Chương 111
Đàm Trình nằm trên nền bia mộ với sắc mặt tái nhợt như người đã chết. Nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn thấy cậu có hô hấp mặc dù tần suất hít thở rất ít...
Túc Cảnh Mặc lặng lẽ đứng nhìn Đàm Trình đang hôn mê trước mặt.
Có lẽ Đàm Trình đang lạnh lắm nhỉ? Nhưng mà...
Xung quanh mộ thất tràn ngập những thứ đã chết, không có thứ gì có thể sưởi ấm.
Túc Cảnh Mặc nhíu mày và ngồi xuống, y dùng ngón tay chạm vào gò má của Đàm Trình. Đầu ngón tay của y không cảm nhận được sự ấm áp như mọi ngày.
Y không thích điều này, Đàm Trình trông như đã chết, không thể nói chuyện và không chú ý đến y nữa...
Túc Cảnh Mặc đột nhiên thu ngón tay trở về, chậm rãi siết chặt thành quyền.
Giờ phút này, trong lòng của Túc Cảnh Mặc dâng lên một cảm giác đau đớn khó tả...
"Nói ngươi ngốc, ngươi thực sự ngốc."
Túc Cảnh Mặc chậm rãi nằm xuống bên cạnh Đàm Trình và nghiêng người nhìn cậu nói.
"Ngươi có biết mình sẽ chết hay không?"
"Chết rồi thì chẳng còn gì... không màng công ơn dưỡng dục của cha mẹ, tự tiện vứt bỏ mạng sống của mình, đồ bất hiếu..."
Túc Cảnh Mặc chậm rãi nói dù không ai trả lời ở trong mộ thất im lặng này.
"Thời gian của ta đã sắp hết, chỉ 10 ngày nữa thôi ta sẽ biến mất khỏi thế gian này..."
Y giơ tay lên và nhẹ nhàng đặt lên eo của Đàm Trình nói.
"Không biết là đến lúc đó ngươi có thể hay không..."
Túc Cảnh Mặc bỗng dưng cười khẽ.
"Sợ là sẽ không..."
"Ngươi nha, dẫu biết là đường chết mà vẫn cứ lao vào. Ta giấu ngươi nhiều như vậy mà ngươi không hỏi lấy một câu."
"Ngươi có biết ta lừa ngươi rất nhiều việc không?"
"Ta đã biết ngay từ đầu ngươi chính là mấu chốt để giải trận pháp của đại mộ, bởi vì ta có thể cảm giác bất kỳ kẻ xâm nhập nào ngoại trừ ngươi."
"Ta chính là người xây đại mộ này và nhờ đại sư Hư Vân thiết lập trận pháp, mà Hư Vân lại là người họ Đường...Vận mệnh giống như đã được định sẵn cho ngươi và người của gia tộc họ Đường xuất hiện cùng thời điểm để đánh nát chấp niệm của ta. Trời cao muốn xóa bỏ dấu vết của Đại Tự, ta không đồng ý!"
Túc Cảnh Mặc hít sâu một hơi, nhắm hai mắt và nói.
"Vì thế ta muốn giết ngươi, chỉ cần ngươi chết thì hồn phách sẽ bị giam ở đây và có thể bảo vệ tàn dư của Đại Tự..."
"Nhưng ta không biết vì sao lúc đó ta lại thả ngươi ra và để ngươi ăn tụ hồn hoàn mà Hư Vân đưa cho ta..."
Mặc dù Túc Cảnh Mặc nói không biết nhưng trong lòng y hiểu rõ lý do vì sao tha cho Đàm Trình. Đó là vì trước khi chết cậu đã gọi tên y, nó khiến y chợt nhớ tới từng có người gọi y như vậy và giọng nói chứa đầy bi thương khi y chết hơn 1000 năm trước...
"Cứu ngươi... cũng là hại ngươi, thứ thuốc đó ăn vào có thể tục mệnh nhưng cũng có thể giết chết ngươi.... Ngươi biết không, ta đã từng hối hận vì cứu ngươi, nhưng đôi mắt của ngươi vẫn cứ nhìn ta như thế."
"Cái lần bọn đạo tặc nhỏ kia đến quấy phá trận pháp, ta giả vờ bị trúng kế vì biết ngươi ở gần đó, ngươi thật sự đã lao ra che chở ta mà hồn phách của ngươi sẽ phải bị kéo xuống 8 tầng địa ngục lạnh lẽo, mãi mãi không được đầu thai.... Ngay cả thần linh còn phải dè chừng ta thì làm sao mà ta không đối phó được những thứ kia? Là tên Khúc Chí Văn kia làm hỏng mọi chuyện..."
"Thế nhưng ta phát hiện ra thời hạn của ta sắp đến và không thể tiếp tục chống đỡ đại mộ. Lúc đó ta mừng thầm rằng sẽ không để ngươi chết sớm như vậy, nói thật, trên đời này sợ rằng chỉ có ngươi cố chấp như vậy, tình nguyện thay bị giam cầm ở nơi này mãi mãi... Chỉ vì không muốn để công sức gìn giữ ngàn năm của ta bị sụp đổ."
Không biết từ lúc nào mà Túc Cảnh Mặc đã nhẹ nhàng dựa vào vai của Đàm Trình, gió nhẹ không biết từ đâu thổi qua làm lay động mái tóc trên trán cậu.
Túc Cảnh Mặc nhìn trán cậu và cong khóe môi, không nhịn được dùng ngón tay nhẹ nhàng đùa giỡn mái tóc bị gió thổi kia.
"Túc Cảnh Mặc ta vẫn luôn là một kẻ vô tâm, muốn làm gì thì làm. Cho đến tận bây giờ, ta cũng chưa bao giờ hối hận... Ngay cả Ngũ đệ cũng từng nói với ta rằng 'Nhìn như người có tình nhưng lại là kẻ vô tâm nhất. Ngươi nghĩ có thể nhìn thấu tim người, nhưng ta cảm thấy chính ngươi còn không nhìn rõ bản thân mình thì nói chi đến tim.' Ta chưa bao giờ quan tâm đến nó, nhưng cách đây không lâu ta lại đột nhiên nhận ra được."
Túc Cảnh Mặc nói đến đây thì lấy tay chống cằm và nằm nghiêng chăm chú nhìn Đàm Trình. Một lúc sau, y vươn mình hôn xuống môi cậu một nụ hôn.
"Ta không sợ bất luận kẻ nào biết ý đồ của ta, càng không sợ kẻ thù biết, bởi vì ta luôn có biện pháp làm cho đối phương đầu hàng."
Cảm nhận hơi thở thuần khiết trên người của Đàm Trình, Túc Cảnh Mặc cười nói.
"Ta đã không nhận ra rằng mình đã bị trói buộc khi cố ý giấu ngươi. Năm đó thưởng thức Lâm Thanh, ta không bao giờ che giấu mục đích của mình... nhưng mà ta lại che giấu ngươi. Ngươi biết vì sao không?"
Túc Cảnh Mặc nhẹ nhàng áp môi vào tai của cậu thì thầm.
"Ngay cả bây giờ ta cũng chỉ có thể nói những lời này khi ngươi đang hôn mê, bởi vì ta sợ..."
"Lần đầu tiên Túc Cảnh Mặc ta sợ hãi... ta nhận ra những điều này cách đây không lâu khi 'Túc Cảnh Nghiên' nói ta chỉ lợi dụng ngươi, ta sợ ngươi sẽ chất vấn ta..."
"Vậy mà ta sợ ngươi nói... nói rằng ngươi hối hận khi đã yêu ta..."
"Lúc ở bên ngoài, ngươi nói 'Nếu như đã tình nguyện thì phải chấp nhận thua cuộc...'"
Túc Cảnh Mặc nhắm mắt một lúc mới tiếp tục nói.
"Đàm Trình, ngươi thắng."
Giọng nói thanh lãnh vờn quanh mộ thất trống trải, mang theo một chút cam lòng và mộ chút lạnh lẽo.
"Ngươi mau tỉnh lại đi. Không phải ngươi nói muốn cùng ta đi ngắm phong đỏ sao?"
...
Túc Cảnh Mặc không quan tâm đến những kẻ bên ngoài đang làm gì, y cũng không biết thời gian qua bao lâu, y cứ lẳng lặng nằm như thế mà nhìn dáng vẻ đang ngủ li bì của Đàm Trình.
Y là quỷ hồn nên cũng không cần nghĩ ngơi, y cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu. Chỉ đến khi cánh tay không thể chạm vào Đàm Trình thì y mới biết có lẽ đã mấy ngày rồi... Tên đó chắc hẳn là sẽ đứng ngồi không yên mới đúng.
Túc Cảnh Mặc đột nhiên cảm giác được chấn động do tác động từ bên ngoài đến trận pháp ở góc Đông Nam của ngôi mộ. Sau khi chấn động kết thúc, Túc Cảnh Mặc nhìn cánh tay trái bỗng dưng biến mất, nhíu mày.
Hư Vân đã từng nói rằng trận pháp và linh hồn của y sẽ hợp nhất, một khi trận pháp bị hủy diệt thì y cũng sẽ tan biến. Xem ra trận pháp ở góc Đông Nam đã bị phá rồi...
Con cháu Đường gia cũng thật có bản lĩnh, sau hơn ngàn năm mà huyết mạch vẫn còn tồn tại...
Nghĩ đến cách Đường gia kéo dài huyết mạch thuần chủng thì Túc Cảnh Mặc bật cười, đó là lý do khiến Hư Vân phải lựa chọn xuất gia...
Loạn luân cận huyết... không ai có thể chịu đựng được nó.
Có lẽ đã đến lúc ra ngoài gặp lão bằng hữu rồi...
Đúng như dự đoán, một góc trận pháp của đại mộ phía Đông Nam đã được phá giải dưới sự trợ giúp của Khúc Chí Văn.
Nhìn một góc núi sụp xuống trước mặt do mất đi trận pháp, Khúc Chí Văn có chút không nói nên lời. Trận thuật pháp của tổ tiên Đường gia này thật sự quà đáng sợ, chỉ cần phá nó thì tất cả mọi thứ sẽ bị hủy diệt. Những bảo vật bồi táng trong mộ bị lộ ra cũng hóa thành tro bụi khi góc núi sụp xuống.
Mặc dù Khúc Chí Văn không si mê khảo cổ như Đàm Trình, cậu cũng biết đây là tổn thất rất lớn. Những thứ kia là bảo vật thời cổ đại với hơn 1000 năm giá trị lịch sử...
Nhìn thấy Lý Quốc Hiền bị trói chặt chỉ có thể trơ mắt gào khóc khi những cổ vật biến mất, Khúc Chí Văn đi đến trước mặt Đường Gia Minh và hỏi.
"Anh trói ông ta ở đó làm gì? Anh định để ông ta cứ la hét như vậy sao?"
Đường Gia Minh nhìn Khúc Chí Văn và nở một nụ cười quái dị.
"Tuy không muốn thừa nhận, nhưng Lý Quốc Hiền là một kẻ rất quý trọng cổ vật. Cứ để ông ta nhìn chúng biến mất đi, tôi sẽ giết ông ta sau khi có Ngột Cốt."
Khúc Chí Văn không nói nữa, suy cho cùng cậu và Đường Gia Minh chỉ là hợp tác, còn thù oán giữa hắn và Lý Quốc Hiền thì để hắn tự giải quyết, cậu không quan tâm và cũng không muốn quan tâm.
"Tụi mày là ai? Tại sao lại biết Ngột Cốt? Tại sao lại biết cách phá trận pháp?"
"Là ai? Ông hỏi tôi là ai sao?"
Người lên tiếng là Đường Gia Minh với thân hình gầy trơ xương, trên mặt hắn là một nụ cười quỷ dị.
"Lý Quốc Hiền, tôi đi theo ông bao năm nay mà ông không nhận ra tôi sao? Tốt xấu gì Đàm Trình còn có thể nhận ra tôi từ giọng nói."
"Giọng nói?"
Lý Quốc Hiền nghi hoặc hỏi, một hồi lâu mới trợn trừng mắt nói.
"Mày... chẳng lẽ mày là Đường Gia Minh!?"
"Đúng vậy, thầy Lý à, tôi chính là Đường Gia Minh."
"Làm sao có thể? Đường Gia Minh chẳng phải đã xin nghỉ về nhà sao... không đúng, Đường Gia Minh sao lại có thuật pháp, còn biết giải cả trận pháp của đại mộ!"
"Sao lại không thể?"
Đường Gia Minh nhìn Lý Quốc Hiền, nở nụ cười nói.
"Mấy ác mộng dạo gần đây thế nào? Cảm giác nếm trải dư vị của mười năm trước một lần nữa và bị anh em lấy mạng ra sao?"
Sắc mặt của Lý Quốc Hiền trắng bệch nói.
"Là do mày giở trò sao? Tại sao mày lại biết được những chuyện đó? Không có ai biết được chúng!!!"
"Ồ? Không hẳn là thế đâu..."
Đường Gia Minh mỉa mai nói.
"Ông trời biết rất rõ đó, còn sắp xếp cho tôi đi lấy mạng của ông."
"Không, không đúng..."
Tuy rằng Lý Quốc Hiền bị rối loạn bởi những cơn ác mộng gần đây nhưng lão ta không phải là kẻ ngốc. Chuyện mà lão ta thấy trong mơ có đúng có sai, những cảnh trong mộng không giống với cảnh thật sự lúc đó, nhưng tình trạng chết của đoàn người thì lại rất giống.... Nếu thật sự là do Đường Gia Minh làm thì hắn cũng chỉ biết cách họ chết mà không biết trong mộ đã xảy ra chuyện gì...
Năm đó chỉ có hai người chạy thoát khỏi cổ mộ và một trong hai người cũng chết đi sau đó...
"Mày có quan hệ gì... với Tề Thắng Khang?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro