Chương 134

Tin tức Túc Cảnh Mặc chết trận ở Tây Bắc nhanh chóng lan rộng khắp cả nước chỉ trong ba ngày, khiến Trung Đô chìm sâu vào hỗn loạn.

Quân đội Trấn Bắc, những người đã trung thành theo Túc Cảnh Mặc suốt nhiều năm, không thể chấp nhận được việc y đã hy sinh vì đất nước, trong khi Túc Cảnh Nghiên ở Trung Đô lại thu được lợi ích từ đó.

Ban đầu họ dự định sẽ theo Túc Cảnh Mặc tấn công Đại Tự sau khi đánh bại Hung Nô, nhưng giờ đây Túc Cảnh Mặc đã qua đời. Quân Trấn Bắc, mặc dù đã chiến thắng sau nhiều năm chinh chiến nhưng đã chịu tổn thất quá lớn, thiếu vắng trụ cột và không biết sẽ đi đâu. Họ từng nghĩ sẽ ở lại Tây Bắc, nhưng vì Túc Cảnh Mặc không thể an táng tại vùng đất hoang vu này, mọi thứ trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết.

Cuối tháng 10, Tây Bắc chứng kiến một trận tuyết lớn. Suốt cả đêm, bốn vị phó tướng đã thảo luận trong lều trại và đưa ra quyết định cuối cùng là toàn bộ đoàn quân sẽ đưa linh cữu vị đế vương mà họ kính trọng trở lại đô thành.

Túc Cảnh Mặc là anh hùng, ngay cả khi qua đời, y cũng vẫn oanh liệt, trọn vẹn phong thái của một bậc quân vương. Từ Trung Đô ra trận, khi trở về, y phải được an táng trong hoàng lăng Đại Tự, dưới danh nghĩa đế vương, không thể để bất kỳ điều gì làm ô danh!

Đoàn quân hùng vĩ tiến bước trong tuyết suốt gần nửa tháng, trang phục của họ đơn giản nhưng kiên cường. Mỗi thành phố họ đi qua đều tổ chức lễ mừng vua mới lên ngôi, những cây gai dầu được treo đầy khắp các con phố, ngõ nhỏ, như một biểu tượng của sự chúc phúc.

Điều này cho thấy đã có một người khác xưng đế ở Trung Đô.

Trong suốt hành trình, quân cảnh vệ của Túc Cảnh Mặc luôn bảo vệ quan tài của y. Khi cả đoàn quân trở lại Trung Đô sau năm này, họ vốn nghĩ rằng sẽ phải trải qua một trận chiến mới có thể phá vỡ phòng tuyến và đưa đế vương của họ vào cung. Nhưng vừa đến ngoại thành Trung Đô, cổng thành bất ngờ mở rộng, tất cả binh lính đều mặc trang phục tang lễ.

"Túc Cảnh Nghiên không phải kẻ ngu ngốc. Vào thời điểm này, nếu hắn đi ngược lại lòng dân, ngôi vị hoàng đế này sẽ chẳng thể giữ được..."

Trương Kính đi theo nhìn cả thành trang trọng, thở dài nói.

Một núi khó có thể có hai hổ, đặc biệt khi cả hai đều là người tài trí hơn người và cùng sinh ra trong hoàng tộc, trở thành huynh đệ. Lần này, Túc Cảnh Nghiên đã giành chiến thắng.

Linh cữu được đưa vào cung, và linh đường đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Bôn tang, phát tang, trì quan tài, tiểu liễm, đại liễm... tất cả 26 nghi thức mai táng, không thể thiếu một lễ nghi nào.

Lễ tang lẽ ra phải do Khâm Thiên Giám và Lễ Bộ chủ trì, nhưng không hiểu vì lý do gì công việc này lại được giao cho Hư Vân, người đã niệm kinh văn cho Túc Cảnh mặc suốt bảy ngày bảy đêm.

Vào ngày đưa tang, bốn tướng lĩnh của quân đội Trấn Bắc tự nguyện xin được đi bảo vệ. Những con đường dẫn vào Trung Đô đầy ắp người dân mặc đồ tang, quỳ gối khóc thương. Túc Cảnh Mặc hi sinh khi mới 29 tuổi, ra đi khi còn quá trẻ...

Những cành cây khẳng khiu rung rinh trong gió tuyết lạnh, xe linh cữu lặng lẽ tiến về phía trước, càng làm tăng thêm vẻ u buồn, thê lương.

Khi linh cữu đến gần cửa thành, bất ngờ phía trước vang lên tiếng ồn ào của binh lính, hình như có ai đó đang gào thét. Mặc dù bị binh lính đánh đập, người này vẫn kiên quyết không nhường đường, tiếp tục chắn ngang khiến đoàn quân phải dừng lại.

Đàm Trình ngồi bên cạnh quan tài, vén tấm màn trắng một bên để nhìn ra ngoài, nhưng khoảng cách quá xa khiến cậu không thể nhìn rõ. Cậu chỉ mơ hồ thấy một người quỳ trên đất, khác biệt với những người xung quanh vì không mặc đồ tang, có vẻ như là người từ nơi xa đến.

"...Các người không thể..."

Đàm Trình cảm thấy tò mò trước những lời nói ấy, cậu muốn biết ai dám có gan chặn đoàn tang lễ của hoàng đế như vậy.

Đàm Trình đứng dậy định bước về phía trước, nhưng rồi cậu nhận ra mình không thể di chuyển. Dường như có một lực lượng vô hình nào đó đang kiềm chế, khiến cậu không thể nhúc nhích.

Cậu quay lại nhìn, nhưng chẳng thấy gì cả.

Đàm Trình hoảng loạn, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc, nhưng đột nhiên bên tai cậu vang lên một giọng nói mơ hồ.

"Đàm Trình, đừng đi về phía đó, quay lại ngay đi."

Đàm Trình không thể nhận ra giọng nói mơ hồ ấy là của ai, cậu chỉ lặng lẽ đứng im tại chỗ.

"Đàm Trình, mau quay lại ngay!"

Lần này, giọng nói trở nên rõ ràng hơn hẳn.

"Khúc Chí Văn?"

"Đúng vậy, là tôi."

"Cậu đang ở đâu?"

Đàm Trình ngạc nhiên nhìn xung quanh, nhưng không thấy ai. Cậu tự hỏi, nếu đây chỉ là giấc mơ, tại sao giọng nói của Khúc Chí Văn lại đột nhiên xuất hiện?

Dùng toàn bộ sức lực để khống chế tiểu quỷ thời không và quan sát toàn cảnh, nhưng khi nhìn thấy người đang chắn đường đội hộ linh, Khúc Chí Văn đổ mồ hôi lạnh, vội vã lên tiếng.

"Anh nhắm mắt lại và quay vào trong nhanh lên!"

"Tại sao?"

Đàm Trình có chút khó hiểu hỏi.

"Anh có biết người phía trước là ai không?"

Khúc Chí Văn vội vàng nói, trước khi hoàn thành thuật pháp kéo linh hồn của Đàm Trình trở về.

"Đó là kiếp trước của anh! Nếu anh cứ đứng đây, anh sẽ bị tan biến thành tro bụi, ngay cả thần tiên cũng không thể cứu được! Quay lại đi, ra khỏi đây, tôi sẽ kéo linh hồn anh trở về."

Kiếp trước? Tan thành tro bụi? Đàm Trình ngẩn người nói.

"Đây không phải là mơ sao? Sao lại tan thành tro bụi?

"Mơ? Làm sao đây có thể là mơ! Linh hồn của anh đã quay về hơn một ngàn năm trước, đây là Đại Tự mà Túc Cảnh Mặc sống!"

Không phải đang mơ sao? Đàn Trình ngỡ ngàng, quay đầu nhìn xung quanh—ngôi nhà gỗ nhỏ bé, con phố cổ xưa... Liệu linh hồn của cậu thật sự đã xuyên về thời đại của Túc Cảnh Mặc?

Cậu từng nghĩ mình đã mất Túc Cảnh Mặc, nghĩ rằng y đã biến mất mãi mãi... mà giờ đây, nhìn vào quan tài trước mắt, tay Đàm Trình khẽ run. Niềm vui bất ngờ trào dâng, khiến khóe mắt cậu cay cay.

Túc Cảnh Mặc sẽ được an táng trong đại mộ thôn Ninh Hóa, linh hồn y sẽ bị giam giữ nơi đó hơn 1000 năm... nếu cậu ở đây, liệu có thể gặp lại Túc Cảnh Mặc? Hay, nếu cậu ở cùng đại mộ với y, liệu cậu có thể mãi bên cạnh y...?

Nhìn thấy vẻ điên cuồng của Đàm Trình qua ánh mắt của tiểu quỷ, Khúc Chí Văn slàm sao không hiểu được suy nghĩ của anh ta.

"Anh còn nghĩ mình sẽ gặp lại anh ta sao? Một thời đại không thể chứa hai linh hồn giống nhau! Nếu anh ở lại đây với kiếp trước của mình, chỉ nửa tiếng nữa thôi, anh sẽ..."

"Vậy thì đã sao?"

Đàm Trình ngắt lời Khúc Chí Văn, miệng khẽ nhếch lên.

"Anh ấy không còn ở đây nữa. Khúc Chí Văn, cậu hiểu không? Túc Cảnh Mặc đã đi rồi, tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy, không phải kiếp này, cũng chẳng phải khiếp sau!"

Toàn thân Đàm Trình khẽ run rẩy, khuôn mặt cậu đầy vẻ đau thương không thể giấu nổi.

"Tôi không biết phải sống tiếp ra sao... nếu hồn phi phách tán thì có sao đâu..

"Hãy nghe tôi, Túc Cảnh Mặc chưa biến mất, anh vẫn có thể gặp lại anh ta!"

"Cái gì?"

"Tôi nói anh ấy vẫn còn tồn tại!"

Khi thấy ánh trăng bắt đầu dao động theo trận pháp trên người Đàm Trình, Khúc Chí Văn không khỏi mừng rỡ, vươn tay qua trận pháp để cảm nhận thời đại đó.

Tuy nhiên, khi tay cậu ta vừa định chạm vào linh hồn Đàm Trình, đám đông phía trước bỗng xôn xao. Thanh niên quỳ trên mặt đất đẩy các binh lính ra, rồi lao vội về phía xe linh cữu.

"Đàm Trình! Nhắm mắt lại!"

Nhưng đã quá muộn, bóng dáng của thanh niên đã xuất hiện trước mặt Đàm Trình.

Đột ngột, một làn song mạnh mẽ ập đến, khiến Khúc Chí Văn bị hất văng ra ngoài. Tại ngôi miếu hoang tàn, Khúc Chí Văn bừng tỉnh, phun ra một ngụm máu tươi và quỳ gục xuống mặt đất.

Khương Bình đứng bên cạnh thấy vậy liền nhận ra có điều bất thường, vội vàng chạy đến đỡ Khúc Chí Văn và hỏi han.

"Sao vậy?"

Khúc Chí Văn mặt tái nhợt, lau máu ở khóe miệng, nhíu mày nói.

"Thất bại rồi..."

Đàm Trình không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Khúc Chí Văn, chỉ cảm thấy khi ánh mắt họ giao nhau, tay chân mình như bị xé nát. Nhưng mà cơn đau chỉ thoáng qua, rồi một người mặc tăng bào màu nâu bất ngờ xuất hiện trước mặt cậu, ấn dấu chữ 'Vạn' lên giữa trán cậu.

Trời đất như đảo lộn, Đàm Trình sau một lúc choáng váng mới nhận ra mình đang quỳ trên mặt đất. Cậu ngước lên, thấy hòa thượng Hư Vân đứng bên cạnh linh cữu, hai tay chắp lại trước ngực.

"Các người không thể đối xử với anh ấy như vậy!"

Đàm Trình nói ra câu đó trước khi kịp lấy lại bình tĩnh.

Đàm Trình sững lại một lúc, cậu muốn mở miệng nhưng không thể phát ra tiếng. Cậu cố gắng đứng dậu, nhưng cơ thể dường như không nghe theo.

Nhìn thoáng qua bộ quần áo xanh trên người, Đàm Trình mãi một lúc sau mới nhận ra, người đang lên tiếng không phải cậu, mà chính là kiếp trước của mình...

Đàm Trình ngừng vùng vẫy, chỉ im lặng nhìn vị hòa thượng trước mặt.

Hư Vân không nói gì, chỉ hỏi.

"Thí chủ biết chuyện này từ đâu, lại còn nhiều lần..."

"Điều đó không quan trọng, tôi chỉ biết rằng nó không công bằng với anh ấy..."

Đàm Túng Hoàn nói đến đây liền quỳ xuống lạy Hư Vân rồi tiếp tục.

"Nếu có thể cứu anh ấy, tôi sẽ làm bất cứ điều gì."

"Vậy nếu phải cắt thịt làm lễ hiến tế, ngươi cũng sẵn sàng sao?"

Câu hỏi vừa dứt, Đàm Trình mở miệng, cùng với kiếp trước của mình đồng thanh trả lời.

"Nguyện ý."

Hư Vân nhìn người trước mặt, im lặng một lúc lâu rồi mới lắc đầu, thở dài nói.

"Si nhân."

Sau khi nói xong, Hư Vân phất tay, Đàm Túng Hoàn lập tức bị đẩy ra, ngã xuống bên đường.

Không còn ai cản trở, đội hộ linh tiếp tục lên đường, còn Đàm Túng Hoàn với vết thương lủi thủi theo sau. Đoàn hộ linh mất gần 10 ngày để đi từ Trung Đô đến Trường An, thì Đàm Túng Hoàn cũng theo họ suốt gần chừng ấy thời gian.

Tại Tây Bắc Trường An, đại mộ của Túc Cảnh Mặc vừa hoàn thành, vật bồi táng được đưa vào. Khi đến giờ hạ táng, người đỡ linh đọc một vài lời kỳ lạ, rồi nâng quan tài hoàng đế vào trong mộ, đặt vào thạch quan đá đã được chuẩn bị sẵn.

Theo lời Hư Vân, khi mặt trời lặn về tây, công việc hạ táng sẽ dừng lại.

Tối hôm đó, Hư Vân một mình đến phòng nhỏ nơi Đàm Túng Hoàn đang ở, nhìn thanh niên chỉ còn vài ngày để sống, ông thở dài rồi lên tiếng.

"Ngươi còn sẵn sàng hi sinh cốt nhục để đổi lấy sự bất diệt của hắn sau này không?"

Đàm Túng Hoàn quỳ xuống nói.

"Tôi nguyện ý."

"Đã như vậy, ta đáp ứng sẽ bảo vệ linh hồn của hắn."

Suy nghĩ về tổ tiên Lâm gia, Hư Vân nhíu mày. Ông nhìn ra ngoài cửa sổ, dõi mắt theo những vì sao và lên tiếng.

"Gần Quỳnh Sơn có một lăng mộ phi tần... Tối nay, vào giờ Tý, nếu ngươi thấy một ánh sáng kỳ lạ xuất hiện trên trời, nhanh chóng đến mộ và mang thi thể của hắn đến lăng mộ phi tần. Ngươi chỉ có một canh giờ, chỉ có một canh giờ để cứu hắn."

"Được!"

Đàm Túng Hoàn quỳ xuống cảm ơn.

Trước khi rời đi, Hư Vân đưa cho Đàm Túng Hoàn một hạt châu và nói.

"Đặt hạt châu này vào miệng hắn, có lẽ nó sẽ có tác dụng."

Nói xong, Hư Vân rời đi mà không ngoảnh lại.

Đến giờ Tý, bầu trời quả thực xuất hiện một ánh sáng lạ, theo sau là những tiếng gầm rú vang lên. Những binh sĩ canh gác đại mộ vội vã chạy ra kiểm tra, nhân lúc đó, Đàm Túng Hoàn lặng lẽ bước vào mộ, đẩy nắp thạch quan và quan tài gỗ, đem thi thể bên trong ra.

Một canh giờ trôi qua, Đàm Tùng Hoàn cõng Túc Cảnh Mặc trên lưng, mặc dù đôi chân bị thương khiến hắn bước đi khó khăn. Hắn không bận tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh, mùi máu tươi vẫn lan tỏa, hắn vẫn kiên định tiến bước, lòng chỉ thầm niệm một canh giờ.

Sau khi xuống Quỳnh Sơn và leo lên ngọn núi vô danh, Đàm Túng Hoàn gần như kiệt sức. Hắn thở hổn hển, cõng Túc Cảnh Mặc trên lưng, bước vào hành lang lăng mộ phi tần.

Một canh giờ sau, khi Đàm Túng Hoàn đưa Túc Cảnh Mặc vào trong lăng mộ phi tần, hắn run rẩy lấy mồi lửa từ ngực, nhẹ nhàng thổi lên. Ánh sáng rực rỡ từ ngọn lửa làm mộ thất bớt phần u ám.

Đàm Túng Hoàn đẩy nắp quan tài ra, phi tần bị trói chặt bên trong hoảng sợ đến mức bật khóc nức nở.

"Đừng khóc."

Đàm Túng Hoàn rút một con dao nhỏ, cắt đứt dây trói cho phi tần và lên tiếng.

"Ngươi đi đi."

Khi phi tần đã chạy thoát, Đàm Túng Hoàn hít sâu một hơi, rồi ôm Túc Cảnh Mặc đặt vào trong quan tài.

Đàm Túng Hoàn nhận thấy nhịp thở của mình đã trở nên không ổn định, hắn hít sâu vài lần. Nhìn Túc Cảnh Mặc như đang ngủ say, Đàm Túng Hoàn khẽ nói.

"Nếu có kiếp sau, ta chắc chắn tới tìm ngươi..."

Đàm Túng Hoàn nói xong liền nhắm mắt, và Đàm Trình cũng cùng chìm vào bóng tối...

Hóa ra... Đại mộ ở Quỳnh Sơn chỉ là nơi chôn cất quần áo và di vật. Linh hồn của Túc Cảnh Mặc bị giam giữ tại Quỳnh Sơn, trong khi thi thể của y lại nằm trong 'Lăng Hoàng Hậu'...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro