Chương 2: Chuyện Kỳ Lại Đầu Tiên (1)

Trước tiên xin được nói về một sự kiện kỳ lạ như sau.

Thị trấn Mã Bá nằm ở nơi giao nhau tại tỉnh Giang Tô và huyện An Huy, thuộc tỉnh Hoài An, trong phạm vi thị trấn Mã Bá, có một vùng tên là Mã Am, trước khi thành lập Tân Trung Hoa, nơi này đã từng xảy ra một sự kiện kỳ quái.

Trấn Mã Bá này vào thời Tần Thủy Hoàng thuộc quận Đông Dương, tập trung rất nhiều mộ cổ thời Tần Hán, từ xưa đến nay những kẻ trộm mộ kéo tới nơi này rất đông, vì thế, người dân bản xứ luôn luôn đề phòng với bọn họ, cũng vô cùng quen thuộc. Lúc ấy ở Mã Am có một thổ hào (địa chủ), tên là Mã Bình Xuyên, rất có tiếng trong vùng, nắm trong tay việc buôn bán thuốc phiện ở địa phương. Mã gia đã cố thủ vùng này trong nhiều thế hệ, phần mộ tổ tiên rất trù phú: Vào thời đại đó, chiến tranh loạn lạc không ngừng, Mã Bình Xuyên đã nhận nuôi rất nhiều lính đào ngũ, phân phát súng ống, có một thời gian thôn Mã Am trở thành một vùng tập hợp lực lượng vũ trang rất vững chắc.

Mà phía sau thôn Mã Am, có một khu nghĩa trang, mộ phần tổ tiên của Mã gia cũng nằm ở nơi này. Nhưng vì đề phòng trộm mộ tặc, vẫn sai rất nhiều người đến canh gác.

Đến một năm kia, ngay tại khu nghĩa trang này, phát sinh một sự kiện kỳ lạ.

Chỉ trong một đêm, mấy trăm mẫu ruộng phía sau thôn, bao quanh khu nghĩa trang, toàn bộ hoa màu đều chết héo hết.

Việc này đã gây ra sự hoang mang rất lớn cho người dân trong vùng, Mã Bình Xuyên nghĩ rằng là do phong thuỷ mộ phần tổ tiên của mình có vấn đề, liền nhanh chóng mời mấy thầy phong thuỷ nổi tiếng nhất vùng đến, cùng nhau xem xét cẩn thận, muốn tìm ra biện pháp hóa giải, nhưng cuối cùng vẫn không điều tra được nguyên nhân.

Mã Bình Xuyên là người trước nay luôn làm việc rất dứt khoát, lập tức bỏ ra một số tiền lớn, tìm mua một vùng đất khác trù phú cùng phong thuỷ tốt, rồi hạ lệnh di dời mộ phần.

Chỉ trong một thời gian ngắn, vùng đất phía sau thôn khói lửa khắp nơi, giống như là đang có chiến tranh. Mã gia chuyển mộ phần bên nội trước tiên, sau đó mới đến ông bà bên ngoại, họ đều tự mình đi mời thầy phong thuỷ đến, làm lễ pháp sư cúng bái để dời mộ, đốt pháo rộn ràng cả một vùng.

Ban đầu là mở mộ phần bên nội, Mã Bình Xuyên quyết định làm thật phô trương, ra lệnh cho binh lính xếp thành mấy hàng bắn súng chỉ thiên, đầu tiên hắn mở phần mộ tổ của ông cố mình, thì phát hiện ra đào sâu hơn mười mét mà vẫn không thấy quan tài đâu cả.

Làm sao trong mộ phần tổ tiên lại không có quan tài.

Mã Bình Xuyên giận dữ, hạ lệnh mở hết mộ phần tổ tiên ngay trong ngày hôm đó, sau một hồi bụi đất tung bay mịt mù, bọn họ liền giật mình phát hiện ra, phần đất chôn cất tổ tiên mà mình đã cúng bái mấy trăm năm nay, bên dưới tất cả các mộ phần, rốt cuộc lại không có cỗ quan tài nào.

Mã Bình Xuyên giận dữ không thể nén được, liền bắn chết mấy tên bính lính trông coi mộ địa, rồi hạ lệnh tiếp tục đào hết những mộ phần trong khu nghĩa trang lên, coi thử có quan tài ở bên dưới hay không. Hắn nhất định phải điều tra cho ra chuyện này rốt cuộc là như thế nào, chẳng lẽ thật sự có trộm mộ đã biến phần mộ tổ tiên của họ thành máy rút tiền tự động, hay là do mấy kẻ trông coi khu mộ địa này nhiều năm đào trộm?

Sau một hồi điều tra rõ ràng, Mã Bình Xuyên mới phát hiện ra, tất cả quan tài tổ tiên không nằm trong khu mộ địa, mà lại tập trung hết bên dưới mấy mẫu ruộng hoa màu bị héo.

Dường như sau khi chuyện này kết thúc trong lòng Mã Bình Xuyên luôn cảm thấy băn khoăn, những thầy phong thuỷ ở trong vùng sau khi tham dự biết được chuyện này, cực kỳ lo lắng sẽ mất mạng, đều chạy trốn cả. Cũng có không ít thầy phong thuỷ ở vùng khác cho rằng đây là một cơ hội hiếm có, liền mạo hiểm chạy tới. Lằng nhằng cả tháng trời, đến lúc làm cho Mã Bình Xuyên buồn phiền trong lòng, bị lừa đến mức quá bực tức, phải ra lệnh đóng cửa chối khách, chỉ cần nhìn thấy thầy phong thuỷ đi tới thì đánh đuổi đi.

Đóng cửa ở trong nhà được ba ngày, trong lúc Mã Bình Xuyên đang tập Thái Cực quyền ở ngoài vườn, đột nhiên nhìn thấy trên nóc nhà mình có một đứa trẻ đang ngồi.

Đứa trẻ này, vẻ mặt rất điềm tĩnh, ngồi ở trên hiên gác mái, mặc áo trường sam* màu xanh, dáng vẻ chỉ chừng mười mấy tuổi. Nhìn Mã Bình Xuyên, không nói gì.

* Trường sam là một loại áo dài của nam vào thời đó

Làm Mã Bình Xuyên sợ hết hồn, lập tức gọi tới cảnh vệ tới, cứ tưởng là Hồ tiên hay là thứ gì đó không sạch sẽ. Chuyện kỳ lạ xảy ra liên tiếp mấy ngày nay, làm cho hắn vô cùng nhạy cảm với mấy việc này.

Thật ra, hắn nghĩ như vậy thì cũng không phải không có nguyên nhân, bởi vì nhà hắn được canh giữ rất nghiêm ngặt, bình thường thì đừng nói là một tên trộm vặt, ngay cả mèo hoang còn không vào được. Trong khi đây chỉ một đứa trẻ còn nhỏ như vậy, làm sao nó có thể đi sâu vào trong sân thế chứ? Mấy tên cảnh vệ này rốt cuộc làm ăn cái kiểu gì vậy không biết?

Một đứa trẻ mới có mười mấy tuổi đột ngột xuất hiện ở trong này, chỉ có thể là yêu quái mà thôi!

Nhưng hắn nhìn thật kỹ lại đứa trẻ này, thì phát hiện là người sống, hơn nữa còn có hô hấp, thật sự là một người đang ngồi ở trên mái nhà.

“Tiểu tử thối, ngươi là từ chỗ nào đi vào đây vậy?” Mã Bình Xuyên ngay từ khi còn trẻ đã rất thích trẻ con, sau khi đã nhìn rõ ràng thì bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ, giữ tên cảnh vệ đang định trèo lên bắt đứa trẻ lại, ngẩng đầu lên hỏi chuyện với đứa bé.

Đứa nhỏ vẫn không nói lời nào, chỉ đưa tay chỉ về một hướng, lúc ấy Mã Bình Xuyên không hề ý thức được, nơi mà đứa bé đang chỉ là phần mộ địa tổ tiên mình.

“Ngươi có biết đây là nhà của ai không, sao ngươi lại dám tuỳ tiện xông vào chứ?” Mã Bình Xuyên càng nhìn đứa trẻ này, càng thấy rằng thằng quỷ nhỏ này lớn lên rất sạch sẽ, không khỏi cảm thấy vui mừng.

Lúc này đứa trẻ mới nói: “Tôi biết quan tài của các người đi đến đâu rồi.”

Mã Bình Xuyên nhíu nhíu mày, hắn thực sự cảm thấy rất phiền khi nghe tới vấn đề này, chỉ là nhìn thấy đứa trẻ này, trong lòng lại cảm thấy buồn bực không biết đây là cái loại tình huống quái quỷ gì. Có điều, nếu là thầy phong thuỷ nói tới chuyện này chỉ đơn giản là để lừa tiền, nhưng một đứa trẻ mới có mười mấy tuổi nói tới chuyện này, lại khiến cho người ta có cảm giác cuống cuồng sợ hãi.

Từ trước đến nay thế lực của Mã Bình Xuyên làm chủ cả một phương, đương nhiên sẽ không dễ gì bị mấy việc này hù doạ được, quát: “Tiểu tử, mấy câu này là ai dạy cho ngươi, mấy lão già đó dám lấy mấy cái thứ khỉ gió nhạt nhẽo kia lừa gạt tiền của ta, ngay cả tiểu quỷ nhà ngươi cũng dám bép xép sao?”

Đứa trẻ tuyệt nhiên lại không hề sợ, thản nhiên nói: “Tôi đã tới được nơi này, muốn tiền thì có thể tuỳ ý lấy. Tôi chỉ tới đây nói cho ông biết, tôi biết mấy cái quan tài của tổ tông kia đi đâu rồi.”

Mã Bình Xuyên nghĩ cũng đúng, ngay cả nội viện cũng đã đến rồi, phòng thu chi lại ở ngay bên kia, tiểu quỷ này muốn tiền thì có thể trực tiếp xuống lấy, hơn nữa nó đã vào được chỗ này, đương nhiên cũng có thể đi ra ngoài mà thần không hay quỷ không biết.

Kinh nghiệm bản thân nói cho hắn biết, đứa trẻ này nhất định cũng không hề đơn giản, liền kiềm hãm bản tính của mình lại, hỏi: “Vậy ngươi nói đi, quan tài trong mộ phần tổ tiên của Mã gia chúng ta, đang ở chỗ nào chứ?”

Đứa trẻ nói: “Bây giờ tôi nói nhất định là ông không tin, ông không ngại cùng tôi đi một chuyến tới mộ địa chứ.” Mã Bình Xuyên nhìn cảnh vệ một chút, lại liếc nhìn đứa trẻ một cái, cái tên tiểu quỷ này cứ thản nhiên nhìn hắn như vậy, khiến cho hắn có cảm giác đây là một kiểu khiêu khích rất khó chịu.

Song đây cũng không phải là một kiểu trao đổi công bằng, Mã Bình Xuyên nghĩ rằng, nhất định trong bụng tiểu quỷ này cảm thấy hắn không phải là một người đáng sợ, nên mới có thể nhìn hắn bằng một ánh mắt như vậy, hơn nữa còn có cảnh vệ ở đây, hắn phải cân nhắc một chút, ở trong vòng mười dặm, tám thôn nơi này, cho dù có gió thổi cỏ lay hay cái gì, hắn sẽ là người đầu tiên biết được. Hắn sợ cái gì chứ, chẳng lẽ lại sợ có người ở trong mộ nhảy ra ám toán hắn?

Có sóng to gió lớn gì mà hắn chưa từng thấy qua, nếu như thật sự có người muốn ám toán hắn, vừa hay, cũng có dịp để cho binh lính dưới tay hắn luyện tập một chút. Chứ cứ hèn nhát ở trong này, bị cảnh vệ nhìn thấy, không khỏi có chút mất mặt.

Mã Bình Xuyên liền nói với cậu bé: “Được, cứ quyết định vậy đi, ngươi xuống đây, phải cưỡi ngựa đi sao?”

Cậu bé không nói lời nào, trực tiếp phi thân từ trên mái nhà xuống dưới, động tác nhẹ nhàng như một con báo, cũng chỉ gật đầu.

Mã Bình Xuyên triệu tập một nhóm cảnh vệ, rồi leo lên ngựa đem theo đứa bé, một mạch lao đi đến vùng ở gần mộ địa. Trên mộ địa, đứa trẻ chỉ chỉ mấy mẫu ruộng đã khô héo xung quanh, nói với hắn: “Ông xem, những mẫu ruộng này đã chết héo cả rồi.”

“Có mù đâu mà không thấy.” Mã Bình Xuyên nói, “Tiểu quỷ, tốt nhất ngươi đừng có đùa giỡn với ta, nếu không lão tử sẽ bắn chết ngươi ngay tại chỗ đấy. Nói mau, quan tài đi đâu vậy?”

“Ông nhìn kỹ xem, mấy mẫu ruộng bị chết héo này, giống cái gì?” Đứa trẻ nói.

Mã Bình Xuyên nhìn những mẫu ruộng hoa màu bị khô héo xung quanh, nhưng thật ra hắn cũng không có nghĩ tới phải xem hình dạng của mấy cái ruộng khô này. Nhưng mà nơi bọn họ đang đứng không đủ cao, căn bản không thể nhìn ra nó là cái giống gì, vì thế hắn nháy mắt ra hiệu cho một tên cảnh vệ, người kia lập tức trở người leo lên một cây đại thụ gần đó, thoáng cái đã leo lên tới ngọn cây, nhìn ra bốn phía xa xa, rồi nói to xuống: “Ông chủ, như là một con hạt tử!” (Bọ cạp)

Mã Bình Xuyên nhíu mày, nghĩ thật sự còn có cách giải thích này sao, cũng không cố quay lại nhìn là cái hình gì, lập tức xông tới dưới tàng cây, cũng cắn răng cố gắng trèo lên cây. Vừa đi lên tàng cây nhìn xuống, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, quả nhiên, hình dạng của mấy mẫu ruộng bị chết héo kia, giống y như một con bọ cạp cực kỳ to lớn đang giương nanh múa vuốt.

Hắn liền quay về đứa bé đang ở phía dưới, rống to: “Đây là cái chuyện quái quỷ gì vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro