Chương 132

Túc Cảnh Mặc nhìn chằm chằm vào hình ảnh chính mình cùng Đàm Trình bái thiên địa, y chợt cảm thấy mắt có chút nóng lên.

Y nhớ lại ngày đại hôn với Lâm Thanh, khi nàng ta đã từ chối bái lạy. Lẽ ra y định dùng Túc Cảnh Nghiên để uy hiếp Lâm Thanh, nhưng không hiểu sao vào khoảnh khắc đó, y lại để Trương Kính tiếp tục và một cách hoàng đường, thực hiện bái lạy.

"Bái thiên địa, điều này có nghĩa hôn lễ này đã được nhận định."

Nghe thấy giọng nói cẩn thận của quỷ sai bên cạnh, Túc Cảnh Mặc nhìn hắn.

Quỷ sai im lặng nhìn Túc Cảnh Mặc và nói tiếp.

"Bái thiên địa chỉ là một nghi thức, nhưng đối với linh hồn, đó lại là một khế ước — khế ước hôn nhân trọn đời. Linh hồn này đã bái thiên địa cùng người, dù sống hay chết trong kiếp này, vẫn sẽ là phu thê."

"Phu thê..."

Túc Cảnh Mặc ngẩn người lặp lại hai chữ này.

Môi mỏng chậm rãi nhướng lên, y bỗng nhiên cười lớn. GTiếng cười nghe có vẻ vui vẻ, nhưng lại khác với vẻ cợt nhả thường ngày, ẩn chứa một nỗi đau khó nói.

"Phu thê?"

Túc Cảnh Mặc chăm chú nhìn vào cảnh trước mắt, thấy Đàm Trình lặng lẽ nắm tay y, rồi thấy Đàm Trình đứng đó, một mình ngây ngô cười, mà y lại hoàn toàn không nhận ra...

Hóa ra, từ đầu đến cuối, y chỉ có mỗi Đàm Trình.

Đột nhiên, đôi mắt y ươn ướt, y cúi đầu, lông mi khẽ run. Bàn tay đang vươn ra chạm vào hình ảnh cũng buông thõng, một giọt nước mắt lăn xuống, lướt qua khóe miệng mỉm cười rồi đọng lại trên cằm.

Quỷ sai đứng bên cạnh đương nhiên nhìn thấy rõ ràng. Nhìn y như vậy, thân là quỷ sai mấy trăm năm, hắn không khỏi cảm thấy có chút đau lòng.

Vị đế vương trước mặt hắn không hề biết khóc như thế nào! Không có tiếng phát ra ngoài, chỉ yên lặng đứng đó mà rơi nước mắt.

Quỷ sai không dám nói gì nữa và yên lặng rút lui.

Túc Cảnh Mặc đứng một mình trong bóng tối, chỉ cần không cẩn thận thì y sẽ rơi vào vực sâu và vạn kiếp bất phục.

...

Khi màn đêm buông xuống, Đông Cung được treo đèn kết hoa, tổ chức một bữa tiệc long trọng với hơn 60 chỗ ngồi, tiếp đãi gia tộc của Đông Cung phi cùng đủ loại quan lại, quần thần. Mùi rượu ngon thoang thoảng trong không khí, tiếng đàn sáo du dương. Túc Cảnh Mặc đi kính rượu từng người, còn Đàm Trình lặng lẽ theo sau y.

Uống quá nhiều rượu không tốt cho sức khỏe. Mặc dù không rõ nồng độ rượu thời cổ đại, nhưng Túc Cảnh Mặc uống một cách thoải mái như nước lã, điều này rõ ràng không tốt. Đàm Trình lo lắng đi theo sau, sợ rằng y sẽ bất cẩn mà ngã.

"Chúc mừng Thái Tử Điện Hạ cưới được giai nhân, hỉ kết lương duyên."

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai Đàm Trình, thanh âm thoang thoảng, như chẳng vướng chút bụi trần. Đàm Trình không kiềm được phải xoay đầu và nhìn người đang nói.

Người lên tiếng là một vị tu hành với gương mặt hiền từ, bên cạnh là một tiểu hòa thượng. Ông đứng dậy, bưng chén trà, nhìn Túc Cảnh Mặc, khẽ mỉm cười và gật đầu, rồi nói.

"Hôm nay là ngày đại hỉ của điện hạ, bần tăng xin dùng trà thay rượu, cung chúc điện hạ."

"Hư Vân đại sư."

Túc Cảnh Mặc cung kính gật đầu khi thấy Hư Vân, nói.

"Đại sư hôm nay có thể đến đây, đã là vin hạnh của tiểu vương rồi."

Hư Vân? Đàm Trình sững sờ, người đàn ông nhìn chưa đến 30 này là Hư Vân đại sư sao?

Đàm Trình ngạc nhiên và không thể kiềm chế mà nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới. Người này có vóc người không cao, mặc trường bào vải thô màu nâu, khoác một áo cà sa đỏ. Bộ đồ có vẻ cũ hơi bạc màu, tạo nên vẻ phong trần như một vị Phật sống...

Nhưng... người này đã lập nên trận pháp kia...

Nếu không phải vì ông, Cảnh Mặc đã không bị giam cầm trong đại mộ suốt hơn 1000 năm, càng không phải chịu cảnh hồn phi phách tán... Nhưng Đàm Trình cũng hiểu không thể trách người đàn ông trước mặt. Nếu không phải do Túc Cảnh Mặc yêu cầu, hòa thượng này chắc chắn đã không làm như vậy...

Nghĩ đến đây, Đàm Trình khẽ nhíu mày, ánh mắt phức tạp dừng lại trên hòa thượng đang chào Túc Cảnh Mặc trước mặt.

Chỉ đến khi Túc Cảnh Mặc bước đi tiếp thì Đàm Trình mới dời ánh mắt và đi theo sau y.

Tuy nhiên, Đàm Trình không hề hay biết rằng khi cậu quay người đi, ánh mắt của Hư Vân đã dõi theo cậu.

"Sư phụ, cái người vừa đi theo Thái Tử là..."

Hư Vân lắc đầu, ra hiệu cho đồ nhi bên cạnh im lặng. Ông chỉ lặng lẽ nhìn một người, một linh hồn dần dần khuất xa, họ mặc hai bộ lễ phục giống hệt nhau, rồi khe khẽ thở dài.

Mặc dù Túc Cảnh Mặc tửu lượng rất tốt, nhưng hôm nay là ngày đại hỉ, lại có Ninh Vân Trạch và Trương Kính thay y tiếp rượu, nên y không cần phải uống hết từng ly mà người khác kính. Nếu say mèm, làm sao y có thể động phòng được?

Mặc dù y thích rượu, y cũng thích mỹ nhân. Sau một lúc nâng ly với bạn bè, Túc Cảnh Mặc nói chóng mặt và rời đi.

Rượu ngon trong bữa tiệc hôm nay là cống phẩm từ Nam Man. Chỉ cần ngửi, hương rượu đã lan tỏa mạnh mẽ trong khoang mũi, uống vào thì đậm đà, hương thơm cứ vương vấn mãi. Loại rượu này không khiến người uống say ngay, nhưng lại khó nhận ra. Khi Túc Cảnh Mặc rời khỏi bàn tiệc, y bắt đầu cảm thấy bước đi có chút không vững.

"Thái Tử, cẩn thận!"

Người hầu bên cạnh nhanh chóng bước lên để giúp Túc Cảnh Mặc.

Túc Cảnh Mặc xoa thái dương, y chậm rãi đứng dậy nói.

"Không ngờ rượu này có tác dụng chậm, mới có mấy chén đã suýt nữa không đứng được."

"Làm sao chỉ có vài chén được, lão nô thấy Thái Tử uống không ít đâu."

Lão bộc giúp Túc Cảnh Mặc ngồi xuống dưới đình rồi nói tiếp.

"Lão nô cho người làm chút canh giải rượu mang tới?"

Túc Cảnh Mặc gật đầu nói.

"Lúc này e là tất cả nô bộc đều đang bận rộn ở sảnh ngoài, ngươi tự mình vào phòng bếp đi."

"Vậy, lão nô cho hai cung nhân đến đây thay thế?"

Túc Cảnh Mặc lắc lắc tay nói.

"Không cần, ngươi đi nhanh là được."

"Vâng."

Sau khi lão nô mang canh giải rượu đến, Túc Cảnh Mặc uống xong và đứng hóng gió một chút. Cảm giác tỉnh táo dần trở lại, y nhìn quanh và bỗng ngẩn người trước hồ sen nở rộ trước mặt.

Ngày đại hôn, Đông Cung phi sẽ ở tẩm điện phía bắc Đông Cung chờ, nhưng y lại đi đến phía nam?

Túc Cảnh Mặc không khỏi bật cười, y say mà còn không biết.

"Điện hạ, người có muốn đến tẩm điện bây giờ không?"

Túc Cảnh Mặc nhìn hồ sen nở rộ trước mặt, nó mang theo một vẻ quyến rũ đến kỳ lạ trong không gian thanh tĩnh này.

"Duyên dáng yêu kiều, hồng thấm xanh biếc, hồ hoa sen này đẹp như thế, sao có thể bỏ qua."

"Vậy..."

"Thời gian vẫn chưa qua, ngươi cứ lui ra trước đi."

Lão nô có chút do dự không biết nên làm gì, lão chỉ biết đứng đó và không dám nói gì.

Túc Cảnh Mặc khẽ thở dài nói:

"Ngươi lui trước đi, đến giờ thì gọi ta."

"Vâng."

Sau khi thấy lão nô rời đi, Túc Cảnh Mặc chậm rãi đứng dậy và bước tới gần hồ sen.

Hồ sen hồng này từ Giang Nam. Trong tất cả những thứ tao nhã, Túc Cảnh Mặc chỉ không thích hoa sen. Mọi người thường nói hoa sen là biểu tượng của sự thuần khiết, nhưng Túc Cảnh Mặc lại không tin vào điều đó. Dù là tình yêu hay con người, tất cả đều mang trong mình sự ích kỷ và tạp niệm. Hoa sen này trông có vẻ thuần khiết, nhưng không phải nó cũng nở từ bùn đất sao?

Y không thích nó, dĩ nhiên y sẽ không trồng nó. Hồ sen này thuộc về Thái Tử trước đó, đại hoàng huynh của y còn xây thêm một cái đình nhỏ để ngồi ngắm sen. Y làm Thái Tử hai năm nhưng chưa từng đến đây lần nào.

Nếu y không đến đây, hồ sen này sẽ chẳng ai chăm sóc, cỏ dại sẽ mọc thành cụm bên ao. Nhưng may mắn là đèn vẫn còn được thắp sáng. Sau khi suy nghĩ một lát, Túc Cảnh Mặc đẩy cỏ dại ra và bước thẳng về phía trước, không hề lo lắng về việc hành lang dẫn đến đình hóng gió giữa ao có thể mục và sụp xuống.

Đàm Trình tự nhiên là đi theo sau y.

Trong đình có một bàn tròn và hai cái ghế tròn. Khi thấy Túc Cảnh Mặc vào đình, y phủi qua loa bụi bặm trên ghế rồi ngồi xuống, Đàm Trình cũng ngồi xuống bên trái.

Gió mùa hè vốn khô nóng, nhưng ngồi trong đình này lại mát mẻ hơn rất nhiều.

Đàm Trình thấy gió thổi bay sợi tóc trên trán của Túc Cảnh Mặc và lung lay nhẹ nhàng. Đàm Trình bỗng nhiên cảm thấy trái tim mình như bị sợi tóc này trêu đùa đến ngứa ngáy. Đàm Trình không nhịn được mà hơi nghiêng người hôn lên má của Túc Cảnh Mặc một cái.

Tuy nhiên, khi vừa hôn xong, Túc Cảnh mặc đột nhiên mở miệng. Đàm Trình đỏ mặt vội vàng thối lui như thể đang bị bắt gặp làm chuyện xấu.

"Ta không thích hoa sen nên không bao giờ đến đây."

Túc Cảnh Mặc nhẹ nhàng mỉm cười và nhìn về hồ sen trước mặt nói tiếp.

"Nhưng ta không biết rằng hồ sen này lại đẹp như vậy, quyến rũ, đẹp đẽ nhưng lại thuần khiết."

Đàm Trình nhận ra Túc Cảnh Mặc không phải đang nói chuyện với chính mình, cậu chậm rãi ngồi thẳng và nhìn bàn tay của người ngồi bên cạnh. Đàm Trình đưa tay lên, đặt nó trên tay của Túc Cảnh Mặc nói.

"Đúng vậy, nó rất đẹp..."

Đàm Trình nhìn chằm chằm vào người đang cười trước mặt, cậu dường như bị cuốn hút và chỉ có thể thở dài.

"Đẹp tựa như Cảnh Mặc..."

Bên nhau trong mộng, hoa sen mơ màng,nở hồng trên nước cũng như ký ức.

Chỉ mong có thể cùng chung sống, chỉ mong có thể cùng hạnh phúc, mong có thể được bên cạnh và yêu Cảnh Mặc...

"Em yêu anh."

Đàm Trình nhắm mắt lại giấu đi sự đau đớn trong đáy mắt, khẽ mỉm cười.

"Túc Cảnh Mặc, em yêu anh."

Ánh mắt của Túc Cảnh Mặc khẽ run, y không nhịn được mà quay đầu nhìn sang trái, nhưng y chỉ nhìn thấy khoảng không. Vừa rồi... tại sao y lại cảm thấy được có người?

Túc Cảnh Mặc chớp mắt nhiều lần nhưng vẫn không thấy gì, y khẽ lắc đầu và cười bản thân mình quá đa nghi.

Nhìn về phía hồ sen, không biết vìlý do nào mà y không muốn nhìn thấy nó nữa.

"Điện hạ, nếu ngài không đến chỗ của Đông Cung Phi, e rằng sẽ bỏ lỡ thời gian."

Lão nô không biết đến từ khi nào mà nói khẽ với Túc Cảnh Mặc.

Trong ngày đại hôn, trước giờ Tý cầnphải động phòng, nếu qua thời gian đó thì sẽ không may mắn. Túc Cảnh Mặc biếtđiều đó.

Y gật gật đầu, đứng lên nói.

"Vậy ta đến tẩm điện của nàng."

"Vâng."

Túc Cảnh Mặc đứng dậy và rời đi. Trong đêm đại hôn, Đàm Trình sẽ không ngu ngốc mà đi theo, cậu chỉ ngồi lại trong đình và nhìn Túc Cảnh Mặc rời đi. Cậu không muốn nhìn thấy hình ảnh Túc Cảnh Mặc ôm người phụ nữ khác trong ngày đại hôn của y.

Sau khi rời khỏi hồ sen, Túc Cảnh Mặc bước tới hành lang nhưng lại đột nhiên dừng lại.

Lão nô thấy chủ tử dừng lại liền khó hiểu hỏi.

"Điện hạ? Ngài để quên thứ gì sao?"

Túc Cảnh Mặc không nói gì mà chỉ nhìn về phía đình ở hồ sen, trái tim của y không biết vì sao lại nhói lên.

"Điện hạ?"

"Vừa rồi ngươi có thấy ai ở gần hồ sen không?"

"Có người sao?"

Lão nô ngây người nói.

"Không, lão nô vừa tới đây và không thấy cung nô nào cả."

"Không cỏ sao..."

"Điện hạ..."

Thấy chủ tử không có ý định rời đi, lão nô liền vội vàng nhắc nhở.

"Sắp trễ giờ rồi ạ."

Túc Cảnh Mặc nhìn về phía đình, một hồi lâu mới mở miệng nói.

"Hôm nay ta thấy thân thể không khoẻ, không đến chỗ Đông Cung phi nữa."

Lão nô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Túc Cảnh Mặc nói.

"Này, cái này, Đông Cung phi... đang chờ..."

"Quay về tẩm điện của ta."

Túc Cảnh Mặc đứng đó với hai tay chắp sau lưng, y nhíu mày và lạnh giọng nói.

"Ngươi muốn ta nói lại lần nữa sao?"

Giọng nói lạnh lùng làm lão nô sợ hãi quỳ rạp xuống đất, vội vàng dập đầu nói.

"Không dám, không dám! Lão nô đáng chết..."

"Vậy còn không nhanh chóng đứng lên."

Túc Cảnh Mặc nhìn lão nô đang quỳ dưới đất không dám đứng lên nói.

"Vâng."

Nói xong, lão nô lập tức đứng dậy, cầm đèn lồng và nhanh chóng dẫn Túc Cảnh Mặc về tẩm điện của Thái Tử.

Túc Cảnh Mặc đứng không xa đình, trong đêm tĩnh mịch, mọi lời y nói đều rõ ràng đến tai Đàm Trình.

Thấy Túc Cảnh Mặc quay đầu lại, nghe Túc Cảnh Mặc nói không đi đến chỗ Lâm Thanh nữa, Đàm Trình vui vẻ đứng lên chạy theo sau y. 

Cung nhân canh gác tẩm điện của Thái Tử không ngờ Thái Tử lại quay về trong đêm tân hôn. Họ vội vàng chuẩn bị quần áo, nấu nước ấm, đến khi mọi thứ đã sẵn sàng thì đã qua giờ Tý.

Túc Cảnh Mặc phất tay ra hiệu cho tất cả cung nhân rời đi rồi mới đi vào trong ngủ. Có lẽ do quá mệt mỏi mà Túc Cảnh Mặc cũng lười thả rèm giường, y nằm xuống một lúc thì ngủ say.

Đàm Trình đứng bên ngoài cửa, cậu chờ trong điện không còn tiếng động mới xuyên qua cánh cửa vào tẩm điện.

Đàm Trình chậm rãi đi đến bên giường của Túc Cảnh Mặc và ngắm y đang ngủ, nhìn vào đôi môi của y. Mặc dù biết mình không chạm vào được, Đàm Trình vẫn không nhịn được mà đưa tay khẽ chạm vào.

Tuy nhiên, Đàm Trình ngây người khi đầu ngón tay của cậu lại có thể cảm nhận được độ ấm áp.

Cậu... cậu vừa chạm được vào Túc Cảnh Mặc sao?

Đàm Trình có chút khó tin, và sau một lúc lâu, bàn tay cậu khẽ run rồi chạm vào gò má của Túc Cảnh Mặc lần nữa.

Cảm giác mềm mại và ấm áp...

Đàm Trình chưa kịp lấy lại tinh thần thì Túc Cảnh Mặc trong lúc mơ ngủ phát ra một tiếng 'ưm' rất khẽ, y vươn tay đẩy thứ đang làm phiền ra.

Đàm Trình nhìn người vừa đẩy tay mình ra, chân mày hơi chau lại, cánh môi nhẹ nhàng nhấp nhấp, nơi cổ áo còn khẽ mở ra...

Tim cậu như đập sai một nhịp.

Đàm Trình nghĩ, cậu dường như chưa từng thấy Túc Cảnh Mặc ngủ như thế này... không hề có phòng bị...

Đàm Trình cảm thấy tim mình đập nhanh chóng không thể giải thích, mặt cậu cũng đột nhiên đỏ lên và cậu nhẹ nhàng khom lưng rồi chống đôi tay xuống hai bên người của Túc Cảnh Mặc.

Cậu nhẹ nhàng hôn lên môi của Túc Cảnh Mặc.

Đàm Trình không rời mắt khỏi Túc Cảnh Mặc, thấy y vẫn không tỉnh dậy liền mạnh mẽ hôn y. Cậu không biết đã bao lâu trôi qua, nụ hôn khiến nhịp thở trở nên rối loạn, cho đến khi người trong lòng vươn tay đáp lại.

Đàm Trình cảm thấy nóng rực trong lòng, cậu vươn tay thả màn bên giường xuống...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro