Chương 63

"Không... không..."

Lý Quốc Hiền la hét trong giấc ngủ đã đánh thức vợ nằm bên cạnh.

Trương Vĩnh Cầm nhanh chóng bật đèn ngủ và lấy kính mắt trên nóc tủ đeo vào.

"Ông ơi! Này ông ơi, tỉnh lại!"

Lý Quốc Hiền đổ mồ hôi như tắm và nhíu chặt mày, nhưng dù cho Trương Vĩnh Cầm có gọi thế nào cũng không tỉnh lại, ông ta chìm trong giấc mộng không có cách tỉnh dậy.

Trong giấc mộng, ông ta lơ lửng trên không trung và nhìn xuống mọi thứ đang diễn ra trước mắt. Cách 10m dưới mặt đất, có một đám người và một trong số đó là ông ta lúc trẻ. Đám người này có vẻ như là đang đi trộm mộ, phía trước là bạn bè quen thuộc, còn người đi bên cạnh Lý Quốc Hiền thời trẻ chắc hẳn là người quen nhưng không thể thấy rõ mặt.

"...Tề...Anh có thật sự chắc chắn có thứ như vậy trong ngôi mộ sao?"

Lý Quốc Hiền lúc trẻ hỏi người đàn ông bên cạnh.

Người đàn ông gật đầu nói.

"Trong sách có ghi, tôi chắc chắn là ở đây."

Lý Quốc Hiền lơ lửng trên không nhìn hình ảnh trước mắt, đầu óc choáng váng, nhưng sâu trong tâm lại cảm thấy sợ hãi. Nhìn bản thân mình lúc trẻ đi bên cạnh người đàn ông không thấy rõ mặt cũng không nhớ tên kia, Lý Quốc Hiền há mồm hô to, muốn gọi bản thân mình cách xa người đàn ông này ra, lại phát hiện không thể mở miệng.

Trong lúc ông ta đang lo lắng thì hình ảnh đột nhiên thay đổi, trước mắt là nhóm khảo cổ đứng trước cổng đá địa cung, khi cánh cổng địa cung dần mở ra, mấy đồng đội đi phía trước đột nhiên miệng sùi bọt mép, ngã xuống chết ngay tại chỗ.

Lý Quốc Hiền sợ tới mức la thất thanh, nhưng hình ảnh lại chợt thay đổi, lúc trong vài cái mộ, lúc thì trong bối cảnh khác, thay đổi vài khung cảnh, tuổi của ông ta cũng lớn dần theo, bạn bè bên cạnh cũng thay đổi hết, chỉ có duy nhất người đàn ông không thấy rõ diện mạo kia cứ đứng bên cạnh ông ta.

Mãi đến một ngày mưa, Lý Quốc Hiền ở gần 50 tuổi thì nhận được một cuộc điện thại từ một người bạn trong ngành địa chất nói là một khu cổ mộ được phát hiện ở thôn Ninh Hóa hướng Tây Bắc.

Thế kỷ 21 đã đến, vào lúc mọi người đang reo hò mừng thiên niên kỷ mới, Lý Quốc Hiền nửa đêm đến hầm bồi táng hôi thối hơn một ngàn thi thể tìm kiếm một thứ gì đó, và cuối cùng ...

Ông ta tìm được rồi...

Sau đó, Lý Quốc Hiền lơ lửng trên không đã đoán được, đồng thời cũng nhớ ra người bên cạnh là ai, Tề Khang Thắng...

Mười năm trước, là thành viên trong phái Phát Khâu.

Nhưng người đàn ông đó... đã chết...

Mười năm trước, người đàn ông đó đã chết ở núi hang hổ Bình Dao, Sơn Tây rồi...

Lý Quốc Hiền còn chưa kịp nhớ lại sự việc, trong nháy mắt ông ta thấy mình đang nằm trong quan tài, vừa mở mắt liền thấy mình đang nằm trên một đống xương cốt. Ông ta hoảng sợ muốn đứng dậy nhưng phát hiện bản thân không thể động đậy!

Trước mặt ông ta là một con quỷ cả người thối rữa đang lảo đảo bước lại gần.

"Không!! Không, đừng tới đây!! Đừng tới đây!"

Lý Quốc Hiền hoảng sợ giãy giụa, nhưng lại kinh hoàng hơn khi thấy những bộ xương khô đó bật dậy ôm chặt lấy chân ông ta níu xuống.

"Aaaaaaaaa!"

Cả người con quỷ thối rữa đến chẳng nhận ra là ai, khắp người toàn là máu, nó đứng trước mặt Lý Quốc Hiền và nhìn chằm chằm ông ta bằng hốc mắt đen ngòm, trong cái hốc mắt đó còn chảy ra máu tươi. Cái miệng nó hé ra nhưng lại không nói lời nào, vì nó chẳng có đầu lưỡi, trong khoang miệng nó cũng có máu, chỉ có khung xương hàm nghiến lại phát ra những tiếng kin kít rợn người.

Nhưng dù là như thế, Lý Quốc Hiền dường như có thể nghe thấy nó đang nói gì.

Nó đang nói.

Đền mạng! Tao muốn mày đền mạng!

"Không phải, không phải tao giết chúng mày!"

Trương Vĩnh Cầm không biết chồng mình mơ thấy cái gì. Kết hôn mấy chục năm rồi, bà chưa từng thấy chồng mình gặp ác mộng như thế này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bà cố gắng lay mạnh chồng mình, lo lắng gọi.

"Này, ông ơi, ông bị làm sao vậy?"

Tuy nhiên, dù cho bà có lay thế nào thì Lý Quốc Hiền cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Bắt đầu vào thu trời đêm trở lạnh, nhưng ông ta lại đổ mồ hôi đầy mặt.

Bà nghe nói có nhiều người cao tuổi nằm mơ ác mộng rồi sau đó chết đi, nhưng Lý Quốc Hiền trước nay đều khỏe mạnh không có vấn đề gì, tại sao đột nhiên lại như vậy?!

Không biết thời gian đã qua bao lâu, thấy tình trạng Lý Quốc Hiền càng ngày càng trầm trọng hơn, Trương Vĩnh Cầm sợ đến chảy nước mắt.

"Ông ơi! Ông ơi!"

Vừa kêu to, Trương Vĩnh Cầm vừa run rẩy cầm điện thoại định gọi cấp cứu, nhưng bà chưa kịp mở khóa điện thoại thì Lý Quốc Hiền đột nhiên hét to một tiếng rồi bật dậy.

Vừa tỉnh lại, ông ta hoảng loạn nhìn xung quanh, tay phải ấn chặt lồng ngực nơi trái tim đang đập liên hồi, thở hổn hển.

"Trời ơi! Ông làm sao vậy! Tại sao đột nhiên lại bị bóng đè? Ông làm tôi sợ muốn chết!"

Thấy chồng mình tỉnh lại, Trương Vĩnh Cầm ném di động xuống, òa khóc nói.

"Chắc là do uống rượu nhiều rồi nằm mơ không tỉnh lại này, tôi đã nói là ông đừng có uống nhiều rồi mà, nếu ông say rượu rồi cứ vậy... chết đi... hức...hức...tôi biết làm sao bây giờ!"

Trương Vĩnh Cầm khóc nức nở, Lý Quốc Hiền còn chưa hết hoảng sợ, nghe tiếng khóc ầm ĩ, ông ta nóng nảy quát lên.

"Được rồi! Đừng khóc nữa, này có cái gì đâu mà khóc, tôi còn chưa chết mà bà khóc cái gì?!"

"Ông... ông còn nói tôi ồn ào sao!? Nếu không có tôi, ông đã chết ở trong mơ đó rồi! Đồ chẳng biết đúng sai."

Cưới nhau bao nhiêu năm, lớn tuổi rồi, cũng không muốn to tiếng với nhau nữa, nên Trương Vĩnh Cầm vốn hiền lành cũng chỉ thở dài một hơi, lau nước mắt.

"Ông à, ông mơ thấy gì vậy, tôi nghe ông nói cái gì sống sống chết chết, là gì vậy?"

Cũng biết Trương Vĩnh Cầm chỉ là quan tâm đến mình, Lý Quốc Hiền cũng không thật sự nổi giận, nhưng có những chuyện cho dù là vợ chồng, ông ta cũng không nói cho bà biết.

"Không có gì, chỉ là ác mộng thôi, tôi cũng không nhớ rõ."

Lý Quốc Hiền xuống giường, mặc áo khoác vào rồi nói.

"Tôi không ngủ lại được nữa, bà ngủ trước đi, tôi xuống bếp uống nước rồi đến phòng đọc sách làm chút chuyện."

"Hay tôi đi hâm sữa bò cho ông nhé?"

Lý Quốc Hiền xua tay, ông cau mày nói.

"Thôi, lâu lâu mới có một kỳ nghỉ dài, bà ngủ đi, lát nữa cần gì tôi gọi bà."

Nói xong, ông ta đi vào phòng làm việc.

Kệ sách chất đầy sách trong phòng làm việc có thể trượt sang hai bên, và đằng sau kệ là một cái két sắt do ông ta lắp đặt.

Khóa cửa phòng, Lý Quốc Hiền chậm rãi mở két sắt ra, trong két không có tiền tài gì, chỉ có mấy quyển sách ố vàng kẹp vài bức thư, và một cái hộp gỗ. Nghĩ đến ác mộng kia, ông ta chợt sợ hãi, rút những bức thư ra đốt.

Ông ta mở đến chiếc hộp gỗ, một viên gì đó màu trắng và bé như một hạt đậu nành nằm bên trong, nó tỏa ra thứ ánh sáng kỳ lạ trong đêm tối. Nhìn thứ này, khuôn mặt ông ta tràn đầy nếp nhăn mặt lộ ra một nụ cười quái dị.

Chỉ một viên Ngột Cốt nhỏ như thế này đã khiến ông tốn hơn nửa cuộc đời để có...

...

Trời đêm đen kịt như có ai đó lấy mực bôi lên bầu trời, ngay cả một ánh sao nhấp nháy cũng không có.

Cái lạnh của mùa thu theo gió phả vào người, Đường Gia Minh siết chặt áo khoác, hai chân không ngừng chuyển động. Khi nghe phía dưới có tiếng động, hắn vội vàng đi đến cửa đường hầm hỏi Đường Kiệt nãy giờ vẫn đứng đó.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không biết nữa..."

Nhìn đường hầm đứng bên ngoài chẳng thấy được gì, Đường Kiệt suy nghĩ mộ chút rồi nói.

"Để tôi vô xem thử."

Nói xong, Đường Kiệt cầm công cụ, thắt chặt dây giày tiến vào đường hầm.

Đường Dĩ Hồng cũng nghe được tiếng động lạ bước đến đây, nhưng chỉ một lúc sau, Đường Kiệt chạy ra ngoài chửi rủa.

"Mẹ kiếp, không biết bên trong xảy ra chuyện gì, tôi vừa đi được một nửa thấy có hơi nóng, tiếp tục đi xuống dưới cửa thông đạo thì thấy có ánh lửa! Còn có mùi hôi của lưu huỳnh nữa! Hình như bên trong đang cháy!"

"Lửa?"

Đường Dĩ Hồng sửng sốt hỏi.

"Bên trong cháy sao?"

"Chắc chắn là cháy to rồi! Mẹ kiếp, cháy sáng lóa cả cái mộ."

Đường Kiệt lắc lắc đầu nói tiếp.

"Tôi mới tới cửa thông đạo thôi mà đã sợ chết khiếp, hai thằng nhãi đó nếu không bị thiêu cháy thì cũng bị ngạt thở chết, tuyệt đối không thể sống được đâu!"

"....."

Đường Dĩ Hồng cũng không ý kiến gì, bắt Đàm Trình và Ngô Hải vào trong mộ là chủ ý của Đường Gia Minh, nếu giờ chết người gã cũng không biết tiếp theo nên làm gì, thêm cả vụ cháy to này nữa...

"Lửa lớn thế này không biết có thiêu trụi hết cả mộ không nữa?"

Đường Gia Minh suy nghĩ rồi nói.

"Tôi nghĩ là không, lửa này bén do lưu huỳnh trong vách mộ, những thợ xây mộ lúc ấy cũng không muốn tự mình làm mình bị thiêu cháy trong mộ đâu, nên lưu huỳnh nhiều lắm cũng chỉ là một ít để đe dọa thôi."

"Còn hai thằng kia chết hay không thì tôi không biết."

Đường Dĩ Hồng nhìn chằm chằm Đường Gia Minh, một lúc lâu sau, gã nheo nheo mắt nói.

"Tao nhớ mười năm trước ba mày cũng đến núi hang hổ này rồi mà, đường hầm này là tụi tao đào, nhưng lúc ba mày đến đây chắc cũng đào cái đường hầm khác chứ đúng không? Chẳng lẽ mày không biết sao? Tao cứ suy nghĩ mãi, không biết vì sao mày không cho tụi tao đào hầm từ bên kia núi, mà phải chọn chỗ này...Nếu đào đường vòng đến thẳng cửa hầm mộ, né hết mấy cái bẫy kia thì chẳng phải an toàn hơn sao?"

Nghĩ đến chuyện mười năm trước, Đường Gia Minh cắn chặt răng nói.

"Chắc anh cũng nghe người duy nhất sống sót lúc ấy nói rồi mà, nếu vào mộ thông qua đường đó sẽ bị gì rồi đúng không?"

Đường Dĩ Hồng có nghe nói về điều này, nhưng mà cái tên sống sót lại là một lão già chẳng đáng tin.

"Ha ha, mấy lời ông ta nói mày cũng tin sao?"

Đường Dĩ Hồng cười thành tiếng, nhưng sau khi cười xong thì cũng rơi vào trầm tư. Vốn dĩ hôm đó gã cũng sẽ tham gia nhưng vì vài lý do cá nhân nên gã đã bỏ lỡ, cũng vì chuyện đó nên đã cứu gã một cái mạng. 30 người tìm cách vào mộ trong hai tháng, cuối cùng chỉ có ba người đi ra. Nhưng ba người này chỉ vài ngày sau đã chết, nhưng chẳng phải chết bình thường là đến ngày thứ bảy cơ thể đột nhiên biến thành xương trắng... như đã bị nguyền rủa.

Người sống sót duy nhất chính là kẻ đã khởi xướng ra cuộc trộm mộ này... Lý Quốc Hiền.

Có một số thứ gã không hiểu rõ, nhưng cái tên Đường Gia Minh này có 'tuệ nhãn', biết thuật phép chắc hẳn là biết được chút gì đó.

"Mộ này chỉ có thể vào bằng cổng chính. Nó là đường chết, nhưng cũng là đường sống duy nhất để vào. Chỉ có thể chân chính đi qua hành lang, chân chính vào mộ thất, hẳn là chỉ có người trong hoàng tộc mới hiểu được cấu tạo các bẫy rập trong kia...Tất nhiên, điều đó cũng phải phụ thuộc vào may mắn nữa."

...

Đại Mộ thôn Ninh Hóa, Khúc Chí Văn dụ mấy người đứng bên ngoài vào mộ thất, sau đó nhờ trận pháp của Đại Mộ và sự hỗ trợ của Túc Cảnh Mặc, cậu ta mới có thể chạy thoát ra ngoài.

Túc Cảnh Mặc nhốt mấy người kia trong địa cung, theo Khúc Chí Văn đến cửa đường hầm và nói.

"Chuyện ngươi đã hứa sẽ làm cho trẫm một việc, hy vọng ngươi giữ lời."

Khúc Chí Văn gật đầu, dở khóc dở cười nói.

"Tôi đi theo Khương Bình tới Tây An chuyến này, chẳng được lợi gì mà cứ như đang rước..."

Nhìn thấy cặp mắt cong cong của Túc Cảnh Mặc, Khúc Chí Văn đành nuốt lại nửa câu còn lại vào bụng.

"Vâng, cảm ơn bệ hạ."

Cậu ta đang chuẩn bị rời đi thì sực nhớ đến một chuyện, quay đầu nhìn Túc Cảnh Mặc nói.

"Ngột Cốt trong mộ của bệ hạ... hình như hôm nay tôi cảm thấy thần lực bị thiếu mất một phần?"

Mặc dù chỉ là một phần nhỏ...

Túc Cảnh Mặc cười nhìn Khúc Chí Văn hỏi.

"Liên quan gì đến ngươi?"

Túc Cảnh Mặc không nói, Khúc Chí Văn không còn cách nào khác ngoài việc nói tạm biệt rồi gọi bồ câu dẫn đường, sau đó biến mất trước mắt Túc Cảnh Mặc.

Thần lực thiếu dĩ nhiên là do thiếu Ngột Cốt, Túc Cảnh Mặc cười cười, vén sợi tóc rũ xuống trán. Từ lúc Túc Cảnh Mặc được mai táng ở đây, hơn một ngàn năm qua, mộ của y chỉ thiếu đi một vật duy nhất...

Đó chính là khối ngọc bội mà Đàm Trình đang mang bên người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro