyên chúng tôi quay vào trong, nói bây giờ ra ngoài quá nguy hiểm, nếu muốn mua gì thì cứ để mai mua một thể.

Hôm sau là ngày mua sắm, Tiểu Hoa đến, kêu chúng tôi liệt kê hết ra tất cả những thứ cần dùng, bọn họ sẽ đi mua giúp. Bàn Tử chơi ác, đòi cả một mớ đắt tiền. Chờ đến buổi tối, khi trang bị được chuyển đến, chúng tôi mới phát hiện hóa ra thằng chơi ác nhất ở đây lại chính là Muộn Du Bình. Bởi vì, trong đống đồ của hắn có một chiếc hộp vừa nhìn là biết có giá trị khổng lồ.

Tiểu Hoa nói: "Bà tôi nói, anh sẽ cần đến vật này."

Muộn Du Bình mở hộp, lấy ra một thanh đao cổ, hình dáng và kích cỡ giống y đúc thanh đao trước kia của hắn.

Rút đao ra khỏi vỏ, ánh sáng sắc lạnh lóe lên một cái, lưỡi đao bên trong có màu sắc hết sức đặc biệt, chỉ là không phải làm bằng hắc kim.

"Moi từ trong kho nhà bọn tôi ra đấy, anh cứ dùng thử đi."

Muộn Du Bình áng chừng thanh đao một lát, rồi xỏ vào ba lô trang bị của mình. Bàn Tử ghen tị nói: "Me nó chứ, sao tụi này không được một thanh như thế nữa?"

"Loại đao này không phải ai cũng dùng được đâu." Tiểu Hoa nói, "Nặng lắm."

Những trang bị khác, đa số là đều đã quen thuộc rồi, Bàn Tử vẫn chưa hài lòng lắm với con dao của mình, nói lưỡi dao mỏng quá, chặt cây có khi còn bị sứt ấy chứ, vẫn là xài mã tấu sống dày tốt hơn.

Tôi còn chẳng buồn xem đồ đạc của mình, đồ của tôi toàn là do Bàn Tử viết hộ tôi hết, tôi nhìn bọn họ thu dọn trang bị, vẫn cảm thấy rất muốn cự nự, đành ngồi một bên nghỉ ngơi.

Sau đó, chính là khoảng thời gian nghỉ ngơi hồi sức, đám Tiểu Hoa phải đi làm công tác chuẩn bị, chỉ có tụi tôi là ở lại trong gian nhà này để tĩnh dưỡng. Tú Tú đem một cái ti vi đến cho tôi, tôi toàn ngồi một chỗ xem cái ti vi ấy.

Muộn Du Bình ngồi một bên mân mê thanh đao kia, có thể thấy, trọng lượng thanh đao này vẫn có chút khác biệt so với thanh đao cũ, hắn đang làm quen với thanh đao này.

Trong khoảng thời gian này, tôi nhàn rỗi vô cùng, liền ngồi suy ngẫm toàn bộ sự việc lại một lượt, thử ghép những tin tức mới nhất có được vào những suy đoán trước kia xem có thay đổi gì không.

Nếu cứ tạm gọi thế lực sau màn đã ép buộc bọn họ phải tiến hành hoạt động trộm mộ "quy mô lớn nhất trong lịch sử" năm xưa là "nó", cái "nó" này sau khi đã có được vô số sách lụa Lỗ Hoàng, có thể "nó" đã phá giải được bí mật trong cuộn lụa sớm hơn cả Cầu Đức Khảo, nên đã tiến hành một loạt những hoạt động. Những hoạt động này có lẽ đều kết thúc trong thất bại, nhưng nếu thành công, tiền thưởng mà tất cả mọi người trong Lão Cửu Môn nhận được chính là một thứ mà thời hiện đại nghe có vẻ không đáng kể nhưng lại vô cùng quan trọng vào thời kỳ đó-- bối cảnh. Thế là, khi Cách Mạng nổ ra, những người đáng ra là sẽ bị đấu tố đến chết này lại lẳng lặng trú qua được cơn giông tố, tuy rằng gia sản, của cải, quan hệ đều bị tịch thu hết cả.

Con cháu của bọn họ được coi là nguồn nhân tài dự trữ, đa số đều tiến vào công tác trong hệ thống văn hóa văn vật, rất khó để nói việc này là do định hướng hay là do tự nhiên, hay là do một quy tắc ngầm nào đó. Tuy không có bằng chứng cụ thể, nhưng cái "nó" này lại có tác động quá nhiều vào việc này.

Thậm chí tôi còn nghi ngờ phải chăng phương pháp phá giải sách lụa của Cầu Đức Khảo năm đó là do một ai đó hoặc một tập thể nào đó có liên quan đến "nó" đã đem đến hoặc đã tiết lộ cho lão ta biết.

Bàn Tử nói, vào những năm trong thời kỳ dần xóa bỏ kinh tế bao cấp, bầu không khí trong xã hội bắt đầu thoải mái hơn, rất nhiều chuyện mà ngày xưa không thể ngờ được bắt đầu diễn ra, ví dụ như, vai trò của công đoàn, ủy ban nhân dân ngày càng bị thu hẹp lại, những kẻ gan to bắt đầu đứng ra làm ăn buôn bán nhỏ, đây cũng chính là thời kỳ bắt đầu thực hiện chế độ "các hộ gia đình tự lãnh nhận trách nhiệm"*, cũng là lúc người Trung Quốc bắt đầu đưa tầm mắt ra nước ngoài. Những cái mới dần thay thế những cái cũ trên mọi phương diện. Hệ thống mà cái "nó" này bám vào có lẽ cũng dần tan rã trong thời kỳ đổi mới này.

* Chế độ các hộ gia đình tự lãnh nhận trách nhiệm (hay ở Việt Nam còn gọi là "khoán hộ") bắt đầu được phổ biến ở nông thôn Trung Quốc vào những năm đầu thập kỷ 80, là bước ngoặt trong chế độ đất nông nghiệp và cũng là cuộc cải cách quan trọng nhất trong thời kỳ bắt đầu mở cửa ở Trung Quốc.

Giống như các công ty xí nghiệp bây giờ, tuy rằng tổ chức đã tan rã, nhưng các đề án vẫn còn đấy, người nào có thực lực thì sẽ tiếp tục đề án, tiếp tục kêu gọi nhà đầu tư.

Có lẽ, trong thế lực của "nó" đã có một người hoặc một nhóm người vì lý do nào đó đã hợp tác với Cầu Đức Khảo, tiếp tục thực hiện "đề án" còn dang dở này.

Hoạt động khảo cổ "Trương gia lâu" và hoạt động khảo cổ ở "Hoàng Sa" có lẽ chính là sản phẩm của thời kỳ này, như vậy, có thể giải thích vì sao quy mô hai lần hoạt động này không lớn bằng hoạt động của Lão Cửu Môn năm xưa, thậm chí phải cần đến đích thân "chú Ba" chuẩn bị trang thiết bị, đồng thời, rất khó để biết là vô tình hay cố ý, con cháu của Lão Cửu Môn vốn ẩn náu trong hệ thống văn hóa dần được tập hợp lại.

Thời gian trôi đi, vật đổi sao dời, lại gần hai mươi năm nữa trôi qua, kinh tế bắt đầu có khả năng chống chọi lại chính trị, thế lực của Lão Cửu Môn dần dần sụp đổ, nhưng vì vẫn còn căn cơ từ thời xã hội cũ, nhiều nhà đã tự tạo được địa bàn kiên cố của riêng mình ở nhiều nơi, ví như nhà họ Hoắc, nhà họ Giải, liên hôn với đám quan chức chính quyền, còn nhà họ Ngô tôi dựa vào thế lực do "chú Ba" gây dựng mà đứng vững một vùng Trường Sa xưa, còn lại những nhà khác, người thì tẩy trắng hoàn toàn, đặt chân lên con đường quan lộ, kẻ thì hoàn toàn biến mất khỏi xã hội.

Bây giờ, rất khó để nói cái "nó" này có thực sự tồn tại hay không, dựa vào biểu hiện của Văn Cẩm, rất có thể "nó" vẫn còn tồn tại, thế nhưng, cũng giống như một số thứ khác trong xã hội này, "nó" đã trở nên ngày càng bí ẩn và náu mình hơn.

Tôi vô cùng do dự, không biết có nên kể chuyện của Hoắc Linh cho lão thái thái nghe hay không. Sự cố chấp này của Hoắc lão thái, quả thực tôi rất quen, đồng thời, tôi cũng cảm thấy có phần bùi ngùi. Ngày xưa tôi cứ nghĩ: tôi không có quyền quyết định bất kỳ điều gì thay cho người khác, tôi phải kể hết tất cả những gì tôi biết cho người ta, để chính bản thân người ta lựa chọn và quyết định. Nhưng bây giờ, sau khi đã trải nghiệm nhiều rồi, tôi lại cảm thấy, quả thực có một số sự thật không nên biết thì tốt hơn, biết với không biết chỉ cách nhau có mấy giây, nhưng cũng đủ để thay đổi hoàn toàn cuộc sống của một người. Không biết, đôi khi chưa chắc đã là điều xui xẻo.

Đáng tiếc, có vài con đường, một khi đã bước chân lên là không thể quay đầu lại, kẻ quyết định đi vào có thể tự chặt đứt chân mình, nhưng trái tim vẫn cứ tiếp tục tiến lên phía trước.

Sau khi đáp ứng, chúng tôi liền trao đổi một số thông tin chi tiết. Lại cùng xuống đất với Muộn Du Bình và Bàn Tử, tôi nghĩ mà thấy có chút bất an, trong bất an lại có chút kích thích. Nhưng mà, lão thái thái nói đúng, chính bản thân Muộn Du Bình đã đáp ứng, về lập trường tôi có bất cứ dị nghị nào cũng vô ích, tôi chỉ có cách hoặc là rút lui, hoặc là cùng tiến, không còn cách nào khác nữa. Mà Bàn Tử thì chỉ nóng lòng mau mau quay lại gặp Vân Thái thôi, hoàn toàn không thèm để ý đến cảm nhận của tôi tí nào.

Mặt khác, tôi thực sự đã quá mệt mỏi, cả về thể chất lẫn tinh thần. Đi theo con đường của Muộn Du Bình nghe là biết hung hiểm vạn phần, tôi nghĩ mà cảm thấy lo lắng vô cùng. Cả hai người bọn họ, tôi đều không yên lòng, nhưng lại nhớ đến lần bị kẹt trong hang đá lần trước, lúc đó nếu như không có tôi, nói không chừng bọn họ đã có thể an toàn trở ra rồi. Nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra lúc trước, gần như trong tất cả mọi tình huống, tôi đều là gánh nặng, vậy nên tôi chẳng thể cáu kỉnh được gì. Cũng may, lão thái bà ước đoán, bên bọn họ cùng lắm là trong vòng một tuần có thể trở về được rồi.

Lão thái bà, Bàn Tử và Muộn Du Bình xác nhận ba ngày sau sẽ lên đường về Ba Nãi, còn tôi và Giải Ngữ Hoa xuất phát muộn hơn bọn họ hai ngày, đến Tứ Xuyên. Vì bên bọn tôi tuy an toàn, nhưng trang thiết bị hết sức đặc thù, là đặt hàng từ nước ngoài lận, điều này làm tôi cứ có dự cảm không lành thế nào ấy.

Mấy ngày sau đó trôi qua hết sức thoải mái, vì không được đi ra ngoài, cả ngày tôi chỉ có ăn cơm, uống rượu lâu năm, nằm dài phơi nắng, tôi vốn là người hay lo nghĩ, mỗi khi suy xét kỹ lưỡng, tôi lại cảm thấy khá thoải mái, nhưng mỗi khi không dùng lý trí mà nghĩ, chỉ nằm nghĩ đến sự việc này, không hiểu sao tôi cứ cảm thấy dường như có vấn đề gì đó mà tôi vẫn chưa phát hiện ra, không biết là do trực giác mách bảo, hay là thần hồn nát thần tính.

Bàn Tử sai Tú Tú đi mua một bộ bài tú-lơ-khơ về chơi, thế là cả mấy ngày sau, cả bọn chỉ có ngồi chơi "Sừ đại địa" cả ngày. Con tiểu nha đầu này đặc biệt hứng thú với bọn tôi, ngày nào cũng mò đến bám đít chúng tôi chơi bời, mà hễ cứ mỗi khi con nhỏ chạy đến là Bàn Tử lại nhét ngay khối ngọc tỷ vào túi, thế là hai người này cứ đấu mồm tới lui, làm tôi phát phiền lên được.

Ba ngày sau, bọn họ chuẩn bị lên đường. Nhoắng một cái, cả tòa trạch viện to tướng chỉ còn một mình tôi, gian nhà cũ trống tuếch trống toác, dù là ban ngày ban mặt cũng âm u chết đi được, bấy giờ tôi mới thấy Tú Tú đáng quý đến nhường nào. Chúng tôi hàn huyên về rất nhiều chuyện hồi còn bé, nhiều cảnh tượng mà tôi đã hoàn toàn quên béng đi mất cũng bắt đầu dần dần quay trở lại trong đầu tôi, thực ra ngày xưa cũng chỉ gặp mặt được có hai lần, bọn trẻ con từ xa lạ chuyển thành quen thân chỉ trong vòng có một tiếng đồng hồ mà thôi. Tự dưng tôi thấy thật bùi ngùi, từ khi chúng tôi còn bé tí chẳng biết cái gì ngoài "diều hâu quắp gà con", thì những người lớn trong nhà kia đã chìm sâu vào một vòng xoáy phức tạp như vậy rồi.

Đôi khi cứ cảm thấy, sự trưởng thành của con người, không phải là một quá trình dần mất đi hạnh phúc, mà là một quá trình ngược lại.

Vào buổi đêm, cả tòa trạch viện này lại càng khủng bố hơn, tôi trằn trọc suốt hai đêm liền không ngủ nổi, cứ có cảm giác như có người đang thở phì phò bên tai mình, tôi tự thần hồn nát thần tính quá chừng, vất vả lắm mới thu xếp xong đồ đạc, tôi gần như là chạy vọt ra khỏi tòa nhà cũ đó.

Nấn ná mãi ở sân bay suốt bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng sơ-mi hồng phấn cũng làm xong thủ tục vận chuyển hàng hóa, tôi phát hiện ra tên của hắn trên chứng minh thư là Giải Vũ Thần, lấy làm lạ, sao hắn ta lại có những hai cái tên nhỉ. Hắn nói, Giải Ngữ Hoa là nghệ danh thôi. Theo quy tắc thời cổ, người ra giang hồ lăn lộn không được dùng tên thật, bởi vì con hát vốn là một nghề nghiệp rất thấp hèn, dùng nghệ danh để tránh liên lụy đến thanh danh của cha mẹ. Ngoài ra, thiên hạ chẳng ai chịu nổi một người chuyên hát vai Hoa đán mà lại có tên thực là Cẩu Đản gì gì đó, Giải Ngữ Hoa vốn là tên mà sư phụ đặt cho hắn hồi xưa khi hắn học hát, đáng tiếc, cái tên này lấn át quá, bây giờ người ta gần như quên tiệt luôn tên thật của hắn rồi.

Tôi thấy cũng có lý ghê, tự dưng nghĩ, Muộn Du Bình có tính là nghệ danh không nhỉ? Nếu hắn ta mà hát tuồng, chắc là diễn được mấy vai quỷ dạ xoa gì đó đấy.

Trên máy bay, tôi nằm ngủ say như chết. Đến đâu thì cũng có người đón cả, tôi chẳng buồn quan tâm làm gì, Bàn Tử gửi cho tôi một tin nhắn đa phương tiện, tôi thấy trong đó có tấm ảnh anh ta chụp chung với Vân Thái, xem ra anh ta đã đến nhà A Quý rồi, Bàn Tử cười toét miệng đến tận mang tai. Sau đó, chúng tôi ra sân bay nhận đồ, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái mớ gọi là "trang bị đặc thù" đó.

Đó là một mớ gì đó có kết cấu cốt thép trông cứ như là "xương sườn", trông cứ như là phần khung xương lồng ngực của loài động vật nào đó được chế tạo bằng sắt thép ấy, cao chừng nửa người, có thể tháo dỡ. "Đây là cái gì thế?" Tôi hỏi sơ-mi hồng phấn. Hắn đáp: "Đây là 'tổ' của chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro