Chương 58: Thứ Bên Dưới Núi

Chúng tôi đi vòng qua khu vực giáp ranh của sơn cốc, gần như là phải bám víu lên tòa núi nham thạch màu đen khổng lồ trần trụi kia.

Tòa núi này cực kỳ lớn, từ phía xa chúng tôi đã có thể nhìn thấy một cái khe rất to cắt ngang ngọn núi. Lúc tuyết còn đầy khắp núi, cái khe này nhất định là đã bị tuyết đọng và sông băng che che lấp. Hôm nay, chúng tôi vừa tới gần tòa núi đã liền cảm nhận được một luồng khí nóng phả vào mặt. Nhiệt độ của luồng địa khí ở đây vô cùng lớn, không lâu sau chúng tôi phải cởi bỏ hết quần áo trên người ra.

Tuyết ở trên bề mặt ngọn núi đều đã bị tan chảy, khắp nơi đều có thác nước. Chúng tôi đi qua dải đất có đầy nhũ băng với nhiệt độ nóng lạnh giao nhau, cuối cùng cúng leo được lên toà núi lộ ra nham thạch màu đen này.

Dùng tay mà leo lên, nhiệt độ của ngọn núi làm chúng tôi đều không nhịn được mà rụt cổ lại một chút. Nham thạch trên núi thế mà lại rất nóng, ngọn núi này cứ như đã từng bị súng phun lửa phun vào vậy.

“Chúng ta không phải là tới núi lửa đấy chứ?” Bàn Tử hỏi.

“Cho dù không phải, thì đây cũng là một ngọn núi có địa nhiệt đặc biệt phong phú. Dưới núi khẳng định là có hồ dung nham, đột nhiên thay đổi địa chất, khiến cả ngọn núi này đều nóng lên.”

Chúng tôi leo theo sườn núi đi lên, đi thẳng qua khu đá lởm chởm quái dị. Nham thạch màu đen này không có bất cứ quy tắc nào, nhưng mà như vậy lại rất dễ leo lên. Đi được một lúc, chúng tôi liền nhìn thấy có vô số những lỗ phun nước nóng nhỏ đang phun nước nóng ra ngoài.

Trên núi có một mùi lưu huỳnh nồng nặc, chúng tôi bò ngang qua nơi này ít nhất cũng phải mất hai giờ. Khi sắc trời dần tối, chúng tôi cũng đã tới gần sát mép cái khe kia.

Ở chỗ này có một khu đất bằng rất lớn, lõm vào trong đá. Chúng tôi ở chỗ này đã nhìn thấy vô số xương cốt.

“Những người này đều vẫn mặc quần áo. Tất cả bọn họ bị mắc kẹt ở đây cho đến chết, là người thôn Khang Ba Lạc.” Trương Hải Hạnh nói, “Xem ra, bộ lạc sống trong thiên đường này cuối cùng lại mất đi sự phù hộ của thần linh.”

“Nói kiểu cách như vậy làm cái gì, bọn họ chính là trong lúc tuyết lở liền trốn chạy tới đây, khi đang ở chỗ này tị nạn thì tuyết tan, có khi là bị khí độc phả ra dẫn tới cái chết mà thôi.”

Chúng tôi đeo mặt nạ phòng độc vào, Bàn Tử là người đầu tiên bò vào trong khe. Cái khe này có chiều rộng vừa khoảng ba bốn người, một đường thông thẳng xuống dưới lòng đất, bên dưới là một mảng đen kịt.

“Ông trời lấy một cái CD lậu chém thành xuống núi này thành một đường khe hở.” Bàn Tử nói.

Chúng tôi lần lượt bò vào bên trong, Bàn Tử lại hỏi: “Lãnh đạo, chúng ta cứ bò về phía trước hay bò xuống dưới?”

“Sao lại muốn bò vào trong?” Trương Hải Hạnh lại hỏi Bàn Tử, “Phía dưới núi này có cái gì sao?”

Bàn Tử bật đèn pin lên, chiếu chiếu xuống phía dưới, lại nói: “Thiên Chân, cậu nhìn xem cái nơi này có quen mắt không?”

Tôi nhìn xuống dưới liền thấy khoảng cách của cái khe trong núi đang dần dần rộng ra ở phía dưới, bên trong ngọn núi chỉ thấy ngang dọc toàn những sợi xích thanh đồng thông tới tận sâu bên trong.

“Trường Bạch sơn.” Tôi nói.

“Cái gì cơ?” Trương Hải Hạnh lại hỏi.

Tôi quay đầu, nhìn khắp ngọn núi, lại nói: “Cô nương, bắt đầu từ bây giờ mọi chuyện ở đây đều là do tôi quyết định, để tôi dẫn cô đi xem cái mà Trương gia các cô gọi là “Chung Cực”.”

Chúng tôi quay về chỗ đất bằng nghỉ ngơi trong một giờ. Trời đã hoàn toàn tối hẳn, bầu trời cao nguyên tối rất trễ, tôi đoán chừng tối đen đến thế này thì ít nhất cũng gần chín giờ rồi.

Chúng tôi chia nhau đạn dược, lương khô và trang bị. Bàn Tử tìm trong di vật của mấy thi thể kia được vài thanh Tạng đao cực kỳ tốt, liền mang ra mài trên tảng đá. Không khí nơi này có tính ăn mòn rất cao, Tạng đao này đã bị oxy hóa rất mạnh, nhưng sau khi mài lại ngay lập tức trở nên sáng bóng.

Tôi chọn lấy một thanh nhẹ nhất, nhìn thấy Trương Hải Hạnh cũng lấy một thanh, tôi mới phát hiện ra sức của mình so với cô ta còn kém hơn. Nhưng mà tôi sẽ không tự xem thường bản thân mình đâu, lão nương, ồ nhầm, cái mà lão tử đây có là kinh nghiệm đó.

Chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi ngủ một đêm ở chỗ tảng đá ấm áp. Sáng sớm tỉnh lại, chúng tôi đeo mặt nạ phòng độc xong liền bắt đầu đi vào khe núi, đi xuống phía dưới.

Chúng tôi tổng cộng đi hết năm ngày mới nhìn thấy đáy khe núi này.

Chúng tôi càng đi sâu vào bên trong thì cái khe lại càng rộng. Từ chiều rộng chỉ khoảng tầm ba bốn người ở bề mặt trên cùng của núi, sau khi xuống đến nơi, chiều rộng bên trong lòng núi ít nhất cúng phải bằng chiều dài của một cây cầu. Bên trong có vô số xích sắt vắt ngang qua, toàn bộ khe nứt này nhìn y hệt cái mạng nhện.

Dưới đáy có rất nhiều đá rơi, lớn nhỏ cao thấp khác nhau, chắc là đều do khi hình thành khe nút này mà đá vụn văng tung tóe xuống dưới. Có một vài tảng đá vụn trong quá trình rơi xuống đã cắm vào giữa hai mỏm đá lớn, tạo thành từng cây cầu đá một.

Chúng tôi ngồi trên đống đá vụn rất lâu mới có sức mà đứng lên, cảm giác chân đạp trên mặt đất thật dễ chịu. Chúng tôi theo bãi đá vụn đi vào bên trong, rất nhanh, Trương Hải Hạnh bỗng kêu lên một tiếng.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy ở phía dưới cùng của cái khe, phía sau đá lởm chởm, xuất hiện một cánh cửa thanh đồng cực lớn. Thứ này hình như giống hệt với cái tôi đã từng nhìn thấy ở núi Trường Bạch. Sừng sững ở cuối đường tầm mắt, đèn pin có chiếu tới cũng không thể chiếu được hết toàn cảnh, chỉ có thể nhìn thấy ở trên cánh cửa có rất nhiều hoa văn phức tạp, có rất nhiều chi tiết, quả thực làm cho người ta cảm thấy nóng lòng.

Chúng tôi đi đến trước cánh cửa thanh đồng cực lớn kia. Tất cả mọi người không ai nói lời nào. Hai chân Phùng run rẩy, bỗng nhiên ngã ngồi trên mặt đất toàn vụn đá sắc nhọn.

Đã bao lâu rồi.

Tôi đã không còn nhớ rõ nữa cái cảm giác lần trước tôi nhìn thấy cánh cửa cực lớn này là như thế nào. Tan vỡ, nghĩ rằng trên thế gian này tất cả mọi điều đều không còn đáng tin nữa. Nhưng bây giờ thì sao, trái tim tôi tuy rằng đang đập thình thịch, nhưng trong thâm tâm lại có một cảm giác hoàn toàn khác.

Lại gặp nhau nữa rồi, lòng tôi thầm nói. Tôi thật là không hề nghĩ tới, khi còn sống tôi lại vẫn còn có thể nhìn thấy cánh cửa cực lớn thế này một lần nữa.

Núi Trường Bạch, núi Himalaya, bên dưới đáy của những dãy núi hùng vĩ này không ngờ đều có một cánh cửa to lớn như vậy. Đây rốt cuộc là do ai kiến tạo nên? Mà mục đích lại là vì cái gì?

“Chúng ta không có quỷ tỷ, cũng không biết cơ quan, cửa này có mở ra được không nhỉ?” Bàn Tử là người đầu tiên mở miệng hỏi.

Tôi lắc đầu, đi về phía trước, cứ thế đi thẳng, đi thẳng, đi tới trước cánh cửa khổng lồ này. Tôi đưa tay đặt lên.

Lạnh như băng. Ở trong cái khe núi cực kỳ nóng bức này, cánh cửa khổng lồ kia lại vẫn lạnh như băng.

Tôi sờ lên những hoa văn trên mặt cửa, đường nét thật là tinh xảo. Một cánh cửa lớn tới như vậy, để đúc ra được những đường nét như thế thì kỹ thuật hiện đại bây giờ còn không biết có thể làm được hay không.

Nghĩ rồi tôi cố sức đẩy đẩy cánh cửa kia, đây chỉ là một động tác hoàn toàn theo bản năng.

Tôi ảo tưởng rằng cánh cửa này sẽ theo động tác của tay tôi mà chậm rãi mở ra. Nhưng mà không hề như tôi mong muốn, cánh cửa ấy vẫn chẳng có chút nhúc nhích nào.

Quả nhiên, người mở cánh cửa này ra đã định trước không phải là tôi rồi.

Tôi lùi về sau, ngồi xuống trên tảng đá trước cánh cửa. Trương Hải Hạnh liền hỏi tôi: “Anh nói, cái thứ người Trương gia chúng tôi gọi là “Chung Cực” chính là ở phía sau cánh cửa Thanh Đồng khổng lồ này sao?”

“Không phải là tôi nói, là tộc trưởng của các người nói.” Tôi trả lời.

“Còn có đầu mối nào nữa không?”

“Đi mà hỏi tộc trưởng của các người ấy.” Tôi nói, rồi lại nhìn cánh cửa khổng lồ kia. Ở khoảng cách như thế này mà nhìn, cánh cửa kia quả thực chính là toàn bộ thế giới trước mắt tôi.

Có khi nào là cánh cửa như ý không? Khi tôi mở ra liền thấy Muộn Du Bình râu tóc một mớ đang ở bên trong gặm nấm ăn.

Tôi ngay cả cười cũng không nổi nữa rồi.

Trương Hải Hạnh cũng đi tới trước cánh cửa, tỉ mỉ nhìn ngắm hoa văn trên cánh cửa. Nhìn tới nhìn lui mãi chả thấy có kết quả gì, bỗng nhiên sau đó cô ta phi thân một cái, nhảy lên cánh cửa Thanh Đồng rồi bắt đầu trèo lên phía trên.

Những hoa văn kia cực kỳ nhỏ, căn bản không thể bám vào những hoa văn ấy mà leo lên được, nhưng tôi nhìn thấy trên tay của Trương Hải Hạnh hình như có đeo một cái gì đó giống như móng vuốt.

Cô ta rất nhanh nhẹn, leo thẳng một mạch lên rất cao, mãi cho tới đỉnh của cánh cửa, nhưng hình như cũng chẳng phát hiện được điều gì, lại một đường leo xuống.

“Phía trên cũng được cố định rất chắc chắn. Kỳ quái.” Cô ta nói.

Cả tôi và Bàn Tử đều nhìn về phía cô ta, cô ta lại lên tiếng: “Cánh cửa loại này vô cùng nặng, liên tục đè lên đá, sau một thời gian dài sẽ lõm vào trong đá, bên trên sẽ xuất hiện khe hở, nhưng mà cánh cửa này lại không hề có.”

Chuyện này nói lên được điều gì?” Tôi hỏi cô ta.

Cô ta trả lời: “Hoặc là cánh cửa này không hề nặng như chúng ta nghĩ, hoặc là nền móng của nơi này đã từng được xử lý đặc biệt.”

“Nếu như cánh cửa này không nặng như chúng ta nghĩ, vậy rất có thể nó rỗng ruột đúng không?” Bàn Tử lôi túi lựu đạn của mình ra, “Nào, chúng ta thử xem cái cánh cửa này có chắc hay không đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro