Chương 20
Khuôn mặt trắng nõn mịn màng, nhìn nghiêng lại lộ ra vẻ góc cạnh và lạnh lùng, thứ khiến người ta say đắm nhất chính là đôi mắt hoa đào nhìn như đang cười mà không phải cười, đôi mắt đen sâu thẳm, khóe mắt cong lên tựa như cánh hoa đào. Lông mi dài, ánh mắt long lanh, dao động tựa như dòng nước chảy, làm người ngắm tưởng như đang trong men say, rất đẹp.
"Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh. Lâm khứ thu ba, khiếu nhân tâm đãng ý khiên..." (*), trong một thoáng, Đàm Trình tựa hồ có thể cảm nhận được hết vẻ đẹp trong đoạn miêu tả đôi mắt đào hoa của người xưa...
Mà gò má người ấy gần trong gang tấc, không cần nghĩ cậu cũng biết vừa nãy cậu đã chạm môi vào đâu.
(*): tạm dịch: Liếc mắt lại, mỉm một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh. Ánh mắt long lanh như sóng nước mùa thu, làm đắm say lòng người. Câu đầu gốc trong Trường hận ca của Bạch Cư Dị miêu tả sự đẹp của Dương quý phi.
Quỷ hồn tới gần lẽ ra bầu không khí phải lạnh lẽo âm u, nhưng sự âm u lại bị một nụ hôn đột ngột đánh vỡ thành trăm mảnh. "Sự cố" bất ngờ làm Đàm Trình theo quán tính lùi lại mấy bước.
Sự xấu hổ bắt đầu lan ra khắp không khí.
Túc Cảnh Mặc nâng ngón tay thon dài khẽ chạm gò má, cong môi liếc nhìn Đàm Trình đang lui bước, rồi bước về phía trước vài bước nói.
"Trẫm thực không ngờ ngươi vẫn dám đến đây."
Nói rồi y nhìn đạo sĩ kia.
"Lần này mang theo cả đạo sĩ, muốn tiêu diệt trẫm sao?"
"Không phải!"
Đàm Trình không chút suy nghĩ vội vàng phủ nhận nhưng không nghĩ đến ngoài cậu, ba người khác đều đều nghe được lời nói của Túc Cảnh Mặc.
Khương Bình nghe tiếng quay đầu lại hỏi.
"Cái gì không phải?"
"Không có gì..."
Nhìn chằm chằm Đàm Trình đang nhíu mày, Khương Bình trong lòng càng cảm thấy tò mò và nghi ngờ về Đàm Trình, chắc chắn là cậu biết gì đó nhưng giấu diếm không nói ra. Vừa rồi rõ ràng chẳng ai nói chuyện, Đàm Trình lại đột nhiên nói lên hai chữ...
Trong đầu của Khương Bình chậm rãi có một suy đoán, hắn nhìn quanh bốn phía, sau đó cười nói.
"Có ai đâu nhỉ, tôi còn tưởng trong đây còn có ai khác đang nói chuyện với cậu đó."
"Anh tưởng tượng nhiều quá rồi đó."
Đàm Trình cố gắng trưng ra một nụ cười ôn hòa giả tạo nói.
"Tập trung làm việc của anh đi, tôi còn về nhà nữa, hôm nay là ngày nghỉ của tôi đó."
"Ngươi thật kì quái, rõ ràng ngươi có thể nói với tên đạo sĩ kia là trẫm ở đây, hắn muốn tiêu diệt quỷ hồn mà, không phải sao?"
Đàm Trình biết Khương Bình đã để ý cậu, nên khi Túc Cảnh Mặc nói chuyện, cậu không thể trả lời cũng không thể hoạt động ánh mắt, chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy Túc Cảnh Mặc.
Lão đạo sĩ đã bày biện xong đồ đạc, ông ta cầm kiếm gỗ đào đi khắp nơi múa may, vừa múa vừa rải gạo nếp.
Chạy khắp nơi trong đường hầm, dĩ nhiên cũng không thể tránh được nhiều lúc đến gần Túc Cảnh Mặc đang đứng xem kịch vui, mắt thấy thanh kiếm gỗ đào kia vung đến người của y, mà y vẫn đứng im chỗ đó không nhúc nhích, Đàm Trình bỗng lo lắng.
Tránh đi nha!
Có lẽ Đàm Trình đánh giá cao tài làm phép của đạo sĩ rồi, kiếm gỗ đào xuyên qua người của Túc Cảnh Mặc như xuyên qua không khí, không gây một chút thương tổn nào cho y.
"Kiếm pháp này vung ba lần, lần đầu là đuổi vận đen, mới vừa nãy ở dưới chân núi đã đã làm, lần thứ hai này là để trừ tà khí, vừa múa kiếm vừa rải gạo nếp tẩm máu chó mực, những con ma quỷ nhỏ sẽ không chịu nổi."
Đạo sĩ vừa nói vừa thò tay vào ngực móc ra ba tấm bùa vàng, Đàm Trình thấy bùa không vẽ gì thì cảm thấy hơi khinh thường đạo sĩ này, đã lừa tiền thì cũng phải làm cho tốt chứ.
Tuy nhiên chưa đầy nửa phút sau thì suy nghĩ này đã bị đánh vỡ, ba lá bùa được đốt trên ngọn nến trắng đang cháy dần hiện ra một hoa văn màu đỏ. Cậu chưa kịp xác định hoa văn đó là gì thì chúng đã cháy hết.
Đạo sĩ rót ít nước trộn với tro làm thành nước bùa, rồi lại niệm chú gì đó cho nước bùa.
Sau đó, ông ta hớp một ngụm nước bùa, phun lên kiếm gỗ đào.
"Bùa này là bảo vật nhà ta, lần trước cho cô cảnh sát kia uống một lá, giờ cũng chỉ còn ba lá cuối cùng này, tiếc quá, tiếc quá..."
Khương Bình làm sao có thể không hiểu ý của đạo sĩ, hắn chỉ cười đáp.
"Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ ngài."
Lão đạo sĩ nhắm mắt vui vẻ gật đầu nói.
"Được, vậy tôi bắt đầu làm phép ngay."
Nhưng mà lần này khác với hai lần trước, lão đạo sĩ cầm hai cành liễu cắm ở cửa đường hầm, sau đó cắm dọc đường hầm cách mỗi 5 mét một cành cho đến cuối đường.
"Đây là đang làm gì vậy?"
Đàm Trình nhịn không được hỏi.
Lão đạo sĩ giả vờ ho khan, nghiêm mặt nói.
"Bước cuối cùng này chính là diệt quỷ, cành liễu sẽ hạn chế cử động của quỷ hồn, trừ tà cũng phải qua nhiều công đoạn, đoạn này xong sẽ qua công đoạn tiếp theo."
"Hạn chế cử động sao?"
Đàm Trình liếc nhìn Túc Cảnh Mặc bên cạnh đang ung dung ngắm nghía nhẫn ngọc trên tay, không biết nên nói gì tiếp.
"Đó là điều tất nhiên."
Đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào dính nước bùa thì thầm.
"Ngọc thanh có mệnh, cáo hạ tam nguyên; thập phương tào trị, bẩm nhận sở tuyên; các thống cấp dưới, lập đến đàn trước; chuyển dương đại hóa, khai tế người thiên; cầu xin kiếm gỗ đào thần, giáng xuống nhân gian thiên địa tuần, mỗi người hại ngô nhữ không sợ, tiểu pháp tế phi kiếm, đánh giết ác nhân mệnh vô tồn, ngô phụng phi kiếm lão tổ sắc, thần binh khẩn cấp như pháp lệnh!"
Ngay sau đó, cả Đàm Trình cũng phát hiện thanh kiếm của đạo sĩ khác hẳn với lúc đầu, ông ta nhắm hai mắt, giương kiếm ra, chân tay chậm rãi giang thành thế, thanh kiếm trong tay lưu loát vẽ ra từng độ cung, cứ tưởng rằng ông ta lại vừa đọc khấn vừa huơ kiếm linh tinh, nào biết bất thình lình, mũi kiếm như lấy hết sức bình sinh lao thẳng vào nơi Túc Cảnh Mặc đang đứng!
Túc Cảnh Mặc tự nhiên nhìn thấy sự thay đổi này, tập trung suy nghĩ và xoay người né tránh thanh kiếm gỗ kia, y vung tay áo và hất thanh kiếm ra nhưng khi ống tay áo chạo vào thanh kiếm gỗ lại bị cháy thủng 1 mảng.
Đạo sĩ bị một đòn này làm cho loạng choạng lùi lại vài bước, nhưng không bỏ chạy mà cầm lấy thanh kiếm gỗ đào lao về phía trước, chém về phía Túc Cảnh Mặc.
Túc Cảnh Mặc biết thanh kiếm gỗ dính nước bùa không thể chạm vào được, y nhìn lão đạo sĩ này hoàn toàn khác trước kia, hừ lạnh một tiếng.
"Nhìn thế nhưng cũng có chút đạo hạnh, đáng tiếc ngươi cũng chỉ là một tên súc sinh lừa gạt mà thôi!"
Nói xong, y giẫm lên bức tường đá phát huy sức lực lướt qua cành liễu, rồi xuyên qua cánh cổng sắt của đường hầm, bay vào trong cổ mộ.
Đạo sĩ như bị nhập, mất đi vẻ rụt rè ban đầu, ông ta như phát điên phá sập cửa sắt bằng một sức mạnh kỳ lạ.
"Xảy ra chuyện gì thế này?!"
Khương Bình kinh ngạc nhìn cánh cổng sắt bị phá sập.
"Có lẽ ông ta bị cái gì nhập vào rồi."
Ném lại một câu, Đàm Trình vội vàng đuổi theo hướng Túc Cảnh Mặc rời đi.
Khương Bình nhìn thấy tình huống này cũng biết lão đạo sĩ nhất định có năng lực, đã tìm ra "thứ" mà Đàm Trình muốn che dấu, suy nghĩ một chút, hắn nói với người bạn cũ vẫn còn đang choáng váng: "Chú La, chú ra khỏi đây trước đi, đừng ở thôn Ninh Hóa, nếu sau 6 giờ không thấy cháu về thì phiền chú đưa cái này cho cục trưởng dùm cháu."
Nói xong hắn đưa ông La một túi giấy rồi cũng xoay người chạy vào bên trong cổ mộ.
Đàm Trình thật sự không biết nên giải thích như thế nào tâm trạng của mình lúc này, cậu là người làm khảo cổ, theo lẽ thường, càng ít phiền toái thì càng tốt.
Nhưng hiện tại cậu lại đang lo lắng 'phiền toái' sẽ bị đạo sĩ làm bị thương. Đàm Trình không ngốc, thi thể bọn trộm mộ trong đường hầm là bị ai giết, cậu đoán được.
Vị hoàng đế đó làm sao có thể cho phép kẻ khác xâm chiếm lãnh địa của mình? Có lẽ Giang Ba cũng là do y giết.
Đáng lẽ Đàm Trình phải trốn đi, đáng lẽ phải để đạo sĩ này diệt trừ linh hồn của vị hoàng đế còn vương lại trên trần gian hơn ngàn năm kia, nhưng mà...cậu không muốn.
Túc Cảnh Mặc cũng không đi xa, mà chỉ tới khu hành lang trống bên ngoài địa cung, y nhìn đạo sĩ đã bị chuột tiên khống chế, nháy mắt luồn ra phía sau lưng ông ta, duỗi tay không chút do dự chụp vào trái tim đạo sĩ.
Túc Cảnh Mặc từ từ lôi ra chuột tiên bám vào bên trong lão đạo sĩ.
"Ngươi, cũng không thể làm ra tội ác như vậy!"
"Làm điều ác? Thế không biết tên súc sinh nào muốn ta tan thành tro bụi, mà bám vào một người sống để tiêu diệt ta?"
Túc Cảnh Mặc cười lạnh, chán ghét ném chuột tiên xuống đất nói.
"Quả nhiên chỉ là một con thú ngu xuẩn, cho dù có tu luyện mấy trăm năm cũng không bỏ được cái thói hèn hạ."
Chuột tiên tuy là tiên, nhưng mà 600 năm trước nó mới tu luyện thành Địa Tiên, nó sinh tại ngọn núi này. Sau khi thành Địa Tiên, khu núi này là do nó quản, nhưng trong núi lại có một lăng mộ hoàng đế. Lăng mộ này đừng nói đến những con thú khác, ngay cả nó là tiên cũng không thể bước vào ngôi mộ này nửa bước.
Điều này khiến nó bị những Địa Tiên khác chế nhạo trong thời gian dài nên từ lâu đã căm ghét vị hoàng đế này.
Lúc nó mới thành tiên không lâu, cũng là khoảng hơn 500 năm trước, hoàng đế triều đại lúc ấy biết ngọn núi này có đủ vàng bạc châu báu để vực dậy cả quốc gia, nên đã sai quân lính đến đây để lật khu mộ cướp kho báu.
Nó là tiên, không thể làm hại người phàm, đành nhờ Thiên Lôi hạ sấm sét xuống cảnh báo nhưng cũng không thể làm chùn bước đội quân.
Mắt thấy ngọn núi sắp bị đào xuyên, đột nhiên vang lên một tiếng động lớn, tiếp theo xảy ra chuyện khiến nó sẽ vĩnh viễn không thể quên được.
Cổng lăng mộ mở ra, đế vương đã tỉnh, gương mặt đẹp đến chao đảo đất trời, đôi mắt đào hoa luôn mang ý cười như một công tử văn nhã vô hại, một minh quân, nhưng đêm hôm đó, y vung kiếm giết sạch cả đội quân không một chút do dự.
Chuột tiên chạy lên muốn chắn cho vị tướng quân đang trọng thương, nhưng lại bị hoàng đế này chém một nhát kiếm đứt lìa tiên thể của nó.
Tại sao? Tại sao lại như vậy? Nó là tiên, y tuy là hoàng đế nhưng cũng chỉ là quỷ hồn, tại sao nó lại bị đánh bại?!
Nó không cam lòng, đây là lãnh địa của nó, vì sao nó không thể động vào y, mà ngược lại còn bị y chém suýt chết!
Nhưng nó cũng không dám tiến lên lần nữa, vì nó từng thấy người nọ chém giết ngàn người nhưng vẫn luôn giữ một nụ cười...
Túc Cảnh Mặc nhìn chuột tiên đang căm tức trừng y, một hồi lâu mới tựa nhớ ra đã từng thấy nó ở đâu hỏi.
"Chẳng lẽ ngươi chính là con chuột lần đó hiện nguyên hình núp trong góc? Bao nhiêu năm rồi mà vẫn không một chút tiến bộ gì sao?"
Chuột tiên đầy oán hận nhìn Túc Cảnh Mặc, ác độc nói.
"Làm điều ác như vậy, ngươi không sợ sẽ mãi mãi không được luân hồi sao? Đúng là hủy hoại hết công đức lúc còn sống!"
"Luân hồi?"
Như nghe được một chuyện cười, Túc Cảnh Mặc ngửa mặt lên cười to.
"Ta đã chết ít nhất cũng đã 1500 năm rồi nhỉ? Nếu có thể luân hồi, thì cũng không biết là kiếp thứ bao nhiêu rồi. Thật ra ta cũng muốn hỏi "đại tiên" đây, vì sao hồn của ta vẫn mãi ở nơi này thế?"
Những lời này khiến chuột tiên ngây người, kỳ thật chuyện này nó cũng không nghĩ tới, theo lý mà nói thì vị hoàng đế này vốn phải đầu thai từ lâu, nhưng chẳng hiểu vì sao mà đến tận bây giờ Hắc Bạch Vô Thường cũng không ghé...
Nhưng y có luân hồi hay không cũng không phải thứ chuột tiên quan tâm nhất, lý do nó mạo hiểm tính mạng bám vào người sống đến giết y là vì nguyên nhân khác khiến nó lo lắng hơn.
Mấy trăm năm trước hoàng đế này vừa tỉnh thì đã chết hơn ngàn người, lần này thức tỉnh chỉ sợ lại xảy ra một vụ thảm sát nữa, một đại thảm kịch.
"Lần này ngươi muốn giết hết mấy nhà khảo cổ này sao?"
Nó có chút không hiểu, mặc dù đã xảy ra ba vụ án mạng, nhưng nói đến cùng cũng không phải do vị hoàng đế này trực tiếp ra tay. Vị hoàng đế này tỉnh lại đã nhiều ngày nhưng chỉ giết một người tiến vào khu mộ...
"Khảo cổ?"
Túc Cảnh Mặc hơi nhướng mày nói.
"Thật ra ta cũng thấy tò mò về những "nhà khảo cổ" này, từng người..."
"Này, anh có sao không?"
Túc Cảnh Mặc chưa kịp nói xong thì đã bị một giọng nói cắt ngang, sắc mặt của y tối sầm lại nhưng sau đó mỉm cười che giấu nó đi.
...
Tác giả có lời muốn nói:
Túc Cảnh Mặc: Người này quả nhiên là đang tìm chết.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro