Chương 16

"Đàm Trình, bên trong sao rồi?"

Không gian trống vắng hơn một ngàn năm cũng chẳng vì có thêm mười mấy người mà có thêm một chút sinh khí, tiếng nói vang vọng từ đầu này sang đầu khác, nhưng lại không nghe thấy Đàm Trình trả lời.

Im lặng như hòn đá thả xuống biển sâu...

"Đàm Trình?"

Ngô Hải leo lên trên thang gỗ, hướng mặt qua bên kia tường gọi to nhưng vẫn không nghe tiếng trả lời, cậu ta giơ đèn, phía trước như xuất hiện một mảng sương mù dày đặc bao phủ, đèn pin chỉ chiếu được mấy mét, không thấy được đầu kia dây thừng, Ngô Hải lo lắng vội vàng leo xuống thang.

"Kéo dây thừng mau! E là Đàm Trình xảy ra chuyện rồi!"

Vài người vẫn luôn nắm chặt dây thừng đưa mắt nhìn nhau, rồi nhanh chóng kéo sợi dây.

Trương Tuấn ngay khi kéo sợi dây đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Dây thừng căng thẳng tắp, nhưng kéo về lại thấy nhẹ tênh, như là...như là....

"Đầu bên kia không có người!!"

Hà Hạnh kinh hoàng hét lên, buông sợ dây ngồi xổm xuống và ôm đầu run rẩy.

Trương Tuấn không quan tâm đến Hà Hạnh, cậu ra sức kéo dây thừng thật nhanh, khoảng 10 giây sau dây thừng đã được kéo lại hết, đầu dây có dấu vết đứt rời bất thường, nhưng không có Đàm Trình.

...

Đàm Trình ngẩng đầu nhìn tấm biển bằng ngọc trắng kia, chỉ có một chữ "Mặc" khiến cậu suy nghĩ rất nhiều.

Hoàng đế cổ đại hay đặt tên theo những thứ mong ước lúc còn sống của mình lên lăng, tương truyền rằng trên biển hiệu địa cung của Tần Thủy Hoàng viết ba chữ 'Trường Sinh Điện'. Tần Thủy Hoàng cả đời theo đuổi sự trường sinh bất tử, lúc sống không thể hoàn thành, khi chết thì gửi gắm lại, và nhiều nhà khảo cổ học vẫn tin vào điều này.

Mà lăng của vị hoàng đế trước mặt chỉ đơn giản viết một chữ "Mặc", nếu khối ngọc bội mà cậu nhặt được đúng là của chủ nhân ngôi mộ, vậy tên huý của chủ nhân ngôi mộ này rất có thể là Túc Cảnh Mặc.

Đàm Trình suy đoán, chủ nhân ngôi mộ là người thích viết văn, hoặc cũng có thể đây là vị hoàng đế rất tự mãn nên lấy tên mình đặt cho mộ.

Cổng cẩm thạch trắng có hai cánh cửa lớn, có một khe hở khoảng 5cm giữa hai cánh cửa. Đàm Trình lấy đèn pin chiếu vào khe hở, lọt vào tầm mắt là một tấm bia đá màu trắng cao lớn, cậu theo kẹt cửa từ trên nhìn xuống dưới, không thấy then cài. Cậu do dự thử đẩy đẩy cửa đá nhưng nó không nhúc nhích một chút nào.

Đàm Trình ngồi xổm xuống, rọi đèn pin cẩn thận quan sát mặt đất, phát hiện nền phía sau cánh cổng cao hơn ở đây, chắc là loại cổng chặn bằng thanh đồng rồi, kiểu khóa cổng này hay xuất hiện ở triều Hán. Phía sau cổng đào một cái khe nhỏ, đặt một thanh khóa bằng đồng trong khe này, thanh khóa hoạt động bằng trọng lực, đầu trên hình chữ nhật, đầu dưới đổ thêm chì cho nặng và phần giữa đi qua một trục tròn, hai đầu của trục được chèn vào hai bên của rãnh. Khi cửa được đóng từ bên ngoài, đầu trước thanh khóa được nhấn xuống và sau khi đóng, đầu trước khóa nâng lên một cách tự nhiên, ngăn không cho người khác đẩy cửa từ bên ngoài vào.

Mộ của Trung Sơn Tĩnh Vương Lưu Thắng cũng sử dụng cách này, nếu ngôi mộ này thuộc thời đại đó, thì cũng sẽ có thêm một khe nhỏ hình chữ nhật được cắt ở hai bên cánh cửa và chèn thêm một thanh gỗ chống hai phiến cửa nữa nhưng có lẽ thanh gỗ đã mục nát rồi.

Loại cổng này không thể nào tự mở một mình, Đàm Trình đứng lên đang muốn quay lại thì cửa đá cẩm thạch trắng đột nhiên phát ra tiếng cọt kẹt.

Nghĩ rằng cổng đá sắp sụp, Đàm Trình vội vàng tránh sang một bên, nhưng cánh cổng đá lại dần mở ra ngay trước mắt.

Vì có then đồng chắn nên cửa đá khi mở ra phát tiếng ầm ầm, phần đá dưới cổng đè ép lên thanh khóa đồng vỡ vụn ra từng mảnh.

Đàm Trình ngơ ngác nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt, đáng lẽ ra cậu phải chạy đi thật xa nhưng lại chỉ đứng ngẩn ra nhìn khung cảnh bên trong.

Cậu không nhịn được mà từng bước tiến về phía trước và bước vào khe cửa chưa được mở hết, khung cảnh lúc nãy nhìn từ kẹt cửa không thấy rõ, nhưng giờ phút này lại nhìn thấy rõ ràng.

Khác với bên ngoài địa cung toàn một màu trắng, bên trong là một hành lang kéo dài nối với một cái đình yên vũ, hành lang vẫn giữ nguyên bộ dáng ban đầu, Đàm Trình đoán nó hẳn là xây bằng đá. Đến gần đình, trên đỉnh đình rớt xuống rất nhiều bụi ngói, cậu chỉ thấy toán ngói rơi rớt, có lẽ thanh chống trên mái đình làm bằng gỗ.

Mái lăng tròn nhẵn treo đầy những bức bích họa tinh xảo, Đàm Trình giơ đèn pin rọi vào xem, phía tây vẽ cảnh ngựa xe cuồn cuộn, diễn tả một cuộc chiến tranh cổ đại trên thảo nguyên hoang vắng, giữa bức tranh là đường phố sinh động như thật, hoàng thành phồn hoa, phía nam non xanh nước biếc, phía bắc băng tuyết bao trùm.

Đây, đây là tranh vẽ miêu tả lại xã hội thời ấy!

Đàm Trình cầm máy ảnh vội vàng chụp vài tấm, loại bích họa chôn sâu ngàn năm như thế này, chỉ cần tiếp xúc với không khí mặt đất rất nhanh chóng sẽ phai màu.

Đây là lăng mộ đẹp nhất mà Đàm Trình từng gặp qua...

Bước từng bước về phía trước, toàn bộ tâm trí của Đàm Trình đều tập trung về phía quan tài đặt ở cuối hành lang.

Tựa như không nhìn thấy hai căn phòng cất đầy trân bảo, cũng không thấy mười lăm ngọn đèn vàng chạm trổ hình rồng, phượng hoàng đặt cạnh quan tài, Đàm Trình chỉ từng bước đến gần chiếc quan tài bằng cẩm thạch trắng kia.

Người rốt cuộc là ai, lịch sử có phải đã sai sót rồi không, làm mất đi vương triều của người...

Quan tài bằng đá cao gần một mét, giá gỗ đặt quan tài đã mục hết từ lâu, Đàm Trình nhìn những phong cảnh tuyệt đẹp được khắc trên quan tài rồi chậm rãi bước lên bậc đá.

Trên thềm đá rơi rớt rất nhiều vật quý, có lẽ là do bọn trộm mộ đánh rơi trong lúc trộm đi.

Lăng mộ đã bị trộm, khối ngọc bội cậu nhặt được chắc là vật tùy thân của chủ nhân ngôi mộ, Đàm Trình siết chặt ngọc bội và đi về phía quan tài.

Nắp quan tài bị đậy xộc xệch, Đàm Trình đoán rằng bọn trộm mộ đã cạy mở nó để lấy vật quý rồi tùy ý đóng lại. Có lẽ thi thể hoàng đế đã thối rửa lâu rồi, nhưng hy vọng có thể sót lại vật gì đó, như con dấu, chạm ngọc, cái gì cũng được, chỉ cần có thể nói cho cậu biết y là ai.

Như là hạ quyết tâm, Đàm Trình hít một hơi thật sâu rồi giơ tay lên từ từ đẩy quan tài ra.

Cũng chính trong khoảnh khắc đó, Đàm Trình như quên cả thở.

Mái tóc đen dài được vấn lên, mũ miện tinh xảo cũng không thể che đi vầng trán cao đầy của người trước mặt, hốc mắt sâu, mũi cao thẳng, môi mỏng không còn huyết sắc có hơi trắng bệch, nhưng cũng không làm suy giảm sự uy nghiêm trên người y.

Đàm Trình có thể tưởng tượng, khi người đàn ông này mở mắt ra sẽ là một người rất đẹp.

Như là đọc được suy nghĩ của cậu, đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra, như hoa đào cong lên một ánh cười, đôi mắt đen láy như mực không thể hòa tan, giống như ánh trăng sáng giữa trời đêm.

Đôi môi đầy đặn nở một nụ cười chói mắt, khiến người ta vô tình rơi vào đó, Đàm Trình nín thở nhìn chằm chằm không muốn rời mắt.

Y...!!!

Nhưng trong nháy mắt, Đàm Trình chợt tỉnh lại, vội vàng lùi ra khỏi quan tài, nhưng bị một lực từ phía sau đánh ngã xuống đất.

Đàm Trình chưa kịp đứng lên thì đã bị quỷ hồn kia dùng chân đạp vào mặt.

"Là ngươi đánh thức trẫm sao?"

"Cái, cái gì?"

"Ồ, có vẻ như thính lực cũng không được tốt lắm, ta nói..."

"Đàm Trình!!"

Y chưa nói xong thì chỗ cổng lớn địa cung có hơn mười người bước vào, Túc Cảnh Mặc nhấc chân ra khỏi mặt của Đàm Trình, cười nhạo một tiếng.

"Dẫn bọn chúng cút đi, nếu không ta sẽ giết hết."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro