Chương 115
Trận pháp của đại mộ bị phá hủy, Ngột Cốt được giấu ở dưới nền mộ không có lá chắn bảo vệ và kết giới trấn áp nên Khúc Chí Văn và Đường Gia Minh ngay lập tức có thể xác định được vị trí của nó.
Con người ai cũng đều có sự ích kỷcủa riêng mình. Mặc dù Khúc Chí Văn và Đường Gia Minh có quan hệ hợp tác, nhưngthật sự thì cả hai đều không tin tưởng lẫn nhau.
Khúc Chí Văn liền sử dụng thuậtpháp dịch chuyển để đến mộ thất ngay khi phát hiện vị trí của Ngột Cốt. NhưngKhúc Chí Văn không nghĩ đến tại thời điểm niệm câu chú thì phát hiện đan điềntrống rỗng và cậu không thể sử dụng thuật pháp.
Ngay lúc đó, Khúc Chí Văn làm saocó thể không biết được chuyện gì xảy ra. Đây là mộng thuật dùng để phong ấn đạohạnh của thiên sư, nó có tác dụng trong 3 tiếng. Chỉ là cậu không biết mình bị trúng thuật pháp này lúc nào.
Khúc Chí Văn liếc nhìn Đường Gia Minh đang cười nhếch mép trước mặt cậu.
"Đường Gia Minh, anh là đồ qua cầu rút ván!"
"Đều như nhau."
Đường Gia Minh nhìn Khúc Chí Văncười nói.
"Chúng ta không phải đều đã biết còn bao nhiêu mảnh Ngột Cốt trong đạimộ này sao? Túc Cảnh Mặc đã dung nhập một phần vào máu thịt của Đàm Trình, sốcòn lại làm sao đủ để cho cả hai người chúng ta sử dụng?"
Đường Gia Minh vừa nói vừa vuốt đầumột con sói nhỏ với bộ răng nanh sắc nhọn.
"Nhìn xem, tiểu quỷ này của ngươi mớivừa muốn cắn ta đây. Khúc Chí Văn à, ngươi nói ta qua cầu rút ván, không phảingươi cũng như vậy sao?"
Sự việc đúng như Đường Gia Minh nói, cậu đã rất đề phòng hắn trong một khoảng thời gian dài và để nhãi con này đi theo hắn. Tuy nhiên, nó không phải một tiểu quỷ bình thường, ngay cả tiên nhân cũng không thể thấy nó. Tiểu quỷ này đã giúp cậu rất nhiều khi cậu đi trộm thần khí của ba vị bán tiên...
Khúc Chí Văn ngạc nhiên khi thấy Đường Gia Minh bóp chặt đầu của con tiểu quỷ, cậu hỏi.
"Làm sao anh có thể thấy nó?"
"Chuyện này thì có gì khó khăn, chẳng phải ta đây đều đã phát hiện tất cả tiểu quỷ của ngươi rồi sao?"
"Tiểu quỷ này khác với chúng! Chỉ có người có thiên nhãn mới có thể nhìn thấy được nó, và trên thế giới này chỉ có một người có thiên nhãn."
"Một người sao? Ý ngươi là chỉ có mình ngươi trên thế giới này sao?"
Đường Gia Minh nói.
"Khúc Chí Văn, ngươi có lúc thật quá tự tin vào bản thân mình."
Sau khi nói xong lời này thì Đường Gia Minh xoay người chạy đến chỗ mộ thất, trong nháy mắt biến mất trước mặt của Khúc Chí Văn.
Khúc Chí Văn bị mất đi thuật pháp không dám tiến thêm một bước nữa. Khi nhìn lên đỉnh núi Quỳnh Sơn, Khúc Chí Văn nhíu mày khi thấy một mảnh quỷ khí đen ngòm.
Những oán linh bị nhốt trong đại mộ đương nhiên có thể cảm nhận được trận pháp bị hủy diệt, chúng như những con chim trong lồng mong đợi ra thế giới bên ngoài. Khi cái lồng bị phá vỡ, hàng vạn oán linh lao thẳng ra ngoài như một trận nổ trong chớp mắt.
Chỉ trong phút chốc, oán linh tràn đầy lấp cả bầu trời và che phủ đất. Những oán linh đã mất đi ý thức kêu gào, bầu trời âm u càng chìm sâu vào bóng đêm. Oán linh ở khắp nơi, mặc dù không phải cái gì quỷ lớn, nhưng số lượng quá kinh khủng. Ngay cả Khúc Chí Văn cũng không dám đến gần núi Quỳnh Sơn, cậu ta chỉ có thể nhiều lần lùi lại.
Tuy nhiên, đối với Khúc Chí Văn mà nói thì chúng không phải là thứ kinh khủng nhất. Không chỉ những oán linh này, Túc Cảnh Mặc cũng đồng dạng không còn bị trói buộc bởi trận pháp này.
Cậu biết Túc Cảnh Mặc không ngủ say hơn 1000 năm nay như y nói, cậu cũng biết quỷ khí của y rất mạnh nhưng lại không nghĩ là nó lại mạnh đến như vậy.
Mặc dù núi Quỳnh Sơn đã yếu đi theo năm tháng, nhưng ít nhất đến thời điểm hiện tại không có tiên nhân dám tiến vào. Túc Cảnh Mặc vậy mà có thể tự phá vỡ trận pháp.
Con người có thể trở thành tiên sau khi tu luyện nhiều năm. Chỉ là Túc Cảnh Mặc tu luyện 1600 năm cũng không thể trở thành thần, bởi vì y là một quỷ hồn khiến cho thần tiên cảm thấy khó giải quyết.
Quỷ khí xông lên bầu trời bao phủ bốn phía, nó như một chất kịch độc giết hết tất cả mọi thứ nó đi qua...tựa như đang phá vỡ sự yên tĩnh của trời cao. Sấm chớp gầm rú lóe lên giữa trời đêm vốn im lặng, cả thôn Ninh Hóa như chìm vào luyện ngục không có sự sống.
Cho dù Khúc Chí Văn có đạo tâm, nhưng xương cốt cũng chỉ là một con người bình thường. Quỷ khí của Túc Cảnh Mặc rất mạnh đến nỗi người bình thường hít vào sẽ chết đi. Ngoại trừ Đàm Trình...
Khu vực trận pháp bị phá hủy khiến cho cả ngọn núi Quỳnh Sơn rung lên dữ dội, mặt đất lắc mạnh như muốn chia cắt cả ngọn núi. Đất đá trên đường hầm sụp xuống. Đàm Trình hôn mê nhiều ngày và không đủ sức lực, cậu không thể đứng vững để né tránh đất đá rơi xuống. Đất đá rơi xuống liên tục khiến cơ thể cậu đau nhức, cậu chỉ còn cách dựa một tay vào tường đi đến chỗ của Túc Cảnh Mặc.
Túc Cảnh Mặc xông ra khỏi trận pháp, trước khi y có thể áp chế quỷ khí đang tràn đầy thì y quay trở lại đường hầm nắm cổ áo của Đàm Trình rồi bay ra đó. Y đưa cậu rời khỏi núi Quỳnh Sơn đang chuẩn bị sụp xuống và đến một nơi an toàn.
Đàm Trình biết người cứu cậu là ai, nhưng cậu lại không thể nói một lời do quá mệt mỏi và chóng mặt.
Cậu phát hiện Túc Cảnh Mặc muốn rời đi sau khi đặt cậu xuống thì ngay lập tức cố gắng vươn tay nắm một góc áo của y.
"Đừng... đừng đi..."
Đàm Trình thở dốc ngước nhìn Túc Cảnh Mặc, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác đau đớn và buồn bã.
"..."
Túc Cảnh Mặc cúi đầu xuống nhưng lại không nhìn thẳng vào mắt của Đàm Trình, y không nói gì mà chỉ nhìn vào góc áo bị nắm.
"Không phải anh nói...Túc Cảnh Mặc, không phải anh nói là muốn em canh giữ đại mộ thay thế anh khi em chết sao?"
Đàm Trình nhìn Túc Cảnh Mặc đang im lặng thì làm sao có thể không hiểu được.
"Anh nói em không đáng để anh lừa gạt mà...Túc Cảnh Mặc!"
"Đàm Trình."
Túc Cảnh Mặc nhìn lên bầu trời tối ôm rồi đột nhiên cười to nói.
"Ngay cả khi ta không rời khỏi đại mộ thì linh hồn của ta cũng chỉ có thể tồn tại trên thế giới này trong nửa tháng. Ngươi cũng biết điều này, chỉ là ngươi chưa từng nói ra... Ngươi nói lừa gạt, không phải ngươi cũng đang tự lừa gạt mình sao..."
Túc Cảnh Mặc cảm nhận được hơi thở quen thuộc liền ngẩng đầu lên và nhìn về phía xa. Quả nhiên, có một người đang đứng trên đỉnh núi Quỳnh Sơn im lặng nhìn về phía y.
"Ta đi gặp một người bạn cũ, ngươi ở đây đợi ta."
Sau khi nói xong, Túc Cảnh Mặc không chờ Đàm Trình trả lời mà dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khiến cậu bất tỉnh.
Chỉ là, trước khi y chuẩn bị đi đến nơi đó thì người kia đã bay đến đứng trước mặt y.
"Ta không ngờ ngươi lại là người có tình cảm đấy, Túc Cảnh Mặc. Ngươi dĩ nhiên tự mình rời khỏi đại mộ."
Túc Nguy Nhiên nhìn về phía Đàm Trình đang hôn mê và nói.
"Ta cũng không nghĩ rằng trên thế giới này không những có người có tình yêu sâu đậm với người vô tình như ngươi, thậm chí là trong 1000 năm... Ta vốn dĩ còn muốn nhìn xem ngươi sẽ đáp trả lại tình cảm chân thành này ra sao."
"1000 năm?"
"Cậu ta rất đặc biệt, là chuyển thế của người đã dùng máu hiến tế cho đại mộ năm đó, và cũng là thành viên của gia tộc họ Đàm. Thế nên ta đã xuống địa ngục truy tìm thông tin và được nghe kể rất nhiều câu chuyện."
Túc Cảnh Mặc không trả lời mà chỉ ra hiệu cho Túc Nguy Nhiên tiếp tục nói.
"Có lẽ ngươi không biết, người này cũng là một huyền thoại dưới địa ngục. Cậu ta đã chuyển thế 12 kiếp trong 1600 năm và chưa từng cưới vợ sinh con."
Khi nghe những lời này, không chỉ Túc Cảnh Mặc mà còn có Khúc Chí Văn trốn sau đống rơm đều rất kinh ngạc.
"Chuyện kể rằng cậu ta rất si mê nghiên cứu lịch sử, mà tất cả đều có liên quan đến Đại Tự. Điều này thật kỳ lạ."
Túc Nguy Nhiên nhìn Túc Cảnh Mặc đang ngây người và cười nói.
"Ngươi nghĩ xem tại sao cậu ta lại như vậy?"
Vì sao...
12 kiếp đều không cưới vợ sinh con.
Vì sao...
Đời đời kiếp kiếp đều chấp niệm với Đại Tự.
Y không khỏi nghĩ về những chuyện mà y nói với Đàm Trình 'Ngươi nói thích chẳng qua cũng chỉ là nhất thời, giống như kiếp trước chỉ yêu vợ ngươi. Ta làm sao có thể tin tưởng khi ngươi nói đời đời kiếp kiếp.'
Nhưng hiện tại lại nói với hắn rằng...
Túc Cảnh Mặc ngửa mặt lên cười to, như cười cho số phận trớ trêu và sự bất công của trời cao.
"Ta, Túc Cảnh Mặc đã cô độc hơn 1000 năm, đồng thời cũng tra tấn người khác đợi suốt 1000 năm sao?"
Túc Cảnh Mặc tự chế giễu bản thân mình xong rồi nhìn người trước mặt nói.
"Đó cũng đều là nhờ vào ơn của 'tiên nhân' các người, ngươi nói đúng không, Lâm Tả thượng thần?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro