Chương 5: Bắt Đầu Luân Hồi

Sau khi xảy ra chuyện kia, tôi mới bắt đầu cẩn thận sắp xếp lại sự việc, rồi cầm bút ghi lại, mà hoàn toàn là vì sự việc đã phát triển theo hướng không thể tưởng được, tuy rằng những tiến triển của việc này không có kinh tâm động phách như suy nghĩ trước đây của bản thân, nhưng nó lại mang đến một lượng tin tức vượt xa dự tính của tôi.

Sau khi tôi trải qua sự kiện đó, đã hiểu rõ một đạo lý, có rất nhiều câu đố và chân tướng của sự việc ngươi không cần phải dồn hết tâm trí đi truy tìm nó làm gì, chờ cho đến khi tất cả bụi cát phủ trên nó rơi xuống, cũng sẽ theo thời gian dần trôi qua mà hiện ra thôi.

Có một nhà hiền triết đã từng nói rằng, chỉ khi nào thuỷ triều rút xuống mới có thể thấy được người nào không có mặc quần. Hoặc tôi dùng một ví dụ khác thích hợp hơn để hình dung, chính là vào thời điểm bạn đang cố gắng đi tìm một thứ đồ gì đó, bình thường cho dù bạn có lật tung tất cả xó xỉnh ở trong nhà mình cũng không tìm ra, nhưng khi bạn không hề cố gắng đi tìm nó nữa, thì cuối cùng vào một thời điểm nào đó nó lại xuất hiện trước mắt bạn. Có một số bí ẩn cũng là cái dạng này.

Sau chuyện đó, tôi đã từng suy sụp tinh thần một thời gian rất dài. Đoạn thời gian đó, tôi luôn luôn cùng lúc trải qua hai loại trạng thái, một là vô cùng uể oải, cái gì tôi cũng không muốn làm, chỉ muốn nằm ở trên cái ghế dựa, nhớ lại một đoạn thời gian trước kia, sau đó lại nghĩ nếu như khi đó không phải tôi lựa chọn trường hợp đó, thì sẽ không có kết quả như vậy. Nghĩ nếu không phải vì tôi một mực truy tìm đáp án, cũng không mắc phải chứng tự kỷ ám thị nặng như vậy, có lẽ tôi sẽ từng bước từng bước rẽ sang một cuộc sống khác, biết đâu so với bây giờ thanh thản hơn nhiều. Từ một phương diện khác mà nói, không biết một việc so với biết sơ sơ hay biết rõ vẫn là tốt hơn rất nhiều, hiểu được so với không hiểu được thì đau khổ hơn rất nhiều.

Còn một trạng thái khác chính là tôi càng không ngừng tự động viên bản thân mình, nói với chính mình rằng có một số việc cho dù không muốn làm, tôi nhất định cũng phải làm.

Cho nên trong lòng của tôi vẫn luôn ở một trạng thái mâu thuẫn như vậy, ngay cả trong lúc tôi đang quản lý cửa hàng của chú Ba. Ban đầu, bởi vì không có Phan tử, rất nhiều chuyện tôi chỉ có thể tự mình làm, mỗi một bước đi đều rất gian nan. Khi tôi cảm thấy quá mệt mỏi nghĩ rằng phải từ bỏ, tôi liền nhớ tới bài hát Phan Tử cho tôi nghe lúc trước.

“Tiểu tam gia phải đi về phía trước, Tiểu Tam gia không thể lui về phía sau.”

Tôi không có tư cách lui về phía sau.

Trong lĩnh vực làm ăn này, cái mà tôi nói là đi về phía trước thực ra cũng chỉ là làm một số chuyện nhỏ mà thôi. Nếu như ngay cả trên lĩnh vực này mà tôi còn muốn lui về phía sau, thì thực sự tôi đã có lỗi với rất nhiều người. Cho nên tôi phải cố gắng.

Đến quý thứ hai của năm thứ hai, có rất nhiều chuyện đã được tôi sắp xếp hoàn thiện. Tôi phát hiện được một bí quyết, ban đầu khi bạn đã làm một việc rất hoàn chỉnh rồi, thì sẽ phát hiện, đặc biệt sau khi bạn đã nhảy qua được giai đoạn tích luỹ phát triển đến một trình độ nhất định, thì sự việc lại càng thêm đơn giản, bởi vì bạn có cơ hội phạm sai lầm, bạn có cơ hội quay đầu, mà nếu như tình hình là toàn bộ lợi ích bạn có được lớn hơn hao tổn mà bạn đã bỏ ra, thì cái hệ thống này của bạn mới có thể sống sót được. Hơn nữa, rất nhiều kinh nghiệm của chú Ba dần dần tôi cũng chạm tới được.

Đến quý thứ ba, tôi dần dần đem một nhóm thủ hạ không quá hợp với mình mà loại bỏ đi, từng chút từng chút thay thế bằng người của mình, tuy rằng nói tình hình không thuận lợi như khi có chú Ba, nhưng vẫn hoạt động hết sức thoải mái.

Thấy tiền bạc chảy vào liên tục không ngừng, dần dần tôi đối với năng lực của mình cũng tin tưởng thêm một chút. Tôi phát hiện ra mình cũng không vô dụng như mình nghĩ trước đây – thì ra bản thân thật sực cũng nghĩ ra cách để thành công, hơn nữa cũng không quá khó khăn.

Sau khi tất cả mọi chuyện đã phát triển theo hướng ổn định rồi, một mặt tôi vừa đào tạo thêm thủ hạ, một mặt lập kế hoạch sau này, cũng dành một chút thời gian đi thăm hỏi mấy người bạn cũ của mình. Hay gặp nhất chính là bọn Tiểu Hoa. Cho đến bây giờ Tiểu Hoa vẫn còn phải dưỡng thương ở trong bệnh viện, trước đây vì tôi suy sụp tinh thần quá nhiều nên cũng không hề quan tâm đến thương thế của hắn. Tiểu Hoa cũng không phải là một nhân vật vô cùng quan trọng, thậm chí chuyện mà đội hắn đã trải qua trong Trương gia cổ lâu tôi cũng không biết được gì nhiều.

Tú Tú vẫn luôn chăm sóc cho Tiểu Hoa, tôi không đi tới tìm hắn cũng phần nào là do cô ấy, bởi vì chuyện của Hoắc Lão bà đối với cô ấy quá mức kích động. Thế nhưng trong thời gian tôi quản lý việc kinh doanh ở cửa hàng của chú Ba, tôi đã học được rất nhiều đức tính đáng quý, ví dụ như chuyện đối mặt với đau khổ. Tôi biết, khi thời cơ đã đến, trốn tránh chính là một phương pháp giải quyết tồi tệ nhất.

Chỉ khi nào để cho đau khổ phát ra, mới có thể làm cho nó dần dần giảm đi được, kềm nén thì lại không có tác dụng gì nhiều, khi đau khổ đạt tới mức đỉnh điểm thì tự nhiên sẽ dần hạ xuống.

Sau vài lần đến thăm hỏi, sự không thoải mái của Tú Tú đối với tôi cũng biến mất vài phần. Tôi ở lại Bắc Kinh một thời gian, chuyên đi giúp Tiểu Hoa giải quyết một số công việc của gia tộc. Bởi vì khi đó tôi dựa vào thế lực và quan hệ của chú Ba ở phía Nam, dần dần lời nói cũng có chút quyền lực, nó giúp tôi có nhiều tư cách hơn để đi hỗ trợ người khác.

Mà thực ra mấy cái tư cách này tôi cũng không cần, thế nhưng cũng có lúc, hình như cũng không thể nói không cần dùng đến.

Sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, tôi mới bắt đầu cùng bọn Tiểu Hoa thảo luận những việc đã xảy ra lúc trước, tôi kể lại một số chi tiết mà tôi gặp ở bên trong Trương gia cổ lâu cho bọn họ biết: Phát hiện trong quan tài có vài món đồ trang sức của người Tạng và hai cái vòng ngọc, cùng với một vài chuyện cuối cùng của tôi với Muộn Du Bình.

Sau khi Tiểu Hoa nghe xong rất xúc động, hình như hắn đối với tất cả những bí mật này có chút chán ghét, Tiểu Hoa nói với tôi bình thường cũng sẽ không xuất hiện cảm xúc như vậy, đối với hắn mà nói, ngay cả cuộc sống của hắn cũng đã xảy ra không ít chuyện không muốn trải qua, từ việc khi còn nhỏ phải tiếp quản gia tộc, tham gia vào các cuộc đấu tranh, đủ các chuyện ghê tởm hắn cũng đều đã trải qua. Vì thế Tiểu Hoa cũng sẽ không đi chán ghét một lối sống nào đó nữa, mà bây giờ lại có cảm xúc như vậy, có thể thấy được mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Tôi lấy mấy món trang sức người Tạng cầm được ở trong quan tài đưa cho Tiểu Hoa xem, còn cái nào không đem theo thì tôi vẽ ra. Sau khi Tiểu Hoa xem xong, nói với tôi: “Đây là những vật trang sức trong hệ thống Phật giáo ở Tây Tạng, nhưng chỉ có thể nói lên rằng chủ của cỗ quan tài đó có hứng thú với văn hoá Tây Tạng, chứ không thể chứng minh được thêm cái gì hết.”

Tôi nói với bọn họ: “Nếu đã ở trong quan tài, tôi cho rằng, những vật chôn cùng này ít nhiều gì cũng sẽ có ý nghĩa đặc biệt nào đó. Nói ví dụ như, nếu là Tiểu Ca, vật bồi táng của anh ta nhất định sẽ là Hắc Kim cổ đao. Còn nếu là Trần Bì A Tứ, có lẽ là Thiết Đản tử. Từ những vật bồi táng trên, chúng ta mới có thể bắt đầu suy ra được một ít thông tin của chủ nhân nó.”

Tiểu Hoa nói: “Ý cậu nói ông ta có huyết thống của người Tạng sao?”

Tôi nói: “Có lẽ có một thời gian rất dài ông ta đã hoạt động ở vùng đất của người Tây Tạng.”

Tiểu Hoa thở dài một hơi, nói: “Thế lực của Trương gia vô cùng cường đại, có một số người trong bọn họ hoạt động ở Tây Tạng, điều đó cũng không có gì kỳ lạ cả.”

Tôi nói: “Không phải là tôi cảm thấy kỳ lạ, chỉ là tôi cảm giác các loại này trang sức thực sự rất thường gặp, nếu người chết đã chọn vật này để chôn cùng, thì biết đâu trên những món trang sức này sẽ có một vài manh mối mà chúng ta không biết. Nếu cậu biết người nào hiểu rõ về những thứ này, có thể đưa bọn họ đến đây xem thử. Chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ thứ gì có thể có manh mối.”

Đương nhiên Tiểu Hoa cảm giác khả năng thành công không lớn, tôi không biết vì sao hắn lại có phán đoán như vậy, có lẽ, sau khi đã trải qua nhiều việc trước đó, tôi vẫn có thể giữ được sự hiếu kỳ, đối với bản thân tôi nó cũng chính là một căn bệnh rồi. Song, Tiểu Hoa cũng không hề ngăn cản tôi.

Cẩn thận kiểm tra số trang sức, thấy đầu các vật phẩm đều cực kì lớn, như kiểu thợ vụng làm ra. Trong đó đại bộ phận đều biểu thị ý nghĩa cát tường của người Tạng. Chúng tôi cố gắng tìm một món khác biệt trong số trang sức. Đại bộ phận chúng đều chung một loại, nhưng có một điểm làm tôi để ý, tất cả chúng đều có dây xích, khảm một hạt châu màu đỏ kì quái.

Chúng ta cũng biết hầu hết đồ trang sức của người Tạng đều dùng hạt đỏ, màu đỏ của mã não, san hô, đã tùng hương, nhưng khối hạt này không phải thứ gì trong số đó.

Tôi hỏi Tiểu Hoa: “Anh có thể tìm được người biết nó là đá gì không?”

Giải gia với việc giám định châu báu có năng lực rất lớn, nhưng Tiểu Hoa đối với phương diện này không phải đặc biệt quen thuộc. Từ nhỏ hắn đã sống trong môi trường khắc nghiệt. Việc chính của hắn không phải học cách nào để phân biệt đồ cổ, phương diện này trong gia tộc có người phụ trách đặc biệt. Cho nên Tiểu Hoa đưa hết cho Tú Tú, nói: “Em xem xem đây là cái gì?”

Tôi không ngờ Tú Tú có hiểu biết rất rộng về bảo thạch, quả nhiên phụ nữ thật khó lường. Cô ấy nhìn hạt châu rồi nói: “Hạt châu này khá là hiếm gặp, đó là một loại bảo thạch hữu cơ.”

Tôi có chút sửng sốt, Tú Tú liền tiếp tục: “Đây là một hỗn hợp chứa các thành phần khoáng sản kim loại. Thứ này ở chợ trời không có tên gọi, nhưng rất nhiều người gọi nó là đá mặt trăng.”

Tôi nghe xong có điểm bùng nổ, thầm nghĩ phía trong Trương gia cổ lâu sử dụng rộng rãi loại đá này.

Tú Tú nói tiếp: “Loại đá này có rất nhiều đặc tính kì lạ, trong đó đặc tính chính là thường dùng trong các điêu khắc nhỏ. Rất nhiều người mang khắc thông tin đặc biệt bí mật lên mặt đá, bởi vì bản thân nó có độ dãn nở nhất định, điêu khắc có thể trông thấy rõ ràng.

Tôi tiếp nhận hạt châu trong tay Tú Tú, xem xét kĩ, nói: “Mặt trên hình như không có thứ gì.”

Tú Tú chỉ vào chỗ thủng của hạt châu, nói: “Để che giấu tin tức, nó sẽ được khắc vào xung quanh chỗ thủng. Anh xem, lỗ thủng này có phải rất thô ráp không, giống như nó bị mài mòn, kỳ thật trên mặt có thể điêu khắc rất nhiều hoa văn nhỏ.”

Nói xong, Tú Tú rút ra điện thoại di động, khởi động một ứng dụng, dùng camera ngắm vào lỗ trên hạt châu. Lỗ nhỏ bị phóng đại vài lần, quả nhiên có thể nhìn ra chung quanh lỗ nhỏ là một đồ hình rất có quy tắc.

Đây là cái gì? Tôi hít một ngụm khí lạnh, cẩn thận nhìn, bảo Tú Tú tiếp tuc phóng đại lên một ít.

Tú Tú lắc đầu: “Muốn phóng đại tiếp cần dụng cụ chuyên nghiệp, nhưng em nghĩ thế này cũng đã có thể trông rõ. Mặt trên khắc từ đầu đến đuôi của một con bọ cạp.”

Bọ cạp! Tôi nhìn kĩ vào di động của Tú Tú, phát hiện quả là như thế, đúng là một con bọ cạp.

Sao lại là bọ cạp? Nếu là kỳ lân thì tôi còn có lí do mà suy nghĩ, nhưng đây lại là con bọ cạp, chẳng lẽ Tiểu Ca thuộc cung bọ cạp?

Đúng thật là, bọ cạp trong các hoa văn truyền thống Trung Hoa cổ biểu đạt rất nhiều ý nghĩa: bọ cạp trong văn hóa Tây Tạng cũng mang nhiều ý tứ. Bởi vì trong môi trường cao nguyên, bọ cạp là một loại sinh vật làm người ta e sợ. Nhưng con bọ cạp này nhìn qua không phải kiểu Tây Tạng, mà giống hình vẽ của người Hán hơn, đây là sự dung hòa giữa văn hóa Tạng và Hán.

Mô hình này là tất cả kết quả nghiên cứu về số đồ trang sức. Tiểu Hoa dường như không ngạc nhiên, tôi cảm thấy hắn thậm chí cho rằng phát hiện ra một manh mối này đã là kì tích rồi.

Về mô hình này, tôi đã đi gặp nhiều chuyên gia, nhưng chỉ thu được những thông tin không rõ ràng. Mô hình bọ cạp này không phải không có cái để nói mà là quá nhiều thứ để nói về nó.

Nửa đêm nằm nghĩ lại, phát hiện chả thông tin gì có giá trị.

Tiểu Hoa nói, có lẽ hoa văn đó chỉ là trùng hợp, người đã chết cũng không biết có nó tồn tại. Trương gia có những người chuyên thu thập nên chuyện này cũng không ngoại trừ khả năng. Tuy nhiên không hiểu vì lẽ gì, tôi vẫn cảm thấy đây là bước đột phá. Để thể hiện sự ủng hộ với tôi, Tiểu Hoa tìm vài người bạn rồi mang hình vẽ phóng đại đó đăng báo, nhờ cả sự tư vấn qua internet.

Hắn ra một giá cao, hi vọng người biết về hoa văn bọ cạp này hoặc có thể cung cấp thông tin liên quan sẽ đến tìm chúng tôi.

Làm xong chuyện này, cái còn lại chỉ là chờ đợi. Tôi cho rằng trong thời gian ngắn cũng sẽ chẳng thu được kết quả gì nên cũng ko ôm ấp hi vọng. Vì vậy liền trở về Hàng Châu, tiếp tục xử lí việc kinh doanh.

Thời gian trôi qua, đủ loại bầu không khí đi qua. Cuộc sống như bây giờ dù có chút bận rộn, nhưng thu nhập càng ngày càng nhiều. Chỉ là cảm giác chán nản trước đây đôi lúc vẫn xông vào trái tim tôi.

Phần lớn thời gian tôi đều ở cửa hàng của tôi. Cửa hàng của tôi tách biệt với cửa hàng của chú Ba, tình hình kinh doanh vẫn ảm đạm như cũ. Đôi khi còn phải tham ô một ít từ cửa hàng chú Ba để cứu tế tiền điện nước của chính mình. Nếu không phải tôi vô dụng, thì đã bắt đầu hoài nghi mặt tiền của cửa hàng này phong thủy không được tốt.

Kiên trì tách biệt hai cửa tiệm, không phải bởi vì tôi không biết, mà trong lòng tôi vẫn mong chú ba trở về. Ông ấy có quay về không, tôi thực sự không biết, nhưng nếu ông ấy quay về, tôi sẽ rất khoái chí trả lại tất cả cho chú.

Bản thân tôi vẫn thích ở trong cửa hàng của mình, ngả lưng trên ghế tựa, nghe đài, phẩy quạt hương bồ, cân nhắc sự tình. Tôi cảm thấy chỉ ở đây mình mới là Ngô Tà, còn khi bước ra khỏi phòng lại trở thành một người khác. Người này có bóng dáng của Phan Tử, của chú Ba, của đủ những người khác, người đó hoàn toàn không phải là tôi. Mặc dù mang linh hồn của họ, tôi có thể không hoài niệm về bọn họ, không hoài niệm về những chuyện đã trải qua, nhưng tôi biết chắc một điều, cuộc sống họ mang lại cho tôi, không phải cái tôi muốn.

Nhưng cho dù muốn hay không, đã là vận mệnh, thì chung quy nó cũng sẽ đến thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro