Chương 112

Đây quả là một điều không ngờ tới khi có thể nghe cái tên này từ miệng của Lý Quốc Hiền.

Đường Gia Minh ngửa đầu lên trời cười to rồi nói.

"Tôi và ông ấy có quan hệ gì sao? Đến bây giờ ông còn hỏi điều này sao?"

Đường Gia Minh nói xong liền chậm rãi quay đầu nhìn Lý Quốc Hiền, nụ cười trên môi dần biến mất và thay thế bằng sự hận thù trong ánh mắt.

"Tôi đã đi theo ông nhiều năm như vậy mà ông không để ý tôi giống ai sao?"

Đường Gia Minh đi đến chỗ Lý Quốc Hiền và cúi người xuống nói.

"Hay là ông chỉ nhớ khuôn mặt thối rữa của cha tôi mà quên đi bộ dáng hằng ngày của ông ấy."

"Cha của mày?!"

Lý Quốc Hiền kinh ngạc nhìn Đường Gia Minh với thân hình gầy gò đang đứng trước mặt nói.

"Không thể nào! Theo tao biết thì con trai của Tề Thắng Khang tên là Tề Chí Viễn, và mày là họ Đường..."

Lý Quốc Hiền đột nhiên im bặt khi nói đến đây. Lão và Tề Thắng Khang khi còn trẻ rất thân thiết với nhau như bạn thân, nhưng có một việc khiến lão cảm thấy rất kỳ lạ. Đó chính là Tề Thắng Khanh rất thương con và luôn nhắc đến nhưng lại chưa bao giờ mời người khác đến nhà. Mỗi khi nhắc đến thì Tề Thắng Khang sẽ trở nên lúng túng khác với ngày thường, thế nên lão chưa từng thấy qua vợ con của Tề Thắng Khang.

Con trai của Tề Thắng Khang gọi là Tề Chí Viễn, còn người vợ là họ Đường...

"Mày... theo họ mẹ mày sao?"

Lão không nghĩ tới Đường Gia Minh chỉ cười to khi nghe câu hỏi này.

"Tôi vốn đã là họ Đường."

"Đường..."

Lý Quốc Hiền lúc này đương nhiên nhận ra mối liên quan giữa Đường Gia Minh và gia tộc giữ mộ ở Bình Dao. Có lẽ vì mẹ hắn là người của gia tộc đó nên năm đó Tề Thắng Khang mới biết được nhiều việc như vậy...

"Ha, ta còn tưởng hắn phải vất vả lắm mới tìm ra vị trí của Đại Tự, không ngờ rằng là dựa vào mẹ mày hộ trợ. Xem ra tài năng của hắn cũng chỉ như vậy."

Nghe vậy, Đường Gia Minh nhìn Lý Quốc Hiền như đang nhìn một con kiến đáng thương mà nói.

"Những gì mà ông ấy nghiên cứu đúng là có liên quan đến nhà họ Đường, nhưng những bản ghi chép của gia tộc đã biến mất sau hơn 1000 năm. Những tin tức đó là do ông ấy tự mình khám phá ra, ông thua kém ông ấy là sự thật, như hiện tại ông còn không bằng cả Đàm Trình 25 tuổi."

"Mày nói cái gì?"

"Tôi nói gì ông đều hiểu rõ!"

Đường Gia Minh chế nhạo nói.

"Ông nghĩ mình có thể so sánh được với ai? Thầy Lý à, bởi vì sự đố kị mà ông chưa bao giờ chỉ dạy cho Đàm Trình những kinh nghiệm thật sự. Những gì ông dạy cho cậu ta cũng chỉ là có sẵn trong sách khảo cổ mà thôi."

"Chết tiệt!"

"Tức giận rồi sao? Ông không phải là một giảng viên ôn tồn lễ độ sao? Sao lại chửi bậy rồi? Lý Quốc Hiền, đừng nghĩ tôi không biết lý do ông đồng ý đào đường hầm thông vào mộ thất sau khi Giang Ba chết, để Đàm Trình đi theo phụ trách khai quật."

Đường Gia Minh đến gần túm lấy cổ áo của Lý Quốc Hiền nói tiếp.

"Đó là bởi vì ông sợ. Đàm Trình gặp ma quỷ không chết là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, theo tính cách cậu ta thì càng biết nhiều sẽ khiến cậu ta càng hứng thú hơn với đại mộ này."

"Đàm Trình nhìn như là người điềm tĩnh, nhưng sự thật thì lại si mê khảo cổ hơn cả Giang Ba. Người như cậu ta chỉ cần không chết thì sẽ trở thành trụ cột mới của giới giáo dục. Ông sợ thế hệ trẻ vượt lên thế hệ trước, sợ một ngày danh tiếng của ông bị lu mờ. Ông muốn cậu ta phải chết."

Đường Gia Minh nói xong liền hất Lý Quốc Hiền ra xa với vẻ mặt kinh tởm.

"Ha ha..."

Lý Quốc Hiền cười khẩy khi bị người khác vạch trần mặt nạ.

"Vậy thì đã sao? Suy cho cùng thì cha mày cũng đã chết, Đàm Trình có thể sẽ sống không lâu, nhưng Lý Quốc Hiền tao thì sẽ mãi còn sống. Và cả thế giới cũng chỉ biết Lý Quốc Hiền là người đào ra đoạn lịch sử của một triều đại khác bị vùi lấp của Trung Hoa."

Khúc Chí Văn không thể chịu được vẻ mặt của Lý Quốc Hiền nên vươn tay định dùng thuật pháp khóa miệng ông ta lại. Nhưng cậu không ngờ thuật pháp chưa kịp thi triển lại biến thành kim quang biến mất.

Có thể giải trừ thuật pháp của Khúc Chí Văn thì chắc chắn không phải là người đơn giản, hơn nữa cả cậu và Đường Gia Minh đều không phát hiện?!

Cả hai người cảnh giác nhìn xung quanh.

Tuy nhiên, cả hai đợi một lúc lâu vẫn không có tiếng động nào khoác ngoài tiếng gió. Khúc Chí Văn và Đường Gia Minh nhìn nhau, khi Đường Gia Minh gật đầu thì Khúc Chí Văn lên tiếng.

"Không biết vị tiên nhân nào đang ở quanh đây, chúng tiểu bối không thấy người đến, mong tiền bối hãy hiện thân."

Thanh âm vang vọng trong núi nhưng lại không có người đáp, Khúc Chí Văn càng cẩn thận nói.

"Xin tiền bối hiện thân."

Nhưng dù cậu có nói gì thì cũng không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, cũng không cảm giác được hơi thở nào khác, tựa như trên núi này không còn ai khác. Đường Gia Minh thấp giọng hỏi.

"Tôi nhớ cậu từng chọc vào ba bán tiên, hay là ba người đó đến trả thù?"

"Không đâu."

Khúc Chí Văn nhíu mày nói.

"Khi tôi trộm đi thần khí của họ thì tôi đã tính ra thiên kiếp họ phải chịu trong hai năm tới. Họ rất muốn tìm lại chúng về nhưng những năm này tôi vẫn trốn họ, nếu lúc đó họ ra tay với Khương Bình thì chỉ tăng thời gian chịu thiên kiếp sớm hơn thôi. Kể từ lúc đó họ đã không xuất hiện nữa, nơi ở cũng không có ai... Nếu khi thời điểm đến mà không có thần khí trong tay, họ cũng chỉ phải rời đi để chịu thiên kiếp."

"Vậy..."

Đường Gia Minh có chút do dự nói khi nghĩ đến người theo dõi cả hai vào mấy ngày trước.

"Kết giới của cậu có thần khí làm vật trung gian, trên đời này có người có thể phá giải nó sao?"

"..."

"Ba bán tiên kia không thể làm gì cậu, nhưng có người lại dễ dàng phá hủy kết giới. Nói thật, Khúc Chí Văn à, nếu dựa trên góc nhìn của một nhà khảo cổ học, tôi rất tò mò về người đã xóa bỏ đoạn lịch sử của Đại Tự mà không để lại dấu vết nào đấy."

"Hắn tên là Túc Cảnh Nghiên."

"Túc Cảnh Nghiên..."

Đường Gia Minh biết cái tên này, không phải đây là của chủ nhân ngôi mộ ở Bình Dao sao?

"Cậu chắc chứ? Cậu gặp qua chưa?"

Khúc Chí Văn gật đầu nói.

"Trông hắn rất giống Túc Cảnh Mặc... thận ra tôi luôn nghĩ có khi nào hắn vẫn còn sống không..."

"Không chết?"

Câu nói này làm hai mắt của Đường Gia Minh sáng rực lên và hỏi.

"Ý cậu là năm đó Túc Cảnh Nghiên đã dùng Ngột Cốt để trường sinh bất lão? Không, không, nếu hắn có thể làm như thế thì hắn đã là thần tiên rồi!"

"Tôi không biết..."

"Vậy người bắt Đàm Trình đi là hắn sao? Mục đích của hắn là đại mộ sao? Nếu hắn cũng muốn giữ lại đại mộ..."

Khúc Chí Văn không nói gì, cậu đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước, khi Túc Cảnh Mặc mang Đàm Trình vào trong mộ có nói một câu 'Trong mắt trẫm, tính mạng một kẻ khờ dại như thế đúng là chẳng đáng một đồng, cho nên trẫm không muốn.'

Đây là ý gì?

Túc Cảnh Mặc muốn làm gì nếu như không muốn lấy mạng của Đàm Trình? Trên đời này thì ngoài trừ Đàm Trinh thì không ai can tâm tình nguyện ở lại đại mộ đó.

Trong lòng của Khúc Chí Văn có một suy đoán nhưng lại không dám tin vào.

Không, điều này là không thể. Có lẽ Túc Cảnh Mặc chỉ đang cố tình gây rối tính toán của cậu thôi. Đàm Trình hiện tại đang ở trong mộ, chỉ cần anh ta chết thì dù cho họ có giải bao nhiêu trận pháp cũng vô dụng. Trận nhỏ ở 8 góc có thể giải trực tiếp, nhưng trận pháp chính bên trong thì cần phải có máu của Đàm Trình...

Cùng với sự tiêu vong của Túc Cảnh Mặc...

Đến cuối cùng, chìa khóa để giải trận pháp của đại mộ vẫn là Túc Cảnh Mặc.

Khúc Chí Văn biết điều này, thân là chủ nhân ngôi mộ thì Túc Cảnh Mặc càng biết rõ. Nếu trận pháp này biến mất, y sẽ biến mất cùng với sự sụp đổ của đại mộ trừ khi có người tình nguyện thay thế. Trên đời này chỉ có một kẻ ngốc chịu làm việc đó...

...

Túc Cảnh Mặc cố gắng nhẹ nhàng nâng Đàm Trình lên mặc dù cánh tay đã biến mất và linh hồn trong suốt đi một nửa. Bây giờ mí mắt của Đàm Trình khẽ run sau nhiều ngày bất động, y biết người này đã sắp tỉnh.

Quả nhiên, sắc mặt tái nhợt của Đàm Trình dần trở lại bình thường, hô hấp cũng mạnh dần lên.

Túc Cảnh Mặc không khỏi cong môi mỉm cười.

Chờ khi cậu mở mắt, Túc Cảnh Mặc mới mở miệng nói.

"Ngươi ngủ cũng thật lâu."

Truyền đến tai cậu là một giọng nói quen thuộc, nhưng cảm giác choáng váng khi vừa tỉnh dậy còn rất mạnh nên cảnh vật có chút chao đảo. Đàm Trình không biết mắt kính rơi ở đâu nên chỉ có thể nheo mắt và cố gắng mở miệng nói.

"Cảnh Mặc?"

"Là ta."

Đàm Trình mỉm cười khi nghe lời đáp trả. Do đã nhiều ngày chưa được ăn cơm nên cơ thể của cậu mềm nhũn không có chút sức lực. Cậu dựa vào người của Túc Cảnh Mặc và lắc lắc đầu, lúc này cậu mới thấy rõ khung cảnh xung quanh một chút.

Đang ở trong mộ sao?

Nghĩ đến đây, Đàm Trình nghiêng người nhìn Túc Cảnh Mặc, vì y cách cậu rất gần nên cậu có thể thấy rõ ràng hồn phách của y đã trong suốt đi một nữa và cánh tay đã biến mất...

Đồng tử của Đàm Trình thắt chặt lại, cậu nghẹn ngào nói.

"Sao lại thế này! Cảnh Mặc... tay của anh... không, không thể, Cảnh Mặc, anh không thể đi..."

Nhưng Đàm Trình còn chưa nói hết câu thì Túc Cảnh Mặc đã rướn người và áp đôi môi lành lạnh lên môi cậu.

Đàm Trình sửng sốt một chút rồi vươn tay gắt gao ôm chặt lấy Túc Cảnh Mặc, cậu như phát điên mà cắn xé đôi đôi môi của người trong ngực, muốn y nuốt vào dương khí của mình và khôi phục bộ dáng ban đầu.

Nhưng dù làm thế nào, Túc Cảnh Mặc cũng không muốn hấp thụ một chút dương khí của cậu, cánh tay biến mất cũng vẫn như cũ.

"Anh khôi phục lại đi mà... Túc Cảnh Mặc, em không sợ chết, em từ bỏ tất cả, chỉ cần anh khôi phục lại nguyên dạng? Anh đồng ý đi, được không?"

Đàm Trình run rẩy cầu xin, nước mắt không biết từ lúc nào lăn xuống cánh môi, nhiệt độ nóng bỏng như thiêu cháy cả tim gan của Túc Cảnh Mặc.

Hương vị chua xót lan tỏa giữa hai bờ môi, Túc Cảnh Mặc nghĩ rằng nếu y có xúc cảm thì cái hôn của cậu sẽ làm y cảm thấy đau đớn trên da thịt, tựa như đau đớn trong lòng của y lúc này...

Túc Cảnh Mặc chậm rãi đưa tay khẽ vuốt ve gò má của Đàm Trình, y vụn về hôn lên môi, gò má và nước mắt của cậu...

"Đàm Trình...Đàm Trình... không sao, ta không sao đâu mà."

Túc Cảnh Mặc nhắm hai mắt để che giấu sự đau đớn trào ra từ đáy mắt nói.

"Ta rất nhanh sẽ ổn thôi."

Khi Túc Cảnh Mặc lần nữa mở mắt ra, đôi mắt kia đột nhiên tràn ngập tơ máu, cùng lúc đó, tất cả quỷ khí lan tràn trong đại mộ này và Ninh Hoa đều biến mất...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro