Chương 15: Bộ Tộc Thần Bí Trong Tuyết Sơn

Phần ghi chép tiếp theo, hết sức kỳ diệu, có thể thấy được, Tiểu Ca đối với cách ghi nhớ lại tất cả mọi chuyện trong ký ức, và chúng ta là không giống nhau, chúng ta có thói quen gặp phải một việc thì liền đem nó ghi lại, từ trước đến nay không quản trình tự trước sau hoặc là vài ngày sau chúng ta có thể nhớ kỹ hay không, nhưng Tiểu Ca ghi lại quá trình, khiến cho tôi có thể ý thức được rõ ràng, hắn đối với ghi chép là có sửa sang lại.

Có lẽ là vì, hắn biết một ngày nào đó, hắn cần phải đem tất cả những cái này nhớ lại, cho nên hắn dùng một phương pháp độc đáo để ghi nhớ.

Trước tiên hắn ghi lại toàn bộ địa hình.

Lúc ấy nơi mà Muộn Du Bình ở lại, là phía sau lưng núi Tuyết Sơn, bọn họ đã ở một nơi so với mặt biển tương đối cao. Nhưng độ cao ở nơi này so với mặt nước biển tuy cao, cũng không phải là nói nhìn xuống vách núi cao đến năm sáu ngàn mét, thật ra từ trên đỉnh núi nhìn ra bốn phía, khắp Tuyết Sơn nhìn càng giống với một vùng đất sáng đen rõ ràng, chỉ là mấy ngọn núi kia cũng không mượt mà giống như ở phương Nam, toàn bộ đều là những khối đá đen giống bị đao chém qua rất lộn xộn, thập phần sắc nhọn hơn nữa có góc cạnh rõ ràng.

Nơi này còn có rất nhiều sơn cốc, đều bị tuyết phủ rất dày, có một số nơi tuyết có độ dày không thể tưởng tượng được. Đây giống như là một ngọn núi bị sông băng bao phủ từ trên xuống dưới, tuyết nằm ở trên mặt băng, đá tảng nằm ở bên dưới băng.

Đoàn người kỳ quái kia, chính là tiến vào trong sơn cốc, mà Muộn Du Bình đang đứng trên một ngọn núi nhỏ nhìn bọn họ.

Không thể nghi ngờ, muốn đuổi kịp bọn họ, điều cần làm đầu tiên là đi từ trên đỉnh núi xuống, ánh sáng u ám, ánh mặt trời chiếu lên trên mặt tuyết, khiến cho tuyết nhiễm lên một tầng màu vàng kim xen lẫn màu tím mờ nhạt, nhưng dù cho có ánh sáng như vậy, muốn từ trên một mặt tuyết dày như vậy đi xuống, sau đó đuổi kịp bọn họ, tuyệt đối là một việc vông cùng khó khăn.

Đồng thời, đặc biệt ly kỳ là, tốc độ di chuyển của những người Tạng kia ở trong tuyết, cực nhanh, nhanh đến mức hoàn toàn không giống như là đang đi trong tuyết, mà là đang bay trên mặt tuyết.

Người nào đã từng đi trên tuyết đều hiểu, ở trong tuyết hoàn toàn không thể đi nhanh được như vậy, hơn nữa, từ mức độ mà dân tộc Tạng rơi vào trong tuyết thì thấy, hình như tuyết cũng không có sâu như vậy.

Muộn Du Bình chỉ đuổi theo vài bước liền phát hiện không đúng, hắn ngừng lại, suy nghĩ là phải làm sao, đợi cho Lạp Ba theo kịp, ánh lục quang kia đã biến mất.

Trên tuyết chỉ còn lại có một hàng dấu chân, nhưng vì gió quá lớn, dấu chân rất nhanh thì sẽ biến mất.

Muộn Du Bình cùng Lạp Ba bọn họ nghiêng ngả lảo đảo vọt tới phía dưới sơn cốc, liền phát hiện hoàn toàn không đúng, tuyết trực tiếp ngập gần tới eo họ, căn bản không phải giống như trạng thái của những người đó.

Dọc đường bọ họ ở trong tuyết di chuyển, thật vất vả mới đi đến dấu chân bên cạnh, Lạp Ba liền phát hiện, bên dưới mặt tuyết có cái gì đó, sau đó bọn họ đem tuyết gạt ra, dưới tuyết có chôn một cây cầu bằng gỗ và đá, mấy người Tạng kia hẳn là đi ở trên cây cầu này.

Bọn họ leo lên, dùng chân phủi tuyết dưới chân, phát hiện tuyết không tới đầu gối, cầu đá thập phần chắc chắn, đạp lên đi không chút sứt mẻ, chọn dùng chất liệu gỗ, và đá nham thạch thông thường trên dãy núi Himalaya.

Cây cầu ở trong này là do ai xây dựng? Lạp Ba thầm nghĩ, nó dài bao nhiêu, thông nơi nào? Nếu biết có một con đường chôn ở trong tuyết, vậy thì bọn họ cũng không cần mạo hiểm đi trên vách đá làm gì, cũng không tốn thời gian như vậy để leo lên vách đá.

Khi Muộn Du Bình ở trên cầu đạp vài cái, liền nhanh chóng hướng về nơi lục quang biến mất đuổi theo, dấu chân đang nhanh chóng biến mất, anh ta đi nhanh như bay, Lạp Ba đành đuổi đi phải theo.

Phong cảnh ở nơi này đâu đâu cũng hoàn toàn giống nhau, ở bên trong Tuyết Sơn.

Nếu không biết được kiến thức cơ bản, thì thực sự rất dễ dàng lạc đường. Nhưng Lạp Ba thì không, bởi vì ở trên đỉnh Tuyết Sơn, chỉ cần tầm nhìn đủ trống trải, bạn thì nhất định có thể nhìn đến vài thứ có tính chất dấu hiệu trên núi, những dấu hiệu đó nói cho bạn biết, bạn có đi vòng vèo hay không, buổi tối, bầu trời nơi này nhiều sao đặc biêt rực rõ, dải ngân hà chưa bao giờ vắt ngang bầu trời rõ ràng như vậy, các loại chòm sao cùng tinh tú đều có thể giúp bạn biết phương hướng, cho nên Lạp Ba cũng không lo lắng.

Ít nhất là hơn hai tiếng đồng hồ, bọn họ đều ướt sũng mà không có mục tiêu để đi tới, bọn họ phát hiện, cầu đá này không có bất cứ lối rẽ nào.

Nó nhất định là một con đường được thiết kế tốt và nhanh chóng nhất, từ một nơi đi thông đến một chỗ khác, mà cũng không phải là một công trình giao thông phổ biến, muốn xây dựng một công trình như vậy ở bên trong Tuyết Sơn, thật sự phải nói là quá đáng sợ, điều này trước tiên là phải đem toàn bộ tuyết đọng đào lên, đúng là một công trình cực lớn.

Qua gần ba tiếng đồng hồ, bọn họ đuổi kịp ánh lục quang kia. Bọn họ phát hiện lục quang đã trở nên có chút ảm đạm, những người Tạng này vẫn đi về phía trước.

Một thời gian sau, lâu đến mức vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, chỗ này tôi trực tiếp lượt bỏ vài phần không quan trọng, chỉ nói thời gian rất dài, gần như là ba ngày sau, bọn họ theo sau ánh lục quang kia đi tròn ba ngày, theo còn đường trong tuyết một mạch tiến về phía trước, mới đến điểm kết thúc của cầu đá.

Cho đến khi bọn họ đi qua một khúc ngoặt, lúc đó đã là giữa trưa, mặt trời vô cùng mãnh liệt, bọn họ đeo kính mát, tại tiến vào một cái sơn động, bỗng nhiên phía trước trở nên vô cùng rộng lớn và sáng vô cùng.

Đó là một cái hồ lớn như hổ phách vậy, không khác gì bảo thạch, đột nhiên xuất hiện bên trong cách đồng tuyết.

Cái hồ to lớn này vô cùng kỳ quái, và hoàn toàn khác với những cái hồ cao hơn mặt nước biển khác, nó không có bờ hồ, xung quanh hồ đều là tuyết trắng và băng, những tầng băng này hướng đến trung tâm hồ kéo đến, đến hơn hai ba trăm mét, mới biến thành hồ nước.

Dưới ánh mặt trời, hồ nước không có một chút gợn sóng, giống như hoàn toàn bất động, ánh sáng phản xạ lên trên mặt hồ, giống như một tầng kim bạc trên mặt hồ cảnh tượng vô cùng tươi đẹp kỳ lạ.

Cái hồ lớn bao nhiêu? Lạp Ba không thể phán đoán, bởi vì nơi này đã vượt ra xa khỏi tất cả những gì mà ông ta nhận thức được từ trước đến nay, nếu để cho ông hình dung mà nói với người khác, rất có khả năng hắn sẽ nói nó lớn bằng trời, nhưng nhìn vào cái hồ này thì thấy, chắc hẳn là bằng cỡ hai toà Tuyết Sơn.

Tại khu vực Tuyết Sơn, một cái hồ lớn như vậy quả thực rất giống biển.

Mấy người Tạng dân khiêng cái ánh lục quang kia, thì đi một mạch lên trên mặt hồ đóng băng, Lạp Ba liền nhìn đến phía xa xa, trên mặt hồ có một chiếc thuyền nhỏ cực kỳ cũ nát.

Bọn họ lên trên thuyền nhỏ, Lạp Ba liền nói với Muộn Du Bình: “Đông gia, chúng ta không qua được rồi.”

Muộn Du Bình không có lên tiếng, lại nhìn thấy mấy người Tạng lên thuyền nhưng không đi, hơn nữa, có một người Tạng không lên thuyền, mà là chờ ở bên bờ, nhìn về hướng bọn họ đang ẩn nấp.

Lạp Ba cũng không nói, hai người vẫn không nhúc nhích, liền nhìn thấy người Tạng kia nhìn xung quanh bọn họ nửa ngày, liền vẫy vẫy tay ra hiệu bảo bọn họ đi qua.

Lạp Ba nhìn về phía Muộn Du Bình, như muốn hỏi là hỏi là làm sao bây giờ, Muộn Du Bình nghĩ nghĩ, ngay từ đầu không động, song người Tạng này tựa hồ có chút nôn nóng, tiếp tục vẫy vẫy tay, Muộn Du Bình thân động một chút, dường như có điểm thiếu kiên nhẫn.

Nếu đây là một phần của tiểu thuyết, đến nơi này, vì khởi thừa chuyển hợp, thường thường là phải xảy ra nằm ngoài dự kiệu, bởi vì tình tiết cần phải được đẩy mạnh, cho nên, trường hợp có khả năng nhất là, Muộn Du Bình đứng lên, cùng này Tạng dân tiến hành giao tiếp, tiến tới dẫn phát xung đột.

Nhưng mà, trong hiện thực, trong tình huống như vậy, trước tiên cần lấy lý trí quyết định, tuyệt sẽ không phát sinh xung đột.

Cuối cùng Muộn Du Bình vẫn không đi ra ngoài, ba người bọn họ vẫn kiên nhẫn đứng, mãi cho đến khi người Tạng kia đợi đến khoảng hai mươi phút, cuối cùng lắc đầu lên thuyền, đong đưa mái chèo chậm rãi hoạt động, dần dần hướng trung tâm hồ mà vạch đi.

Bên kia là khu vực ánh nắng phản xạ mạnh mẽ nhất, cái gì cũng thấy không rõ, bọn họ gần như là hòa vào làm một cùng mảnh kim quang bên trong.

Thế nhưng vào lúc này Muộn Du Bình vẫn là không động, Lạp Ba không biết đây là hình huống gì, từ từ chuyển qua hỏi hắn, vừa rồi vì sao lại không ra đi, rõ ràng mấy người Tạng kia là đang chờ bọn họ.

Muộn Du Bình lắc lắc đầu, thoải mái nói: “Hắn không phải ngoắc chúng ta.”

“Vậy chứ vừa rồi hắn làm cái gì?”

“Còn có một thứ khác đi cùng bọn họ, mà chúng ta hoàn toàn không phát hiện ra.” Muộn Du Bình nói, Lạp Ba một chút khẩn trương đứng lên: “Làm sao cậu biết được?”

Muộn Du Bình ánh mắt vẫn liên tục quét quanh cánh đồng tuyết, tuy rằng vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, nhưng Lạp Ba phát hiện tất cả lực chú ý của hắn cũng không ở trên người chính mình.

“Vậy cậu có nhìn thấy không, cái kia ….. một thứ khác gì đó?”

Muộn Du Bình lắc đầu, chỉ có điều hắn chỉ chỉ một vào một hướng: “Tuy rằng tôi không thể khẳng định, nhưng rất có khả năng là tại nơi đó, chỗ đó ẩn dấu một thứ gì đó.”

Lạp Ba theo hướng Muộn Du Bình chỉ nhìn lại, liền nhìn đó là một khối đá màu đen rất lớn. Bốn phía toàn bộ bị tuyết bao trùm, duy chỉ có phía trên tảng đá, tuyết đọng hình như bị thứ gì đó cọ lên.

“Ai ở sau lưng tảng đá?” Lạp Ba bắt đầu có chút run run, ông vốn không phải là do Muộn Du Bình dọa, nhưng bộ dạng Muộn Du Bình hết sức trấn định, khiến ông không tự chủ được đem chính mình đặt ở vị trí phục tùng.

“Ở bên dưới tuyết.” Muộn Du Bình nói.

Lạp Ba cố gắng nhìn chung quanh tảng đá màu đen kia, nhưng hoàn toàn là một mảnh tuyết trắng, hắn không phát hiện được bất kỳ thứ gì. Lại qua vài phút, Lạp Ba nhìn nhìn mặt kiệu phu khác, rốt cuộc có điểm thiếu kiên nhẫn, nói: “Đông gia, cậu chắc chắn chứ, tôi cảm giác người kia, chính là hướng chúng ta ngoắc. Chúng ta...”

Nói còn chưa nói xong, bỗng nhiên cơ thể Lạp Ba thân mình đột nhiên nặng nề, cả người giống như bị thứ gì đó tóm lấy, lập tức bị kéo vào trong tuyết.

Tuyết bên dưới vô cùng sâu, nháy mắt ông ta liền bị chôn vùi, trước khi kéo bị kéo hẳn xuống, ông nhìn thấy Muộn Du Bình nháy mắt liền bổ nhào tới, hình như là muốn bắt lấy ông ta, nhưng chậm mất một bước, phản ứng không nhanh, gạt tuyết ra một chút nhưng vô ích, tức khắc đã một mảnh tối đen. Tuyết lạnh giá dán lên mặt, lỗ mũi, miệng, lỗ tai, theo tất cả lỗ hổng đổ vào trong cơ thể Lạp Ba.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro