Chương 63: Giải Cứu Lần Nữa

Tôi không biết mình đã quay về Ba Nãi như thế nào. Sau khi quay lại bờ hồ, chúng tôi được đội ngũ của Cầu Đức Khảo cứu, mấy người bọn họ chia nhau ra đưa chúng tôi đi cấp cứu, tôi được chụp một cái mặt nạ thở.

Sự mệt mỏi trong tôi đã vượt quá ngưỡng chịu đựng của cơ thể, bọn họ phải tiêm cho tôi rất nhiều liều an thần mới làm cơ bắp tôi thả lỏng xuống được. Toàn thân tôi gần như tê dại. Sau đó tôi còn phải tiến hành súc rửa phổi và trung hòa khí độc kiềm, bọn họ trộn lẫn một loại chất khí đặc biệt vào trong ống thở của tôi, hít loại khí này vào xong, cảm giác cứ như thể đang hít phải giấm vậy.

Đến tận đêm hôm đó tôi mới ngủ được, nhưng chỉ mười mấy tiếng sau lại bị kim châm đau quá mà tỉnh lại. Tôi phát hiện đội ngũ Cầu Đức Khảo đang đưa chúng tôi rời khỏi núi. Tôi liền nhớ lại chuyện Tiểu Hoa, liền báo cho bọn họ, bọn họ đáp ứng nhất định sẽ phái người đi tìm.

Sau đó, tôi được đưa đi chữa trị, không còn nhớ gì nữa. Không thể phủ nhận, sự mừng rỡ quá đỗi khi chạy thoát khỏi Trương gia cổ lâu đã phần nào hòa bớt đi nỗi đau thương do cái chết của Phan Tử. Nhưng đến khi tôi tỉnh lại, nghĩ tới Phan Tử, tôi vẫn cứ có cảm giác hết sức không thật.

Tiểu Hoa được tìm thấy vào ngày hôm sau. Bọn họ đã liên lạc được với nhà họ Giải, Tiểu Hoa liền được đưa đi ngay. Tôi không thấy Tú Tú, cũng không thấy cái đầu lâu của Hoắc lão thái. Tôi không biết tình hình cụ thể như thế nào, nhưng tôi nghe người ta nói, Tú Tú hoàn toàn suy sụp.

Tôi cũng không biết Bàn Tử đã nói như thế nào, nhưng chuyện lần này, chúng tôi có bao nhiêu người đi vào như thế, nhưng cuối cùng chỉ có mỗi Muộn Du Bình là trở ra được. Vì chuyện này, Giải gia và Hoắc gia cứ thuận thế mà theo, tôi nghĩ, chắc là có nhiều người căm hận tôi lắm, nhưng bây giờ tôi không có sức lực nào mà suy nghĩ đến những điều này.

Dân địa phương cho chúng tôi rất nhiều thảo dược, ăn vào hình như đúng là có chút hiệu quả thật.

Khoảng năm ngày sau, tôi đã có thể xuống giường đi lại. Khi ra ngoài phơi nắng, bỗng nhiên tôi thấy một cảnh tượng khiến tôi kinh ngạc vô cùng. Tôi thấy Muộn Du Bình đã ăn mặc chỉnh tề cả rồi.

“Hắn ta muốn làm cái gì?” Tôi hỏi người bên cạnh.

“Anh ta sắp đi rồi.”

Đi? Đi đâu?

Tôi hoảng sợ, nghĩ thầm, ông đây vất vả bao nhiêu mới cứu được mi ra, mà mi còn muốn chuồn đi đâu nữa? “Đỡ tôi qua đó đi.” Tôi nói với người bên cạnh. Anh ta dìu tôi đi, tôi đến bên Muộn Du Bình, hỏi hắn: “Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì?”

Muộn Du Bình nhìn tôi, bình thản nói: “Không có thời gian, đã đến hồi cuối rồi.”

“Rốt cuộc là anh muốn làm cái con mẹ gì thế?!” Tôi nói.

“Tôi phải hoàn thành bước cuối cùng của một việc.” Muộn Du Bình nói, “Tôi không có thời gian.” Hắn dọn dẹp đồ đạc của mình, rồi đeo túi lên lưng.

Tôi nhìn người bên cạnh: “Các anh cứ mặc cho hắn đi thế à? Là bác sĩ, sao lại để cho bệnh nhân cứ thế mà bỏ đi chứ? Lão đại của các anh đâu rồi? Thằng cha này biết nhiều chuyện lắm, gọi lão đại các anh tới đây, bắt trói hắn lại, nghiêm hình bức cung!”

“Anh ta không sao rồi, cơ thể anh ta tốt hơn mấy người nhiều.” Người bên cạnh tôi nói, “Hơn nữa, lão đại bọn tôi, đã…”

Tôi nhìn anh ta, anh ta thở dài: “Dù sao cũng ngần ấy tuổi rồi, chẳng mấy mà hết thời gian.”

“Cầu Đức Khảo đã lấy được thứ mà mình muốn.” Muộn Du Bình xốc lại ba lô trên vai, “Cuối cùng ông ta cũng đã có thể bình yên mà đi rồi.”

“Là thứ gì?” Tôi hỏi.

Muộn Du Bình nói: “Hai cái vòng. Con người, cũng có lúc không chỉ cầu trường sanh, mà còn truy cầu cả cái chết.”

Tôi chẳng hiểu gì cả, Muộn Du Bình cũng không giải thích nữa, tôi gào lên: “Bàn Tử anh chết dí ở xó mẹ nào rồi?! Tiểu Ca sắp chạy mẹ nó rồi!”

“Vô dụng, anh ta đã tới đây một lần rồi, anh béo đó đã thỏa hiệp rồi.” Người bên cạnh tôi nói.

“Đoạn đường tiếp theo, tôi chỉ có thể đi một mình. Hai người không thể đồng hành với tôi được nữa, nguy hiểm lắm, hơn nữa, chuyện này cũng không liên quan gì đến hai người.” Muộn Du Bình vác ba lô lên, đi ra ngoài.

Đây chính là kết quả?

Tôi ngẩn ra, một ngọn lửa giận không tên cứ thế bùng lên, bỗng nhiên, tất cả mọi kỳ vọng và lo lắng trong lòng vụt biến mất. Tôi xoay người, lắc đầu, nghĩ thầm, mẹ kiếp, thôi đấy, thích làm gì thì làm đi.

Tôi quay về, đúng lúc nhìn thấy Bàn Tử đi ra từ trong nhà, chắc là đã nghe thấy tiếng tôi gọi. Thấy bộ dạng của tôi với Tiểu Ca đang lẳng lặng đứng đó không nói lời nào, anh ta cũng hiểu đại khái vấn đề rồi. Tôi đi đến bên cạnh anh ta, anh ta vỗ vai tôi một cái, nói: “Dưa ép hái thì không ngọt được, chúng ta có nói thế nào thì cũng chỉ là người ngoài cuộc. Chúng ta không có quyền ép Tiểu Ca sống theo ý chúng ta muốn.”

“Chúng ta làm sao mà lại là người ngoài cuộc được?” Tôi nói, “Đến thế rồi mà còn coi là người ngoài cuộc, thế thì phải làm sao thì mới là người trong cuộc? Phải nằm vật ra chết rục xương ở trong ấy thì mới được coi là người trong cuộc à?”

“Đấy là ‘cuộc’ của cậu, không phải ‘cuộc’ của Tiểu Ca.” Bàn Tử nói.

Tôi nhìn vẻ mặt Bàn Tử, trông anh ta như thể chẳng đau lòng một chút gì, liền hỏi: “Có phải Tiểu Ca đã nói cái gì với anh rồi phải không?”

Bàn Tử lắc đầu: “Cậu ta còn không nói với cậu thì thôi, làm sao mà lại nói với tôi được. Có điều, chúng ta cũng coi như là hiểu tính Tiểu Ca, Tiểu Ca đã quyết định làm gì thì ắt có nguyên do đầy đủ của nó. Nguyên do này, tụi mình không chạm đến được, cũng không có bất kỳ cách nào ngăn cản được cậu ta cả.”

Tôi thở dài, hai chúng tôi ngồi trên hành lang của căn nhà sàn, nhìn Muộn Du Bình ngày càng đi xa. Trong lòng tôi dần dần tĩnh lặng trở lại.

“Liệu hắn ta có quay về nữa không?” Tôi hỏi.

Bàn Tử nói: “Lúc trước khi cậu ta đột ngột biến mất, liệu cậu đã bao giờ lo nghĩ đến vấn đề này chưa?”

Tôi lắc đầu: “Khi đó, chẳng qua là tụi mình phát hiện ra hắn biến mất thôi, chứ không phải cái gì gọi là ‘chia ly’. Lần này, đây là lần đầu tiên hắn từ chối đồng hành với chúng ta, tôi cảm thấy có gì đó không giống trước nữa.”

Bàn Tử nói: “Có gì mà không giống, cậu cứ coi như mình chưa từng nhìn thấy cậu ta bỏ đi là được.”

Tôi quay đầu hỏi Bàn Tử: “Anh có tính toán gì không?”

Bàn Tử tặc lưỡi một tiếng: “Nhiều lắm, chắc là về Bắc Kinh, yên ổn sống qua ngày, không biết vụ ở khách sạn Tân Nguyệt kia đã giải quyết xong chưa nữa. Nếu không về, thì tôi muốn ở lại đây đợi trước đã, xem nàng vợ nhỏ của tôi đã, đằng nào thì ở đây phong cảnh đẹp, không khí trong lành, mà nàng cũng đẹp nữa. Tôi có một khoản tiết kiệm ở ngân hàng, đủ để làm ông lớn ở thôn này suốt nhiều năm rồi. Còn cậu?”

Tôi yên lặng không nói gì. Tôi không biết, không biết bắt đầu từ khi nào, cuộc sống của tôi đã chẳng còn chút ý nghĩa gì nếu tôi dừng việc truy tìm đáp án cho câu đố này lại.

Thực ra, cuộc sống của tôi vốn đã chẳng có ý nghĩa gì. Chỉ biết ngây người ra, nghĩ đến tiền điện nước tháng sau, rồi lại suy ngẫm ý nghĩa cuộc sống của mình. Ngẫm nghĩ một hồi, tôi cười khổ. Cuộc sống của tôi đã biến thành cái dạng này rồi, thật là không còn lời nào để nói nữa.

“Tôi không biết, tôi phải nghĩ kỹ đã.” Tôi nói với Bàn Tử, “Nhưng phải đợi tất cả mọi chuyện lắng xuống đã. Mọi câu đố này, tôi biết một ít đại khái, nhiều thứ có thể suy đoán ra, tôi cũng đoán ra được. Tôi cảm thấy, chẳng bao lâu nữa sẽ có kết quả. Tôi sẽ chờ, đến khi mọi chuyện từ từ lắng xuống, để xem rặng đá ngầm cuối cùng cũng lộ ra khỏi mặt nước sẽ có hình dạng gì.

Tôi nói thật. Tôi quả thực có một dự cảm, rằng mọi chuyện sắp đến hồi kết thúc rồi. Bàn Tử vỗ tôi một cái: “Bất kể thế nào, tốt nhất là cậu cũng phải đổi lại cái mặt về như cũ đã.”

Tôi sờ lên mặt lên cổ mình, rồi lại nghĩ đến Phan Tử, cảm thấy tất cả nỗi lòng lại trầm hẳn xuống: “Tôi thấy sao cũng được, khuôn mặt này, cuối cùng vẫn có chỗ để dùng.”

Trò chuyện với Bàn Tử xong, tôi quay về phòng. Tôi cho là đã đến hồi cuối. Toàn bộ quá trình ở Trương gia cổ lâu tôi đã không còn nhớ rõ nhiều chỗ nữa, chỉ cảm thấy cũng giống như lúc trước, đến bước này rồi, có lẽ tất cả mọi thứ cũng nên lắng xuống rồi.

Nhưng tôi đã sai rồi. Ngay sau đó đã xảy ra một chuyện, chuyện này mặc dù không có nhiều liên quan đến diễn biến của câu chuyện này, nhưng tôi vẫn phải viết nó xuống.

Ngày thứ ba sau khi Muộn Du Bình rời đi, Vân Thái chết.

Lúc ấy, tôi nghe bên ngoài loáng thoáng có tiếng nhốn nháo, tôi bò dậy, liền nghe nói có một cô gái đã chết.

Lúc đó tôi vẫn hoàn toàn không ý thức được rằng, đó là Vân Thái. Lúc ấy, tôi cảm thấy, đáng ra không thể có người chết nữa chứ. Trong tình huống lúc ấy, mọi thứ đều đã lắng xuống rồi mà. Tất cả chúng ta đã ra ngoài, thế mà lại có người chết.

Vân Thái chết rồi. Bọn họ tìm thấy xác cô bé ở trong dòng suối. Bị một phát súng bắn chết, đạn xuyên qua lá phổi cô bé. Lúc ấy, cô bé không chết ngay tức khắc, mà đã kịp bỏ chạy đến bên dòng suối, cứ thế, nhảy xuống ấy.

Tất cả thôn dân trong làng đều cho rằng việc này do người của Cầu Đức Khảo làm, bọn họ và đám người của Cầu Đức Khảo xảy ra mâu thuẫn ác liệt. Tôi thực sự không kịp suy nghĩ được gì cả, quá nhiều đau khổ ập đến cùng lúc, khiến tôi chỉ biết sững người ra nhìn cái xác xám ngoét kia, không thể biểu lộ được bất kỳ điều gì.

Tôi biết việc này do ai làm. Đó là cái bóng ma kia, là cái người có hai bả vai sụp kia. Tôi chợt nhớ lại cái bóng mà tôi từng nhìn thấy trên lầu hai trong nhà A Quý ngày trước.

Cái bóng đó, đã giám sát chúng tôi ngay từ khi bắt đầu. Là ai đã mở cửa lầu hai cho hắn?

Tôi không thể đi hỏi A Quý vào lúc này, nhưng tôi biết, trừ Bàn Mã ra, chắc chắn A Quý cũng có liên lạc với cái bóng kia. Có lẽ A Quý không biết hắn là ai, nhưng chắc chắn có qua lại với hắn vì lợi ích.

Có lẽ, Vân Thái chính là người mà A Quý sai đi liên lạc với cái bóng. Vân Thái thực ra không có hứng thú với bọn tôi như vậy, cô bé ra vẻ ngây thơ, trà trộn vào với bọn tôi, có lẽ chỉ là để cung cấp tin tình báo cho cái bóng kia.

Hôm nay, cái bóng đó muốn xóa rất nhiều dấu vết. Vân Thái đã biết quá nhiều, liền bị hắn trừ khử. Tôi nghĩ, bây giờ dù tôi có quay lại hang động kia, cũng không thể gặp lại hắn được nữa.

Tôi cảm thấy tất cả mọi thứ không còn ý nghĩa quá lớn gì với tôi nữa. Tại sao vẫn còn có người muốn tiếp tục giết hại một sinh mạng đáng yêu như thế?

Khi Bàn Tử xô đám người ra để xông vào, tôi lựa chọn lùi bước. Tôi không còn chút sức lực nào để đối mặt với nỗi đau đớn của người bạn. Tôi nghe một tiếng gầm xé tim xé phổi vang lên vọng khắp cả thung lũng núi, đó tiếng Bàn Tử: “Ai?! Là ai làm?!” Sự đột ngột này đã choán hết toàn bộ đầu óc anh ta, anh ta không ngờ là tôi cũng đã tới. Tôi tìm một cái xó nhỏ tầm thường, ngồi xuống đó, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thực sự, vô cùng mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro