Chương 10

Từ đình Nghịch Hà đến cầu Vấn Nguyệt cách khoảng 4500m, mỗi ngày khi mặt trời lặn, tiết trời mát mẻ hẳn lên thì từ đầu đường cuối ngõ liền nhộn nhịp, nhà nào có mặt tiền thì căng bảng hiệu mở tiệm, không có mặt tiền thì chỉ cần ra vỉa hè quét dọn sạch sẽ, mắc một cái bóng đèn lên, rồi bày bàn ghế ra. Trên bàn ghế phủ những tấm vải bạt nhựa đủ màu, như những bông hoa rực rỡ điểm tô dọc theo vỉa hè. Một lúc sau, khu chợ đêm tự phát dần vang lên tiếng rao bán chào hàng, tiếng xèo xèo của chảo dầu mỡ....

Mặc dù trời đã rất khuya, chợ đêm vẫn rất náo nhiệt, khắp nơi đều tràn ngập mùi thức ăn thơm phức, đi ngang qua hàng ăn nào cũng có thể ngửi được mùi sa tế cay, mùi dầu điều, mùi giấm tiều, mùi tỏi giã. Những xiên que nướng, canh thịt viên hầm với các loại rau theo mùa, hải sản ngon hoặc xào hoặc nấu, om, chiên, hấp, nướng, tất cả đều kích thích vị giác, khiến người ta phải nuốt nước bọt.

Cả ba ngồi xuống và bắt đầu gọi món.

Ba người gọi vài cây xiên nướng, chút cơm chiên và mì xào, ngồi ở vị trí mà dòng người đi qua đi lại mới khiến họ cảm nhận được sự sống.

Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, so với cặp nam nữ ngồi bên cạnh luôn miệng nói chuyện, cả ba yên tĩnh đến lạ thường.

Do quên dặn chủ quán làm mì xào bò không cay nên Đàm Trình có chút chịu không nổi, vừa vẫy tay gọi chủ quán vừa quay qua hỏi hai người đang im lặng mà ăn.

"Hai người muốn uống bia không? Mì có chút cay."

"Uống!"

Trương Tuấn nuốt một đũa mì nói.

"Cho tôi một chai."

"Tôi cũng một chai."

Đàm Trình gọi ba chai bia, mở nắp rồi đưa cho hai người.

"Cảm ơn!"

Nhận lấy bia, Ngô Hải thô bạo uống mấy hớp; một lúc lâu sau, ánh mắt nãy giờ thất thần mới chịu liếc nhìn Đàm Trình một cái rồi cười khổ nói.

"Một giây trước tôi còn nghĩ cậu là hung thủ bịa chuyện. Một giây sau tôi lại tự mình 'trải nghiệm' chuyện này..."

Ngô Hải ngồi ngay ngắn lại rồi cúi đầu với Đàm Trình nói cảm ơn.

"Lần này thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu giúp thì chắc giờ tôi cũng không còn có thể ngồi ăn chỗ này đâu."

Đàm Trình uống một hớp bia, không nói gì mà chỉ vỗ vỗ vai của Ngô Hải. Cậu biết Ngô Hải là người nóng tính và thẳng thắn, nghĩ gì nói đó nhưng không phải là người xấu bụng, chuyện cậu ta với bạn gái, cậu cũng không rõ ràng lắm.

"Cậu biết ai... à không, biết chuyện gì đã xảy ra không?"

"Tôi cũng không biết, mới vừa đi ra khỏi phòng nghiên cứu không lâu, tôi phát hiện cơ thể mình như bị khống chế.... Lúc ấy tôi còn có ý thức, nhưng không thể làm chủ được hành động của bản thân, cứ đi đến hướng dãy lầu Thành Lâm. Sau đó thì không còn biết gì nữa, lúc tỉnh lại thì thấy bản thân đang đứng trên rào chắn sân thượng."

Nhìn sang Ngô Hải, Đàm Trình hỏi thử một câu.

"Vậy cậu có biết..."

Lời chưa nói hết, nhưng cả ba đều biết là ý gì.

Ngô Hải hít một hơi thật sâu, khô khốc cười.

"Tuy không nhìn thấy nhưng tôi cũng đoán được là ai..."

Không muốn tiếp tục nói về vấn đề này, Trương Tuấn đổi chủ đề sang chuyện khác nói.

"Tôi có chút tò mò, sao cậu có thể thấy được mấy thứ đó vậy?"

"Tôi cũng không biết nữa."

Đàm Trình bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cậu nói tiếp.

"Nhờ chuyện của Ngô Hải tôi mới phát hiện, còn trước đó thì vẫn giống các cậu."

"Trước kia cậu không thấy sao?"

"Tôi có phải đạo sĩ đâu, sao mà thấy được...còn bây giờ thì..."

Đàm Trình nhíu mày nhưng trong lòng đã có đáp án, cũng là đáp án duy nhất, nhưng là...

"Tôi nghĩ là hôm vào lăng mộ, trời xui đất khiến thế nào đã làm cho tôi có thể thấy được "họ"."

"Đêm đó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Trương Tuấn nhíu mày, không biết nghĩ đến cái gì thì rung thân thể nói.

"Tôi luôn cảm thấy cái lăng mộ này rất kỳ quái, theo lý thuyết thì không thể đến bây giờ cũng không biết ai là chủ nhân ngôi mộ, nhưng đã nhiều năm rồi vẫn chỉ có thể suy đoán đại khái niên đại, mà mấy đồ đào ra thì từ hình dáng đến hoa văn cũng chưa từng thấy nó xuất hiện ở thời kỳ nào khác, cái mộ này giống như là..."

Nói tới đây, Trương Tuấn ngừng lại không dám nói tiếp.

"Giống như là nó không hề thuộc về bất cứ một triều đại nào được ghi chép lại."

Đàm Trình nói tiếp lời của Trương Tuấn, cánh tay run lên nhè nhẹ.

"Nói không chừng chúng ta gặp phải một bảo tàng."

Đàm Trình biết, những nhà khảo khổ vẫn luôn kiên trì ở Ninh Hóa đều có một suy nghĩ giống nhau như thế, chỉ cần nghĩ đến thôi đã có thể run lên vì hưng phấn.

Không chỉ có Giang Ba đã mất, mà đám khảo cổ học bọn họ cũng là những kẻ điên.

Kế hoạch nghiên cứu khoa học rất nhanh được thông qua. Dù thời gian gấp, nhưng vì các vấn đề an toàn nên vẫn phải làm tốt khâu chuẩn bị, đội khảo cổ sẽ đào một đường hầm thông thẳng đến phòng mộ chính, không ai có thể đảm bảo được cái hầm mộ này sẽ không sụp xuống.

Ai mà dám chắc rằng mình sẽ không chết đột ngột như Giang Ba.

Cuối cùng, Lý Quốc Hiền tìm được một người bạn cũ là một chuyên gia địa chất để giúp hỗ trợ thăm dò.

Đường hầm mà Giang Ba đào xảy ra án mạng nên cảnh sát tạm thời niêm phong không được phép vào, họ chỉ có thể mở một đường hầm mới bên cạnh, một số công nhân địa phương được thuê đến giúp đỡ, đào liên tục ba ngày chỉ mới đào ra được một cửa đường hầm hình vuông dài gần năm mét. Không phải do họ chậm, Đàm Trình ngày nào cũng làm việc đến 7, 8 giờ tối.

Việc đào đường hầm không hề dễ dàng, và do cần nghiên cứu lâu dài nên đào đến đâu là phải đóng cọc thép nẹp gỗ để tránh cho đường hầm sụp xuống.

Đào đến ngày thứ năm, cũng là thứ sáu trong tuần, mọi người ai cũng muốn nghỉ sớm để kịp về nhà ở thành phố Tây An.

Mấy ngày làm việc nặng nhọc khiến tay của Đàm Trình bị lở, cậu cầm xẻng và mang bao tay của công nhân lên chuẩn bị bắt tay vào đào.

Nhưng mà chỉ vừa đào được hai cuốc, ông lão họ Khương 85 tuổi ở thôn Ninh Hóa vội vàng ngăn cậu lại.

"Không được đụng! Lăng mộ này không đụng vào được đâu!"

Ông Khương bị lãng tai, nên lúc nói chuyện giọng sẽ vô ý rất lớn, giọng nói mang theo một sự sợ hãi làm Đàm Trình bỗng cảm thấy bất an.

"Sao vậy ông?"

Chờ ông Khương đến gần, Đàm Trình nói lớn để ông nghe.

"Chúng cháu đang đào đường hầm, nguy hiểm lắm ông mau xuống núi đi ạ."

Khương Minh Hữu đã ở thôn Ninh Hóa từ thuở lọt lòng, ký ức hơn 80 năm của ông đều gắn chặt tại nơi này, thôn Ninh Hóa là nơi chôn rau cắt rốn, đến tuổi này rồi, ông cũng không muốn đi xa nữa. Mấy năm trước khi chính phủ vận động cả thôn rời đi, ông vẫn bám lại đây, ông sinh ở nơi này, chết cũng phải ở đây.

Thôn Ninh Hóa có hơn hai mươi hộ dân, giờ trong thôn cũng chỉ còn vài người già, Khương Minh Hữu ở phía Tây trong thôn, cũng cách khá xa, vì thế đêm qua khi ông biết tin đội khảo cổ thi công đã lặn lội từ sáng sớm đến đây để khuyên can dù có phải xuống mồ.

Lỗ tai ông không tốt, nhưng đêm đó thật sự ông nghe tiếng quạ kêu bay ra khỏi núi, ông chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng này, nhưng ít nhất ông đã từng nghe thế hệ trước nói 'Lão Khuê rời núi là tai họa lớn!' Nghĩ đến án mạng khoảng thời gian trước, Khương Minh Hữu nghĩ, e là đội khảo cổ này đã chọc giận chủ nhân lăng mộ rồi!

"Mấy cái cậu trẻ tuổi này, chẳng bao giờ chịu nghe người già nói..."

Ông Khương lắc đầu nói.

"Đợi xảy ra chuyện các cậu mới biết được sự nghiêm trọng của nó sao?"

"Sao vậy?"

Đàm Trình không hiểu vì sao ông lão này lại nổi giận, hỏi.

"Có chuyện gì đã xảy ra sao ạ?"

"Ban đêm mấy ngày trước, quạ ở vùng núi này đã bay đi hết rồi, chúng la hét đến mức ông già điếc tai như tôi còn phải nghe thấy! Muốn xảy ra chuyện lớn đó! Vị Đế Vương nằm nơi đây đã tức giận rồi!"

Thấy ông lão thở hổn hển như sắp ngất xỉu, Đàm Trình vội vàng bước lên đỡ nói.

"Ông ơi, chỉ là mê..."

Hai chữ mê tín còn chưa kịp nói, cậu liền nghĩ đến mấy chuyện gần đây, đành nuốt lại từ này đổi sang câu khác.

"Ông ơi, cháu đưa ông xuống núi trước, ở đây tụi cháu sẽ chú ý."

"Mấy cậu vẫn một mực đào sao?! Vì cái gì không chịu nghe lời, tôi..."

"Đàm Trình, không ổn rồi! Giáo sư Lý mới gọi nói Lâm Hoành Tinh xảy ra chuyện rồi!"

Trương Tuấn vô cùng lo lắng chạy tới trước mặt Đàm Trình nói.

"Giáo sư Lý gọi cho cha mẹ của Lâm Hoành Tinh hỏi thăm, mới biết chuyện trên người cậu ta xuất hiện vết hoen tử thi!"

"Vết hoen tử thi? Cậu ta chết rồi sao?!"

Tin từ Trương Tuấn làm trong đầu Đàm Trình như có một cú nổ mạnh, cũng làm toàn bộ nhân viên công tác ở đó xôn xao.

"Không chết! Nhưng không biết tại sao lại xuất hiện hoen tử thi!"

"Báo ứng đó! Là do chủ nhân ngôi mộ tức giận rồi..."

Cũng không nghe rõ ông Khương nói gì, Đàm Trình theo phản xạ nhìn về phía đường hầm đã đào được hơn 10 mét kia, nhìn khung cảnh đen kịt bên trong khiến Đàm Trình run rẩy, một cơn ớn lạnh kéo dọc sống lưng.

Bên tai giống như đang vang lên một giọng nói,

"Không thoát được đâu..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro