Chương 122

Đàm Trình cảm thấy cả thế giới đều thay đổi sau khi tỉnh dậy. Giảng viên của cậu, Lý Quốc Hiền không những có liên quan đến án mạng của Giang Ba mà còn có vụ án ở thôn Ninh Hóa 10 năm về trước.

Đã từng có người chết ở đại mộ tại núi Quỳnh Sơn rồi sao?

Những chuyện này Đàm Trình cũng có xem qua trên internet khi tỉnh dậy, nó tạo lên một làn sóng náo động trên internet. Cậu cũng đã xem một vài bài viết phân tích và bài viết cá nhân cùng với bình luận trong đó. Một số người thậm chí còn phát hiện ra Lý Quốc Hiền từng dạy ở đại học N trước khi đến đại học X, trùng hợp là năm lão ta rời đại học N thì giảng viên khác có thành tựu lớn ở lĩnh vực khảo cổ ở đại học N là Tề Thắng Khang cũng qua đời năm đó.

"Tôi vẫn luôn có nghi ngờ, Lý Quốc Hiền này nhìn như thế nào cũng không phải là người hám danh lợi. Mặc dù khoa khảo cổ ở đại học X nổi tiếng nhất cả nước nhưng chỉ giới hạn ở ngành khảo cổ, còn nếu nói đến danh tiếng thì đại học N vượt xa đại học X. Điều này cho thấy Lý Quốc Hiền không phải là loại người có chấp niệm với nghiên cứu, vậy thì tại sao lại lựa chọn đến đại học X? Trừ khi lúc đó ông ta bắt buộc phải rời khỏi..."

Đoạn văn này nằm trong một bài suy luận của một blogger về vụ án mạng. Theo suy đoán của Đàm Trình, mặc dù lời trình bày này có nhiều lỗ hổng và phóng đại nhưng có một quan điểm giống với suy nghĩ của cậu.

Dù cho Đàm Trình có ngưỡng mộ kiến thức mà Lý Quốc Hiền sở hữu trong ngành khảo cổ, nhưng sau khi theo học nhiều năm thì cậu cũng hiểu rằng Lý Quốc Hiền là loại người coi trọng danh lợi và danh vọng.

Vị giảng viên của mình bỗng nhiên trở thành kẻ giết người và có người chống lưng khiến Đàm Trình khó có thể tin được. Nhưng vì một số lý do nào đó, cậu lại hiểu ra vấn đề và nhanh chóng tiếp nhận điều này.

Sau khi tỉnh dậy, Đàm Trình ở lại bệnh viện thêm 2 ngày. Cậu cảm thấy cơ thể không có vấn đề gì nên không muốn ở lâu hơn, cậu thu dọn đồ đạc để chuẩn bị làm thủ tục xuất viện.

Nhưng trước khi ra khỏi phòng, Trương Tuấn và Ngô Hải đã đến bên ngoài cửa.

"Cậu đang muốn xuất viện sao? Cậu đã ổn chưa?"

Trương Tuấn thấy Đàm Trình đang mang theo ba lô thì liền hỏi.

"Nếu còn vấn đề thì cứ nằm đây thêm 2 bữa nữa đi."

"Không sao đâu, cơ thể tôi cảm thấy đã rất ổn."

Đàm Trình nói xong liền động động cánh tay nói.

"Vốn dĩ nếu tôi nằm lâu như thế, cơ bắp chân tay phải co rút lại mới đúng, nhưng tôi lại không có vấn đề gì."

"..."

"Có lẽ là do cậu may mắn."

Trương Tuấn nói, cậu ta đột nhiên nhớ tới một câu nói 'Để che đậy một lời nói dối cần hàng nghìn lời nói dối khác.'

"Chắc vậy."

Đàm Trình lịch sự mìm cười và nhìn hai người đứng trước mặt nói.

"Tôi sẽ đi làm thủ tục xuất việc, cảm ơn các cậu trong khoảng thời gian vừa rồi."

"Cảm ơn cái gì... này, đợi một chút!"

Đàm Trình vốn định vòng qua hai người đi ra thì dừng bước lại hỏi.

"Sao thế, còn chuyện gì sao?"

"Không..."

Trương Tuấn nhanh chóng bước về phía trước, cậu ta gãi phía sau đầu nói.

"Để tôi giúp cậu làm thủ tục xuất viện."

Thật hiếm thấy Trương Tuấn và Ngô Hải lại tình nguyện giúp đỡ cậu như vậy, Đàm Trình cũng thật lòng biết ơn, nhưng mà viện phí không thể nào để cho người khác trả được.

"Đúng rồi, tất cả chi phí lúc tôi nằm ở viện cứ làm chi tiết đi, tôi sẽ trả lại cho các cậu."

"Không cần đâu."

Trương Tuấn nghĩ thầm, nếu để cậu trả thì mọi chuyện không phải là sẽ bị lộ hết sao.

"Tại sao lại không cần thiết? Các cậu vẫn còn là sinh viên, làm sao có đủ chi phí trể trả cho viện phí trong suốt 7, 8 tháng qua?"

"Thật sự không cần đâu."

Ngô Hải vốn vẫn đang im lặng mở miệng nói.

"Cậu bị thương và nhập viện trong quá trình công tác, đội khảo cổ và nhà trường đã lo khoản ấy."

"Đúng vậy."

Trương Tuấn nhìn Ngô Hải và gật đầu nói.

"Đúng là như Ngô Hải đã nói. Tôi thanh toán viện phí rồi lát nữa tôi đến lấy lại tiền bên kế toán sau."

"Như vậy sao..."

Đàm Trình suy nghĩ rồi gật đầu nói.

"Vậy thì cảm ơn các cậu..."

Thành thật mà nói, Đàm Trình không phải là người nói nhiều, cậu vốn muốn hỏi 2 người họ lát nữa sẽ đi đâu nhưng lại cảm thấy không thân thuộc, vì thế cậu cũng không cần hỏi nhiều.

Ba người đàn ông đứng ở hành lang bệnh viện và im lặng không nói gì, nó không những kỳ quái mà còn chắn đường đi. Đàm Trình có thân hình cao to đứng như cột điện thoại khiến ai cũng phải nhìn khi đi ngang qua.

"Nè, chúng ta đừng đứng ở đây nữa."

Trương Tuấn gãi gãi chóp mũi nói.

"Tôi sẽ đi làm thủ tục xuất viện cho cậu, hai cậu ra cổng bệnh viện chờ tôi đi."

Ngô Hải gật đầu, sau khi Trương Tuấn rời đi thì cậu ta và Đàm Trình đi ra cổng bệnh viện đứng đợi.

Đông chí qua đi, thời tiết trở nên rất lạnh, và Tây An đổ tuyết vào những ngày cuối năm 2014. Cố đô lắng đọng lịch sử luôn xám xịt vào mùa hè, nhưng vừa vào mùa đông thì không khí đã khác hẳn. Mọi người có thể dễ dàng thấy được những ngôi nhà có kiến trúc xưa bị tuyết trắng che lấp, chỉ lộ ra những mái hiên cong cong, những đèn lồng đỏ và những cây cột gỗ. Tất cả những sự điều này khiến người ta cảm thấy nhẹ nhàng và đẹp đẽ. Bề dày lịch sử, những thăng trầm của nơi cố đô này thoáng ẩn hiện ra dưới lớp tuyết trắng...

Hơi lạnh phả nhẹ vào mặt của Đàm Trình, cậu thở mạnh một hơi và hơi sương mờ mịt nhanh chóng xuất hiện rồi tản ra mất. Buổi chiều tuyết đổ, trên đường có rất ít xe, nhìn thành cổ Tây An phủ tuyết phía xa, Đàm Trình chợt cảm thấy tâm hồn mình trống rỗng đến kỳ lạ... Người ta hay nói, Tây An sẽ trở lại thành Trường An khi trời đổ tuyết, có lẽ cũng là do thế.

"Nếu cậu và Trương Tuấn không có việc bận thì chúng ta cùng ăn cơm đi."

Đàm Trình nghiêng người nhìn Ngô Hải nói.

"Ngày mai là ngày 1, các cậu vẫn ở lại Tây An chứ?"

Ngô Hải gật gật đầu nói.

"Tôi với Trương Tuấn cũng định rủ cậu đi ăn một bữa cơm, với cả hôm qua có nói phòng ký túc xá của cậu lúc cậu hôn mê đã phải trả lại rồi đó, lát nữa tiện đường dẫn cậu đến nhà thuê mới luôn."

Đàm Trình gật đầu, cậu đã nghe Trương Tuấn và Ngô Hải nói về chuyện này vào ngày hôm qua. Ký túc xá muốn xin lấy lại phòng vì cậu đang hôn mê mà tháng 7 tân sinh viên lại vào trường rất nhiều nhưng không đủ phòng, Trương Tuấn và Ngô Hải tìm phòng trọ ngoài cho cậu.

"Ừ, cũng tốt. Đành làm phiền 2 cậu vậy."

"Không thành vấn đề."

Ngô Hải thật sự không thích bộ dạng khách sáo và xa cách như vậy của Đàm Trình. Nếu như không phải cùng trải qua những chuyện vừa rồi, cậu ta thật sự có cái nhìn không tốt về Đàm Trình. Cả 2 bình thường không mấy hợp nhau, đôi lúc sẽ có lời qua tiếng lại; sợ rằng trong ấn tượng của Đàm Trình, cậu ta là người trong quá khứ.

"Tôi không nghĩ là cậu và Trương Tuấn lại thân thiết với nhau như vậy."

Đàm Trình nhìn Ngô Hải và nói.

"Trong khoảng thời gian này, bọn tôi hay nói chuyện nhiều với nhau nên thân thiết hơn. Trương Tuấn là một người tốt."

"Đúng vậy."

Đàm Trình gật đầu, khi thấy Trương Tuấn đi đến liền ngẩng đầu nhìn.

"Trương Tuấn đến rồi,."

"Các cậu đợi có lâu không? Chỗ bên kia nhiều người, đứng xếp hàng rất lâu."

Trương Tuấn đi đến bên cạnh Đàm Trình và quàng tay trên vai cậu theo thói quen nói.

"Tôi đói bụng lắm rồi, trưa không ăn gì, giờ nên đi ăn cơm chiều thôi... Đi ăn gì không?"

Đàm Trình nhìn bàn tay trên vai cậu và muốn phủi nó ra, nhưng cậu nhẫn nhịn và nói.

"Các cậu muốn ăn gì, tôi sẽ đãi."

"Mời cái gì, Nhã Lan vừa mới gọi điện thoại nói đã làm một bàn đồ ăn rồi. Cô ấy bảo tôi dẫn hai cậu về ăn, đi nào, đi mua mấy lon bia về uống."

"Đi đâu?"

Đàm Trình có chút lảo đảo khi bị Trương Tuấn túm lấy, hình như cậu đâu có thân với hai người này đến mức đó.

"Còn có thể đi đâu? Đương nhiên là nhà tôi rồi."

Trương Tuấn rất tự nhiên nói.

"Có phải là cậu chưa từng qua đâu, còn ngại ngùng gì nữa."

"Tôi qua đó khi nào?"

Đàm Trình có chút nghi ngờ hỏi.

"Tôi còn không biết nhà cậu ở đâu nữa."

"Nè, sau Quốc khánh đó..."

Trương Tuấn vừa dứt lời đã bị ăn một cái thục khuỷu tay của Ngô Hải.

Lúc này cậu ta mới nhớ tới, lần trước Đàm Trình đến nhà cậu ta là sau quốc khánh 1 tháng 10...Đàm Trình dĩ nhiên không nhớ được chuyện này...

"Sao thế?"

Đàm Trình nhìn Trương Tuấn bỗng nhiên không nói gì, nhíu mày hỏi.

"Là do tôi không nhớ hay là cậu có nhầm lẫn gì đó?"

"Là tôi nhớ nhầm."

Trương Tuấn cười nói.

"Tôi nghĩ hình như là Ngô Hải tới."

"Đúng vậy, là tôi."

"Vậy lần này Đàm Trình đi cùng đi."

"Cũng được."

Chỗ Trương Tuấn ở cũng không xa, bắt taxi đi tốn 20 tệ là đến.

Đàm Trình mặc hơi ít, thời tiết lạnh, xuống taxi chưa đến năm phút đã cảm thấy lạnh toàn thân. Ngô Hải thấy Đàm Trình mặc quá ít nên nói Trương Tuấn dẫn Đàm Trình về trước, còn cậu ta vòng đi siêu thị mua bia.

Nhà của Trương Tuấn ở lầu bảy, là tiểu khu kiểu cũ, cao nhất cũng không quá bảy tầng, không có trang bị thang máy, sau khi leo bộ lên bảy tầng lầu thì tự nhiên Đàm Trình cũng không còn thấy lạnh nữa.

Đàm Trình đã lâu không vận động nên khi leo lên đến tầng 7 thì thở dốc, Trương Tuấn thấy vậy thì cười nói.

"Thể lực của cậu vậy là không được rồi, có lẽ sau này nên hẹn cậu đi đá banh đánh cầu nhiều hơn."

Trương Tuấn chỉ đến căn nhà phía bên phải nói.

"Nhìn kìa, nhà của tôi là ở đó. Cậu sẽ quen dần nếu đến nhiều hơn."

"Được."

Trương Tuấn lấy chìa khóa ra và chuẩn bị mở cừa, nhưng bất ngờ có người mở cửa từ phía trong. Đàm Trình nhớ rõ cô gái này, đó là người đã đến cùng với Trương Tuấn vào ngày đó. Cô nàng có khuông mặt ửng đỏ và đeo mắt kính, tên là Hạ Đồng.

Ngay khi Hạ Đồng vừa mở cửa, ánh mắt của cô và Đàm Trình va chạm vào nhau. Khi thấy cậu nhìn mình thì khuôn mặt càng trở nên đỏ hơn.

"Tôi ở gần cửa nghe thấy có tiếng nói chuyện bên ngoài nên..."

Hạ Đồng thấy Đàm Trình chỉ mặc một áo khoác mỏng nên vội vàng nói.

"Tại sao hai cậu lại mặc ít như vậy? Trời hôm nay -7 độ và có tuyết rơi, nhanh vào nhà đi, bên trông rất ấm đó."

Ngẩng đầu nhìn Đàm Trình, Hạ Đồng vội vàng tránh ra, mời hai người vào.

"Cái gì mà 'hai cậu'."

Trương Tuấn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Đồng, trêu chọc nói.

"Rõ ràng Đàm Trình là người mặc ít đồ thôi, tôi đang mặc áo lông mà."

Hạ Đồng bối rối không dám nói tiếp, càng ngượng ngùng nhìn Đàm Trình, chỉ cúi đầu cố gắng đổi đề tài hỏi.

"Ngô Hải đâu rồi? Không phải cậu nói có cậu ấy đến nữa sao?"

"Cậu ta đi mua bia, lát đến đây sau."

"Bia?"

Hà Nhã Lan mang một đĩa đồ ăn từ trong phòng bếp bước ra nói.

"Lạnh như vậy không nên uống bia đâu."

"3 người bọn anh là đàn ông, phải uống bia chứ."

"Không được! Đàm Trình mới khỏe lại, sao cậu ấy có thể uống bia được!"

Đàm Trình nhìn Hạ Đồng đang phản đối, cười nói.

"Không sao, tôi có thể uống."

"Không được..."

Mặc dù Đàm Trình ít nói, nhưng cậu cũng không phải là một kẻ ngốc. Cậu có thể nhìn ra tình ra cô gái trước mặt có ý với cậu.

Nói thật, cậu cũng không cảm thấy chán ghét.

Nhìn cô gái với mái tóc dài che khuất gò má ửng hồng, Đàm Trình đột nhiên hơi cong khóe môi, theo bản năng mở miệng nhỏ giọng nói.

"Được, cậu muốn cái gì..." cũng được...

Tuy nhiên, cậu chưa kịp nói ra 2 từ cuối thì lồng ngực đột nhiên nghẹn lại khiến cậu không thở được. Trong lòng cậu có một sự chua xót dâng lên cuồn cuộn, như sâu trong tâm hồn đang có một giọng nói gào thét với cậu, không thể nói ra câu này...Nó không dành để nói cho cô gái trước mặt...

Điều này làm cho Đàm Trình cảm thấy hoảng loạn, cậu cũng nuốt lại hai chữ cuối cùng.

Cảm giác này thấp thoáng cũng nhanh, khi Hạ Đồng mở miệng thì cậu đã gạt bỏ được cảm xúc hỗn loạn này.

"Sao?"

Đàm Trình nói chuyện rất nhỏ, Hạ Đồng không nghe rõ nên ngẩng đầu hỏi.

"Cậu vừa nói gì?"

Đàm Trình suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói.

"Không sao, uống một chút bia cũng không có vấn đề gì."

Đàm Trình không muốn tiếp tục nói, Hạ Đồng cũng không muốn làm phiền người khác nên không hỏi nữa.

Khi Ngô Hải quay trở lại, 5 người ngồi vào bàn và bắt đầu ăn. Ăn lẩu vào ngày đông rất thích hợp, thịt bò thái mỏng, nấu với các loại rau củ tươi mới, lại thêm chút đậu phộng và đồ xào nhấm rượu, năm người ăn rất ngon lành.

Bia không dễ say, nhưng uống nhiều sẽ khiến người ta nói nhiều. Đàm Trình nâng ly mời Ngô Hải và Trương Tuấn nói.

"Nếu không có hai cậu trong mấy tháng này, Đàm Trình cũng sẽ không được như bây giờ. Mặc dù mấy câu cảm ơn nói nhiều không tốt, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn hai cậu."

Lời cảm ơn này dành cho Ngô Hải và Trương Tuấn đã chăm sóc cậu trong những tháng qua, nhưng Ngô Hải và Trương Tuấn cũng thật sự đã giúp đỡ rất nhiều. Bỏi vì đại mộ mà Đàm Trình đã gây nên rất nhiều chuyện ngốc nghếch, trải qua quá nhiều nguy hiểm, nếu không nhờ Trương Tuấn và Ngô Hải giúp đỡ, chỉ sợ...

Trương Tuấn cũng nghĩ đến chuyện đó, rầu rĩ uống cạn ly bia.

"...Đúng là thời gian này chẳng dễ dàng gì, thôi, coi như nó đã chấm dứt đi."

Trương Tuấn nói tới đây, dừng một chút rồi tiếp tục.

"Những nghiên cứu sinh như chúng ta, đặc biệt là lớp của Lý Quốc Hiền hướng dẫn nữa...Giang Ba là đàn anh cũng đi rồi, Lâm Hoành Tinh cũng coi như bạn học cũng đi rồi, còn Trương Khải Thạc...Đường Gia Minh... Nói thật, tôi thật sự rất sợ."

Trương Tuấn nói xong, cũng đổ đầy cho mỉnh thêm một ly bia rồi uống cạn nó.

"Tôi với Ngô Hải vẫn luôn rất sợ, sợ rằng một ngày nào đó cậu cũng đi như thế."

Đàm Trình nghe xong, cánh tay nâng ly khẽ khựng một chút, một lát sau mới nâng ly chạm ly với Trương Tuấn, uống một ngụm bia rồi cũng không nói gì nữa.

Những người xung quanh đột nhiên chết đi là một điều không ai mong muốn. Lòng người lớn lên trong máu thịt, cho dù mọi ngày không thân với nhau nhưng cũng sẽ không muốn họ trẻ như thế đã ra đi...

"Vì thế, Đàm Trình à, cậu nên cẩn thận và không nên làm những chuyện ngu ngốc. Thật vất vả...mới có thể sống tiếp."

Trương Tuấn muốn nói cho Đàm Trình vẫn còn trí nhớ, nhưng bây giờ cậu không thể nhớ. Có lẽ đây là một điều tốt.

"Được, tôi sẽ sống tốt."

Đàm Trình trả lời.

Được sống vốn là điều hạnh phúc, nhưng không biết vì sao khi nói lời này thì cậu lại cảm thấy trái tim mình trống rỗng...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro